Từ Yếm Đeo Cổ Đến Áo Cưới

Chương 61



Tiệc sinh nhật diễn ra vào tối hôm sau, Trì Tiêu không trì hoãn nhiều, gửi tin nhắn WeChat hỏi Bùi Tư Lan có rảnh không, muốn hẹn cô ấy ra ngoài làm đẹp toàn thân.

Vốn dĩ cô muốn trực tiếp hẹn cô ấy tới biệt thự Lưu Quang để làm, nhưng nghĩ lại thì không thích hợp lắm, vẫn nên chờ sau này rồi nói vậy.

Gần đây Bùi Tư Lan không có thông cáo gì, Hà Phỉ sắp xếp lớp diễn xuất và lớp hình thể cho cô ấy, muốn cô ấy luyện kiến thức co bản và dáng vẻ vững chắc hơn một chút rồi lại chọn kịch bản, nhận chương trình tạp kỹ chủ yếu là nhân lúc rảnh rỗi kiếm duyên người qua đường trước.

Người bên cạnh cô cũng bị Trì Trạm trong tối ngoài sáng thay đổi, chưa có danh tiếng minh tinh tuyến đầu mà đã bố trí nền tảng tuyến đầu trước rồi.

Cho dù Hà Phỉ là chị đại nói gì nghe nấy trong đám nghệ sĩ của Hải Châu cũng không xen vào nửa lời.

Lúc Bùi Tư Lan nhận được tin nhắn của Trì Tiêu có giây lát muốn giả vờ tài khoản của mình đã bị xóa.

Điều này khiến cô ấy nhớ lại nỗi sợ bị sự ngu ngốc của mình chi phối.

Trước khi xảy ra một đêm hoang đường với Trì Trạm cô ấy căn bản không biết thân phận của anh ta, chỉ biết ở trước mặt người đàn ông này cô như bị tử hình công khai, căn bản không có mặt mũi nào đối diện.

Nhưng  ngay sau đêm đó cô vội vàng trốn khỏi chỗ của Trì Trạm, vô tình gặp Trì Tiêu, cũng tự cho là thông minh là nói dối.

Sau khi cô mới biết Trì Trạm là tổng giám đốc tập đoàn Hải Châu, Trì Tiêu và Trì Trạm là anh em ruột.

Mà Đế Hoa Danh Đình… là nhà nguyên tầng.

Hay lắm, còn chưa chính thức bước vào cửa nhà họ Trì mà cô ấy đã lần lượt bị tử hình công khai trước mặt anh em hai người rồi.

Ai có thể thảm hơn cô ấy đây!

Trong lòng Bùi Tư Lan nghĩ tới việc tù chối, cơ thể lại rất thành thật mà trả lời Trì Tiêu một câu “Được thôi”, còm kèm theo một biểu tượng cảm xúc dễ thương.

Dù sao Trì Tiêu là một cô bé đáng yêu như vậy, căn bản không phải đại  ma vương ăn tươi nuốt sống như Trì Trạm, như vậy chắc có lẽ cô ấy cũng ứng phó được… nhỉ?

Câu lạc bộ làm đẹp là câu lạc bộ tư nhân t thường đi, lúc cô đến Bùi Tư Lan đã tới trước.

Trì Tiêu đã gọi điện nói trước nên phục vụ của câu lạc bộ trực tiếp mời Bùi Tư Lan tới phòng nghỉ riêng đợi cô.

Co đang định đi tìm Bùi Tư Lan  lại gặp Tần Nhã Nghi và Lộ Lộ ở hành lang.

“Chị Lộ Lộ, em cả thấy hôm nay sắc mặt chị không tốt lắm, có phả làm việc quá mệt không nghỉ ngơi tốt không?”

“Không sao, chỉ là tối qua ngủ không ngon, trở về chị đi nghỉ thêm là được.”

Hai người vừa trò chuyện vừa ra ngoài, đụng phải Trì Tiêu đang bước vào.

Lúc Tần Nhã Nghi nhìn thấy cô vẻ mặt chợt cứng đờ, hồi lâu sau mới kéo ra một nụ cười rất nhạt: “Nhân Nhân.”

Sắc mặt Lộ Lộ hơi tái nhợt nhưng không quên nở một nụ cười đoan trang: “Cô Trì.”

Từ khi có Từ Thư Ngạn chống lưng con dường của cô ta suôn sẻ hơn trước kia rất nhiều, mấy sao nữ sức ảnh hưởng tương đương có xung đột tài nguyên với cô ta ngày xưa cũng không hẹn mà cùng tránh né, cuộc sống trôi qua vô cùng thoải mái.

Có điều cũng không phải không có gì kiêng dè.

Ví dụ như vị thiên kim nhà họ Trì trước mặt đây, là nhân vật mà cả Từ Thư Ngạn cũng chính miệng nhắc nhở cô ta không thể tùy tiện trêu vào.

Suy cho cùng Từ Thư Ngạn dám phóng túng như vậy cũng đều nhờ cả nhà chú họ em họ của anh ta, Lộ Lộ không muốn để lại ấn tượng xấu với Trì Tiêu.

Trì Tiêu gật đầu: “Chào mọi người.” Cô không hàn huyên nhiều, lúc đang định nghiêng người đi qua bông bị Tần Nhã Nghi gọi lại.

“Nhân Nhân, tớ có thể nói chuyện với cậu không?”

Tần Nhã Nghi nhìn Lộ Lộ với vẻ xin lỗi, người kia ngầm hiểu, nói một câu “Hai người từ từ trò chuyện” rồi đi trước.

Trì Tiêu dừng bước, lạnh nhạt nhìn Tần Nhã Nghi, yên lặng chờ câu tiếp theo của cô ta.

Dù sao hành lang cũng là khu vực công cộng, không phải chỗ có thể nói chuyện, Tần Nhã Nghi cẩn thận hỏi một câu: “Nếu không tới phòng cậu được không?”

Trì Tiêu nhớ lúc mấy người Triệu Yểu tám chuyện có nói hình như việc tư liệu đen của Bùi Tư Lan bị lộ ra có chút liên quan tới Tần Nhã Nghi, vì vậy cảnh của Tần Nhã Nghi trong chương trình tạp kỹ mới bị cắt sạch.

Giờ phút này đúng lúc Bùi Tư Lan đang chờ trong phòng nghỉ của cô, hai người này mà gặp nhau khó tránh khỏi nảy sinh gì đó.

Trì Tiêu trầm ngâm môt lát rồi nói: “Không tiện lắm, mở cái phòng khác đi.”

Tần Nhã Nghi cũng đoán được có lẽ cô còn có bạn đi chung, đang định đồng ý thì chẳng hiểu sao trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ. Cô ta liên tưởng tới đủ chuyện lúc trước, không kìm nổi mà bật thốt lên: “Bùi Tư Lan cũng ở đó đúng không?”

Câu lạc bộ tiêp đón rất chu đáo, tạm thời mở phòng trống bên cạnh mời hai người vào nói chuyện.

Sau khi Trì Tiêu bước vào tùy tiện tìm một cái sofa đơn gần cửa ngòi xuống rồi mới mở miệng: “Cô muốn nói gì với tôi?” Cô cũng không trả lời câu hỏi của Tần Nhã Nghi.

Nhưng trong mắt Tần Nhã Nghi cô làm vậy là ngầm đồng ý, cô ta không khỏi cắn chặt môi, trong mắt dần hiện lên ấm ức và căm phẫn.

“Tại sao? Tại sao các người đều thích cô ta? Cuối cùng cô ta có điểm nào tốt?”

Trong nháy mắt suýt chút nữa Trì Tiêu đã lầm tưởng mình là một tên đàn ông cặn bã bạc tình, mà Tần Nhã Nghi chính là đóa hoa trắng đáng thương bị mình phụ bạc.

Cô ngơ ngác nhìn Tần Nhã Nghi: “Cô muốn nói cái gì?”

Tần Nhã Nghi vừa khóc nức nở vừa nói: “Nhiều năm như vậy rồi, tớ cẩn thận từng li từng tí tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục như vậy! Cố gắng hết sức nịnh bợ lấy lòng các người! Cố gắng dung nhập vào các người! Không dám đi sai một bước, nhưng tại sao các người lại không chịu chấp nhận tớ! Dựa vào đâu Bùi Tư Lan kia có thể dễ dàng đạt được Trì Trạm, mà tớ ngay cả cơ hội nói thêm mấy câu với Trì Trạm cũng không có! Dựa vào đâu chú!”

Trì Tiêu lẳng lặng nhìn cô ta không nói lời nào.

“Chuyện tớ làm năm đó thật sự tội ác tày trời không thể tha thứ như vậy ư? Phạt cũng phạt rồi mắng cũng mắng rồi, tại sao các người vẫn nhớ kỹ? Tại sao vẫn không chịu tha thứ cho tớ? Tại sao thà đi tìm một minh tinh nhỏ không có gia thế không có bối cảnh cung không muốn chấp nhận tớ?!”

“Ít nhiều gì tớ cũng họ Tần mà! Sao Trì Trạm có thể vì môt minh tinh nhỏ mà cắt tiết mục của tớ? Cho dù anh ta không thích tớ đi nữa, chẳng lẽ cả mặt mũi nhà họ Tần cũng không để ý sao!”

Tần Nhã Nghi nói xong đã khóc không thành tiếng, che miệng khóc òa lên.

Trì Tiêu đưa tay đẩy hộp khan giấy bên cạnh qua, sắc mặt không thay đổi bao nhiêu.

Đợi tiếng khóc của Tần Nhã Nghi nhỏ hơn một chút cô mới chậm rãi mở miệng: “Nếu tôi không họ Trì, phía sau tôi không phải nhà họ Trì và nhà họ Từ, cô vẫn sẽ tiếp tục lấy lòng tôi tiếp cận tôi ư?”

Tần Nhã Nghi đột nhiên ngẩn ra, tiếng khóc cũng khựng lại theo, chỉ ngơ ngác mà nhìn Trì Tiêu.

“Nếu như tôi không có gì có phải sẽ trở thành một Loan Loan khác không? Nếu như anh trai tôi chỉ là một người đàn ông bình thường, không có thân phận công tử nhà họ Trì, tổng giám đốc Hải Châu, cô vẫn sẽ thích anh ấy ư?”

Giọng điệu Trì Tiêu lạnh nhạt: “Tư liệu đen của Bùi Tư Lan là cô làm đúng không? Phạt rồi măng rồi, nhưng cô vẫn giẫm lên vết xe đổ, không bao giờ hiểu dùng đạo lý thật lòng đổi lấy thật lòng.”

Trì Tiêu nói rồi đứng dậy: “Tôi không muốn ở đây khoa tay múa chân dạy cô đạo lý làm người, cô cũng đừng chất vấn tôi làm người thế nào kết bạn ra sao. Cô muốn làm gì là chuyện của cô, đừng động tới tôi và người nhà bạn bè của tôi thì hai bên sẽ sống yên ổn với nhau.”

Cho đến khi bóng lưng của Trì Tiêu biến mất khỏi tầm mắt Tần Nhã Nghi  mới chậm rãi suy sụp mà gục đầu.

Thật lòng là gì?

Cô ta chỉ biết cô ta họ Tần nên sao nữ tuyến đầu Lộ Lộ mới bằng lòng kết bạn với cô ta, vòng danh lợi giới giải trí này mới bật đèn xanh cho cô ta.

Không chiếm được Trì Trạm, nếu cả thân phận thiên kim nhà họ Trì cô ta cũng để mất thì thật sự không là được gì.

*

Lúc Trì Tiêu tiến vào phòng nghỉ riêng thấy Bùi Tư Lan thì lập tức xin lỗi vì mình đến muộn,  Bùi Tư Lan liên tục xua tay tỏ vẻ không sao.

Có thể là do thân phận thay đổi nên lần này ở trước mặt cô Bùi Tư Lan có chút câu nệ.

Sau khi hai người nằm lên giường làm đẹp, bầu không khí vẫn hơi trầm lặng.

Bùi Tư Lan không biết nên nói gì, Trì Tiêu thân mang nhiệm vụ đành phải vắt hết óc tìm chủ đề.

“Chị Tư Lan, chị và anh của em quen nhau thế nào?”

Nhắc tới cũng tùng họp, mấy lần hai người tụ hội đều không có mặt Trì Trạm, Trì Tiêu thật sự rất tò mò bọn họ gặp nhau thế nào.

Bùi Tư Lan cười khan nói: “Thì là… có lần chị tham gia một bữa tiệc, bất cẩn uống nhiều quá, lại đúng lúc gặp phải Trì… anh trai em, sau đó…”

“Hửm?” Trì Tiêu nhắm mắt, không chú ý tới sắc mặt của Bùi Tư Lan.

“… Chị là người uống say là mất trí nhớ tạm thời, sau đó không biết xảy ra chuyện gì, hôm sau đã tỉnh lại trong phòng anh ấy.”

Bùi Tư Lan cố ý giấu tri tiết quan trọng, không có không biết xấu hổ mà nói với Trì Tiêu.

Mất trí nhớ thì mất trí nhớ, nhưng sau đó Trì Trạm đã hồi tưởng giúp cô, bảo đêm hôm đó sau khi cô ấy uống say đụng phải anh trên đường liền lôi kéo không chịu buông, nói là phía sau có người muốn quấy rối đang đuổi theo cô ấy, xin anh ta mau cứu mạng.

Trì Trạm muống giao người cho nhân viên khách sạn, nào ngờ vừa mở miệng nói được một nửa thì Bùi Tư Lan đã lập tức khóc tới chết đi sống lại, bảo xung quanh đều là người xấu, anh đẹp trai như vậy, cho dù chịu thiệt trong tay anh thì tôi cũng không lỗ.

Chẳng hiểu sao Trì Trạm thấy dáng vẻ cô khóc như hoa lê dính mưa như vậy thế mà quỷ thần xui khiến mềm lòng, sau đó liền đưa người ta tới căn phòng dành riêng cho mình.

Vốn dĩ anh ta muốn đưa cô ấy vào rồi đi, ai ngờ cô ấy giống như cục kẹo mè xửng dính cứng ngắc, còn bị cô ấy xem như cái gối hình người mà ôm, vừa khóc lại la hét trút hết nỗi khổ giấu kín trong lòng cả đêm. Trì Trạm bị khóc tới chết lặng lại nảy sinh hứng thú cầm điện thoại quay lại.

Sau này lúc Bùi Tư Lan nhìn thấy video cực kỳ muốn giết người diệt khẩu tại chỗ.

“À, cho nên…” Trì Tiêu vì kinh ngạc nên hơi há hốc mồm, một giây sau liền bị Bùi Tư Lan nghiêm chỉnh ngắt ngang.

“Không phải không phải! Tối đó thật sụ không xảy ra chuyện gì hết! Đó chỉ là lần đầu tiên chị gặp anh ấy mà thôi!Bọn chị trong sạch!”

Trì Tiêu không lên tiếng, mang thái độ  giữ lại với giải thích lần này.

Bùi Tư Lan ý thức đươc gì đó, chột dạ cuời hai tiếng: “Sau này, sau này thì không trong sáng…”

Trì Tiêu khéo hiểu lòng người nói: “Không sao, em hiểu cả mà.”

Bùi Tư Lan: “…”

Thiếu nữ đã kết hôn không dễ lừa mà.

Dường như Trì Tiêu cảm thấy đã đến lúc nên hỏi: “Chị Tư Lan, ngày mai là tiệc sinh nhật của em, chị có tới tham gia không? Anh Phó Hàn và chị Mạnh Du cung muốn tới.”

Bùi Tư Lan vô thức cho rằng giống với lần tụ hội bạn bè thân thích có quen biết lúc trước nên lập tức nhận lời: “Được.”

Khoan đã!

Lúc trước Trì Trạm nói gì với cô ấy nhỉ?

Anh ta bảo ngày mai là sinh nhật của em gái mình, kêu cô ấy tham gia cùng, đi điểm ở ngay biệ thự nhà họ Từ.

Lúc đó cô ấy vừa nghĩ chác chắn sẽ gặp được ba mẹ của Trì Trạm, mặt mũi viết đầy từ chối, tỏ vẻ bây giờ bọn họ mới ở bên nhau không bao lâu, hơn nữa cô ấy là bị tên đại ma vương Trì Trạm này ép sát từng bước, thật sự không trốn được mới bị ép… được rồi, dù sao cô ấy cũng rất hưởng thụ, tạm thời không tính là bị ép.

Tóm lại hiện tại vẫn còn quá sớm để gặp người lớn trong nhà.

Bùi Tư Lan nghĩ tới điều này thì vội vàng lật lọng từ chối: “Không được không được không được! Ngày mai chị còn có việ, lần tới chị đưa quà sinh nhật cho em nhé!”

Trì Tiêu hơi ấm ức nói: “Nhưng vừa rồi chị đã nhận lời rồi mà…”

“Chị…” Bùi Tư Lan không muốn thấy nhất là dáng vẻ nhóc đáng yêu khóc, nhưng hiện tại cô ấy thật sự không hạ quyết tâm nổi, chỉ có thể qua loa xin lỗi cô.

Trì Tiêu thấy bộ dạng chống cự của cô ấy cũng không cưỡng cầu nữa:  “Không sao đâu chị Tư Lan, chị không muốn đi thì thôi, em hiểu mà, đợi sau này có cơ hội lại nói tiếp.”

Bùi Tư Lan càng cảm thấy băn khoăn, trong lòng không ngừng dao dộng, vô cùng giày vò.

“Chị Tư Lan thích anh trai của em ư?” Trì Tiêu không rối rắm chuyện tiệc sinh nhật nữa, dứt khoát đổi chủ đề.

Bùi Tư Lan không biết sao đột nhiên cô hỏi vậy, nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi mới trả lời: “Thích chứ.”

Nếu không thì sao không chút kháng cực đã ở bên anh ta? Tuy rằng trong đó vẫn có nguyên nhân anh ta đẹp trai.

“Vậy nếu chị nhìn thấy bạn gái cũ gì gì đó của anh em thì có ghen không?”

“Chuyện này… dù sao cũng đã là người cũ, qua ròi thì không cần thiết.” Ngoài mặt Bùi Tư Lan trả lời rất thoáng, một lát sau lại nhỏ giọng bổ sung thêm: “Thật ra vẫn có hơi để ý…”

Một người đàn ông vô cùng nổi bật như Trì Trạm không có bạn gái cũ mới là kỳ lạ.

Bùi Tư Lan nhìn rất thoáng, bình thường cũng sẽ không đi rối rắm những chuyện gì, nhưng khi Trì Tiêu nhắc tới vấn đề này, cô ấy suy nghĩ cẩn thận vẫn sẽ cảm thấy có chút khó chịu.

Đây chẳng lẽ là ham muốn chiếm hữu của phụ nữ?

“Em cũng rất để ý.” Trì Tiêu mang ý cười nói: “Tuy rằng em biết từ đầu tới cuối anh Thư Thừa chỉ có một mình em, nhưng lúc nghe người khác nhắc đến anh ấy cùng một cô gái khác thì trong lòng vẫn cảm thấy không vui.”

“Chuyện này không giống, hai người là thanh mai trúc mã, nếu anh ta có gì với những người khác là lỗi của anh ta, suy nghĩ này của em rất đúng!”

“Kỳ thật trước kia em cũng không hiể đạo lý này lắm, may mà nah Thư Thừa luôn ở bên em.” Giọng điệu Trì Tiêu như người từng trải: “Chị Tư Lan tuyệt đối đừng học theo em, đã thích thì nhất định phải nắm chắc!”

Bùi Tư Lan khiêm tốn thụ giáo: “Được được.”

Trì Tiêu bỗng tỏ ra thần bí nói: “Em cho chị biết một bí mật.”

“Hửm?” Bùi Tư Lan hơi mở to mắt, nghiêng đầu nhìn cô.

“Anh của em vẫn là mối tình đầu đấy!”

“…!!!”
— QUẢNG CÁO —