Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 236: Quang Minh Hoàng



Tạp Đan từ trong đám người bước đi ra, thần thái trang trọng. Đứng trước mặt nàng, các Ma tộc chiến tướng dũng mãnh như thủy triều thối lui, không người nào có dũng khí ngăn cản bước đi của nàng. Thậm chí, trong đám người còn có không ít tù trưởng khom lưng thật sâu, đối với chủ tử ngày xưa hành lễ cúi đều, Tạp Đan trang trọng gật đầu đáp lễ.

Trên người nữ tử có vóc người nhỏ nhắn, xinh xắn yếu đuối này, những Ma tộc chiến tướng cảm nhận được một loại uy nghi thanh tịnh như nước chảy, các tù trưởng năm xưa từng gặp qua Ma Thần Hoàng Tạp Đặc tù trưởng đều nhớ lại loại cảm giác quen thuộc này, chỉ khi đứng trước người kia, bản thân mới có thể thừa nhận loại uy nghiêm cùng trọng áp không cách nào hình dung được như vậy.

Khí độ hoàng giả độc nhất vô nhị!

Tại chỗ ngồi, mặt Tử Xuyên Tú không hề thay đổi nhưng đồng tử chậm rãi thu nhỏ lại, người Tắc Nội Á thống trị gần trăm năm, quan niệm chính thống xâm nhập lòng người, các tù trưởng mặc dù tuyên thệ thuần phục mình, nhưng một khi quân hoàng chính thống của bọn họ xuất hiện, vẫn sẽ như cũ lộ ra quán tính cúi đầu nghe lệnh.

Ma tộc thật sự là một dân tộc cổ quái! Chư hầu trấn thủ các nơi dám đối với Tắc Nội Á bình dân hung tàn chém giết thiêu bắt, nhưng khi đối mặt trực tiếp Tắc Nội Á hoàng quyền (cho dù là hoàng quyền đã bị đánh bại), bọn họ lại trở nên tôn kính cùng sợ hãi như vậy.

Cứ như vậy, đi tới trước mặt Tử Xuyên Tú, Tạp Đan hướng Tử Xuyên Tú khom người hành lễ: “Tham kiến Quang Minh vương tướng quân”.

Dừng lại một lát trên dung nhan xinh đẹp của Tạp Đan, Tử Xuyên Tú mới từ trên ghế đứng lên, khom người đáp lễ nói: “Không nên đa lễ, bệ hạ ở xa tới là khách, mời ngồi”.

Không cần hắn lên tiếng, một tù trưởng vội vàng từ trên ghế đứng dậy, nhường chỗ ngồi cho Tạp Đan. Tạp Đan ngồi xuống, lão Ma tộc cao lớn kia cũng đi theo nàng ra đứng phía sau, uy nghiêm hộ vệ cho Tạp Đan, ánh mắt sắc như điện. Trên người lão Ma tộc này, Tử Xuyên Tú cảm nhận được sát khí, loại sát khí đặc biệt chỉ có ở những võ tướng dày dặn kinh nghiệm sa trường.

Danh tướng điêu linh hơn phân nửa, trừ Vân Thiển Tuyết, Tắc Nội Á tộc cư nhiên còn có võ tướng như vậy, Tử Xuyên Tú không khỏi thầm kinh ngạc.

Chú ý tới ánh mắt của hắn, Tạp Đan giới thiệu: “Vị này chinh là A Mục Đại tướng quân, là biên cảnh thủ bị Tổng đốc Đông Đại Hoang của nước ta, hắn trường kỳ cùng người dã man tác chiến, phụ trách vấn đề quyền uy nhân sĩ với người dã man.

A Mục Đại tướng quân trầm mặc hành quân lễ với Tử Xuyên Tú, trên mặt không có biểu tình gì, hắn không hề tránh né đối mặt cùng Tử Xuyên Tú, ánh mắt vừa lạnh băng vừa cứng rắn... giữa quân nhân và quân nhân, như có mùi sắt thép va chạm. Ấn tượng đầu tiên củaTử Xuyên Tú đối với hắn quả không sai: ‘không sai, đây chính là một hán tử’.

Ánh mắt hắn chuyển sang Tạp Đan, mỉm cười nói: “Đã lâu không gặp, bệ hạ vẫn xinh đẹp như trước, không biết bệ hạ đại giá quang lâm, có công cán gì không? Ta xin nói trước, dù thế nào ta cũng cam đoan để bệ hạ an toàn rời khỏi Ngõa Ân Tư Tháp, bệ hạ hoàn toàn có thể yên tâm”.

Tạp Đan thản nhiên cười: “Chính bởi vì tin tưởng Quang Minh Vương tướng quân danh tiếng lẫy lừng, chúng tôi mới dám cả gan tới đây, đúng lúc nghe nói chư vị đang kiến tạo liên minh để duy trì trật tự Vương quốc. Tắc Nội Á tộc chúng tôi cùng chư vị chí đồng đạo hợp, không biết chư vị có thể để ta cùng tham dự không?”.

“Bệ hạ không phải đang nói đùa chứ? Ngài nên biết Ngõa Ân Tư Tháp liên minh là để làm gì chứ?”.

“Giữ gìn trật tự vương quốc, thủ hộ hòa bình không phải sao?”.

Tử Xuyên Tú tắt hẳn nụ cười, hắn cuống quít lắc đầu: “Bệ hạ, ngươi nói không sai, bất quá còn thiếu một điểm”.

Thu lại vẻ mặt tươi cười, Tử Xuyên Tú điềm nhiên nói: “Khiến bộ tộc Tắc Nội Á tay dính đầy máu tanh hoàn toàn bị diệt tuyệt, đó mới là mục đích chính thức của chúng ta!”. Trong nháy mắt, sát khí ác liệt tuôn ra, Tử Xuyên Tú lộ ra ánh mắt sắc bén như đao, khí thế mạnh mẽ.

Cảm giác được người thanh niên trước mặt đột nhiên bộc phát ra sát khí mãnh liệt, gương mặt lạnh lùng như nham thạch của A Mục Đại tướng quân cũng không nhịn được mà thay đổi. Hắn bất động thanh sắc tiến lên trước nửa bước, nghiêng người bảo vệ Tạp Đan.

Tạp Đan thần sắc bất động, lờ mờ nói: “Tây chinh chiến dịch là một tấm bi kịch, vô luận đối với loài người hay chúng tôi đều thế. Quang Minh Vương tướng quân, những người phát động và tham dự trận chiến đó tuyệt đại bộ phận đều đã rời xa nhân thế. Cũng như loài người, chúng tôi cũng phải nhận lấy tổn thất thảm trọng”.

“Hoang đường, cường đạo bị thương, cư nhiên tìm đến trước mặt khổ chủ than khóc? Tạp Đan bệ hạ, mặc dù ngài chưa từng ủng hộ cũng như không tham dự chiến tranh Tây xâm, nhưng bây giờ ngài là Ma Thần Hoàng, không cách gì khác, món nợ máu này phải hoàn trả lên các hạ rồi!”.

“Sinh tử của cá nhân ta không đáng kể, chỉ xin tướng quân có thể nghe ta hiến một lời”.

Tử Xuyên Tú thoải mái dựa lưng vào ghế, đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh: “Bệ hạ định nói gì, đừng nói năm xưa chúng ta có nguồn gốc sâu xa, cho dù ngài là đại địch ta muốn tiêu diệt nhất, ngài một mình đến doanh trại của ta, ta cũng không thể để ngài tại nơi này bị tổn hại một sợi lông. Nếu có gì cần nói thì ngài cứ nói, ta mặc dù rất bận, nhưng vẫn có đủ kiên nhẫn để nghe... Nhưng xin ngài đừng nói nhảm cái gì chúng tôi đi xâm lược cũng bị thương tổn rất lớn, cho nên mọi người vì vậy hãy dừng tay giảng hòa!”.

Tạp Đan hạ mi mắt xuống, một lúc lâu nàng nhẹ nhàng nói: “Quang Minh Vương, chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện riêng không?”.

Nhìn chăm chú vào nàng một lúc lâu, Tử Xuyên Tú bình ổn nói: “Hảo”.

Hai bên đường là rừng tùng rộng mênh mông, cây nào cũng cao ngất tươi tốt, tráng mỹ như tinh binh được tuyển lựa ra. Từng tầng hoa trắng như tuyết nằm trên thân những cây tùng to lớn, từng chùm tơ trắng như vũ mao quanh quẩn giữa những cành nhỏ.

Mặt trời vừa lên, tại ánh mặt trời chiếu rọi, một đôi tuấn mỹ thanh niên nam nữ đi tản bộ giữa rừng tùng, từng nụ hoa trắng theo gió bay phiêu đãng, vương vất quanh người bọn họ. Dưới cảnh đẹp hoang sơ, hai người cũng không nói gì, chỉ nhìn từng cánh hoa như những bông tuyết phất phới bay trên mặt đất, xuất thần thật lâu. Ánh bình minh nhu hòa như đang chúc phúc cho đôi giai nhân, bao phủ cả rừng cây.

Một lúc lâu, Tử Xuyên Tú mới nói: “Bệ hạ, nhìn cảnh này nàng nghĩ tới điều gì?”.

Tạp Đan không quay đầu lại, chỉ chậm rãi nói: “Công viên trung ương Đế Đô, nơi đó có một con đường giống như đúc, hàng năm vào mùa thu, cũng có hoa trắng bay tán loạn như vậy, đẹp không sao tả xiết”.

“Công viên trung ương sao?”. Tử Xuyên Tú cười cười: “Đánh xong Ba Đan, ta từng quay về Đế Đô một lần, nơi từng là công viên trung ương, hôm nay đã biến thành một mảnh đất cháy đen băng phẳng. Bệ hạ, cảnh đẹp không thể lưu lại, chuyện cũ không thể truy”.

Tạp Đan lần nữa chìm vào trầm mặc, một hồi lâu nàng mới một lần nữa mở miệng, thay đổi đề tài: “A Tú, có một chuyện muốn cầu xin ngươi, tộc của ta nguyện hàng, nguyện đảm nhiệm trấn phiên cực đông cho gia tộc, vĩnh viễn vì gia tộc trấn thủ cực đông địa khu. Muốn cầu ngươi ân chuẩn, tha cho chúng ta một con đường sống”.

Lúc nói chuyện, chiếc cằm nhỏ nhắn xinh xắn của Tạp Đan hơi ngẩng lên, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, trong mắt đã lấp lánh thủy quang.

Đột nhiên nghe thấy hai chữ “A Tú”, Tử Xuyên Tú không khỏi tâm thần rung động, dường như đang nhớ tới thời thanh xuân vô ưu tư lự khi xưa, những năm tháng lãng mạn như thi như họa. Khi đó, tình cảm giữa mình cùng A Trữ giống như ngọn cỏ nhỏ trong mùa xuân nhanh chóng bộc phát, thế giới trong mắt tốt đẹp như vậy. Khi đó, cô công chúa xinh đẹp bị bắt đã rất quật cường, dù ở trong lòng địch thủ, nàng cũng không có chút nào khoan nhượng đối với kẻ đang nắm giữ vận mệnh của mình, luôn kiêu ngạo ngẩng cao đầu, thậm chí hiểm họa tử vong cũng không có thể hù dọa được nàng.

Bây giờ, công chúa kiêu ngạo rốt cục đã bị khuất phục.

Cảm khái thở dài, Tử Xuyên Tú cảm thấy có chút khoái ý. Quen biết Tạp Đan đã bảy năm rồi, trong thời gian đó chưa từng ngang hàng cùng nàng, không phải nàng trở thành tù binh lạc vào tay mình, thì chính mình thành đào phạm được nàng giúp đỡ chạy trốn, hai người tựa như ngồi trên hai đầu bập bênh, lúc thì ngươi chiếm thượng phong, lúc thì ta chiếm thượng phong, biết rõ đối phương là đại địch của mình, nhưng không biết vì sao, hai người chưa từng đối với đối phương chính thức nảy sinh sát khí. Trong thâm tâm hai người vẫn luôn tồn tại suy nghĩ tương liên kính ý, đối phương là kỳ phùng địch thủ đáng để tôn kính.

Trong bảy năm, song phương đều chiếm thượng phong, ân huệ qua lại, nhưng cuối cùng vẫn là mình đã giành được chiến thắng, Tạp Đan vô lực phá vỡ đại cục này.

“Tạp Đan, Viễn chinh quân đã chuẩn bị lui quân, Tư Đặc Lâm vừa mới lui khỏi Ngõa Âu Tư Tháp, ta cũng định ngày mai bỏ chạy, chúng ta cũng không có ý định tiếp tục tiến công Ma Thần bảo, nàng không cần phải đầu hàng”.

Tạp Đan cười cười, tuy tươi cười nhưng vẫn để lộ ra vẻ uể oải. Nàng đương nhiên biết loài người đã chuẩn bị rút lui quân, nàng vừa mới đứng trong đám người tận mắt nhìn Tư Đặc Lâm được bộ hạ bao quanh rời khỏi thành.

Loài người vì sợ hãi hắc triều mà bỏ chạy, nhưng mình lại không cách gì bỏ chạy, người dã man tàn phá hung mãnh nhưng bọn chúng giống như cuồng biểu, mưa to hoặc ôn dịch, sẽ qua đi rất nhanh. Một khi hắc triều qua đi, loài người vẫn có thể phất cờ trở lại, tất cả lá chắn bên ngoài đều bị loài người đánh hạ, tất cả bộ lạc bên ngoài cũng trở thành nanh vuốt của loài người, một vòng thế công mới cũng không cần tốn nhiều sức. Ngõa Ân Tư Tháp thông minh, nhưng đó là một sợi dây thừng thắt trên cổ Ma Thần bảo, mặc dù chính mình có thể thủ vững Ma Thần bảo không ra, nhưng thành trấn bên ngoài đều bị loài người cùng nanh vuốt loài người khống chế, con dânTắc Nội Á ngoài thành đều bị loài người cùng quân các nước chư hầu giết hại đốt cháy không còn. Đã không có ngoại viên, khốn thủ cô thành, Tắc Nội Á tộc còn có thể chống đỡ bao lâu? Hắc triều trôi qua, chỉ cần Tử Xuyên Tú tại Viễn Đông phát ra một lệnh, tùy tiện phái một viên tướng quân lại đây, Lỗ Đế cũng tốt, Ca Ấm cũng tốt, Lôi Báo cũng tốt, đều có thể dễ dàng hủy diệt người Tắc Nội Á.

Không có cách nào kiên trì được nữa, thừa dịp hiện tại loài người còn lo chưa xong thân mình mà đầu hàng, Tắc Nội Á mặc dù mất nước, nhưng còn có thể bảo tồn tính mạng tộc nhân, một năm sau mới đầu hàng, hoàng quyền chiến tranh ngươi chết ta sống, đó chính là diệt tộc.

Nàng không trả lời, mà nói: “A Tú, ngươi cho rằng, hôm nay Tắc Nội Á tộc còn có thể uy hiếp được ngươi sao?”.

Chăm chú suy nghĩ một trận, Tử Xuyên Tú lắc đầu: “Ba mươi năm sau thì không dám nói, nhưng trong vòng ba mươi năm, người Tắc Nội Á không đủ vi hoạn”.

“Đã như vậy, ngươi cần gì cứ phải cố chấp muốn tiêu diệt chúng ta?”.

Tử Xuyên Tú cười hắc hắc: “Nợ máu phải trả bằng máu, thiên kinh địa nghĩa”.

“A Tú, có lẽ ngươi không tin, tại thời đại viễn cổ, người Tắc Nội Á cũng không phải là địch nhân của loài người, mà là bộ tộc chiến đấu, hộ vệ loài người chống đỡ người dã man, là người bảo vệ cho loài người, mặc dù kẻ khác khó có thể tin, nhưng ta không có nói dối”.

“Ta biết, hoàng tộc là người bảo vệ trấn thủ phủ Đông Nam”.

Thân thể mềm mại của Tạp Đan chấn động, nghi hoặc nhìn chăm chú Tử Xuyên Tú: “Quang Minh Vương, sự uyên bác của ngươi làm ta khiếp sợ. Chuyện này, ta cũng vậy, sau khi lên ngôi vị hoàng đế mới biết được, là cơ mật tối cao của tộc tạ thật không ngờ ngươi cũng biết”.

Tử Xuyên Tú nhẹ nhàng nói: “Trên đời này có tường nào mà không có lỗ thủng”.

Tạp Đan trầm mặc một hồi, mới sâu kín thở dài nói: “Ngươi đã biết này đoạn lịch sử, vậy ta chỉ việc nói thẳng. Bắt đầu từ viễn cổ, Tắc Nội Á tộc vẫn luôn là tiền tuyến gần nhất khi chiến tranh cùng người dã man, tộc ta đã vô số lần dục huyết chiến đấu hăng hái đánh lui người dã man định xâm chiếm Tây Xuyên đại lục, không có chúng ta, cả đại lục sớm đã trở thành khu vực kiếm ăn của người dã man rồi. Chúng ta đối loài người đã lập công lớn, chỉ là trong thời gian mấy trăm năm gần đây, tộc của ta mới đi sai đường, phạm phải sai lầm, chẳng lẽ không thể lấy công chuộc tội sao? Bây giờ, bầy đàn người dã man đang vây quanh Ma Thần bảo ngày đêm tấn công. Quang Minh Vương, cơ trí như ngươi hẳn là có thể nhìn ra, lưu lại chúng ta so với hủy diệt chúng ta càng có chỗ hữu dụng sao! Tắc Nội Á tộc trời sinh là người chiến sĩ tốt để đối phó người dã man, chúng ta sẽ trở thành phòng tuyến kiên cường nhất của nhân loại để chống đỡ thế lực tà ác đến từ phương đông. Chúng ta thành tâm muốn đầu hàng, cũng xin ngươi tha cho chúng ta một con đường sống! Điều kiện gì chúng ta cũng có thể đáp ứng”.

Tạp Đan đau khổ cầu khẩn, Tử Xuyên Tú cảm xúc hỗn loạn, cảnh tượng từng ngày từng ngày như hiện lên trước mắt hắn, nào là thiêu đốt thôn trang thành trấn, nào là thây chất như núi, những binh lính bán thú nhân trước lúc chết trận còn gào hét, tiếng khóc la của thương binh, nước mắt cô nhi mất đi phụ thân mẫu thân, ủy thác của Bố Đan trưởng lão trước lúc lâm chung, Duy Lạp chết không nhắm mắt, tiếng khóc khô đến huyết lệ của những người sống sót sau trận thảm sát tỉnh Sa La... những ánh lửa phóng lên trời cao, tất cả khung cảnh đó tập hợp thành một câu nói tản khốc: “Tiêu diệt người Tắc Nội Á!”.

“Tiêu diệt người Tắc Nội Á!”. Mục tiêu này chưa bao giờ hiện rõ ngay trước mắt như lúc này, chính mình tận mắt nhìn thấy, thiên thiên vạn vạn loài người cùng nữ nhân ưu tú nhất Viễn Đông hô to khẩu hiệu này, khẳng khái chết trận, để tiêu diệt căn nguyên tà ác, bọn họ cam nguyện chịu chết.

“Tiêu diệt người Tắc Nội Á!”. Huynh đệ thân như tay chân, bằng hữu thân thiết cùng bộ hạ trung thành của mình cũng vì mục tiêu này mà phấn đấu, Tư Đặc Lâm, Đế Lâm, Ca Ứng Tinh, Tử Xuyên Trữ, Tử Xuyên Viễn Tinh, Phương Kính, La Lãng, Bạch Xuyên, La Kiệt, Minh Vũ, Lâm Băng, Bố Lan, Đức Côn, Duy Kéo, Bố Đan, Đức Luân, Cổ Lôi, Âu Dương Kính... danh sách này còn rất dài rất dài, trong bọn họ có người còn sống, có người sớm đã không còn nơi nhân thế.

Tử Xuyên Tú cảm thấy áp lực trầm trọng, ngay lúc này, hy vọng của ngàn vạn oan hồn, hơn mười đời gia tộc quân nhân đều đặt trên người hắn.

Tha cho người Tắc Nội Á một con đường sống, đó chính là phản bội bọn họ, khinh nhờn anh linh của họ.

Hắn rất muốn đối Tạp Đan nói: “Không! Loài người cùng Tắc Nội Á, chúng ta không đội trời chung!”.

Nhưng không biết vì sao, trong lòng luôn có một thanh âm ngăn trở hắn, hắn mơ hồ cảm giác được, như vậy sẽ phạm sai lầm lớn. Trong đầu, tiếng một lão nhân đầu tóc bạc phơ đang đau khổ cầu khẩn mình: “Bây giờ, loài người hoàn lại không thể ngăn cản người dã man tiến công, trong cận chiến chém giết, binh lính loài người sẽ như lũ sơn dương bị người dã man giết hại. Đã không có Thần tộc cản trở, từ Đông Đại Hoang người dã man sẽ trực tiếp đuổi giết đến chân núi Cổ Kỳ, bọn chúng chẳng những có bộ hành binh chủng, còn có đại bàng đang bay lượn trên bầu trời, núi non cùng Ngõa Luân Yếu Tắc của các bộ lạc Thần tộc sẽ ngăn không được bọn họ. Thần tộc là chủng tộc trời sinh ra để chiến đấu, chỉ có chúng tôi mới có thể ngăn cản người dã man. Đại nhân, xin khoan thứ cho Thần tộc, thương xót cho chúng tôi! Chúng ta cùng là bào huynh đệ cả!”.

Đúng vậy, Ma tộc mặc dù hung tàn, nhưng dù sao bọn họ vẫn là sinh vật cá thể giao tiếp bằng lý trí. Ngay bản thân mình dưới trướng cũng có mười mấy vạn Ma tộc binh lính, điều này chứng minh Ma tộc và loài người có thể chung sống hòa bình. Với những bước tiến của loài người, loài người sẽ trở nên ngày càng mạnh mẽ, Ma tộc vẫn còn dừng lại ở thời kỳ đồ đồng, sức uy hiếp đối loài người sẽ càng ngày càng nhỏ, đến cuối cũng sẽ trở thành nước chư hầu của loài người. Nghĩ tới đây, Tử Xuyên Tú bỗng nhiên bừng tỉnh, có khi nào chính vì nghĩ tới điểm này, Ma Thần Hoàng Tạp Đặc mới không thể chờ đợi được nữa mà phải phát động chiến tranh với loài người?

Tha hay là không tha?

Nhìn thấy đôi mi thanh tú của Tử Xuyên Tú nhăn lại, các cơ bắp trên mặt nhăn lại, thỉnh thoảng giật giật, tay nắm chặt nghe thấy tiếng răng rắc, rõ ràng là đang tiến hành đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Tạp Đan sốt ruột nhìn hắn, trong tâm luôn nhắc nhở tiếng nói trong lòng.

Nàng đã hạ quyết tâm, nếu Tử Xuyên Tú không đồng ý, nàng sẽ rút ra chùy thủ đã được tẩm độc đang giấu dưới xiêm y ra ám sát hắn, sau đó trước khi vệ binh chung quanh kịp chạy tới nàng sẽ tự vẫn. Tử Xuyên Tú võ công cao tuyệt, lại rất cảnh giác, tỷ lệ thành công có thể rất nhỏ, nhưng cũng chỉ còn biện pháp này thôi. Nếu có thể may mắn thành công, Tử Xuyên Tú chết rồi, Viễn Đông quân tất nhiên đại loạn, Ngõa Ân Tư Tháp liên minh cũng sẽ bị giải thể, Tắc Nội Á tộc sẽ có được một thời gian tạm yên. Về phía trong lai, tương lai như thế nào, đó là chuyện để một vài tộc trưởng quan tâm, không liên quan gì tới ta nữa.

Trong lúc lo lắng chờ đợi, thời gian qua đi đặc biệt chậm rãi, nhìn từng chùm hoa trắng rơi rơi, lòng Tạp Đan nóng như lửa đốt.

Đột nhiên, Tử Xuyên Tú cười cười hỏi: “Điều kiện gì cũng có thể đáp ứng? Nếu yêu cầu các ngươi giao ra Ma Thần bảo?”.

Nghe hắn hỏi như vậy, gánh nặng trong lòng Tạp Đan liền được giải khai, nàng biết thời khắc nguy hiểm nhất đã qua đi, chỉ cảm thấy xiêm y trên lưng đã ướt đẫm mồ hôi, nàng không chút do dự liền nói: “Chỉ cần ngươi cho người Tắc Nội Á một chỗ an thân lập mệnh, chúng ta nguyện ý giao ra Ma Thần bảo”.

“Ngày xưa Tắc Nội Á tộc trên tay dính đầy máu tanh, vì vậy nếu tiếp nhận các ngươi đầu hàng, ta cũng vậy, Tư Đặc Lâm cũng vậy, sẽ rất khó ăn nói với gia tộc”.

“Quang Minh Vương, ngài có thể liệt kẻ danh sách Tù binh chiến tranh, kể cả vợ chồng ta trong đó, chỉ cần còn đang tại thế, chúng ta đều có thể giao ra”.

“Người Tắc Nội Á năm xưa ở nội địa cướp đoạt vô số, gây ra tổn thất rất lớn cho gia tộc”.

“A Tú, tộc của ta năm đó quả thật đoạt được không ít, bất quá món tài phú này rốt cuộc cũng rơi vào tay người nào, ngươi đáng lẽ là người hiểu rõ hơn hết chứ?”. Liếc mắt nhìn Tử Xuyên Tú một cái, Tạp Đan buồn bã nói: “Chúng ta ngay cả quốc gia còn giữ không được, những vật ngoài thân còn lưu lại làm gì? Sau khi đầu hàng, Ma Thần bảo nội quốc khố cùng hoàng gia khố phòng tùy ngươi xứ trí”.

“Sau khi đầu hàng, Tắc Nội Á tộc quân đội phải tính làm sao?”.

“Từ sau thất bại tại tựu kỳ hội chiến, lực lượng cuối cùng của chúng ta đều bị Tư Đặc Lâm đánh tan rồi. Bây giờ, toàn tộc trên dưới chiến binh không đủ ba vạn, đều là lão nhược thương tàn, chiến lược rất thấp. A Tú, chỉ cần ngươi có thể cam đoan tộc ta được an toàn, đem quân đội tộc ta giải tán cũng tốt, hoặc hợp nhất thành hộ hạ của ngươi cũng tốt, đều do ngươi quyết định”.

Tử Xuyên Tú im lặng, Tạp Đan không chút do dự đồng ý điều kiện nói trên, hắn tin tưởng, đối phương quả thật có thành ý đầu hàng, chỉ là “nàng đã có thành ý hướng gia tộc đầu hàng, tại sao không gặp Tư Đặc Lâm đầu hàng? Hắn là gia tộc quân vụ sở trưởng, quan chức so với ta cao hơn, càng thích hợp đề nghị đầu hàng hơn”.

Tạp Đan trầm mặc hồi lâu, Tử Xuyên Tú nói hoàn toàn không sai, chỉ huy cao nhất Viễn chinh quân là Tư Đặc Lâm, hắn càng thích hợp để đầu hàng, hơn nữa, còn mảnh tình năm đó, Tư Đặc Lâm cũng không đưa ra điều kiện quá ngặt nghèo, nhưng nữ tính rụt rè đã ngăn trở nàng.

Đã bảy năm rồi chưa gặp mặt Tư Đặc Lâm, còn ngượng ngùng hơn cả chuyện đầu hàng, nàng càng sợ hãi chính là để người xưa trong lòng nhìn thấy tình cảnh chật vật lúc này của mình, nghĩ đến bản thân sẽ đứng trước mặt hắn đau khổ cầu khẩn, vì Tắc Nội Á toàn tộc mà cầu xin lòng thương xót, trong lòng nàng bất giác không rét mà run.

Nàng sợ hãi gặp mặt, sợ hãi vừa gặp mặt sẽ phá hủy đi hồi ức tốt đẹp trong tim của mỗi người. Trên cùng đồ mạt lộ hôm nay, đoạn tình cảm lưu luyến luôn giữ mãi trong lòng là tài sản quý báu nhất của nàng, được nàng cẩn trọng bảo vệ, sợ hãi nó sẽ bị phá hủy, nỗi sợ hãi này thậm chí còn hơn cả cái chết.

Để cho ta trong tim, trong mắt hắn vĩnh viễn là cô gái xinh đẹp, nghịch ngợm, cũng như để hắn trong lòng ta mãi là một thanh niên kiên định, chất phác, khuôn mặt luôn mỉm cười.

Ngươi trong lòng ta, vĩnh viễn không già.

Dừng lại trên khuôn mặt tái nhợt của Tạp Đan một lúc lâu, dường như đoán được những tâm lý phức tạp của nàng, Tử Xuyên Tú thở dài một tiếng: “Sóm biết như thế, sao lúc đầu còn...! Tạp Đan, làm khó nàng rồi”.

Tiếng cảm thán xé gió lọt vào trong tại trái tim Tạp Đan kiên trì phòng ngự hồi lâu rốt cục cũng hỏng mất rồi. Trong thời khắc này, nước mắt nhẫn nại đã lâu rốt cục đã tràn mi, nàng cơ hồ có thể rõ ràng cảm giác được, chính mình đang sụp đổ từ từ.

Nàng ngẩng đầu, nhìn đôi mắt ngăm đen vừa ý vị thâm trường của Tử Xuyên Tú, hai mắt đẫm lệ, nhẹ giọng hỏi: “A Tú, có thể mượn bả vai người dùng một chút không? A Trữ sẽ không trách ngươi đâu”.

Tử Xuyên Tú dở khóc dở cười, hắn thấp giọng nói: “Tạp Đan, lần này nói giỡn hơi quá rồi đó!”.

“Bệ hạ, ngài thật sự đã cho ta nói giỡn?”. Thâm ý sâu sắc liếc mắt nhìn Tử Xuyên Tú, Tạp Đan quay đầu xuống phía dưới hô: “A Mục Đại tướng quân!”.

“Có!”.

“Trình lên đến!”.

Ma tộc lão võ tướng đăng đăng tiến lên, hắn lấy từ trong lòng ra một cái bao hình vuông, hai tay cung kính đưa cho Tạp Đan.

Tạp Đan tiếp lấy, trịnh trọng mở chiếc túi băng bố ra, một khối ngọc cổ ôn nhuận sạch đẹp xuất hiện trên tay nàng, trên ngọc thạch khắc đầy hoa văn, hình thức đơn giản, có màu trắng xanh, trong suốt như pha lê, phía trên triện có khắc một loạt Ma tộc văn tự.

Nhìn thấy khối ngọc thạch này, các Ma tộc tù trưởng nhất tề phát ra tiếng kêu sợ hãi như xé gió, trong lúc Tử Xuyên Tú còn chưa có phản ứng gì, Tạp Đan đã hướng về phía hắn quỳ cả hai gối xuống, hai tay giơ lên ngọc thạch cao quá đỉnh đầu, thét lên: “Bệ hạ, còn đây là trấn quốc chi bảo của vương quốc, truyền quốc ngọc tỷ! Từ xưa đến nay, giữ ngọc tỷ tức là Thần Hoàng! Ngô hoàng vạn tuế, nguyện Ngô hoàng nhất thống thiên hạ, giang sơn ngàn năm! Tắc Nội Á tộc vĩnh viễn trở thành thần tử trung thành với Ngô hoàng!”.

Toàn trường khiếp sợ, Tắc Nội Á tướng quân Lỗ Đế là người đầu tiên tỉnh ngộ, hắn lập lức quỳ xuống theo, hô to: “Ngô hoàng vạn tuế! Vi thần Lỗ Đế nguyện thuần phục ngô hoàng!”.

Thát Tháp tộc thủ lĩnh La Tư cũng phản ứng lại, quỳ xuống hô to: “Chúc mừng ngô hoàng! Thất Tháp tộc nguyện vì ngô hoàng xông trận, không ngại dầu sôi lửa bỏng”.

Lúc này, các Ma tộc tù trưởng đều tỉnh ra, đoàn người tranh nhau quỳ xuống: “Lôi tộc nguyện thuần phục ngô hoàng!”.

“Cương tộc cung hỉ bệ hạ đăng cơ, bệ hạ vạn tuế!”.

“Toàn thể tộc nhân Ca Ngang tộc cung hỉ ngô hoàng, Ca Ngang tộc nguyện vì bệ hạ tận lực!”.

Các Ma tộc tù trưởng vừa quỳ xuống đất, liền như những ngọn lúa bị gió thu thổi ngã, tiếng hoan hô cuối cùng phát vang thành một mảnh: “Ngô hoàng vạn tuế! Vạn tuế, vạn vạn tuế!”... Các tù trưởng cũng đã tỉnh ngộ, dù gì cũng đã tự nhận mình là chư hầu của Tử Xuyên Tú, còn quan tâm chuyện hắn làm Ma Thần Hoàng sao! Chỉ cần hắn có đủ thực lực, có thể bảo vệ mình như vậy vậy là đủ rồi, tên gọi là gì căn bản không quan trọng.

Nghe thấy các Ma tộc tù trưởng tung hô xé gió rung trời, Lâm Băng cùng các vệ binh tưởng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đều chạy tới hội trận. Chứng kiến quang cảnh như vậy, bọn họ nhất thời choáng váng, trợn mắt há hồc mồm, trong tay đao kiếm loảng xoảng rơi xuống đất.

Tử Xuyên Tú bối rối đứng tại chỗ, chung quanh mờ mịt, lúc này đứng cách hắn gần nhất Tạp Đan nghe tiếng hắn thì thào: “Ta nhất định đang nằm mơ, ta nhất định đang nằm mơ, Tạp Đan, con nhóc này, có dũng khí hại ta, lão tử sẽ lột da ngươi! Ta nhất định đang nằm mơ, hả, mau tỉnh lại đi, giấc mộng này sao lại dài như vậy, mãi không chịu tỉnh!”.

Tạp Đan xảo quyệt hé miệng cười, cung thuận cúi đầu, cùng hò theo mọi người: “Ngô hoàng vạn tuế! Vạn tuế, vạn vạn tuế!”.

Ngày 17 tháng 9 năm 785, “Ngõa Án Tư Tháp binh biến” nổi tiếng huyền mê trong lịch sử cứ như vậy xảy ra, dưới sự ủng hộ của Viễn Đông quân đội cùng tiền nhậm Ma Thần Hoàng Tạp Đan, Ma Thần Hoàng thứ 20 của vương quốc xuất hiện.

Thời đại Ma Thần Hoàng thứ hai mươi gặp may mắn, được trời ưu ái, hắn hoàn thành vĩ nghiệp mà lịch đại Ma Thần Hoàng chưa thể hoàn thành, khi kế vị đã nắm trong tay quốc thổ rộng lớn bao gồm Viễn Đông, Ma tộc vương quốc tại nội. Trên thần điển hình dung hắn là: “Quật khởi từ vùng hoang vu để lên đỉnh chí tôn, quả thật từ trên trời xuống, anh minh hơn người, yêu thương nhân dân, mở rộng cương vực, thành tựu phồn thịnh chưa từng có trong lịch sử”.

Trong lịch sử, con dân tôn kính gọi hắn là “Quang Minh hoàng”.