Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 184: Sinh tử tương thác (3).



Xe ngựa chạy thẳng đến công viên đại nhai ở tây thành khu, trung tâm chỉ huy đã chuyển từ trung ương đại nhân ở đông thành khu sang công viên đại nhai.

Sĩ binh vũ trang thủ hộ cả con đường, ở trước một nhà dân không có bất cứ tiêu chí gì, mã xa dừng lại, Tần Lộ nhảy xuống trước: "Đến rồi! Trữ điện hạ ở bên trong".

Bạch Xuyên xuống xe, nàng kinh ngạc nhìn căn nhà, đây chỉ là một ngôi nhà bình thường, để hoàng trữ của Tử Xuyên gia trú ngụ thì quá mức đơn giản.

Nàng nhìn Tần Lộ: "Tôi biết tiền tuyến Đế đô rất gian khổ, nhưng chẳng lẽ chẳng còn một căn nhà nào tốt hơn để Trữ điện hạ nghỉ ngơi ư?"

Tần Lộ lắc đầu: "Đây là ý của Trữ điện hạ, trong lúc chiến trang, điện hạ không muốn hưởng thụ mà muốn đồng cam cộng khổ cùng tướng sĩ. Bạch Xuyên, gặp điện hạ thì cô sẽ minh bạch".

Y gõ cửa, một cảnh vệ vũ trang mở cửa.

Tần Lộ cáo tố gã: "Báo với điện hạ, thống lĩnh Viễn Đông quân có phái một quân quan đến

"A, Viễn Đông!" Cảnh vệ thất kinh: "Vị cô nương này lại từ Viễn Đông đến?"

Tần Lộ và Bạch Xuyên đều gật đầu, cảnh vệ cảm thán nói: "Quá tài! Nhị vị đại nhân mời vào, tôi lập tức thông báo cho Trữ điện hạ".

Bạch Xuyên tiến vào khách sảnh, chờ mấy phút thì có một nữ quân quan vận chế phục quân quan lam sắc tiến vào rót trà cho Bạch Xuyên.

Bạch Xuyên vốn cho rằng đó là thị vệ của tổng trưởng phủ, nhận chung trà nhẹ nhàng nói: "Đa tạ".

Nữ quân quan đó lại chủ động hỏi chuyện nàng: "Cô là Bạch Xuyên phải không? Tôi còn nhớ cô!"

"A!" Bạch Xuyên lập tức nghe ra thanh âm này, nàng đứng bật dậy: "Tôi là Bạch Xuyên, cô là! Trữ điện hạ!"

Nàng thối lui một bước, cung kính hành lễ với đối phương, sau đó ngẩng đầu quan sát kỹ đối phương, rất lâu cũng không lên tiếng.

Bạch Xuyên còn nhớ, bốn năm trước lúc bản thân rời phủ Tử Xuyên Trữ để đến Viễn Đông, Tử Xuyên Trữ lúc đó vẫn là một thiếu nữ còn e ấp như nụ hoa vừa chớm, vô ưu vô lự, ngây thơ thuần khiết, trong ánh mắt đầy sung cảnh xán lạn đối với ái tình và tương lai.

Người vẫn là người cũ, dung mạo vẫn là dung mạo cũ, nhưng Tử Xuyên Trữ lúc này phảng phất như biến đổi thành một người khác.

Mái tóc dài đã cắt đi, dung nhan xinh đẹp vẫn còn đó nhưng nét ngây thơ thuần chất, thần tình ấu trĩ khi xưa đã không còn thấy vết tích, hai mày thanh tú cau giãn đều hiển hiện nét cương nghị, ánh mắt chất chứa sự minh trí của người trưởng thành.

Bạch Xuyên bất giác cảm khái: nữ tử thân vận nhung trang, phong tư hiên ngang này chính là tiểu thư quý tộc mà mình từng biết sao? Thật là biến hóa quá nhiều a!

"Không cần đa lễ". Tử Xuyên Trữ đỡ khẽ Bạch Xuyên: "Không ngờ là cô đến! Thống lĩnh Viễn Đông phái cô đến đây sao?"

"Đúng vậy". Bạch Xuyên chú ý đến cách dùng từ của Tử Xuyên Trữ: "Thống lĩnh Viễn Đông?" Nàng cười khổ, thiếu nữ trước kia hay kêu "A Tú ca ca" giờ đã đi đâu rồi?

"Trên đường có gian khổ không? Có gặp phải nguy hiểm không?"

"Nhờ phúc điện hạ, chúng tôi trên đường có kinh nhưng vô hiểm".

"Bọn ta rất quan tâm đến chiến cục bên phía Viễn Đông. Bạch Xuyên, cô từ nơi đó đến có mang theo tin tức gì tốt không?"

Bạch Xuyên đem tình hình hiện này của Viễn Đông, lược thuật qua toàn bộ cho Tử Xuyên Trữ.

Từ sau khi Tử Xuyên Tú quay về Viễn Đông vào tháng ba, gã bắt tay chỉnh quân bị chiến, nhưng Viễn Đông vốn quân lực bạc nhược khó mà chống cự với quân thế cường đại của ma tộc, vô pháp ngăn cản ma tộc quân đội quá cảnh, do đó, gã đặc ý phái Bạch Xuyên đi giải thích với gia tộc.

Tử Xuyên Trữ và Tần Lộ nghiêm túc lắng nghe, không có lên tiếng ngắt ngang.

Đợi lúc Bạch Xuyên dừng lại uống nước thì Tần Lộ mới lên tiếng hỏi: "Như thế, Tú Xuyên thống lĩnh tính toán thế nào? Hiện tại nội địa đang như dầu sôi lửa bỏng, chẳng lẽ ngài ấy tính giữ mấy chục vạn quân ở Viễn Đông quan sát ư?"

Bạch Xuyên lập tức lên tiếng đáp: "Tần Lộ đại nhân, lời này của ngài không đúng rồi! Đại nhân nhà tôi tuyệt không ngồi nhìn, ông ấy đang chờ thời cơ đánh cho ma tộc một đòn trí mệnh!"

Tần Lộ nhướng mày, nói: "Bạch Xuyên các hạ, ta là một thô nhân lính chiến, nếu có lời gì không đúng, xin đừng phiền lòng. Tuy cô nói Tú Xuyên thống lĩnh đang chờ thời cơ, nhưng theo cách nhìn của tôi, bộ đội Viễn Đông hiện nay xuất binh Ngõa Luân chính là thời cơ tốt nhất. Chủ lực của ma tộc đã thâm nhập sâu vào nội địa, cứ điểm Ngõa Luân chắc chắn không thể bố trí trọng binh, muốn đoạt lại cũng không phải quá khó".

"Đại nhân, cách nhìn của ngài, đại nhân nhà tôi sớm đã tính tới. Nhưng chủ lực của ma tộc đã tiến nhập vào nội địa gia tộc, nếu quân ta đoạt về cứ điểm Ngõa Luân, bít lấy đường về của ma tộc thì chưa chắc đã có lợi cho chiến cục. Ma tộc nhập quan mắt thấy đã không còn đường lùi, bọn chúng chỉ đành đập nồi dìm thuyền mở một đường máu, tám mươi vạn ma tộc quân lập tâm quyết tử là một lực lượng cực kì đáng sợ. Đại nhân nhà tôi lo lắng, coi chừng lộng xảo thành chuyết, gây ảnh hưởng xấu lên chiến cục".

Tử Xuyên Trữ và Tần Lộ nhíu mày, bọn họ chưa từng suy xét đến góc độ này.

Tử Xuyên Trữ thức thời bỏ qua thoại đề này, lại hỏi Bạch Xuyên quá trình đi đường.

Bạch Xuyên dùng ngữ khí nhiệt tình nói: "Điện hạ, tôi từng qua các vùng bị chiếm, nhận thấy ma tộc không được lòng người, nhất định không thể đứng vững. Trong các khu bị chiếm, dân chúng vẫn hướng về tổ quốc. Chỉ cần nhân tâm bất tử, tổ quốc sẽ không thể vong! Đặc biệt có Trữ điện hạ thân ở Đế đô tổ chức kháng kích ma tộc, đã kích thích đấu chí và tín tâm của dân chúng. Rất nhiều địa phương, quân đội gia tộc bị đánh tan tác đã bắt đầu tụ tập trở lại, bình dân bách tính cũng cầm vũ khí hưởng ứng, chuẩn bị động thủ với ma tộc, sự thống trị của ma tộc đã xuất hiện nhiều bất ổn. Chỉ cần tin tức Đế đô chiến thắng truyền đi, khởi nghĩa ở các vùng bị chiếm sẽ bạo phát, ma tộc sẽ rất đau đầu để đối phó, không thể chiếu cố cả đầu lẫn đuôi được".

Tử Xuyên Trữ vỗ tay khen ngợi: "Nói rất hay, chỉ cần nhân tâm bất tử, tổ quốc sẽ không thể vong!"

Tần Lộ cũng cười, nhưng giữa hai mày ẩn chứa nét lo lắng. Y chen vào: "Bạch Xuyên vừa đến, trên đường mệt mỏi, đi nghỉ ngơi trước đi".

Nhận ra Tần Lộ muốn nói chuyện riêng với Tử Xuyên Trữ, Bạch Xuyên thức thời đứng lên cáo từ: "Vâng. Trữ điện hạ, hạ quan cáo từ!"

"Cô nghỉ ngơi cho tốt, đợi đến đêm Đế Lâm đại nhân trở về, ông ấy có thể triệu kiến cô".

Thị vệ dẫn Bạch Xuyên đi ra, đóng cửa lại.

Tử Xuyên Trữ nghi hoặc: "Tần Lộ, ông có lời gì định nói ư?"

"Vâng, hạ quan cần phải bẩm báo chiến tình với Trữ điện hạ. Điện hạ, đây không phải là tin tức tốt gì, ngài phải chuẩn bị tâm lí trước".

Tần Lộ rất nghiêm túc, Tử Xuyên Trữ ẩn ước có dự cảm xấu, nàng hỏi: "Ta vừa nghe tiền tuyến báo tin thắng, nói quân ta đại thắng, truy kích năm mươi dặm, trảm sát vô số ma tộc, chẳng lẽ không phải sao?"

"Hồi bẩm điện hạ, quân ta đại thắng là hoàn toàn thật. Tuy chiến quả vẫn còn chưa thống kê, nhưng ước chừng tiêu diệt không dưới mười vạn địch quân".

"Vậy thì có chuyện gì? Chẳng lẽ chiến tình có phản phục, hoặc giả ma tộc có tăng viện mới?"

"Không liên quan đến ma tộc, đây là chuyện nội bộ quân ta".

Nhìn Tử Xuyên Trữ, Tần Lộ quả thật có điểm khó nói: "Điện hạ, đêm qua Giám sát trưởng đốt thành, không những thiêu chết ma tộc binh, cũng thiêu chết cả người của chúng ta. Đệ thập cửu sư của Trung ương quân bị vây trong lửa, hơn năm ngàn người bị thiêu chết, chạy thoát ra chưa đến một nửa. Ngoài ra, còn có dân binh và vũ trang địa phương trợ chiến, tử thương rất nhiều chưa thống kê được!"

"Cái gì!" Tử Xuyên Trữ chấn kinh đứng lên: "Ta rõ ràng nhắc nhở Đế Lâm, kêu ông ta trước khi nổi lửa phải rút hết người của mình ra, ông ta còn nói đã nhớ, sao lại đi làm như thế..."

-o0o-