Khi Tử Xuyên Tú tỉnh lại, nghe Bạch Xuyên báo cáo tình hình, sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi. Chính hắn hạ lệnh dụ giết Ma Thần Hoàng, cuối cùng chính mình lại né tránh, quả thật rất khó xử, trận quân mình bị Ma Thần Hoàng đánh xuyên qua, Tú Tự doanh hao tổn binh lính, nhưng ngay cả một cọng lông của Ma Thần Hoàng cũng không chạm vào được. Ma Thần Hoàng này thật sự rất cường hãn, nhưng quả thực rất đáng sợ khi chính Tú Tự doanh cũng không có cách nào ngăn cản.Điều duy nhất có thể vui mừng chính là Ma Thần Hoàng đã không đạt được mục tiêu của mình, Tử Xuyên Tú hắn vẫn bình yên vô sự.Khi Tử Xuyên Tú quay lại doanh trung quân, hắn phát hiện ra doanh trung quân rất hỗn loạn, tiếng hô hoán hổi lên khắp nơi: “Thống lĩnh đại nhân chết rồi”.“Quang Minh Vương tử trận rồi”.Tử Xuyên Tú ngạc nhiên quay đầu hỏi Bạch Xuyên: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”.“Đại nhân, Ma Thần Hoàng liều chết tiến vào trận, vì để đánh lừa hắn, tôi không thể không hô lên là ngài đã tử trận, xin lỗi đã thất lễ”.“Hiểu rồi nhưng sao ngươi có thể đánh lừa được Ma Thần Hoàng?”.Bạch Xuyên do dự một lát rồi nói: “Cổ Lôi các hạ tự nguyện đồng ý thế thân cho đại nhân ngài, tôi cũng đồng ý”.“Cổ Lôi thế thân ta sao?”. Tử Xuyên Tú vội vàng hỏi: “Có chuyện gì với hắn không?”.“Bẩm báo đại nhân, Cổ Lôi các hạ đã anh dũng hy sinh vì tổ quốc”.Nhiều năm lặn lộn trong môi trường quân đội đã rèn luyện cho Tử Xuyên Tú bản lĩnh cứng cỏi lạnh như sắt, nhưng nay đột nhiên nghe tin Cổ Lôi đã chết, Tử Xuyên Tú vẫn không thể đè nén tâm trạng của mình.Máu nóng bốc lên não, trước mắt tối sầm, cả người mê man, gần như Tử Xuyên Tú ngã xuống đất.Bạch Xuyên vội vàng đỡ Tử Xuyên Tú, nhưng bị Tử Xuyến Tú đẩy ra, hắn tức giận quát: “Tại sao ngươi lại có thể ra lệnh cho Cổ Lôi làm như vậy? Ngươi phái hắn đi chịu chết”.Đối mặt với sự tức giận, hai mắt như muốn bốc lửa của Tử Xuyên Tú, Bạch Xuyên không nói câu nào, nàng không giải thích tình hình khi đó quá nguy cấp, không cường điệu hóa Ma Thần Hoàng, càng không giải thích với Tử Xuyên Tú chính là do Cổ Lôi tự nguyện nhận nhiệm vụ này.Bạch Xuyên chỉ im lặng cúi đầu quỳ xuống, hai hàng mi dài chớp chớp, ánh mắt long lanh nước.Tử Xuyên Tú ôm mặt, nhưng hắn vẫn không che được nước mắt trào ra qua kẽ tay mình.Tử Xuyên Tú nghẹn ngào nói với Bạch Xuyên: “Ngươi đứng lên đi”.“Đại nhân...”.“Ta biết ngươi làm vậy không sai, Ma Thần Hoàng quá hùng mạnh, chúng ta không có cách nào khác”.Mặc dù trong tâm trạng bi thương cực độ, nhưng Tử Xuyên Tú vẫn hiểu được nỗi khổ của Bạch Xuyên, nếu như không phải nàng đánh lừa Ma Thần Hoàng, nếu như không phải nàng kiên quyết đánh ngã, đưa hắn đi... thì dù võ công của hắn có cao cường hơn Cổ Lôi đi nữa, nhưng hắn vẫn chưa chắc có thể đỡ được một kiếm của Ma Thần Hoàng.Tử Xuyên Tú lau khô nước mắt, lấy lại tinh thần và nói: “Đi, chúng ta đi tới đài cao dưới cờ trung quân, tới nơi mà toàn quân có thể nhìn thấy”.Tử Xuyên Tú đứng trên đài cao, tay phải ấn chuôi đao, dáng vẻ hắn không giận mà uy.Chỉ trong tích tắc nhìn thấy Tử Xuyên Tú trên đài cao, doanh trung quân bùng nổ, nhưng là tiếng hò reo vui mừng, binh lính nhảy nhót gào lên: “Thống lĩnh đại nhân vẫn còn sống”.Từ trên đài cao, giọng nói lạnh lùng của Tử Xuyên Tú truyền khắp ngõ ngách trung quân: “Hãy thông báo cho toàn quân, ta vẫn bình yên vô sự, kẻ nào dám truyền bá lời đồn chém ngay lập tức”.Bộ tham mưu tổng động viên, điều động tất cả sĩ quan tham mưu và lính truyền tin ra ngoài, sứ giả cầm cờ chạy thẳng tới chỗ bộ đội ở tiền tuyến, vừa chạy vừa hô to: “Thống lĩnh đại nhân bình an vô sự”.“Ma Thần Hoàng đã bị đánh lui”.“Hãy phòng thủ vững, chờ mệnh lệnh sau”.Khi lính truyền tin cưỡi ngựa chạy trên đường thông báo tin tức “Thống lĩnh đại nhân bình an vô sự” tất cả quân Viễn Đông như trút được gánh nặng, điều này đáng ăn mừng.Hơn nữa tin tức Tử Xuyên Tú tử trận trước đó vẫn chưa truyền tới tiền quân, nên không khiến cho bộ đội tuyến đầu lâm vào khủng hoảng.Sau khi nhận lại quyền chỉ huy, Tử Xuyên Tú nhìn mặt trời đã bị mây đen che kín, thời tiết âm u, ánh sáng mặt trời không đủ khả năng chiếu sáng rực rỡ, gió bắc rít gào trên chiến trường. Ngày hôm nay như dài đằng đẵng, cuộc chiến bắt đầu từ lúc rạng sáng tới giờ, quân đội hai bên chết trận đã lên tới gần mười vạn người, vào lúc sáng sớm khi xuất trận bọn họ còn là những cơ thể sống chạy nhảy nhưng vào giây phút này bọn họ nằm lặng lẽ trên mặt đất lạnh giá mùa đông của vùng hoang dã.Nhưng ngày hôm nay mới trôi qua được một nửa mà thôi.Trong khoảng thời gian nửa ngày này, quân đội loài người có ba Hồng y kỳ bản chết trận, mười bảy Kỳ bản, ba mươi mốt Phó kỳ bản. Quân đội Ma tộc cũng mất đi ba mươi mốt Bạch phi phong, bản thân Ma Thần Hoàng nhiều năm qua chưa từng ra trận cũng phải đích thân đột nhập trận quân Viễn Đông, lấy đầu Thống lĩnh quân Viễn Đông là Tử Xuyên Tú.Lúc này thời gian mới là ba giờ hai mươi chiều.Cho tới giờ phút này, giới cao cấp Ma tộc vẫn chưa phát hiện ra Tử Xuyên Tú bị Ma Thần Hoàng giết chết chỉ là hàng giả, chúng thật sự rất khó hiểu là tại sao quân Viễn Đông sau khi mất đi thủ lĩnh của mình vẫn có thể duy trì được ý chí chiến đấu như cũ? Nhưng theo suy nghĩ của giới cao cấp Ma tộc, thì đó là bộ chỉ huy quân Viễn Đông phong tỏa tin tức cái chết của Tử Xuyên Tú, thế nhưng đây chỉ là tình cảm xúc động nhất thời, không thể kéo dài quá lâu.Ma Thần Hoàng thích chí tuyên bố với Lôi Âu và Diệp Nhĩ Mã: “Chúng không thể chống đỡ được tới khi trời tối”.Ma Thần Hoàng cực kỳ lạc quan vào tương lai, nhưng thuộc hạ của ông ta lại không có tinh thần lạc quan như chủ nhân của mình, không biết quân Viễn Đông có thể duy trì được tới khi trời tối hay không thì không ai biết chắc, nhưng có một điều chắc chắn là quân đoàn của Bùi Mã không thể cầm cự được nữa. Văn Hà xua quân tấn công càng lúc càng mạnh, Bùi Mã liên tục phái sứ giả tới cầu viện Ma Thần Hoàng nhưng chung quy lại chỉ nhận được một câu trả lời: “Tiếp tục kiên trì chịu đựng một tiếng nữa”.Đương nhiên một tiếng của Hoàng đế không giống với một tiếng của người bình thường, từ lúc mười hai giờ trưa tới giờ gần bốn tiếng đồng hồ, Bùi Mã kêu gào đã khản cả cổ họng, cuối cùng cũng thu được sự đồng ý tăng viện của Ma Thần Hoàng. Nhưng khi nhìn thấy đơn vị tăng viện, suýt chút nữa Bùi Mã hộc máu mũi vì tức giận, Ma Thần Hoàng không nỡ điều động binh mã Tắc Nội Á ở trung quân và cánh phải, mà điều động quân đoàn mười sáu đo Mã Duy chỉ huy.Khi Mã Duy mang theo binh lính của mình tới tăng viện cho chiến trường cánh trái, tất cả binh lính đều sợ hãi ngây người trước cảnh tượng chiến trường.Mặt đất vốn màu xanh và màu nâu bây giờ không còn nhìn ra màu đất nữa, khắp mọi nơi đều là một màu đỏ, thi thể chất đống lên nhau.Thương binh của hai bên nằm lẫn trong những đống thi hài đầy chật bình nguyên, cánh đồng hoang vu, núi đồi phát ra nhưng âm thanh rên rỉ thê lương, tiếng thở nặng nhọc của những người bị thương nặng sắp chết, tiếng giao chiến đinh tai nhức óc trên chiến trường, bên trên núi thây biển máu này, người sống vẫn đang giẫm đạp lên thi thể và máu tươi tiếp tục chém giết và chém giết.Tiếng trống trận vang lên chấn động mặt đất, từng đội nhóm bộ đội mới từ trong rừng rậm trầm ngâm tiến vào trận địa chém giết. Lúc này cho dù là loài người hay là Ma tộc, chỉ cần vẫn còn có thể đi lại được là phải cầm vũ khí xông vào chém giết, trên bình nguyên hoang dã máu chảy thành sông, máu tươi ngấm vào mặt đất nhưng lúc này mặt đất cũng không thể hấp thu kịp, bắt đầu hình thành những dòng chảy nhỏ chảy xuôi xuống bên dưới thấp.“Cho dù là hình ảnh dưới địa ngục Tu La cũng không đáng sợ như này”. Binh lính phản quân sợ hãi kêu lên: “Ở trong tình trạng này mà bọn họ vẫn còn chém giết, bọn họ có còn là người nữa không?”.Khi quân đoàn mười sáu Ma tộc tới tham gia chiến đấu ở cánh trái đã tạo thành ảnh hưởng tương đồng cho hai bên, khi chúng đột nhiên xuất hiện, quân đông nam còn tưởng đây chính là quân tăng viện tới từ Đế Đô.Lúc này quân đội loài người đã vô cùng mệt mỏi kích động tung mũ lên trời, hoan hô như sấm dậy.Nhưng khi binh lính quân đoàn mười sáu triển khai đội hình chiến đấu ở trận địa quân Ma tộc rồi tiến gần tới quân đội của Văn Hà, tất cả tiếng hoan hô như bong bóng xì hơi. Viện quân mong đợi đã lâu lại là quân thù, sự thật này thực sự quá khác biệt so với hy vọng nên khiến thế trận quân đông nam nhất thời trở nên hỗn loạn.Văn Hà lập tức quát to: “Các huynh đệ có nhìn thấy không? Những kẻ tới kia chính là quân đoàn mười sáu Ma tộc, là lũ chó săn của Mã Duy, các huynh đệ còn nhớ chiến dịch Áo Tư nửa năm trước không? Kẻ nào khiến chúng ta sắp thắng lại trở thành thất bại? Kẻ nào hại chết nhiều huynh đệ chúng ta? Ngay cả Tắc Nội Á Ma tộc chúng ta cũng không sợ, chẳng lẽ chúng ta lại sợ lũ tay sai này sao?”.Đáp lại Văn Hà chính là những tiếng hô phẫn nộ: “Giết chết lũ phản bội”.Đối với những kẻ phản bội ở sau lưng bán đứng mình, quân đội loài người còn hận thù chúng hơn cả quân đội Ma tộc. Khi bị Văn Hà lớn tiếng cổ vũ, cánh trái quân đông nam lấy lại thế hưng phấn, tấn công mãnh liệt, các tướng sĩ quân đông nam tức giận nghiến răng nghiến lợi, sự hăng say chém giết còn tăng hơn khi nhìn thấy loài người trong bộ quân phục quân đội Ma tộc.Nói một cách công bằng, biểu hiện của quân đoàn mười sáu không tệ như bị quân đội Ma tộc vẫn cười nhạo “một kích thất bại”. Vì để đánh trận này thành công, Mã Duy đã hạ huyết thư, y cưỡi ngựa chạy đi chạy lại ở tuyến đầu, vứt hàng túi lớn tiền vàng chiêu mộ đội dũng sĩ cảm tử, hứa hẹn phong thưởng, thăng quan. Nhưng cho dù Mã Duy cố gắng như nào thì đội quân này vẫn thiếu một tính bốc đồng cùng sự hung hãn dũng cảm không sợ chết, đây chính là điều một đội quân chiến thắng cần phải có. Văn Hà và các thuộc hạ của mình chiến đấu vì dân tộc, tổ quốc của chính mình, bọn họ có đẩy đủ tính cách này.Các kị binh dù áo giáp rách tả tơi vẫn vung vũ khí bị phá hủy của mình điên cuồng xông tới thế trận phản quân chém giết, quân đội phản quân và quân đội Ma tộc chỉ có thể dựa vào thế trận dày đặc và trường mâu đẩy lui kị binh loài người tấn công, nhưng thiếu đi khí phách và sự dũng cảm tấn công đối phương.
Bùi Mã vốn tưởng rằng có thể dựa vào sự tăng viện của quân đoàn mười sáu, tấn công đánh tan quân đoàn của Văn Hà, nhưng bây giờ y không biết là quân đông nam hung hãn không thể đánh được hay là phản quân vốn không thể tin dùng, viện quân mà Bùi Mã mong đợi cũng không thể mang lại biến chuyển trên chiến trường như mong đợi, ngược lại điều này còn chọc giận quân đội loài người, quân đoàn Văn Hà từng bước dồn ép tiến tới, thế tấn công đợt sau mạnh hơn đợt trước. Quân đội của Bùi Mã và Mã Duy bị ép tới mức không thở được, lúc này tác dụng của quân đoàn phản quân chỉ là làm chậm lại thời gian quân đoàn mười một bị tiêu diệt.Vào lúc sáu giờ chiều, cuộc chiến của Tử Xuyên Tú và Ma Thần Hoàng vẫn không phân thắng bại.Trận địa phòng ngự chính của quân đội Viễn Đông chính là một thôn nhỏ vô danh dưới chân núi, cuộc chiến giằng co căng thẳng kéo dài đã ba mươi tiếng đồng hồ, lính thú áo giáp chia thành bốn đội, mỗi đội năm nghìn quân thay nhau tấn công.Đương đầu với thú áo giáp Ma tộc, binh lính Tú Tự doanh không lâm vào thế hạ phong, khuyết điểm của thú áo giáp và ưu điểm của nó rất rõ ràng: Tốc độ của chúng quá chậm, hành động cũng rất chậm chạp, chúng không thể theo kịp sự nhanh nhẹn của lính Tú Tự doanh. Một binh lính Tú Tự doanh thường chém bốn, năm đao thì lính thú áo giáp mới có phản ứng tiến hành chống đỡ, nhưng khi đó lính Tú Tự doanh đã sớm đâm mấy thương vào tim chúng rồi.Nếu như là bình thường thì những đòn đánh đó cũng chỉ như gãi ngứa ngoài da của thú áo giáp mà thôi, nhưng khi cao thủ nội lực dùng toàn lực, dồn chân khí vào lưỡi đao thì da cứng rắn như thép của thú áo giáp bị mở chẳng khác gì đậu hũ, mỗi một đòn đánh đều có máu chảy. Tốc độ chậm chạp, thân thể cao lớn khiến thú áo giáp trở thành một tấm bia rất hữu hiệu. Khi mới bắt đầu binh lính Tú Tự doanh giết thú áo giáp rất thoải mái như giết lợn, nhưng vấn đề là thú áo giáp rất nhiều, cho dù chiến sĩ Tú Tự doanh võ nghệ cao cường nhưng đối mặt với làn sóng tấn công hết lần này tới lần khác không ngừng nghỉ của đám quái thú màu trắng này, nội lực chiến sĩ Tú Tự doanh bị tiêu hao, vì các chiến sĩ không được nghỉ ngơi nên không có cách nào khôi phục thể lực, khi thể lực và nội lực của các chiến sĩ bị tiêu hao hết thì chính là điều Ma Thần Hoàng đang mong đợi.Như vậy thương vong với số lượng lớn bắt đầu xuất hiện bên Tú Tự doanh.Vào lúc khoảng năm giờ, trời đổ những cơn mưa nhỏ, những hạt mưa phùn nhỏ li ti giăng đầy trời, binh lính Tú Tự doanh và thú áo giáp Ma tộc đang lăn lộn đánh nhau trong ruộng nước trước cái thôn vô danh này.Mỗi một lần tấn công đều để lại trong ruộng nước thi thể của mấy trăm chiến sĩ, thậm chí cả ngàn thi thể, các chiến sĩ ngã xuống khu ruộng mới thu hoạch nước trắng xóa, máu tươi chảy thấm vào biến nước mương máng thành màu đỏ thẫm.Nhưng không ai ngờ, bốn đội năm nghìn người thú áo giáp thay nhau tấn công nhưng vẫn không thể đánh chiếm được cái thôn vô danh này. Điều này khiến Diệp Nhĩ Mã kinh hãi tới cùng cực mà ngay cả Ma Thần Hoàng cũng cảm thấy khó tin, rốt cuộc quân đội loài người đối diện là loại người nào? Ma Thần Hoàng thực sự không thể hiểu, một đội quân đã mất sĩ quan chỉ huy cao nhất, lại có nghị lực chiến đấu tới mức độ này, có thể chống đỡ thú áo giáp trong vòng ba tiếng đồng hồ.Lúc này Ma Thần Hoàng bắt đầu nghi ngờ chiến tích của mình, ông ta nói với Lôi Âu: “Trẫm rất nghi ngờ là liệu có phải Tử Xuyên Tú đã chết thật hay không?”.Lôi Âu đã xem qua thủ cấp mà Ma Thần Hoàng mang về, cho dù bản thân Lôi Âu đã từng gặp qua Tử Xuyên Tú, nhưng vì thời gian đã bốn năm, thật sự rất khó có thể phân biệt được cái thủ cấp máu thịt lẫn lộn đó, Lôi Âu cũng không dám chắc người này có phải là Tử Xuyên Tú hay không?Khi Ma Thần Hoàng mạo hiểm rất lớn tiến vào trận quân địch mang về một cái thủ cấp, Lôi Âu cũng không dám hắt một gáo nước lạnh lên người Ma Thần Hoàng: “Bệ hạ, có thể ngài giết nhầm người rồi...”.Vì thế trong những tiếng ca ngợi Ma Thần Hoàng bệ hạ thần dũng vô địch, công tước cận vệ Lôi Âu chọn cách im lặng.Lôi Âu chỉ nói với Ma Thần Hoàng: “Bệ hạ, con người Tử Xuyên Tú này luôn luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người, hơn nữa y còn quỷ kế đa đoan, nếu như y có thế thân, vi thần cũng không thấy có gì lạ”.“Lôi Âu khanh, hãy nói thật, người trẫm giết ngươi có cảm thấy giống với Tử Xuyên Tú không?”.“Vi thần sợ là thật sự không nắm chắc”.Khi nghe ẩn ý của Lôi Âu, Ma Thần Hoàng thở dài một tiếng nói: “Quả nhiên, trẫm cũng thấy thành công quá dễ dàng, với danh tiếng của Tử Xuyên Tú, y nhất định không có võ công kém cỏi như vậy, thảo nào quân Viễn Đông đối diện ngoan cường như vậy, chúng không có bất kỳ dấu hiệu suy sụp”.Ma Thần Hoàng liên tục lắc đầu hối hận, nếu như có thể, Ma Thần Hoàng thực sự muốn xông vào trong trận quân Viễn Đông chém giết một lần nữa, nhưng lần chém giết trước đã hao tổn hết nội lực của ông ta, ông ta không còn khả năng ra tay một lần nữa.“Bệ hạ, vi thần thấy cho dù quân Viễn Đông ở đối diện có thể ngoan cường chống cự, nhưng chúng cũng chỉ còn cố gắng cứng cỏi, chỉ cần cho chúng ta hai tiếng nữa, chúng ta nhất định có thể đánh chiếm được trận địa này”.“Cho dù chúng ta có chiếm được trận địa, nhưng một khi Tử Xuyên Tú không chết thì việc đánh tan quân Viễn Đông cũng không dễ, khi đó Bùi Mã và Mã Duy cũng chưa chắc đã kiên trì được”.Ma Thần Hoàng không khỏi phiền não khi nhìn mặt trời chuyển dần về chân trời phía tây: “Trẫm chỉ hận không thể giết chết Diệp Nhĩ Mã, thằng nhãi này chỉ biết báo cáo láo, làm hại trẫm làm hại cả vương quốc”.“Bệ hạ, đại chiến đang ở trước mặt, trảm tướng trước trận đánh không phải là điềm lành”.“Trẫm biết, nhưng khi trận chiến này qua đi, trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn, kẻ này cậy già lên mặt làm hại trẫm quá nhiều”.Lôi Âu im lặng, mặc dù là đồng liêu nhưng gã cũng không có nhiều cảm tình với Diệp Nhĩ Mã, Lôi Âu cũng không có ý định giải thích hộ Diệp Nhĩ Mã. Trên thực tế, trong quân đội Ma tộc gần như không người nào có hảo cảm với lão tướng quân khô khan ngạo mạn, chỉ biết bốc phét này.Sắc trời vẫn âm u kèm theo mưa nhỏ, cho tới tận hoàng hôn mặt trời mới ló dạng một mảng nhỏ, không có cách nào chiếu sáng xuống vùng đất rộng lớn ngập tràn máu tươi.Một luồng ánh sáng cuối cùng, một tia sáng mặt trời cuối cùng biến mất trên bình nguyên, bầu trời trở nên tối đen.Ban đêm tới khiến cho quân Ma tộc đánh nhau tới sức cùng lực kiệt có một tia hy vọng nhỏ, đánh nhau kịch kiệt cả một ngày, loài người có nghỉ tạm không? Chúng cần phải ăn cơm và ngủ không? Chiến đấu chính là hình thức vận động cường độ cao, thể lực và tinh lực bị tiêu hao ở mức độ kinh người, sau một ngày chiến đấu, cho dù là quân đội loài người hay quân đội Ma tộc cũng không thể gắng gượng thêmĐánh đêm chính là sở trường của quân đội Ma tộc, loài người không phải không biết tới lợi thế này.Thế nhưng cuối cùng quân đội Ma tộc đã thất vọng, loài người quả thật có ngưng chiến nghỉ ngơi, nhưng chỉ nghỉ hai giờ ngắn ngủi, vào chín giờ tối binh lính Ma tộc ở trung quân và cánh phải lại thấy những cây đuốc khắp núi rừng đang tiến tới bên mình.“Loài người lại dám đánh đêm với chúng ta sao?”. Ban đầu Ma Thần Hoàng giật mình khi nhận được báo cáo, sau đó ông ta cảm thấy thoải mái, một khi loài người đã dám rời khỏi trận địa đánh dã chiến với quân đội Ma tộc, khiêu chiến ban đêm với lợi thế của quân đội Ma tộc thật ra cũng không phải là chuyện gì khó hiểu, điều duy nhất Ma Thần Hoàng ngạc nhiên chính là vì sao quân đội loài người quá nôn nóng, không thể chờ được một đêm.Thật ra Tư Đặc Lâm cũng có nỗi khổ của mình. Hồ Tân tổng đốc tỉnh Áo Tư, Nội Y Đặc tổng đốc tỉnh Duy Nạp Lý và cả Phó thống lĩnh Lâm Băng quân Viễn Đông đồn trú ở Tạp Lan cũng khẩn cấp phái sứ giả tới thông báo với hắn, trinh sát phát hiện ở tất cả các tỉnh đông nam đều xuất hiện quân đoàn Ma tộc, lúc này quân đoàn Ma tộc đang gấp rút tiến về phía thành Ba Đan, quân tiên phong đã tới xung quanh thủ phủ tỉnh Ba Đặc Lợi, quân đoàn Ma tộc này tiến quân rất nhanh, trên suốt dọc đường tiến quân, chúng không đánh thành chiếm đất, chỉ cấp tốc tiến quân, hướng tới mục tiêu là cuộc chiến thành Ba Đan. Trong khi đó quân đội trấn thủ loài người ở các nơi quá yếu, không có cách nào ngăn cản chúng.Số lượng quân đoàn Ma tộc này rất khổng lồ, cờ xí bay rợp trời, Lâm Băng đã đích thân chỉ huy trinh sát theo dõi. Căn cứ theo tính toán của nàng, dựa vào ghi chép cờ xí của các đoàn đội thì đội quân này có ít nhất tám mươi đoàn, đội.Tạp Đốn tới quá nhanh! Đây chính là suy nghĩ đầu tiên của Tư Đặc Lâm sau khi hắn nhận được báo cáo, hắn thầm than may mắn khi sứ giả của Minh Vũ tới rất kịp thời, khiến hắn có nhiều hơn một ngày đêm để chuẩn bị.Nhân dịp hai tiếng nghỉ ngơi, các sĩ quan chỉ huy như ong vỡ tổ quay về bộ tham mưu trung quân, tất cả đều muốn Tư Đặc Lâm tăng viện, đối với những câu nói oán hận của các sĩ quan, Tư Đặc Lâm chỉ nói một câu: “Không có tăng viện, sau khi ăn cơm xong, nghỉ ngơi nửa tiếng, tiếp tục tấn công”.Các sư đoàn trưởng đều rơi nước mắt nói: “Đại nhân, tiếp tục đánh nữa thì chúng tôi đi hết”.“Đại nhân, hãy để lại cho sư đoàn mười một một ít hạt giống đi”.Nhưng Tư Đặc Lâm chỉ đọc một phần báo cáo mới nhận được và tuyên bố với mọi người.“Thân vương Tạp Đốn chỉ còn cách chúng ta chưa tới ba trăm dặm, kị binh gấp rút hành quân thì chỉ còn chưa tới hai ngày nữa sẽ tới đây, nếu như trước đó chúng ta không đánh tan quân đội Ma tộc, đánh tan Ma Thần Hoàng, tất cả hy sinh lúc này của chúng ta đều uổng phí. Điều đáng sợ là nếu chúng ta bị cha con Ma Thần Hoàng hai mặt giáp công, chúng ta đều chết không có chỗ chôn thây. Các vị, bây giờ các vị còn muốn nói gì nữa không?”.
Sau khi yên tĩnh nửa giờ, cuộc chiến lại bùng phát trên chiến trường, quân đội loài người chủ yếu tấn công ở trung quân và cánh phải, trong khi đó quân đội Ma tộc tấn công mãnh liệt bên cánh trái của Tử Xuyên Tú với ý đồ đánh tan quân Viễn Đông, hai bên đều dốc toàn lực nhưng mức độ tấn công càng lúc càng yếu.Bầu trời vẫn âm u, những cơn mưa nhỏ lất phất, không một ánh sao.La Kiệt mệt mỏi ngồi dựa lưng vào thành một vũng máu, bất động hồi lâu, hai binh lính đi ngang qua người gã, một người lính dùng chân đá vào người La Kiệt nói: “Hình như chết rồi”.“Trông dáng vẻ như một sĩ quan”.“Nói không chừng có chút gì đó béo bở”, một người lính khác ngồi xổm trước người La Kiệt, sờ tay vào túi tiền trước ngực La Kiệt, ngay khi mới chạm vào người La Kiệt, La Kiệt đã ngồi bật dậy khiến hai tên lính sợ hãi cùng thất thanh kêu lên: “A”.“Hai tên khốn này” La Kiệt yếu ở hỏi thăm: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”.“Trưởng quan, bây giờ là mười một giờ đêm rồi”.La Kiệt cảm thấy trong cổ họng mình bỏng rát như có một ngọn lửa đang cháy, gã run rẩy sờ tay vào bình nước hành quân bên hông nhưng bình nước trống rỗng, La Kiệt uể oải đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, cả thôn đã bị đốt cháy, cây cối, nhà cửa đều đã cháy thành tro bụi, trong ánh lửa, trong thôn chỉ có một số ít bóng người đang hoạt động, phần lớn mọi người đều đang nằm hay đang ngồi dưới đất.“Có nước không?”.Không có tiếng trả lời, La Kiệt quay đầu nhìn thì phát hiện ra hai tên lính đó đã len lén bỏ đi.La Kiệt cười gượng gạo, gã lục lọi liên tiếp năm, sáu thi thể nằm dưới đất mới tìm thấy một bình nước còn nước, La Kiệt ngửa cổ uống một hơi, luồng nước tiến vào cổ họng, cho dù hơi vị nước nồng nồng nhưng hơi lạnh thấm vào thân thể khiến La Kiệt cảm thấy rất khoan khoái.La Kiệt cảm thấy sự sống và sức lực đã quay về thân thể mình, La Kiệt chống tay đứng dậy, lúc này thân thể La Kiệt như làm bằng cả tấn chì, vô cùng nặng nề, La Kiệt gào lên: “Còn bao nhiêu người còn sống? Còn ai không? Hãy lên tiếng xem nào?”.“Chết hết rồi...”. Từ trong đống đổ nát dưới ánh lửa vang lên một giọng nói yếu ớt.La Kiệt mỉm cười ngồi xuống, gã cảm giác mông mình mềm mềm, gã đã ngồi xuống thi thể một thú áo giáp, nhưng lúc này gã không còn sức đứng dậy nữa, hai tay La Kiệt run rẩy châm điếu thuốc trong tay, hít một hơi thật dài rồi lại tiếp tục gào lên: “Các huynh đệ, xem ra lần này chúng ta vị quốc vong thân, hãy yên tâm, trên Thánh Linh Điện có ghế của chúng ta”.“Biến! Cho dù sĩ quan ngài có chết cũng không phải là chuyện của lão tử”.“Ông nội tôi được gọi là ‘Con chim bất tử’, Thánh Linh Điện giữ lại La Kiệt đại nhân, đương nhiên ngài phải ngồi xổm, ha ha”.Đám binh lính chửi rất bậy nhưng toàn không còn sức lực, cuộc chiến mới rồi đã tiêu hao hết thế lực của mọi người.“Tú Tự doanh tập hợp”.Trong ánh lửa, một bóng người nhoáng lên, những bóng người như u linh gần xa tập tễnh xuất hiện, binh lính cao thấp bắt đầu đứng thành hàng, một hàng, hai hàng, ba hàng, bốn hàng...Thật sự là rất kỳ quái, mỗi lần đánh lui một đợt tấn công của quân đội Ma tộc, nhìn thi thể đầy trên trận địa, La Kiệt luôn có cảm giác là tất cả mọi người đều đã chết hết, chỉ còn chính gã và hai, ba người lính khác mà thôi, rốt cuộc sẽ không thể chống đỡ được cuộc tấn công tiếp theo.Thế nhưng bây giờ trên các trận địa, những binh lính vẫn còn may mắn sống sót lại một lần nữa tập hợp, giống như những dòng suối nhỏ bé hình thành nên một con sông rộng lớn mênh mông. Chứng kiến đội ngũ ngày một dài ra, chứng kiến những gương mặt thấm đẫm máu tươi nhưng hai mắt vẫn sáng ngời, chứng kiến nhưng thân thể vô cùng mệt mỏi nhưng vẫn kiên trì đứng thẳng người, chứng kiến những bộ áo giáp rách nát kinh người, chứng kiến những thanh đao mẻ, lưỡi kiếm gãy vì đâm chém, đột nhiên La Kiệt nảy sinh một sự tự tin, sức lực lại tràn ngập trong con người gã, đột nhiên La Kiệt nắm tay chặt.Giọng nói La Kiệt trầm thấp nhưng ẩn chứa một lực lượng rất lớn: “Các huynh đệ, tăng viện vẫn chưa tới, xem ra Thống lĩnh đại nhân gặp phiền phức ở chỗ nào rồi, chúng ta phải dựa vào chính mình kiên trì tới sáng mai, các huynh đệ, có vấn đề gì không?”.“Có...”.“Vấn đề rất lớn, lão tử không còn sức nữa...”.“Yêu cầu phí tăng ca...”.“Còn muốn hai mỹ nữ nữa...”.Giọng nói kỳ quái vang lên bốn phía khiến xung quanh nổ lên một trận cười thoải mái.La Kiệt cũng cười, đây chính là phong cách của Tú Tự doanh, nếu như muốn đám côn đồ này đứng nghiêm tuyên thệ trước Tư Đặc Lâm: “Nguyện vì gia tộc phục vụ”, thì cũng giống như mong muốn mặt trời mọc ở hướng tây.“Phí tăng ca rất nhiều, tiền vàng nhiều, vô kể để ở Đế Đô chờ chúng ta tới lấy. Tổng trưởng nói, chỉ cần chúng ta có thể kiên trì tới sáng, vàng bạc phát thưởng đủ dùng cho tới cháu nội, Thống lĩnh đại nhân cũng chuẩn bị cho chúng ta rất nhiều mỹ nữ, mỗi người sáu mỹ nữ, đủ cho ông bạn chúng ta khoái hoạt từ thứ hai tới thứ thứ bảy”.Có người nào đó trong đội ngũ hô to: “Vậy còn chủ nhật?”.“Ngươi làm như mình khỏe như Ma Thần Hoàng sao? Dù gì cũng có ngày nghỉ ngơi lấy lại sức chứ”.Một trận cười vang lên, những binh lính vừa khát vừa mệt cười tới mức không đứng vững, gã lính vừa đặt câu hỏi vừa cười vừa ho khan, ho ra máu đỏ tươi thẫm một vạt áo ngực, nhưng hắn làm như không nhìn thấy, đồng đội của hắn cũng làm như không thấy, tất cả mọi người chỉ cười vui vẻ, tiếng cười như không có chút âu lo, mệt mỏi, giống như một đám trẻ con vậy.La Kiệt cười nói: “Yên tâm, tiền bạc và mỹ nữ rất nhiều, nhưng mọi người còn sống trở về được đã, nếu như có người nào không trở về được thì tiền bạc ta lĩnh hộ, mỹ nữ của ngươi ta sẽ an ủi”.“Biến!”.“Giết chết thằng oắt con này, hắn còn đáng hận hơn quân Ma tộc”.Từ xa xa vang lên tiếng bước chân nặng nề, tiếng cười thoải mái lập tức chấm đứt, La Kiệt thoáng run lên, lính thú áo giáp lại tấn công. La Kiệt nhìn từng người một bốn xung quanh, binh lính nghiêng người nhìn La Kiệt nhưng không một ai nói nữa.Giọng nói của La Kiệt rất rõ ràng: “Tóm lại mọi người phải quay về, ta van các ngươi”.Đáp lại câu nói của La Kiệt là những tiếng ồn ào: “Yên tâm, không quay về thì tiền bạc và mỹ nữ của ta để ngươi nuốt hết sao?”.Trong sử sách có ghi về cuộc chiến thành Ba Đan, đặc biệt nhắc tới trận địa phòng thủ của quân Viễn Đông ở trong cái thôn vô danh kia. Ở nơi này, quân thú áo giáp Ma tộc tấn công theo đội hình năm ngàn quân tới tám lần nhưng tất cả đều bị đánh lui, Ma Thần Hoàng kinh hãi nói: “Cho dù cái thôn này có đúc bằng sắt cũng bị chúng ta chọc thủng, những kẻ thù ở đó có thật sự là con người không?”.Từ khi tham gia cuộc chiến vào lúc giữa trưa, năm nghìn binh lính Tú Tự doanh, tới sáng ngày thứ hai Tú Tự doanh còn lại không tới một ngàn người, không một người đầu hàng, không một người chạy trốn, trước kia là một cái thôn vô danh nhưng bây giờ đã có một cái tên mới: “Bãi đất đẫm máu”.Nhưng nói về cuộc chiến thảm thiết, bãi đất đẫm máu vẫn chưa được tính là nơi khủng khiếp nhất, quân Viễn Đông chỉ phòng thủ nhưng quân đông nam lấy tấn công làm đầu, Tư Đặc Lâm đích thân chỉ huy các sư đoàn kị, bộ tấn công đối phương, trả một cái giá lớn hơn bất kỳ cái giá nào, bốn sư đoàn áo giáp tiên phong hoàn toàn bị tiêu diệt, sáu sư đoàn bộ binh tiến vào chiến đấu ngay từ ban đầu bị đánh suy sụp. Trên chiến trường, xác chết của binh lính loài người chất cao gần một mét, giống như một bức tường thành uốn lượn đột nhiên nổi lên trên bình nguyên, sau đó bộ đội bị cản lại không thể nào tiến lên được nữa.Để tiêu diệt quân tiên phong trung quân loài người, quân trung lộ Ma tộc của Vân Thiển Tuyết cũng chịu một cái giá thương vong nặng nề không kém, từ sáng sớm ngày hôm sau, tám vạn quân Vũ Lâm chỉ còn có chưa tới bốn vạn người.Khi ánh bình minh lên, cho dù là quân đội loài người hay quân đội Ma tộc thì đều không còn lực lượng để phát động tấn công, rất nhiều binh lính của quân đội hai bên đang nằm trên đống thi thể trên chiến trường ác liệt ngủ.Khi thấy mặt trời dần lên cao, thống lĩnh Tư Đặc Lâm cuối cùng cũng ra lệnh cho quân đội ngừng tấn công. Trên thực tế đánh tới nước này sự thật đều đã rất rõ ràng, thực lực quân đội của Ma Thần Hoàng và của liên quân Viễn Đông, đông nam là tương đương nhau, không kẻ nào làm gì được kẻ kia. Trải qua một ngày một đêm chiến đấu điên cuồng, quân đội hai bên đều rơi vào tình trạng suy kiệt rất nguy hiểm, bên nào muốn tấn công đều phải trả một cái giá hy sinh lớn hơn nữa, có lẽ rơi vào tình trạng sụp đổ.Trong khi đó Ma Thần Hoàng cũng có một kết luận tương tự như Tư Đặc Lâm, với mục tiêu đánh bại quân Viễn Đông, quân đội Ma tộc đã gánh chịu một sự hy sinh rất nặng nề.Bây giờ không nói tới không thể thực hiện được mục tiêu của mình, mà cho dù có thể đánh gục quân Viễn Đông thì lữ đoàn quân cận vệ bị thương vong nặng nề cũng không còn lực lượng để tiếp tục tấn công quân chủ lực quân đông nam đang tấn công. Một khi như vậy chiến cục bất lợi sẽ rơi vào quân Ma tộc với số lượng ít hơn.Ngay khi ánh bình minh lên, từng sứ giả một liên tục chạy tới Ngọn núi ma vương báo cáo với Ma Thần Hoàng việc hao tổn binh lính, thậm chí Bùi Mã còn bỏ lại quân đội của mình, tự mình đi gặp Ma Thần Hoàng.Khi tới gặp Ma Thần Hoàng, Bùi Mã rất thẳng thắn nói với Ma Thần Hoàng là bộ đội của mình thương vong rất nặng nề, không tiếp tục đánh được nữa.“Bệ hạ, quân đoàn thứ mười một có ba mươi lăm đoàn đội, mười lăm đoàn đội bị quân đội loài người tiêu diệt, chỉ còn có quân kỳ. Sáu đoàn đội khác bị thương vong hơn một nửa, ba đoàn đội khác đã hoàn toàn tan rã, bốn mươi đoàn đội khác trước khi cuộc chiến xảy ra, vi thần bố trí bên cánh trái nhưng lúc này không thể liên lạc được, vi thần thậm chí không thể biết bọn họ bị quân đội loài người tiêu diệt hay đã bỏ trốn”.Bùi Mã nói liên thanh, mắt gã ngập tràn nước mắt: “Bệ hạ, nếu đánh tiếp, chúng ta không chống được nữa”. Bùi Mã cảm thấy rất hổ thẹn khi biểu hiện sự khiếp nhược và dao động trước mặt Ma Thần Hoàng tôn kính.Ma Thần Hoàng trầm tư suy nghĩ, gương mặt điềm tĩnh của ông ta nổi bật trên dãy núi xa xa, giống như một bức tranh đen trắng, trên tay Ma Thần Hoàng là một tờ giấy trắng đã mở, trên tờ giấy chính là con số thương vong ở các nơi do các sĩ quan tham mưu tổng kết, một con số không lồ khiến người khác khiếp sợ.Trong cuộc chiến một ngày một đêm này, năm mươi ba đoàn đội Ma tộc trong danh sách quân đội vương quốc đã vĩnh viễn biến mất, còn ba mươi đoàn đội khác bị đánh tới mức mất hết sức chiến đấu.Vương quốc đã tập trung tất cả quân đội trong khu vực Ba Đan, trước trận đánh người nào cũng tin tưởng rằng trận đánh này sẽ mang lại chiến thắng dứt khoát cho quân đội Thần tộc, không một ai ngờ trận đánh này vất vả như này, hy sinh nhiều như này. Trong trận chiến này, quân đội loài người đã thể hiện một lực chiến đấu, một ý chí, sự kiên quyết khiến kẻ khác phải tôn kính, khi đối đầu với quân đội Ma tộc, thậm chí quân đội loài người còn chiếm thế thượng phong.Hai bên dốc toàn lực tấn công, cuối cùng đánh ngang ngửa, kết quả này khiến giới chỉ huy cao cấp Ma tộc cực kỳ kinh hãi. Thế nhưng điều khác biệt giữa quân đội hai bên là bên quân đội Ma tộc do đích thân Ma Thần Hoàng chỉ huy toàn bộ quân đội của vương quốc, còn bên quân đội loài người chỉ là gần như hai quân đoàn.
-o0o-
Ma Thần Hoàng không muốn thừa nhận nhưng ông ta không thể không đối mặt với chuyện này, lực lượng vũ trang của vương quốc đã suy yếu tới tình trạng nguy hiểm, một đội quân như này vẫn còn có thể tiếp tục duy trì chiến tranh sao?Ma Thần Hoàng trầm trầm nói: “Ra lệnh toàn bộ chiến tuyến ngưng chiến. Bùi Mã, ngươi hãy nghĩ cách liên lạc với bên loài người, nói chúng ta muốn đàm phán”.Vào lúc tám giờ sáng, một Bạch kỳ Ma tộc đi tới chiến tuyến của loài người, gã chuyển tới ý tứ của Ma Thần Hoàng. Tin tức này ngay lập tức được chuyển tới bộ tổng tư lệnh quân đông nam gây ra một chấn động rất lớn, Ma Thần Hoàng chí tôn kiêu ngạo coi trời bằng vung kia cuối cùng lại cúi cái đầu cao ngạo của mình, muốn đàm phán với loài người sao?Tư Đặc Lâm không kịp triệu tập các tư lệnh các quân đoàn, hắn đích thân đi gặp mặt sứ giả.“Bệ hạ nói trước tiên quân đội hai bên ngưng chiến, sau khi ngưng chiến, quân đội Thần tộc sẽ rời khỏi tất cả đất đai nhà Tử Xuyên đã bị chiếm đóng”.“Cứ điểm Ngõa Luân?”.Sứ giả Ma tộc chậm rãi nói: “Cứ điểm Ngõa Luân chính là đất nhà Tử Xuyên nên đương nhiên cũng giao trả cho nhà Tử Xuyên”.Lập tức Tư Đặc Lâm nói: “Tốt lắm, xin mời Hoàng đế quý quốc hãy lập tức thông báo cho Tổng đốc Ngõa Luân để ông ta bàn giao Ngõa Luân cho Phó thống lĩnh quân Viễn Đông, Lâm Băng của chúng ta. Cô ấy đang chỉ huy quân đội ở gần cứ điểm Ngõa Luân”.“Đương nhiên là sẽ trả lại cho các vị, nhưng điều này chỉ thực hiện khi đại quân Thần tộc chúng tôi rút ra ngoài quan ngoại”.“Điều này thì không thể được”. Thống lĩnh Tư Đặc Lâm đang định từ chối thì Thống lĩnh quân Viễn Đông Tử Xuyên Tú vội vàng đi vào cửa lên tiếng nói: “Ít nhất phải trao trả lại tù binh cho chúng ta”.Tư Đặc Lâm ngạc nhiên, Ma tộc tàn khốc vô tình, khi bắt được binh lính và dân chúng loài người hễ không chịu khuất phục là chúng giết hết, những kẻ chịu khuất phục thì chúng cho gia nhập quân đoàn mười sáu, chính vì vậy tù binh loài người trong quân đội Ma tộc không có nhiều, bọn họ không có nhiều ý nghĩa”.Nhưng Tư Đặc Lâm biết Tử Xuyên Tú rất cơ trí, nếu như không có mục đích không khi nào hắn nói ra, Tư Đặc Lâm chỉ ngồi xem Tử Xuyên Tủ nói.Tử Xuyên Tú đi tới với người đầy mồ hôi, hắn không đợi vệ binh lấy ghế cho mình, hắn tự mình lấy một cái ghế ở góc tường bưng tới bàn đàm phán ngồi xuống, không để cho người khác có thời gian suy nghĩ, Tử Xuyên Tú nói luôn: “Tất cả dân chúng và binh lính loài người bị quân Ma tộc bắt đều trả lại cho chúng ta, đây là điều kiện đàm phán của chúng ta”.Sứ giả Ma tộc liếc mắt nhìn Tử Xuyên Tú rồi nhìn Tư Đặc Lâm với ánh mắt nghi ngờ, thống lĩnh Tư Đặc Lâm bình tĩnh nói: “Đây là Thống lĩnh quân Viễn Đông Tử Xuyên Tú, lời của hắn chính là lời của ta”.Sứ giả Ma tộc liếc nhìn Tử Xuyên Tú một lần nữa, sau khi xác nhận người thanh niên người đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt chính là viên tướng lĩnh truyền kỳ có thể chống lại Ma Thần Hoàng suốt một ngày một đêm, sắc mặt viên sứ giả có vẻ tôn kính hơn: “Nếu như đàm phán thành công thì đương nhiên sẽ trao trả tù binh cho các vị, thế nhưng số lượng tù binh loài người trong quân đội chúng tôi không có bao nhiêu”.“Không không...”, Tử Xuyên Tú vội vàng xua tay nói: “Ngươi đã không hiểu rõ ý của ta, tất cả loài người trong quân Ma tộc đều phải giao lại cho chúng ta... mặc dù người này bị bắt hay các người dùng phương thức nào khác ép vào trong quân”.Lúc này viên sứ giả và Tư Đặc Lâm mới hiểu ý Tử Xuyên Tú, viên sứ giả kêu lên: “Chẳng lẽ ngài muốn chúng tôi giao trả lại cả quân đoàn mười sáu sao?”.“Đây là đương nhiên”, sắc mặt Tử Xuyên Tú đằng đằng sát khí: “Đây chính là những kẻ bại hoại phản bội đất nước, chúng xứng đáng nhận trừng phạt, kẻ đầu tiên phải gánh chịu chính là Mã Duy, đây chính là điều kiện đàm phán, còn không thì không cần nói nữa, chúng ta tiếp tục điểm binh liều chết đánh tới”.Viên sứ giả cau mày không nói, sau khi đầu hàng, Mã Duy đều coi mình là người trung thành với Ma tộc, trong bất kỳ trường hợp nào y cũng đều cố gắng cường điệu mối thù không đội trời chung của mình và Tử Xuyên Tú, điều này còn liên quan tới mỹ nữ Tử Xuyên Trữ. Thống lĩnh quân Viễn Đông và Mã Duy đều là những nhân vật làm mưa làm gió, cộng thêm chuyện tình cảm, phản bội, ám sát và cả thảm án gia đình, rất nhiều chuyện được lan truyền trong giới cao cấp Ma tộc. Viên sứ giả này cũng biết tới mối ân oán của Tử Xuyên Tú và Mã Duy, bây giờ Tử Xuyên Tú muốn có Mã Duy cũng là điều bình thường.Nói một cách trung thực, viên sứ giả này không quá quan tâm tới mạng sống của Mã Duy và quân đoàn mười sáu, cho dù nhà Tử Xuyên nồi da nấu thịt thì viên sứ giả cũng chẳng cảm thấy đau lòng, ông ta chỉ cảm thấy e ngại vì dù sao Mã Duy cũng là Công tước vương quốc do đích thân Bệ hạ phong, bây giờ trả lại loài người, liệu Bệ hạ có đồng ý không?Cuối cùng viên sứ giả thở dài nói: “Xin lỗi, Thống lĩnh đại nhân, điều kiện này Bệ hạ không trao quyền cho tại hạ, nhưng tại hạ có thể nói với ngài là điều này hoàn toàn không có vấn đề gì”.Tử Xuyên Tú gật đầu, hắn ra vẻ rất thông cảm: “Vậy làm phiền quý sứ đi tiếp một chuyến nữa, theo như lời quý sứ đã nói, hy vọng Bệ hạ của ngài có thể thương xót binh lính hai nước, không nên để binh lính hai nước hy sinh vô ích nữa”.“Hy vọng có thể như Thống lĩnh đại nhân ngài mong muốn, thật sự cuộc chiến này không thể đánh tiếp, chúng tôi chỉ muốn về nhà”.Vào thời khắc này, trên mặt viên sứ giả xuất hiện sự bi thương, Tử Xuyên Tú giật mình hỏi: “Xin hỏi các hạ là?”.“Lỗ mãng rồi, tại hạ còn chưa giới thiệu với Thống lĩnh đại nhân, tại hạ là Hầu tước Tạp Lộ, sĩ quan tham mưu cao cấp bên cạnh Bệ hạ”.Khi nhìn thấy ánh mắt như dò hỏi của Tử Xuyên Tú, ông lão Hoàng tộc tóc bạc cúi đầu nhẹ nhàng lau nước mắt ở khóe mắt: “Thất lễ rồi, tại hạ có hai người con trai, một người con hai mươi mốt tuổi, nhậm chức đoàn trưởng trong quân Vũ Lâm, một người mười chín tuổi, Chưởng kỳ quan ở quân đoàn mười một”. Nói tới đây viên sứ giả dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Buổi chiều và buổi tối hôm qua, cả hai đều chết trận rồi”.Hai viên Thống lĩnh trầm ngâm, trước mặt bọn họ chính là thủ lĩnh xâm lược máu tanh, một quý tộc cao cấp của kẻ thù, cũng là kẻ tàn nhẫn vô tình, sứ giả đàm phán của quân địch. Hai con trai của người này là sĩ quan cao cấp trong quân đội Ma tộc, đương nhiên hai người con cũng là những đầu sỏ hung ác, chết khiến người ta có gì đó hả hê.Theo lý mà nói bọn họ hoàn toàn không thể có bất kỳ sự đồng cảm nào với ông già này hay ít nhất là phải có cái nhìn hả hê, hay quát lên: “Đây chính là kết cục của sự xâm lược đối với các ngươi”.Nhưng vào giây phút này, cả hai đều không đành lòng.Bọn họ chỉ thấy trước mặt mình chính là một ông già tóc bạc đang đau đớn vì chính con mình đã sớm ra đi, tuổi già sớm mất con, tóc trắng tiễn tóc đen, đây chính là nỗi đau đớn không biên giới, không chủng tộc, cũng là tình cảm đặc biệt của chủng tộc trí tuệ, hai người Tư Đặc Lâm cũng bị cảm động lây. Nhìn viên sứ giả, cả hai như thấy vô số cha mẹ loài người cũng trong tình cảnh tương tự ở chân trời xa xôi nhận được tin dữ con mình bị chết.Tư Đặc Lâm trịnh trọng nói: “Rất đáng tiếc khi nghe tin này, xin mời hãy tĩnh tâm”.Ông lão khẽ gật đầu nói “cảm ơn” lúc này nước mắt không kìm chế được nữa, cuồn cuộn chảy ra, viên sứ giả đứng dậy nói: “Thất lễ”. Sau đó ông ta tập tễnh đi ra khỏi cửa bộ tư lệnh quân đông nam.Tư Đặc Lâm nhìn Tử Xuyên Tú với vẻ bất mãn, Tư Đặc Lâm rất không hiểu, đây chính là lần đàm phán quan trọng nhất giữa loài người và Ma tộc, nhưng Tử Xuyên Tú chỉ vì chuyện của Mã Duy mà đã trì hoãn, hành vi vì việc riêng ảnh hưởng chuyện công không giống với tác phong của Tử Xuyên Tú.Tử Xuyên Tú chỉ cười khi nhìn thấy ánh mắt trách cứ của Tư Đặc Lâm: “Đừng nhìn đệ như vậy, đó là đệ cố ý”.“Đệ cố ý làm đàm phán lần này thất bại?”.“Nơi này cách ngọn núi ma vương mười lăm dặm, cho dù viên sứ giả có cưỡi ngựa cũng mất hơn một tiếng đồng hồ, hơn nữa còn báo cáo với Ma Thần Hoàng suy nghĩ, chúng ta dễ dàng có thời gian hai, ba tiếng”.“Đối với chúng ta, hai ba tiếng này thì có ích gì?”.“Hãy cho bộ đội nghỉ tạm, khôi phục thể lực, chuẩn bị toàn lực chiến đấu, từ giờ tới đêm nay mỗi giây phút đồng hồ đều rất quý với chúng ta, nếu như trước rạng sáng ngày mai chúng ta không thể đánh tan quân đội Ma Thần Hoàng thì coi như chúng ta xong đời”.Tư Đặc Lâm kinh ngạc hỏi: “Sao lại nói như vậy?”.“Tạp Đốn đến rất nhanh”.Tư Đặc Lâm đứng bật dậy hỏi: “Ở chỗ nào?”.“Quân chủ lực còn chưa tới, nhưng một đội tiền trạm quy mô nhỏ có ý đồ vượt qua phòng tuyến của chúng ta tới báo tin cho Ma Thần Hoàng, nhưng bị đội tuần tra Bán thú nhân phát hiện vây đánh, toàn bộ bị tiêu diệt. Từ trên người một sĩ quan phát hiện một lá thư viết cho Ma Thần Hoàng, trong thư có nói là Thân vương Tạp Đốn đã tới thành Tháp Luân, chỉ còn cách chúng ta có nửa ngày đường”.“Đáng chết”, Tư Đặc Lâm tức giận đấm một quyền xuống ghế, đánh nát vụn chiếc ghế đơn sơ: “Tạp Đốn tới quá nhanh, hơn mười vạn quân, sao hắn có thể tới nhanh như vậy? Rất bất thường”.“Nếu thật sự là ba mươi vạn quân thì Tạp Đốn tuyệt đối không có cách nào tiến tới bên này chỉ trong vòng ba bốn ngày, có lẽ đội quân này chỉ gồm một bộ phận đoàn đội kị binh, nhưng cho dù là nhiều hay ít thì chỉ cần Ma Thần Hoàng biết có ba mươi vạn đại quân đang tiến tới nơi này, ông ta nhất định sẽ có niềm tin tiếp tục đánh với chúng ta, chính vì vậy ký hết hiệp định lúc này cũng như không, bây giờ chúng ta không vội vàng từ chối Ma tộc, trước tiên chúng ta cần trì hoãn thời gian cho bộ đội chuẩn bị chiến đấu đầy đủ”.
-o0o-