Phủ quan trấn thủ phủ thành Cách Lan Khắc vốn là nơi ở của giám quân sứ do gia tộc Tắc Nội Á phái tới thành Cách Lan Khắc, thế nhưng sau khi cuộc xâm chiến thế giới loài người thất bại, gia tộc Hoàng kim ngày xưa không còn nữa, không cần đợi chủ nhân nơi này thúc giục, viên giám quân sứ gia tộc Tắc Nội Á tự động thu xếp tư trang rời khỏi thành.
Sau đó trấn thủ phủ nghênh đón chủ nhân mới, các quý tộc Ca Ngang ngẩng cao đầu đi vào ngôi nhà xa hoa, nơi mà xưa kia gia tộc Tắc Nội Á đã từng chiếm giữ, trấn thủ phủ trở thành hành cung của thủ lĩnh tộc Ca Ngang, Ca Đạt Hãn.
Vì mới tới nên Tử Xuyên Tú không thể không đề phòng thủ đoạn của Ca Đạt Hãn, tới tham gia buổi yến tiệc chỉ có một bộ phận tướng lĩnh, Bạch Xuyên, La Kiệt, Minh Vũ, mấy tướng lĩnh, tâm phúc đều ở lại trấn thủ trong quân, quân đội loài người khống chế các khu vực phòng thủ trong thành và các con đường chính, giám sát chặt chẽ hành động của quân đội tộc Ca Ngang trong thành, đương nhiên quân đội tộc Ca Ngang cũng phái người giám sát quân viễn chinh loài người, quân đội tộc Ca Ngang cũng tập trung trong quân doanh, chuẩn bị sẵn sàng.
Bạch Xuyên phái sứ giả tới báo cáo với Tử Xuyên Tú, Tử Xuyên Tú chỉ cười trừ, đối với lần hợp tác đầu tiên của hai bên, chuyện cảnh giác và nghi ngờ lẫn nhau cũng là đương nhiên, nếu như Ca Đạt Hãn không làm như vậy, Tử Xuyên Tú sẽ cảm thấy ông ta rất không bình thường.
Quân đội hai bên giương cung tuốt kiếm, thế cục căng thẳng nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng tới bầu không khí náo nhiệt trên bàn tiệc, Ca Đạt Hãn đích thân ra ngoài cổng để nghênh đón các tướng lĩnh loài người, Ca Đạt Hãn dùng thân phận tôn sư tộc trưởng, đích thân dẫn đường cho mọi người.
Đêm nay trấn thủ phủ được trang hoàng rất xa hoa, trong biệt thự của trấn thủ phủ để đón tiếp các tướng lĩnh cao cấp của loài người, trên từng bậc thang, thậm chí là trong hành lang đều có trải thảm đỏ, hai bên hành lang, cứ cách mỗi năm bước lại đặt một cái lư hương bằng bạc, trong lư hương không hiểu một loại hương thơm nào đó đang cháy, khói trắng lượn lờ bay lên, hương thơm như gỗ đàn hương bao phủ cả khu biệt thự.
Trong hội trường yến tiệc bày đầy những kỳ trân dị bảo, những cái ***g hấp bằng bạc, những tấm thảm quý, đệm lót tơ tằm, màn thêu, những sản phẩm thủ công mỹ nghệ, đồ chạm khắc đá thần bí, danh kiếm và vũ khí quý giá, tất cả những thứ này đều được trưng bày, các loại vật phẩm xa hoa, quý giá khiến người ta hoa cả mắt, cả hội trường trông giống như một nơi trưng bày vật quý giá.
Trong số các tướng lĩnh loài người, có nhiều người cũng xuất thân quý tộc như Tử Xuyên Tú nhưng đây là lần đầu tiên mọi người biết tới sự xa hoa của Ma tộc, thỉnh thoảng có người kinh ngạc suýt xoa, mọi người không ngừng than thở.
Ca Đạt Hãn nói với các tướng lĩnh: “Các vị đại nhân là khách quý của tộc Ca Ngang chúng tôi, nếu các vị thích cái gì, xin hãy nói một tiếng với thị vệ, khi ra về, các thị vệ sẽ giao tận tay cho tùy tùng của các ngài”.
Khi Ca Đạt Hãn quay đầu nhìn Tử Xuyên Tú, chỉ thấy Tử Xuyên Tú nhếch miệng cười, không hiểu sao Ca Đạt Hãn lại thấy hoảng sợ, ông ta muốn giải thích nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, ông ta không biết làm sao nên chỉ hàm hồ nói: “Mấy đồ vật đơn sơ, đồ dùng của gia đình, chỉ sợ không lọt vào mắt các vị, khiến cho đại nhân ngài chê cười”.
Tử Xuyên Tú chỉ cười lãnh, đạm nói: “Rất đẹp, khiến chúng ta được mở rộng tầm mắt”.
Nơi tổ chức yến tiệc được bố trí như cung vàng điện ngọc, ở chính giữa có hai sập thủ tịch, phân chia dành cho Tử Xuyên Tú và Ca Đạt Hãn cùng ngồi, bên trái bàn tiệc đã có một hàng người ngồi, nhìn trang phục và phong thái có lẽ những người này là nhân vật hàng đầu của tộc Ca Ngang, các trưởng lão và tướng quân, khi mấy người Tử Xuyên Tú đi vào, những người này đồng loạt đứng dậy cúi đầu chào, thể hiện sự tôn kính đối với thống soái cao nhất của quân viễn chinh.
Trước khi buổi tiệc diễn ra, Tử Xuyên Tú dùng tiếng Ma tộc phát biểu một cách đơn giản, hắn thẳng thắn nói lập trường của quân viễn chinh. : “Chúng ta tới vì muốn thảo phạt gia tộc Tắc Nội Á, không có liên quan tới các bộ tộc khác, người nào dám giúp đỡ gia tộc Tắc Nội Á, chúng ta sẽ tiêu diệt, người nào giúp đỡ chúng ta, người đó chính là bạn của nhà Tử Xuyên, nhà Tử Xuyên luôn ghi nhớ và sẽ báo đáp tình hữu nghị này”.
Hiểu ý tứ của Tử Xuyên Tú, Ca Đạt Hãn cũng dùng tiếng nói loài người ngay trên bàn tiệc: “Không nói Tắc Nội Á tộc tàn bạo, Ma Thần Hoàng Tạp Đặc ngang ngược phát động chiến tranh khiến cho những người dân ưu tú của tộc chúng ta chết nơi đất khách quên người, chúng ta còn vô cùng căm hận sự tàn khốc của Tắc Nội Á tộc, nay đại quân Thiên triều nhà Tử Xuyên tới tấn công Tắc Nội Á tộc, giải phóng cho các bộ tộc chúng tôi, chúng tôi cực kỳ hoan nghênh. Quân đội bộ tộc chúng tôi và quân đội Thiên triều sẽ kề vai sát cánh chiến đấu, đánh đổ Tắc Nội Á tộc tàn ác và lũ chó săn, khôi phục lại hòa bình. Tộc Ca Ngang vĩnh viễn ghi nhớ ân tình giải phóng của nhà Tử Xuyên. Sau khi xây dựng lại, vương quốc Thần tộc vĩnh viễn là nước chư hầu trung thành của nhà Tử Xuyên”.
Các tướng lĩnh loài người trên bàn tiệc đều tươi cười, xem ra Ca Đạt Hãn này rất thức thời.
Tử Xuyên Tú nâng chén nhìn Ca Đạt Hãn nói: “Chúc mừng Bệ hạ”.
Câu nói của Tử Xuyên Tú khiến cả bàn tiệc chấn động, các lão đại tộc Ca Ngang vừa vui mừng vừa kinh sợ. Vị trí Hoàng kim tộc này cuối cùng cũng tới lượt tộc Ca Ngang chúng ta rồi, đã tới năm trăm năm tộc Ca Ngang chưa làm Hoàng kim tộc rồi.
Ngay cả Ca Đạt Hãn trong lòng đã sớm biết cũng lộ rõ sự vui mừng, đây không phải là cuộc mật đàm trong mật thất của hai người, khi nói trước mặt nhiều người của hai nước, trước mặt mười mấy tướng lĩnh cao cấp của hai nước, Tử Xuyên Tú, đại biểu của nhà Tử Xuyên đích thân hứa hẹn, đây tuyệt đối không phải là chuyện có thể lật lọng.
Cho dù ngạc nhiên mừng rỡ nhưng Ca Đạt Hãn không vì sự vui mừng mà mất đi lý trí của mình, Ca Đạt Hãn khom người cung kính đáp lễ, sau đó ông ta nâng chén nói: “Ân huệ của Đại tướng quân, bỉ tộc từ trên xuống dưới không bao giờ quên. Tôi, vĩnh viễn là thuộc hạ trung thành nhất của Đại tướng quân, xin kính cẩn dùng ly rượu này biểu đạt thành ý tạ ơn Đại tướng quân”.
Chiêng trống ầm vang, chuông vàng lanh lảnh, người hầu như nước chảy tiến vào, liên tục dâng lên các món ăn ngon, rượu ngon như chạy trên mặt đất, như bơi trong nước, bay trên bầu trời, bò trên núi. Các loại món ăn ngon, cần gì có đó, chỉ tiếc là không thể mang Long vương dưới biển lên hầm mà thôi cho dù là như vậy có thể bất kính với Tử Xuyên Tú đại nhân.
Trong lúc nhất thời, các tướng lĩnh hai bên đều nâng chén, tiếng chạm nhau của chén rượu vang lên không ngừng.
Ngoại trừ Ca Đạt Hãn, trường lão tộc Ca Ngang và một số ít tướng lĩnh quân đội cũng tham gia tiệc rượu, chỉ một số ít tướng lĩnh loài người có thể nói tiếng Ma tộc, cũng chỉ có một số ít tướng lĩnh Ma tộc có thể nói tiếng loài người nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng tới việc nói chuyện của hai bên.
Đây đơn giản chỉ là tiệc rượu tăng cường tình hữu nghị giữa hai bên, tuyệt đối không có người nào thao thao bất tuyệt, mọi người chỉ có việc cầm chén rượu của mình, tìm một đối thủ mời rượu là xong.
Không hiểu có phải do Ca Đạt Hãn cố tình bố trí hay không mà những người của tộc Ca Ngang tham dự buổi yến tiệc đều trong Hoàng tộc, nói cách khác nhìn bề ngoài tất cả mọi người đều không có gì khác biệt với nhau.
Điều này làm giảm đi tâm lý mâu thuẫn của các tướng lĩnh nhà Tử Xuyên, nói thật ngồi cùng xưng huynh đệ với một Ma tộc đẳng cấp thấp, mặt mày hung dữ khiến cho mọi người có thể không thoải mái, thế nhưng hiện tại hình dáng bề ngoài của Hoàng tộc Ma tộc không thua kém chút nào, mà không chỉ là không thua kém mà mỗi người ngồi đây quả thực cũng được coi là mỹ nam tử.
Theo như lời nói của Phó thống lĩnh Lâm Băng: “Dù gì nhìn cũng thuận mắt hơn người của chúng ta nhiều”, nhìn ánh mắt mê đắm của Lâm Băng, Tử Xuyên Tú nghi ngờ không hiểu cô nàng này có ý định, định cư ở vương quốc Ma tộc hay không?
Chuyện này khiến cho là tự trọng đám tướng lĩnh như Văn Hà bị tổn thương cực kỳ lớn.
Nhưng may mắn thay vị Hoàng đế tương lai của Ma tộc là người rất chu đáo, ông ta đương nhiên không thể để cho tiệc rượu tịch mịch. Rượu uống nửa chừng, Ca Đạt Hãn vỗ tay, một đoàn mỹ nữ tử phía sau đài nối đuôi nhau đi ra ngoài, vừa múa vừa hát, làn gió thơm bay nhè nhẹ, khiến cho cả một đám người thô kệch say đắm, không chờ cho bọn họ có phản ứng, những mỹ nữ đã tươi cười ngồi ngay bên cạnh bọn họ, rót rượu, châm trà.
Mượn cơ hội tới bên cạnh Tử Xuyên Tú mời rượu, Hồng y kỳ bản Phương Vân đột nhiên hỏi một vấn đề: “Đại nhân, nghe nói Hoàng tộc Ma tộc không vượt qua con số trăm người, như vậy hẳn rất ít người, nhưng bây giờ nhìn số nam nữ Hoàng tộc ngồi đây đã có khoảng năm, sáu mươi người, chẳng lẽ số lượng Hoàng tộc Ca Ngang nhiều như vậy sao?”.
Tử Xuyên Tú ngẩn người, Ca Đạt Hãn cười hì hì nói: “Vị tướng quân này, ngài chưa từng đi lính ở Viễn Đông đúng không?”.
“Ta tới từ quân biên phòng Tây Bắc, quả thật ta chưa từng phục vụ ở Viễn Đông”.
“Điều này cũng khó trách, xem ra ngài không hiểu lắm về tình hình vương quốc, so với Hoàng tộc, thần dân đàn ông đẳng cấp thấp quả thật có vẻ bề ngoài rất khác biệt, nhưng đối với nữ mà nói, thần dân Hoàng tộc và thần dân đẳng cấp thấp rất khó phân biệt. Nữ thần dân đẳng cấp thấp có dáng vẻ bề ngoài giống hệt như nữ Hoàng tộc, điều khác biệt là trí tuệ bọn họ thấp hơn người Hoàng tộc, không thể so với nữ Hoàng tộc”.
Khi nghe Ca Đạt Hãn nói vậy, hứng thú của Tử Xuyên Tú nổi lên, hắn lên tiếng hỏi: “Nếu như người Hoàng tộc và nữ thần dân cấp thấp hôn nhân, vậy con cái sinh ra sẽ như thế nào?”.
Sắc mặt quân Viễn Đông khẽ tái nhưng ông ta vẫn mỉm cười nói: “Ở nơi Thần tộc, con cái chủ yếu do nhà trai quyết định, nếu như người đàn ông là thần dân cấp thấp thì con cái cũng là thần dân cấp thấp, nếu như đàn ông là Hoàng tộc thì con cái sinh ra cũng là Hoàng tộc, đương nhiên nếu như cả cha mẹ đều là Hoàng tộc thì con cái sinh ra sẽ càng thêm ưu tú, những người này Hoàng tộc chúng tôi gọi là thuần chủng Hoàng tộc, nữ Hoàng tộc chỉ gả cho nam Hoàng tộc trong khi đó nam Hoàng tộc lấy nữ Hoàng tộc làm chính thê còn nữ thần dân cấp thấp làm thiếp”.
“Vậy thuần chủng Hoàng tộc và Hoàng tộc bình thường có gì khác nhau?”.
Tử Xuyên Tú không hiểu hắn có phạm sai lầm nào không, nhưng hắn thấy sắc mặt Ca Đạt Hãn càng lúc càng âm trầm, nhưng ông ta vẫn tươi cười nói: “Theo như tôi được biết cho dù là về mặt trí tuệ hay sức lực, hoàng tộc thuần chủng và Hoàng tộc bình thường không có gì khác nhau. Đại tướng quân, thế nhưng Thần tộc rất chú trọng truyền thừa huyết thống, hoàng tộc thuần chủng được cho là cao quý hơn so với Hoàng tộc bình thường, về phương diện kế thừa quyền lực, hoàng tộc thuần chủng chiếm rất nhiều ưu thế, ví dụ như có một số bộ tộc quy định, chỉ có Hoàng tộc thuần chủng mới có quyền thừa kế ngôi vị thủ lĩnh bộ tộc”.
Khi nghe Ca Đạt Hãn nói, đột nhiên Tử Xuyên Tú phát hiện ra một điều, đám tướng lĩnh tộc Ca Ngang vốn đang ăn uống cười đùa ầm ĩ nhưng khi Ca Đạt Hãn bắt đầu nói, bọn họ đã dừng lại, ánh mắt bọn họ đều tập trung trên người Ca Đạt Hãn, chăm chú lắng nghe, không một ai lên tiếng, bầu không khí có vẻ nghiêm trọng.
Điều này khiến Tử Xuyên Tú rất ngạc nhiên, chẳng lẽ những người này không biết những điều Ca Đạt Hãn đang nói sao?
Khi nhìn thấy sắc mặt nghi ngờ của Tử Xuyên Tú, Ca Đạt Hãn bất đắc dĩ cười gượng nói: “Thật ra cũng không có gì là bí mật, tôi là Hoàng tộc hỗn huyết, không phải là Hoàng tộc thuần chủng, năm đó tôi có thể kế thừa vị trí tộc trưởng có thể nói phần lớn dựa vào may mắn”.
“A” Tử Xuyên Tú khẽ hô lên một tiếng, lúc này hắn đã hiểu vì sao khi nói tới chủ đề này, các tướng lĩnh tộc Ca Ngang có sắc mặt cổ quái như vậy.
Chính bản thân hắn đã không cảm nhận được việc không phải là Hoàng tộc thuần chủng là một nỗi đau trong lòng của Ca Đạt Hãn, chính hắn lại còn cố tình bới móc về huyết thống, xát muối vào vết thương lòng của người ta, thảo nào Ca Đạt Hãn có vẻ buồn bực như vậy.
Tử Xuyên Tú vội vàng nói: “Thật ra thuần chủng hay không thuần chủng cũng không có gì quan trọng, điều quan trọng là phải có thực lực. Tước gia, ta cũng được ban thưởng họ Tử Xuyên, không phải dòng dõi chính thống nhà Tử Xuyên, nhưng ngày hôm nay không phải ta cũng là quan lớn nắm quyền khống chế một phương sao? Cũng như vậy, Tước gia ngài không có xuất thân Hoàng tộc thuần chủng nhưng hôm nay chuẩn bị đăng cơ Hoàng đế sao? Từ đó có thể thấy huyết thống không phải là vấn đề quan trọng”.
“Đại tướng quân, ngài nói rất đúng, thật ra huyết thống cũng không phải là điều quá quan trọng. Nào, tôi kính ngài một chén”.
Hai người cạn chén, uống một hơi cạn sau đó cẩn thận từng ly từng tí khi nói về chủ đề mới.
Thật ra trong lòng mọi người đều hiểu rất rõ ràng, huyết thống vô cùng quan trọng, nếu như Tử Xuyên Tú thật sự có huyết thống nhà Tử Xuyên, với thực lực hiện nay của hắn hôm nay hắn đâu chỉ là thống lĩnh quân Viễn Đông, nói một cách đơn giản, hắn mạnh hơn gấp cả ngàn lần so với Tử Xuyên Trữ, người thừa kế vị trí Tổng trưởng.
Tiệc rượu đêm nay xuất hiện bầu không khí kỳ quái, trên tiệc rượu, các tướng lĩnh hai bên uống rượu tới say mèm, hai bên thân thiết ngồi dựa lưng vào tần đệm nói năng loạn bậy rồi quay người đi chỗ khác, tất cả mọi người trên tiệc rượu đối với những sứ giả hai bên liên tục ra vào báo cao tin tức tình báo nhưng là không nhìn thấy, giống như bọn họ là những người trong suốt.
Đêm nay, rượu ngon, món ăn ngon không ngừng dâng lên nhưng Tử Xuyên Tú không ăn nhiều, hắn có cảm giác rằng thói quen ăn uống và tập quán cuộc sống của Ma tộc thực sự kém quá xa so với nhân loại, chỉ đạt tới trình độ món ăn ngon, còn xa mới được coi là độc được.
Rất nhiều món ăn Tử Xuyên Tú mới lần đầu tiên nghe thấy, hắn chỉ dám ăn những loại rau có màu xanh, hay màu đen và màu tím nhưng đối với những miếng thịt mà hắn không nhận ra là thịt gì thì hắn nghi ngờ không dám ăn.
Nhưng khi thấy vị chủ nhân Ca Đạt Hãn ăn uống say sưa rất ngon miệng, nghĩ tới chuyện Ca Đạt Hãn không có lý do gì để tự sát, cuối cùng Tử Xuyên Tú cũng nếm thử, còn về phần mùi vị, hắn thật sự không có cảm nhận nào.
Cuối cùng sự nhẫn nại của Tử Xuyên Tú cũng lên tới cực hạn, chủ nhân trịnh trọng sai mang ra một món lạ, con vật nhỏ được chiên giòn, rốt cuộc là động vật gì thì Tử Xuyên Tú không dám hỏi, dù gì đi nữa hình dáng trông như một con chuột, mời Tử Xuyên Tú nếm thử hương vị đặc sắc khó có được này, chỉ trong chốc lát, sắc mặt viên tướng đối mặt với lữ đoàn cận vệ của Ma Thần Hoàng mà không hề sợ hãi trắng bạch như giấy vậy.
Trong ánh mắt nhiệt tình của đám dông, Tử Xuyên Tú cẩn thận bỏ “con chuột nhỏ” vào trong miệng, khó nhọc nuốt sau đó cố gắng mỉm cười còn khó coi hơn cả so với người chết: “Ăn ngon! Thực sự là ăn ngon”.
Nhưng Ca Đạt Hãn vẫn rất nhiệt tình, không chịu từ bỏ: “Đại nhân, hãy nếm thử cái này, cái này bình thường rất khó bắt, món ăn ngon khó có được”.
“Không cần...”.
“Nào, hãy nếm thử một cái nữa, ngài tuyệt đối không nên khách sáo!”.
“Ta không khách sáo...
“Thật sự không nên khách sáo...”.
“Ta thật sự không khách sáo...”.
Sau khi bị buộc ăn ba “con chuột nhỏ” nước mắt Tử Xuyên Tú chảy ròng ròng, các tướng lĩnh loài người ở đây đều ném cho Tử Xuyên Tú ánh mắt đồng tình, Tử Xuyên Tú hung ác nhìn trả lại, ý uy hiếp hiện lên rõ ràng trong mắt: “Ai dám nhìn ta, ta khiến người đó được nếm thử món ăn ngon Thần tộc khó có được”.
Lập tức mọi người di chuyển ánh mắt, không một ai dám liếc nhìn Tử Xuyên Tú, dù chỉ một cái.
Vì vậy Tử Xuyên Tú cảm thấy cực kỳ cô đơn, đột nhiên Tử Xuyên Tú cảm thấy hối hận, vì sao hắn không mang theo cái thùng cơm La Kiệt tới đây? Nếu như có La Kiệt, đừng nói là con chuột nhỏ mà cho dù là con chuột chết, gã cũng ăn rất ngon, tuyệt đối sẽ không làm đám Ma tộc này đơn độc ép hắn ăn món ăn ngon này.
Tiệc rượu chấm dứt vào khoảng hơn mười hai giờ đêm, khi chia tay, Ca Đạt Hãn tiễn Tử Xuyên Tú ra tận công phủ, một lần nữa Ca Đạt Hãn ám chỉ muốn tặng mấy mỹ nữ cho Tử Xuyên Tú mang về, nhưng Tử Xuyên Tú kiên quyết từ chối ý định của Ca Đạt Hãn.
Đi ra ngoài công chính trấn thủ phủ, đi ra khỏi bầu không khí ấm áp trong tiệc rượu, không khí bên ngoài rất lạnh, gió đầu xuân thổi mạnh khiến Tử Xuyên Tú không khỏi dựng cổ áo khoác lên.
Cũng là bầu trời đêm nhưng không hiểu vì nguyên nhân gì mà bầu trời đêm ở vương quốc càng thêm tĩnh mịch.
So với thành thị của con người, thành thị của Ma tộc có vẻ đơn giản hơn rất nhiều.
Thành Cách Lan Khắc được cho là có năm vạn người dân coi như là một thành thị lớn trong vương quốc Ma tộc, thế nhưng trong con mắt của Tử Xuyên Tú và các tướng lĩnh, ngôi thành này chỉ như một quận nhỏ trong thế giới loài người. Đường phố nhỏ hẹp, nhà cửa thấp bé, phần lớn chỉ làm bằng đá và gỗ, vấn đề quản lý thành thị của Ma tộc cực kỳ yếu kém, chỉ một đoạn đường phố chưa tới năm trăm mét, Tử Xuyên Tú đã nhìn thấy không dưới mười đống rác, rác tanh tưởi, hôi thối tích tụ ở ven đường chiếm một nửa mặt phố, trong khi đó việc xây dựng các con phố không có bất kỳ quy hoạch cụ thể, nhà cửa lộn xộn, các con phố xây đựng ngoằn ngoèo, không có hình thù cụ thể.
Cơn mưa mới qua đi, con đường gồ ghề nước đọng khắp nơi, Tử Xuyên Tú và đám tướng lĩnh cưỡi ngựa đi rất cẩn thận, bọn họ chỉ sợ nước bẩn bắn lên làm ướt giày và quần áo.
Trên đường phố, không nhìn thấy một tụ điểm tập trung người, có vẻ im ắng trống trải, Tử Xuyên Tú chú ý quan sát những cửa hàng hai bên đường, cũng giống như loài người, Ma tộc cũng tồn tại hình thức buôn bán.
Thế nhưng so với việc buôn bán rất phồn thịnh của con người, hành động buôn bán của Ma tộc ở vào trình độ cực kỳ nguyên thủy.
Có thể vì trình độ văn hóa phổ cập của Ma tộc rất thấp nên trước các cửa hàng của Ma tộc không có tên cửa hàng, bọn họ chỉ dùng hình vẽ để thông báo loại hàng hóa mà bọn họ kinh doanh, ví dụ như cửa hàng thực phẩm thì bọn họ vẽ một cái bánh bao lớn, cửa hàng quần áo thì vẽ một cái kéo, cửa hàng bán củi thì bọn họ dùng một miếng vải trắng, bên trên có vẽ củi, mặc dù rất đơn giản nhưng nhìn có thể hiểu ngay.
“Thống lĩnh”. Văn Hà và Tử Xuyên Tú cưỡi ngựa đi ngang nhau, Văn Hà cười hì hì, thở ra hơi rượu nói với Tử Xuyên Tú: “Đại nhân, tôi thấy Ca Đạt Hãn có ý định... tặng ngài hai mỹ nữ, quả nhiên là quốc sắc thiên hương, đại nhân ngài từ chối như vậy, chẳng lẽ không thấy tiếc sao? Đại nhân, tôi nghe nói trước kia ngài mang Tú Tự doanh tới Viễn Đông, phong cách rất linh hoạt, hôm nay thật sự không giống với ngài như mọi khi”.
Tử Xuyên Tú cũng cười nói: “Khi đó có phần không cẩn thận, nay nghe ngươi nói như vậy, có phần hối hận”.
Hai người nhìn nhau cười nhưng trong nụ cười không có nhiều niềm vui, đương nhiên Tử Xuyên Tú hiểu là Văn Hà đang thầm bất mãn, gã oán hận Tử Xuyên Tú giả bộ đứng đắn, nghiêm chỉnh, bản thân Tử Xuyên Tú là Thống lĩnh quân viễn chinh nhưng không chịu tiếp nhận quà tặng của Ca Đạt Hãn nên các tướng lĩnh khác không dám tiếp nhận.
Tử Xuyên Tú chỉ hàm hồ như nghe không hiểu điều gì, không phải là Tử Xuyên Tú giả vờ đạo đức, đứng đắn, nghiêm chỉnh, nếu trước người phụ nữ thiên kiều bá mị không yêu thương nhung nhớ, không động tâm thì đó là người giã dối, nhưng vấn đề là Tử Xuyên Tú là người đứng đầu đại quân hắn phải chú ý ảnh hưởng.
Đám tướng lĩnh từng trải Vân Hà kia đã sớm thèm rỏ rãi những mỹ nữ Ma tộc, một khi Tử Xuyên Tú hắn chấp nhận quà tặng của Ca Đạt Hãn, hắn tuyệt đối không thể quản lý mấy người Văn Hà. Cũng tương tự như vậy, mấy người Văn Hà khi đã nhận mỹ nữ Ma tộc thì bọn họ cũng không thể quản lý được thuộc hạ của mình.
Vương quốc Ma tộc có một nửa dân số là nữ, một khi làn gió lả lướt trong quân đã bắt đầu thì nó sẽ không thể dừng lại, trong lịch sử đã không thiếu những tấm gương như vậy, vô số đội quân thiện chiến có thể bị hủy trong son phấn trụy lạc.
“Không biết xấu hổ chính là lưu manh. Văn Hà, trong đầu ngươi ngoại trừ phụ nữ ra còn những điều khác không hả?”. Một giọng nói trong trẻo vang lên, phó thống lĩnh Lâm Băng từ phía sau giục ngựa chạy lên, lúc này vì uống rượu nên gương mặt của Phó thống lĩnh vốn luôn tao nhã cẩn thận thì giờ đây đỏ hồng, dáng vẻ ngượng ngùng như thiếu nữ, giọng nói của nàng mang hơi mùi rượu: “Thống lĩnh đại nhân tôi ủng hộ ngài, ngài làm rất đúng, quân đội không phải là chỗ vui chơi, không thể để cho đám súc sinh này làm xằng bậy”.
Hai vị tướng đàn ông nhìn nhau cười.
Đoàn người cưỡi ngựa chạy xuyên qua con phố, tiếng vó ngựa lộp cộp vang lên trên đường phố thanh vắng.
“Như vậy đã chiếm được thành thị thứ nhất”. Nhìn những ngôi nhà thấp nhỏ, Văn Hà bùi ngùi nói: “Nếu tất cả đều thuận lợi như này, chỉ cần nửa năm, chúng ta có thể đánh tới Ma Thần bảo, chấm dứt cuộc chiến tranh này, khi đó các con có thể quay về nhà”.
“Không thể nào thuận lợi như này”. Lâm Băng bùi ngùi nói: “Tuyệt đối không có khả năng bộ tộc nào cũng mềm yếu như bộ tộc Ca Ngang này, chúng ta cũng không thể nào hứa cho mỗi thủ lĩnh bộ tộc làm Hoàng đế, khi đi qua lãnh địa bộ tộc Ca Ngang, chúng ta sẽ gặp quân đội tộc Á Côn, khi đó chúng ta sẽ thấy đao thật, thấy máu thật”.
Lâm Băng quay người nhìn Tử Xuyên Tú nói: “Á Côn tộc, Tắc Nội Á tộc, Mông tộc, đại nhân, chúng ta thật sự phải huyết chiến đánh chiếm mỗi một thành thị sao? Như vậy chúng ta sẽ phải hy sinh bao nhiêu binh lính đây?”.
Tử Xuyên Tú chỉ thở dài mà không nói.
Thật ra trong lòng Tử Xuyên Tú rất nghi ngờ, cho dù đánh với mỗi bộ tộc Ma tộc nào thì quân viễn chinh đều chiếm thế thượng phong nhưng nếu như tất cả các bộ tộc Ma tộc đoàn kết nhất trí thì quân viễn chinh loài người hoàn toàn không có ưu thế.
Ba mươi vạn liên quân Bán thú nhân và loài người, lượng binh lực này đủ để đánh tổn thương nghiêm trọng vương quốc Ma tộc, nhưng nói muốn tiêu diệt vương quốc này thì hình như quá ít, yếu kém. Lần xuất chinh này, quân vụ gia tộc cũng không xác định rõ mục đích, chỉ hàm hồ nói: “Tuyên dương quân uy của chúng ta, khiến cho quân xâm lược tổn thất nặng nề không ngóc đầu lên được”, vốn Tử Xuyên Tú có hùng tâm tráng trí muốn nuốt trọn cả vương quốc này, nhưng khi xâm nhập sâu vào nội địa, hắn càng lúc càng nhận ra rằng lực lượng của mình quá nhỏ bé.
Nếu chỉ là một lần xâm nhập vũ trang vào vương quốc Ma tộc, đánh chiếm mấy thành trấn, uy hiếp mấy thủ lĩnh bộ tộc kiêu ngạo, không tuân thủ, bức bách bọn họ ký một hiệp định thuần phục loài người, đội quân này thừa sức đối phó.
Nhưng nếu như muốn chính thức thống trị một vương quốc đã từng hùng mạnh có một không hai trên thế giới, nhúng tay rất sâu, tham gia vào công việc nội bộ của các bộ tộc như Tắc Nội Á tộc khi xưa, chính quyền địa phương của loài người chính thức nắm quyền ở nơi này thì nhiệm vụ này còn cực kỳ gian khổ.
Quân viễn chinh dừng ở thành Cách Lan Khắc năm ngày, trong năm ngày này, quân viễn chinh bổ sung lương thảo, nghỉ ngơi, hồi phục binh mã.
Trong khi binh lính nghỉ ngơi, Tử Xuyên Tú và Ca Đạt Hãn tiến hành những ngày đàm phán gian khổ, loài người quyết tâm tiêu diệt Tắc Nội Á tộc, Ca Đạt Hãn thì biết rõ sự hùng mạnh của chủ cũ, ngày nay tuy đã suy sụp nhưng Tắc Nội Á tộc vẫn còn mấy vạn binh lính thiện chiến, vây bầy thú này còn phải quyết chiến một hồi, Ca Đạt Hãn thật sự không hứng thú đối với cuộc chiến tàn khốc này.
Nếu như có thể thì Ca Đạt Hãn rất muốn tránh xa Tử Xuyên Tú nhưng hai bên dù sao cũng là đồng minh, cho dù rất keo kiệt lời nói nhưng Ca Đạt Hãn không thể không nói, ông ta khảng khái nói: “Quân đội tộc Ca Ngang nguyện xuất ba đoàn, đội, đoàn kết hành động với quân đội loài người, nghe lệnh của đại nhân”.
Tử Xuyên Tú cười nhạt nói: “Bệ hạ, vì nâng đỡ ngài lên ngôi Hoàng đế, nhà Tử Xuyên của ta đã huy động ba mươi vạn quân đội, có thể phải hy sinh mười vạn binh lính, xuất ba đoàn, đội sao? Đây chính là câu nói của một người chuẩn bị làm Hoàng đế sao?”.
Ca Đạt Hãn á khẩu không trả lời được, Tử Xuyên Tú thản nhiên ngồi thưởng thức dáng vẻ đau khổ của Ca Đạt Hãn.
Thật ra Tử Xuyên Tú không quan tâm tới mấy vạn binh mã tộc Ca Ngang, thế nhưng khi quân viễn chinh tiến vào trung tâm vương quốc Ma tộc, để lại mấy vạn binh mã tộc Ca Ngang ở phía sau, vạn nhất Ca Đạt Hãn nổi lên ý đồ xấu, động tay chân đối với con đường tiếp tế của quân viễn chinh, sẽ gây khó dễ cho quân đội của hắn, nay để Ca Đạt Hãn và chủ lực tộc Ca Ngang đi theo quân viễn chinh, bọn họ rất khó có ý đồ không tốt.
Suốt một ngày mè nheo cuối cùng hai người cũng đạt được hiệp định, đích thân Ca Đạt Hãn dẫn theo sáu vạn quân chủ lực bộ tộc Ca Ngang theo quân viễn chinh, cùng hành động, chấp nhận sự chỉ huy của bộ tư lệnh quân đội viễn chinh.
Ngoại trừ việc lôi kéo tộc Ca Ngang tham gia chiến tranh với loài người, Tử Xuyên Tú còn phái sứ giả tới tộc Á Côn, nói cho Á Ca Mễ biết quân đội loài người sẽ mượn đường đi qua lãnh địa của bọn họ tấn công Tắc Nội Á tộc, hy vọng Á Ca Mễ có thể để cho quân viễn chinh đi qua lãnh địa một cách thuận lợi.
Sứ giả nhanh chóng quay về mang theo câu trả lời dứt khoát của Á Ca Mễ.
Vị lãnh đạo tộc Á Côn này trả lời rằng: tộc Á Côn không muốn nhúng tay vào cuộc chiến của loài người và Tắc Nội Á tộc nhưng lãnh địa tộc Á Côn đại diện cho sự tôn nghiêm, không thể xâm phạm, quân đội tộc Á Côn sẽ bảo vệ lãnh địa của mình cho tới người cuối cùng.
Trong khi Á Ca Mễ kiến nghị việc Tử Xuyên Tú dẫn đại quân viễn chinh đi qua lãnh địa Á Côn tộc, bản thân ông ta còn cung cấp một tuyến đường ‘tuy xa nhưng an toàn’, hy vọng Tử Xuyên Tú có thể chấp nhận.
Khi câu trả lời của Á Ca Mễ tới, bộ thống soái quân viễn chinh đang họp, phần lớn tướng lĩnh cao cấp quân viễn chinh, kể cả Tử Xuyên Tú cũng có mặt, Ca Đạt Hãn cũng có mặt.
Khi nghe câu trả lời của Á Ca Mễ, Tử Xuyên Tú chỉ cười nhạt, hắn liếc qua lá thư rồi nhìn các tướng lĩnh, của mình hồi: “Thế nào?”.
Các tướng lĩnh tươi cười, Lâm Băng cười nói: “Dường như Á Ca Mễ không biết thế cục, ông ta không biết, điều này có nghĩa...”.
“Chiến tranh!”. Văn Hà nói tiếp theo sau Lâm Băng với một giọng nói âm trầm mà kiên quyết.
Tháng ba năm bảy trăm tám mươi lăm, sau khi quân đội viễn chinh tiến vào lãnh thổ vương quốc Ma tộc, rốt cuộc trận chiến đấu tiên đã diễn ra, bởi vì Á Côn tộc từ chối lời mượn đường qua lãnh địa của quân đội viễn chinh loài người, tư lệnh quân đội viễn chinh, Tử Xuyên Tú lập tức hạ lệnh tiến hành tấn công toàn diện Á Côn tộc.
Ngày mười lăm tháng ba, binh đoàn thứ nhất quân viễn chinh (liên quân sư đoàn kị binh một quân Đông Nam và sư đoàn một quân Viễn Đông), giao chiến với quân biên phòng trấn thủ biên giới tộc Á Côn ở biên giới tộc Á Côn và tộc Ca Ngang.
Sau mấy lần kêu gọi đầu hàng, thấy quân đội Á Côn tộc không có ý mở một con đường, sĩ quan chỉ huy quân đội Á Côn tộc vừa ngạo mạn, vừa vô lễ , Á Ca Mễ thực sự không nghĩ Tử Xuyên Tú sẽ ra tay tàn nhẫn với ông ta, ông ta nghĩ Tử Xuyên Tú chỉ hù dọa ông ta nên đã hạ lệnh cho quân biên phòng trấn thủ biên giới: “Phải dùng thái độ uy nghiêm biểu hiện sự lẫm liệt và kiên quyết của chiến sĩ tộc Á Côn, phải dùng khí thế áp đảo quân xâm lược”... kết quả chúng đều uy nghiêm bỏ trốn.
Khi bị gần mười vạn kị, bộ binh của loài người tấn công mạnh mẽ, quân Á Côn tộc với công sự phòng thủ xây dựng vội vàng chỉ có thể duy trì được nửa tiếng đồng hồ, đội phòng thủ sáu ngàn lính, Á Côn tộc bị đánh tan nát hoảng hốt bỏ trốn, thế nhưng chúng không chạy trốn được trước kị mã của Văn Hà, ngoại trừ một số rất ít chạy thoát còn lại đại đa số binh lính đều bị bắt, giết.
Sau khi nhận được tin chiến báo, Tử Xuyên Tú cực kỳ giật mình. Hắn không giật mình, vì Văn Hà chiến thắng... dùng gần mười vạn quân tinh nhuệ đối phó với đội phòng thủ biên giới sáu ngàn người, thắng lợi là đương nhiên. Tử Xuyên Tú giật mình là cuộc chiến tranh trong tình cảnh vô cùng cấp bách nhưng tộc Á Côn hoàn toàn không có chuẩn bị.
Căn cứ vào lời khai của sĩ quan chỉ huy tộc Á Côn, bọn họ căn bản không nhận được bất kỳ chỉ thị chiến tranh nào, quân đội hoàn toàn không chuẩn bị cho chiến tranh có những binh lính, khi bị bắt làm tù binh, còn không có vũ khí.
“Á Ca Mễ ngu ngốc thật sao?”. Tử Xuyên Tú giật mình vỗ vỗ trán: “Ông ta từ chối không cho quân đội chúng ta qua lãnh địa lại không nghĩ tới hậu quả sao? Ông ta không nghĩ tới chiến tranh hả?”.
“Với tính cách của Á Ca Mễ mà nói, chuyện này hoàn toàn có thể xây ra, Á Ca Mễ cho rằng khi ngài đối phó với Tắc Nội Á tộc sẽ không dám tùy tiện khiêu chiến với một kẻ thù mạnh như ông ta”.
“Ông ta cho rằng ta chỉ hù dọa thôi sao?”. Tử Xuyên Tú thất thanh hỏi: “Sức phán đoán của vị lão huynh, này kém quá đi”.
Ca Đạt Hãn cũng cười gượng, năm xưa hai người cùng dưới trướng Ma Thần Hoàng Tạp Đặc nên Ca Đạt Hãn hiểu đôi chút về tính cách của Á Ca Mễ, vị thủ lĩnh Á Ca Mễ này không phải là người xấu, nhưng ông ta có một tật xấu, đó chính là tầm nhìn hạn hẹp nhưng lại tự cho mình là nhất, tính tình cố chấp, nói khó nghe một chút thì Á Ca Mễ chính là người không có việc tự tìm phiền phức, khi có việc lại sợ hãi.
Có thể cảm nhận được làn gió ẩm ướt, ôn hòa từ ven biển tây nam xa xôi thổi tới vương quốc Ma tộc băng tuyết ngập trời, gió xuân hòa tan tuyết đọng làm lộ ra bình nguyên mênh mông bát ngát, làm khô con đường đi về phương đông xa xôi.
Quân đội viễn chinh loài người đã triển khai thế tấn công toàn diện với vương quốc Ma tộc, hơn mười vạn binh lính loài người và binh lính Bán thú nhân ồ ạt tiến vào vương quốc Ma tộc, đột phá qua phòng tuyến thứ nhất của vương quốc Ma tộc.
Ngày mười bảy tháng ba, quân đội loài người đánh chiếm thành Tạp Tư.
Ngày mười chín tháng ba, phó thống lĩnh Văn Hà, tướng tiên phong quân viên chinh đánh chiếm thành Hằng Lan, tiêu diệt hơn bốn ngàn quân Á Côn tộc trấn thủ.
Ngày mười chín tháng ba, La Kiệt, tướng tiên phong cánh phải quân viễn chinh, chỉ huy bộ đội dưới quyền mạnh mẽ vượt sông Hắc Hà, đánh chiếm trọng trấn Lưu Độ Khâu, chiến sĩ Bán thú nhân ngồi thuyền thả trôi sông xuống bên dưới, luồn qua hệ thống phòng ngự của quân đội Á Côn tộc, đổ bộ lên đất liền nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, kị binh nhẹ đột ngột tấn công kho lúa trọng trấn Khắc Lý Mễ Á, chính vì vậy toàn bộ tuyến phòng thủ quân đội Á Côn tộc ở Hắc Hà có nguy cơ sụp đổ.
Ngày hai mươi tháng ba, Phương Vân, Hồng y kỳ bản quân viễn chinh, chỉ huy quân kị binh Tây Bắc hùng mạnh tới tập kết ở Hắc Hà, hình thành thế giằng co với quân đội Á Côn tộc ở bờ bên kia, giám sát động tĩnh quân Á Côn tộc.
Cùng lúc đó Tư Tháp Lý, Hồng y kỳ bản quân viễn chinh, chỉ huy quân đoàn bộ binh Gia Sơn đi thuyền xuống dưới hạ lưu hội họp với quân đội của La Kiệt ở Khắc Lý Mễ Á.
Trong vòng một tuần quân viễn chinh đã hình thành một thế trận nghiêm chỉnh, toàn diện. Binh mã các lộ đều là quân tinh nhuệ, hơn nữa tướng chỉ huy đều là tướng lĩnh xuất sắc, hành động nhanh chóng mà quyết đoán, dưới sự chỉ huy của một thống soái có cái nhìn toàn cục, quân viễn chinh loài người dùng khí thế thái sơn áp đỉnh mà tấn công.
Lúc này Á Ca Mễ mới bừng tỉnh, ông ta đột nhiên nhận ra bốn phía xung quanh mình toàn là quân đội viễn chinh, chính mình đã rơi vào trong vòng vây, hơn nữa hai đạo quân tiên phong hùng mạnh do Văn Hà và La Kiệt chỉ huy đã hình thành, hai gọng kìm tấn công, uy hiếp ông ta mạnh, nhất.
Ưu thế về quân đội, binh lính tinh nhuệ hùng mạnh, tướng quân giỏi tính chấp hành mệnh lệnh ưu việt. Hơn nữa bố trí chính xác, suy nghĩ rõ ràng, chỉ huy quyết tâm kiên định. Khi đối mặt với một đối thủ như này, Á Ca Mễ có cảm giác như bản thân ông ta chỉ là một quân cờ trong tay đối phương, một cảm giác không thể chống cự được.
Mặc dù quân chủ lực hai bên chưa chính thức giao chiến nhưng dưới sự bố trí từng bước của Tử Xuyên Tú, quân đội Á Côn tộc đã rơi vào bước đường cùng, tinh thần cực kỳ xa sút.
Lúc này mặc dù biết rõ lui lại sau sẽ khiến cho quân địch thừa thắng truy kích, chúng đã kiêu ngạo lại càng kiêu ngạo hơn nữa nhưng Á Ca Mễ không còn sự lựa chọn nào khác, vì để tránh toàn quân bị tiêu diệt, ông ta hạ lệnh đại quân rút lui về sau, lui về thủ phủ của Á Côn tộc là Phật La Tư Bỉ Á.
Trên đường rút lui về phía sau, Á Ca Mễ ra mệnh lệnh tập hợp, ra lệnh cho tất cả các chiến sĩ Á Côn tộc tới thủ phủ hội quân với ông ta, cùng nhau chống đỡ quân đội loài người.
Hiệu lệnh truyền đi khắp nơi nên đương nhiên cũng rơi vào tay quân đội viễn chinh, Tử Xuyên Tú chỉ biết đau xót lắc đầu, xem ra kiến thức của Á Ca Mễ quá kém, lúc cần chuẩn bị thì không chuẩn bị, khi chuẩn bị thì lại quá vội vàng, vội vàng ứng chiến chỉ mang tới những tổn thất nặng nề hơn nữa.
Trong khi nói chuyện, Tử Xuyên Tú hỏi Ca Đạt Hãn: “Bệ hạ, nếu như ngài ở vị trí của Á Ca Mễ, lúc này ngài sẽ ứng phó như thế nào?”.
Thủ lĩnh tộc Ca Ngang cười nói: “Thật sự mà nói tôi sẽ cố gắng để bản thân mình, không rơi vào tình cảnh này”.
“Nếu Bệ hạ như ta đã nói”.
“Giả sử tôi là Á Ca Mễ...”. Ca Đạt Hãn trầm ngâm một lát rồi trầm giọng nói: “Khi không còn hy vọng về quân sự, tôi nhất định sẽ tìm mọi cách đàm phán với ngài, nhanh chóng đạt thành hiệp định, còn về các vấn đề khác, vì để đề phòng ngài trên bàn đàm phán ra một cái giá cao mà không thể chấp nhận được, tôi sẽ cầu viện Tắc Nội Á tộc, gia tăng vị thế của mình trên bàn đàm phán”.
“Tắc Nội Á tộc sẽ trợ giúp Á Ca Mễ sao? Dù sao đây cũng là một bộ tộc đã từng phản bội mình mà”.