Từ Yếm Đeo Cổ Đến Áo Cưới

Chương 64



Nhà họ Tần Nhà họ Từ có rất nhiều chuyện phiền lòng. Để an ủi bạn tốt, mẹ Trì đã hẹn mẹ Từ đi xem triển lãm tranh để giải sầu, kêu cả Trì Tiêu đi cùng nữa. Lúc cô đến, vừa hay nhìn thấy Bùi Tư Lan bước từ trên xe Trì gia xuống dưới.

Bùi Tư Lan nhìn thấy Trì Tiêu thì hai mắt sáng rực, cô ấy lập tức bước tới, thở phào nhẹ nhõm nói: “Nhân Nhân em cũng tới à!”

Sau khi Bùi Tư Lan và Trì Trạm từng tới tham gia tiệc hội bạn thân của bọn họ mấy lần, xưng hô với Trì Tiêu cũng dần đổi thành biệt danh thân mật mà mọi người hay gọi.

Trì Tiêu gật đầu, cô liếc ra sau lưng cô ấy nhưng không nhìn thấy bóng dáng Trì Trạm, liền hỏi: “Chị Tư Lan, anh trai không đi cùng chị à?”

Bùi Tư Lan trả lời: “Không đâu, ngày hôm qua mẹ em có gọi điện cho chị hẹn chị tới xem triển lãm tranh, hẹn ngày giờ xong thì kêu tài xế đến đón chị. Chị không ngờ là em cũng tới nữa, em có mặt thì chị thấy yên tâm hơn rồi!”

“Không sao đâu, mẹ em sẽ không ăn thịt người.” Trì Tiêu nghiêm trang giải thích với cô ấy.

“Ầy, trên đời này nào có cô con dâu nào là không căng thẳng khi gặp mẹ chồng chứ…” Cô ấy nói được một nửa thì lập tức giật mình vì nói lỡ, vội vàng che miệng sửa lời, “Nào có cô gái nào là không căng thẳng khi gặp mẹ của bạn trai chứ…”

Đều do Trì Trạm! Ngày ngày tẩy não cô ấy, mỗi lần nhắc tới mẹ Trì đều dùng cụm “mẹ chồng của em”, khiến cô ấy bị loạn!

“Em… không căng thẳng.” Trì Tiêu nhìn sắc mặt của cô ấy, thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng.

Bùi Tư Lan lạnh lùng liếc cô một cái, “Em là ngoại lệ!”

Có Trì Tiêu ở đây, Bùi Tư Lan bỗng nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Thật ra trước đó mẹ Trì từng hẹn Bùi Tư Lan vài lần rồi, chỉ đơn giản là đi dạo phố Spa gì đó, mà mẹ Trì thì vẫn luôn dịu dàng dễ gần.

Tuy rằng Bùi Tư Lan đã dần dần thả lỏng lại, nhưng có lẽ là bởi vì dòng dõi của hai người chênh lệch quá lớn, mà Bùi Tư Lan cũng từng xem nhiều bộ phim tình yêu máu chó nhà giàu cũng từng đóng mấy bộ phim truyền hình tương tự nên lòng cô ấy vẫn luôn thấp thỏm, sợ giây tiếp theo mẹ Trì sẽ sầm mặt lạnh lùng nói ra câu thoại kinh điển: Cô muốn bao nhiêu tiền thì mới bằng lòng rời khỏi con trai tôi.

Sau khi vào phòng triển lãm, Bùi Tư Lan mới phát hiện ra mẹ Từ cũng có mặt. Mấy lần trước đều là mẹ Trì hẹn riêng cô ấy mà không có ai khác.

Hơn nữa điều khiến cô ấy ngạc nhiên nhất là hôm nay có thêm hai người nên hình như phong cách của mẹ Trì có vẻ đã bị bắt thay đổi đôi chút.

Cách ở chung của đôi bạn thân mẹ Trì và mẹ Từ này rất kỳ lạ —

Một khắc trước bọn họ vẫn đang trò chuyện vui vẻ với chủ nhân của buổi triển lãm tranh một cách đoan trang và ưu nhã, ngay sau đó khi bên mình không còn người ngoài nữa, mẹ Trì lấy điện thoại ra liếc mắt một cái, mẹ Từ lập tức hừ nhẹ một tiếng nói: “Có phải lão Trì lại gửi tin nhắn cho bà đúng không? Sao ông ấy lại dính người như vậy?”

Mẹ Trì cười nói: “Đừng hâm mộ, hâm mộ không nổi đâu.”

Mẹ Từ kéo tay Trì Tiêu cười như đang tắm mình trong gió xuân, “Đúng là hâm mộ không nổi, đâu giống lão Từ nhà chúng ta, vì để Thư Thừa Nhân Nhân có thêm thời gian đằm thắm bên nhau, ổng đã tình nguyện hy sinh thời gian nghỉ ngơi của bản thân đó! Có phải thành phố điện ảnh gì đó sắp khởi công rồi đúng không? Dạo gần đây chắc là Trì Trạm bận lắm nhỉ?”

Bà quay đầu lại nhìn Bùi Tư Lan, thương tiếc mà kéo tay cô ấy qua. Mỗi tay dắt một mỹ nữ, bà lập tức biến thành người thắng đậm trên đời.

“Tư Lan đi theo Trì Trạm đã phải chịu uất ức rồi, ba ngày hai đầu không gặp được người đúng không? Nếu bác còn đứa con trai nữa, chắc chắn sẽ làm mối hai đứa!”

Bùi Tư Lan định nói tuy rằng Trì Trạm rất bận, nhưng tên đàn ông thối tha này như thể có tinh lực vô tận vậy, dù anh ta có tăng ca đến quá nửa đêm mới trở về thì vẫn có thể lăn lộn cô ấy một hồi.

Nếu cô ấy tới nơi khác tham gia hoạt động nào đó, một ngày anh ta có thể gửi hàng chục tin nhắn WeChat hỏi khi nào cô ấy trở về. Nếu cô ấy vẫn không trở lại thì anh ta sẽ đích thân đến đón cô ấy.

Dính người chết đi được.

Mẹ Từ cười đến đắc ý, mẹ Trì khó chịu hất bay tay bà ấy, đoạt lại con gái và con dâu tương lai của mình, “Bà mơ đi! Lúc trước cũng không biết là ai nói rằng – ước gì Nhân Nhân nhà bọn tôi là con gái bà, kiểu gì cũng phải cầu tôi gả con gái đến Nhà họ Từ nhà bà, gả đi rồi thì đã làm sao? Chỉ cần tôi thích, chỉ cần Nhân Nhân nhà bọn tôi nói một câu, con trai bà có thể ở lại nhà của bọn tôi từ đầu năm đến cuối năm!”

Mẹ Từ: “Này bà như thế là quá đáng đấy!”

Mẹ Trì: “Hừ! Ai bảo bà định đoạt con dâu với tôi?”

Bùi Tư Lan: “…” Trường hợp này cô ấy mới thấy lần đầu.

Trì Tiêu vẫn luôn không nói chuyện, chỉ yên lặng nhìn hai bà mẹ chọc ngoáy nhau, cũng ném cho Bùi Tư Lan một ánh mắt chết lặng – “cứ quen dần là được”.

Nhưng lúc cô ấy nhìn thấy dáng vẻ “trẻ con” của mẹ Trì sau khi bà đã cởi bỏ gương mặt đoan trang ưu nhã, lại nghe được một tiếng “con dâu” từ trong miệng bà, ngực Bùi Tư Lan bỗng nhiên nóng lên, cô ấy lập tức cảm thấy ấm áp. Khi cô ấy đối mặt với mẹ Trì một lần nữa, dần dần đã không còn cảm giác căng thẳng như ẩn như hiện trước đó nữa.

Ông nội Từ tổ chức mừng thọ vào tháng 5, không phải thọ chẵn nên ông ấy cũng không làm lớn, chỉ mở tiệc chiêu đãi họ hàng và bạn tốt tại nhà cũ Nhà họ Từ.

Họ hàng tứ phía đều có mặt, nhưng lần này Hồ Nhược Tinh lại mang theo con trai và người của Hồ gia cùng đến, không đi chung với Từ Thư Ngạn.

Hồ Nhược Tinh hành động quyết liệt, cô ta không thèm thảo luận với Từ Thư Ngạn thì đã đưa sự việc lên trên mạng rồi. Sau khi hai người cãi nhau một trận thì Hồ Nhược Tinh liền mang theo con trai trở về Hồ gia.

Bà hai Nhà họ Từ không nỡ xa chắt trai, cha mẹ Từ Thư Ngạn đích thân tìm đến Hồ gia để xin lỗi cũng vô ích, lần này có vẻ Hồ Nhược Tinh đang chuẩn bị cho việc ly hôn.

Lúc ấy cô ta và Từ Thư Ngạn từng đề ra ba thoả thuận, chơi cũng được nhưng đừng có yêu đương thật và cũng đừng có gây ra án mạng.

Lần này Từ Thư Ngạn không chỉ yêu Lộ Lộ thật, còn muốn để cô ta sinh con ra, điều này đã chạm tới điểm mấu chốt của Hồ Nhược Tinh.

Cha Tần và Tần Trác Huy cũng tới, nhưng không thấy được Tần Nhã Nghi và mẹ của cô ta.

Buổi sinh nhật này của ông nội Từ diễn ra cũng không được thoải mái cho lắm. Đầu tiên ông ấy mời người chi thứ hai của Nhà họ Từ và người Hồ gia vào nhà nói chuyện một phen, rồi sau lại kêu cha con Từ Thư Thừa và cha con Tần Trác Huy đến phòng sách, như là có chuyện gì đó muốn bàn bạc.

Sau khi trở về, nghe Từ Thư Thừa kể lại Trì Tiêu mới biết được cha Tần cũng định ly hôn.

Lúc trước cha Tần kết hôn với mẹ của Tần Nhã Nghi, mẹ Từ đã không quá thích đối phương rồi. Mẹ của Tần Nhã Nghi nhiều toan tính, gặp phải một người lỗ tai mềm* như cha Tần, khó tránh khỏi sẽ không sinh ra sóng gió gì.

*người không có chủ kiến, ý chí không kiên định, dễ mềm lòng

Cũng may chỉ có đứa con gái riêng mà bà ta mang tới là Tần Nhã Nghi là không quá an phận thôi, bà ta làm vợ làm mẹ cũng coi như đã hoàn thành đủ trách nhiệm, cho nên cha Tần lục tục tặng cho bà ta không ít tài sản, mẹ Từ cũng không can thiệp nhiều.

Nào biết bà ta an phận mười mấy năm trời đều là giả vờ giả vịt, sau lưng lại âm thầm chuyển nhượng tài sản, còn lợi dụng thân phận của mình để tiện cho việc bố trí tai mắt vào công ty Nhà họ Tần, nhờ vào đó mà bà ta ăn được không ít tiền boa.

Bà ta hành động rất bí ẩn cẩn thận, dần dần tích nhỏ thành lớn, còn không hề lộ ra dấu vết gì.

Có lẽ là do lần này Tần Nhã Nghi xảy ra chuyện, hơn nữa thái độ của cha Tần khiến bà ta hoang mang rối loạn nên khó tránh khỏi việc lo lắng, bị Từ Thư Thừa – vẫn luôn chú ý chặt chẽ tới sản nghiệp của Nhà họ Tần – bắt được thóp.

Không biết Hồ Nhược Tinh và Từ Thư Ngạn có ly hôn thành công không, nhưng tóm lại là cuộc hôn nhân của cha Tần chắc chắn sẽ chấm dứt.

Cho nên khi Trì Tiêu gặp được Tần Nhã Nghi tìm đến tận cửa ở Đào Hoa Nguyên. Từ biểu hiện của cô ta rồi liên tưởng đến tình cảm ngày xưa, cũng đoán được lý do tại sao cô ta đến.

Hình như Tần Nhã Nghi luôn mang bộ dạng đáng thương yếu ớt khom lưng cúi đầu ở trước mặt Trì Tiêu, có đôi khi Trì Tiêu gần như sắp quên mất thật ra ở trước mặt những người khác cô ta không hề giống như vậy. Dù là trước đây hay bây giờ.

Tần Nhã Nghi khóc hết nước mắt, cầu xin Trì Tiêu và Từ Thư Thừa và Nhà họ Từ hãy xin xỏ giúp cô ta. Cô ta nhận lỗi thay cho mẹ mình, muốn cô ta làm gì cũng được, miễn đừng để vợ chồng họ ly hôn, giữa hai người họ vẫn còn tình cảm.

Trì Tiêu cau mày nhìn cô ta, vẫn chưa bị bộ dạng đáng thương của cô ta làm cho cảm động.

“Cô không muốn bọn họ ly hôn, đơn giản chỉ là vì không muốn gia đình đổ vỡ, hay là bởi vì không muốn mất đi thân phận thiên kim Nhà họ Tần?”

Tần Nhã Nghi giật mình, ngay sau đó mặt đầy thành khẩn nói: “Đương nhiên là tôi không muốn gia đình đổ vỡ rồi! Nhân Nhân cậu biết mà, nhà của tớ đã đổ vỡ một lần rồi, tớ không muốn nó đổ vỡ lần thứ hai nữa! Cậu giúp tớ đi!”

Trì Tiêu bình tĩnh nói: “Vậy cô nên đi nói với cữu cữu, nói với mẹ của cô, chứ không phải là tới tìm tôi, tôi không giúp được cô.”

Tần Nhã Nghi thấy cô đứng dậy định rời đi, cô ta bỗng nhiên đề cao âm lượng quát: “Cậu thật sự phải vô tình đến vậy sao! Tôi chưa từng làm ra chuyện gì quá có lỗi với cậu! Vì sao cậu lại không chịu giúp tôi? Vì sao mỗi lần đều phải từ chối tôi!?”

Lại nữa, tiếp tục là ảo giác bị bắt biến thành “người đàn ông phụ bạc”.

Trì Tiêu đều có chút nghi ngờ rằng, liệu có phải Tần Nhã Nghi đã xác định sai vị trí trong quan hệ giữa hai người hay không, không thì sao cô ta gặp phải chuyện gì cũng chạy tới tìm cô. Cô tỏ vẻ bất lực thì lại bày ra bộ dạng như thể bị uất ức cực kỳ, giống như cô không giúp Tần Nhã Nghi, chính là một người phụ nữ tồi tệ vô tình vô nghĩa vậy.

“Sao tôi phải giúp cô?” Hiếm khi Trì Tiêu cố ý bày ra thái độ trịch thượng trước mặt người khác. Ánh mắt cô lạnh lùng xẹt qua Tần Nhã Nghi, “Cô lấy thân phận và tư cách gì yêu cầu tôi giúp cô?”

Cô ném ra một câu tàn nhẫn, nhìn thấy vẻ mặt đột nhiên trắng bệch cứng đờ của Tần Nhã Nghi, cô cũng lười dây dưa tiếp, dứt khoát gọi nhân viên cửa hàng tới tiễn khách.

Lúc sau có thể là do bên phòng bảo vệ đã chú ý, không còn để Tần Nhã Nghi xuất hiện ở trước mặt Trì Tiêu nữa.

Cuối cùng một người với tính cách không nóng không lạnh như cha Tần đã ra một quyết định dứt khoát quyết đoán trong cuộc hôn nhân của mình, chính là ly hôn với mẹ của Tần Nhã Nghi.

Tự chuyển nhượng tài sản còn có thể tha thứ, có đôi khi cha Tần khó tránh khỏi sẽ tự hỏi rằng hiệp nghị trước hôn mà mình đã ký lúc trước có phải đã quá bất công đối với vợ mình hay không, nhưng ông ta không thể nào tha thứ cho hành động mò tay vào công ty của bà ta.

Nếu bỏ qua nhẹ nhàng như vậy, con trai và người chị đã yêu thương ông ta từ bé tới giờ đều sẽ cách lòng với ông ta.

Giữa con trai, chị gái ruột và người vợ hai lòng, cha Tần chọn người phía trước.

Có Nhà họ Từ can thiệp, dù mẹ của Tần Nhã Nghi có muốn dùng mấy cách níu kéo cũ mèm với cha Tần thì cũng không có cách nào.

Nhưng cha Tần cũng không phải người chóng quên đi tình cảm vợ chồng mười mấy năm. Ông ta không đòi lại những thứ đã tặng cho mẹ con Tần Nhã Nghi, nhưng những thứ mà mẹ của Tần Nhã Nghi âm thầm nuốt trọn, lại đòi về không thiếu một xu.

Cuối cùng mẹ của Tần Nhã Nghi cũng biết điều, biết mình không thể xoay chuyển trời đất, cũng rõ ràng hậu quả mang lại khi Nhà họ Từ đã nhúng tay vào. Nếu bà ta cứ tiếp tục đấu tranh thì không khác gì đang lấy trứng chọi đá cả, thay vì làm ầm đến mức mất cả người lẫn của, chẳng thà dứt khoát buông tay. Số tài sản trong tay bà ta tuy rằng không đủ để tiêu xài vô độ, nhưng cũng có thể bảo đảm cho hai mẹ con không lo cơm áo gạo tiền.

Chuyện bên phía Nhà họ Tần đã kết thúc, nhưng chuyện của Từ Thư Ngạn và Hồ Nhược Tinh vẫn chưa đâu vào đâu.

Dạo gần đây chị họ Từ không còn livestream trong nhóm nữa rồi. Anh trai chị dâu ầm ĩ đòi ly hôn, trong nhà không được an bình yên tĩnh, ba mẹ gọi cô ta tới làm người giải hoà ở giữa, cô ta cũng nhức hết cả đầu.

Buổi tối lúc sắp ngủ, Trì Tiêu xem điện thoại lướt thấy chị họ đăng bài kêu ca trên vòng bạn bè, cô bèn hỏi Từ Thư Thừa: “Anh họ và chị dâu vẫn chưa làm lành à?”

Từ Thư Thừa rũ mắt xem văn kiện, chỉ vươn ra một bàn tay để sờ đầu cô, “Không lành được.”

Thế hệ trước thờ phụng đạo lý “Thà phá bỏ mười ngôi chùa còn hơn hủy hoại một cọc hôn nhân”. Ông nội Từ rồi thì ông hai và bà hai lần lượt đứng ra khuyên Hồ Nhược Tinh, bên phía Hồ gia cũng dần dần bình tĩnh lại, không quá muốn cắt đứt mối quan hệ này với Nhà họ Từ. Hai bên đều khuyên bảo, nhưng càng khuyên ngược lại càng khiến cô ta quyết tâm muốn ly hôn.

Cha mẹ Từ Thư Ngạn thương đứa cháu tuổi nhỏ, luyến tiếc cuộc hôn nhân tốt đẹp ở trong mắt bọn họ, nên họ đã lợi dụng mối quan hệ của Nhà họ Từ phong sát Lộ Lộ, còn buộc Từ Thư Ngạn kết thúc với Lộ Lộ, không thì cút ra khỏi Nhà họ Từ.

Dưới sức ép nặng nề của gia tộc, vài phần thật lòng của Từ Thư Ngạn không đáng giá nhắc tới, anh ta cắt đứt với Lộ Lộ luôn, nhưng anh ta cũng không thật sự muốn níu kéo Hồ Nhược Tinh, chỉ là vì muốn báo cáo kết quả công việc với người lớn trong nhà, nên vẫn tiếp tục làm ầm ĩ.

“Thật ra ly hôn rồi cũng tốt.” Trì Tiêu nhỏ giọng cảm thán, dựa vào bàn tay Từ Thư Thừa, duỗi tay ra vuốt ve từng chút một.

Từ Thư Thừa cúi đầu nhìn cô, khi cười bên miệng anh xuất hiện đường rãnh, “Ừ, ly hôn rồi cũng tốt.”

Cuộc hôn nhân như vậy quả thật chẳng cần thiết phải tiếp tục nữa.

Nếu đều mê chơi, hà tất phải đau khổ dây dưa với một tờ giấy chứng nhận, cắt đứt sạch sẽ rồi muốn chơi thế nào cũng được.

Trì Tiêu dần dần có chút mệt nhọc, suy nghĩ bắt đầu phát tán, ngái ngủ nói: “Tính ra hai chúng ta cũng coi như là liên hôn nhỉ, nhưng mà chúng ta không giống như bọn họ, em biết anh không phải loại người như vậy…”

Từ Thư Thừa buông văn kiện, cúi người xuống bao Trì Tiêu lại, ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô.

Trì Tiêu bị ánh mắt của anh dọa sợ, trong nháy mắt tỉnh táo hơn vài phần. Cô ngơ ngác mà nhìn chằm chằm anh không dám động.

“Chúng ta không phải liên hôn.”

Anh thấp giọng nói, cúi người chậm rãi tới gần, nụ hôn dừng trên mí mắt cô – nhẹ nhàng, hơi ngứa.

“Chưa bao giờ là vậy.”