Tù Yêu

Chương 148: Nếu như Đại Hùng không quan tâm cô (H)



Vạt áo sơ mi màu xanh nhạt bị vén lên, làn da trắng ngần liền hiện ra. Một bàn tay to lớn liền sờ soạng vào bên trong. Mới đầu tay hắn cũng không có ý định hướng lên trên, chỉ là muốn vuốt ve vòng eo không nắm đầy một bàn tay kia một chút. Ngón tay thon dài mang theo nhiệt độ nóng bỏng, từ từ dịu dàng vuốt ve phần da thịt kia một cách tỉ mỉ, sau đó sờ đến gần cái rốn đáng yêu, rồi bắt đầu vẽ nên các vòng tròn quanh vật nhỏ đáng yêu đó. Làn môi mỏng của hắn hiện ra nụ cười mỉm như có như không.

Hai tay Tang Vãn Cách gắt gao níu chặt khăn trải giường. Đầu óc cô trống rỗng, lúc thân thể bị người khác xâm phạm như thế cũng đã không có cảm giác gì. Chiếc khăn trải giường quanh người đã bị cô túm lấy càng ngày càng gấp. Cô dùng sức đến mức đầu ngón tay cũng bắt đầu hiện ra màu trắng nhợt nhạt, móng tay cũng từ màu hồng phấn lại trở nên trong suốt thê lương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng như là một mảnh tro tàn.

Trình Cảnh Khu cúi đầu xuống hôn lên cổ của cô. Cái lưỡi ấm áp quấn lấy xương quai xanh mềm mại, hàm răng sắc nhọn như hàm răng của động vật nhỏ nào đó, nhẹ nhàng gặm gặm khiến cho làn da cô nổi lên vết cắn.

Thân thể nữ tính mảnh khảnh không kiềm chế được run lên một chút. Tang Vãn Cách chịu đựng cảm giác bị kích thích muốn hét đến chói tai. Cô cắn chặt miệng, không chịu phát ra thanh âm cầu xin tha thứ.

Tròng mắtđen hiện lên sự tán thưởng đối với thân thể quá mức mỹ lệ của cô. Trình Cảnh Khu chậm rãi đưa tay ra phía sau người cô, mờ ám đem chiếc áo lót của cô cởi ra. Sau đó, hắn từ trên bờ vai sờ xuống bụng của cô, ngay sau đó liền rút ra chiếc áo ngực màu xanh dương, tiện tay bỏ qua một bên.

Đột nhiên chiếc áo trên người bị cởi ra, Tang Vãn Cách nhất thời cả người cứng ngắc. Sau khi đã không còn nội y, cô thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng trên người Trình Cảnh Khu chỉ còn một chiếc áo sơ mi trắng; và hắn đang dùng ngực mình cọ sát vào bộ ngực của cô. Cảm giác bài xích mạnh mẽ đến cực hạn từ dưới đáy lòng cô đang dần dâng lên. Bàn tay nhỏ bé không nhịn được đem chiếc khăn trải giường nắm lấy càng chặt, cố gắng đem sự không cam lòng từ trong tâm đè nén xuống.

Cô không phải là xử nữ. Cô cùng Đại Hùng đã lên giường với nhau không biết bao nhiêu lần rồi, thậm chí có đôi khi cô cũng sẽ có nhu cầu sinh lý. Nhưng..... không phải là như thế này, dùng những cách khác nhau, ở một nơi nào đó... cô đều có thể chấp nhận được. Nhưng, điều duy nhất cô không thể chấp nhận được là người sắp chiếm giữ lấy cô không phải là Hùng Thần Giai!

Còn có một việc, có lẽ bác trai cô cũng không biết.

Lúc trước mà nói, khi Trình Cảnh Khu đột nhiên có ý nghĩ muốn làm bừa, Tang Vãn Cách thực sự đã rất run sợ. Ánh mắt đau xót, bí mật đó, tuyệt đối không thể để cho cha biết, tuyệt đối không thể....

Hai cái bánh bao trắng noãn trước ngực được ngăn cách bởi chiếc áo sơ mi đã bị Trình Cảnh Khu nắm lấy. Đầu ngón tay thon dài như đang đùa nghịch một điểm nào đó làm nó trở lên đỏ tươi kiều diễm. Khuôn mặt tuấn tú từ đầu đến cuối đều duy trì nét mặt bình thản không chút dao động, nhưng ánh mắt lại trước sau như một luôn nhìn chằm chằm vào Tang Vãn Cách, quan sát những phản ứng của cô. Khi nhìn thấy Tang Vãn Cách nhắm chặt đôi mắt lại, đôi môi trở lên trắng bệch vì tự cắn, trong lòng đột nhiên dâng lên một sự tức giận mãnh liệt. Lực đạo trong tay cũng tăng thêm vài phần, không còn có chút gì là thương hoa tiếc ngọc, trực tiếp cầm lấy hai bầu ngực trắng noãn mềm mại thực sự bóp nghiến.

Tang Vãn Cách đau đến mức nước mắt đã chảy ra, nhưng cô lại cứng rắn chống đỡ không chịu để cho nước mắt rơi xuống. Những giọt nước mắt đang xoay xoay trong đôi mắt long lanh nhưng lại rất quật cường.

"Có đau hay không?" Trình Cảnh Khu cúi đầu xuống hỏi cô. Đôi môi mỏng gần như dán sát chồng lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, "Khi anh biết em đã cùng người đàn ông khác lên giường, trái tim anh so với việc này còn muốn đau đớn hơn nhiều."

Đôi mắt to long lanh cứ như vậy nhìn người đàn ông gần trong gang tấc ở trước mắt. Tang Vãn Cách có cảm giác bộ ngực của cô tựa như bị kim châm làm cho đau đớn, nhưng mà cô lại không muốn kêu lên thành tiếng. Mặc dù Trình Cảnh Khu tỏ ra đắc ý khẽ nhéo lấy ngực cô trong cơn tức giận của hắn, cô cũng không chịu yếu thế.

Chiếc áo sơ mi đã bị đẩy tới dưới cổ của cô, hai bầu ngực mềm mại trắng muốt óng ánh như ngọc hoàn toàn lộ ra ở trước mặt của Trình Cảnh Khu. Ánh mắt của hắn sáng rực nhìn chằm chằm vào hai bánh bao trước mắt đang bị mình nắm ở trong tay. Hắn không vội hôn xuống, ngược lại thong thả ung dung nắn bóp.

Cho đến khi hắn bóp đủ rồi, mới cúi đầu cắn một viên đầu vú hồng nhạt nho nhỏ. Ba mươi năm, đây là lần đầu tiên hắn cùng với cô thân mật như thế. Trước kia là cô đuổi theo, hắn xem thường. Hiện tại lập trường hai người lại thay đổi trở lại, biến thành hắn đang đuổi theo, mà cô thì đang lẩn trốn. Năm đó hắn không chịu cho cô một lời hứa hẹn, nhưng trong lòng hắn lại là từ đầu đến cuối đều có cô. Nhưng mà bây giờ, cô trốn tránh hắn, cũng có nghĩa là cô đối với hắn rốt cuộc đã không còn yêu thích gì nữa rồi.

Tang Vãn Cách ai oán một tiếng. Thân thể mềm mại co lại, nhưng hạ thân lại bị Trình Cảnh Khu dùng thân thể đè ép không thể động đậy. Bộ ngực hồng tươi truyền đến âm thanh liếm mút quen thuộc, nhưng mà lại gây cho cô cảm giác hoàn toàn không phải như vậy. Cô muốn chạy trốn, chỉ muốn trốn tránh, vì thế cho một chút phản ứng cũng không có.

Trình Cảnh Khu say mê với đầu vú nho nhỏ mềm mại đang ở tron miệng, bàn tay thì lại cầm lấy hai bầu ngực yêu kiều hết sức vuốt ve, đem nó nắn bóp thành đủ các loại hình dáng. Bầu vú mịn màng trắng muốt lộ ra từ giữa khe hở của tay hắn, trên da thịt mềm mại đến tột cùng trong nháy mắt liền phủ lên vết đỏ rõ ràng, phơi bày ra một loại cảm giác về cái đẹp bị tra tấn.

Tròng mắt đen lộ ra vẻ si mê điên đảo, cái miệng gặm cắn nhiệt tình cũng càng lúc càng sâu. Đầu vú nho nhỏ mềm mại bị hắn làm cho sưng đỏ đứng thẳng. Cái đỉnh ướt át đứng thẳng ở trong không khí mà bên kia vẫn hoàn hảo mềm mại, càng thể hiện ra cái cảm giác dạy người tốt hơn, càng nghĩ càng muốn khi dễ dục vọng của cô.

Ngón tay thon dài chuyển dời xuống phía dưới. Đầu tiên Trình Cảnh Khu cởi bỏ dây lưng của mình, sau đó cách lớp quần lót mỏng manh liếm vào giữa hai chân Tang Vãn Cách. Động tác dâm mỹ sắc tình như vậy được hắn làm đâu vào đấy, giống như là một nghi lễ thần thành nào đó tràn đầy sự ám chỉ cùng mê hoặc.

Đôi mắt cô bỗng nhiên trợn trừng, Tang Vãn Cách một phen che miệng của mình, ngăn cản tiếng thét chói tai sắp sửa thốt lên. Ánh mắt càng ngày càng mơ hồ, cô đã không biết mình làm như vậy đúng hay sai, vì bí mật kia, cô nhất định phải bỏ rơi Gấu... Cô bỏ được sao? Vì để cho Trình Cảnh Khu che giấu bí mật kia, cô đã phải dùng thân thể của mình làm giao dịch...

Không cho cô cơ hội để suy xét, Trình Cảnh Khu đã cởi ra lá chắn cuối cùng của hai người. Bộ vị tư mật nhất của hai người dính sát vào nhau, Tang Vãn Cách lại cảm thấy cả người lạnh như băng.

Rời khỏi đầu ngực đã bị chính mình mút cho sưng đỏ, Trình Cảnh Khu từ từ nâng mắt lên nhìn về phía khuôn mặt Tang Vãn Cách. Ngón tay thon dài tỉ mỉ sờ vào phía bên trong đùi, vạch ra hai mảnh cánh hoa khép chặt, cảm giác khô khốc của chỗ đó làm hắn gay gắt nhướng mày. Tròng mắt đen hiện lên một chút không hờn không giận: "Khi cùng người đàn ông kia làm như vậy, phản ứng của tiểu Cách cũng đúng là như thế này sao?" Đầu ngón tay dò vào hoa huyệt chặt khít, tỉ mỉ vỗ về chơi đùa bốn vách thịt non, môi mỏng khẽ mở, lại phun ra một câu lại một câu làm người ta khó có thể tin được, "Anh cho là lâu như vậy, thân thể tiểu Cách phải cực kỳ mẫn cảm hơn mới đúng, hoa huyệt chặt như vậy, chẳng lẽ là người đàn ông kia không thể?" Đầu ngón tay lại thăm dò vào bên trong, càng lúc càng có vẻ khó khăn, ngón tay bị cô kẹp quá chặt chẽ, ngay cả rút ra cũng là một vấn đề khó khăn.

Tang Vãn Cách không trả lời hắn, chỉ là chân mày nhíu chặt hơn. Thân thể cô mềm mại yêu kiều, nhưng mà dưới hạ thân cô cũng không có ra nước… cho dù chỉ là ngón tay thôi cũng cảm thấy đau buốt. Nhưng Trình Cảnh Khu không phải là Gấu, cô có đau hơn nữa cũng không nguyện ý nói với hắn.

Dục vọng nam tính nóng bỏng bắt đầu ở cửa huyệt mịn màng chần chừ cọ xát. Độ nóng mãnh liệt này làm cho Tang Vãn Cách sợ hãi toàn thân đều run run.

Trình Cảnh Khu hoàn toàn không nhìn tới vẻ mặt của Tang Vãn Cách —— hắn không muốn vào lúc này thương tiếc cô. Cho dù cô một chút phản ứng cũng không có, hắn vẫn quyết tâm muốn chiếm lấy cô, thương yêu sẽ chỉ làm cho cô càng ngày càng cách xa hắn.

Quy đầu thật lớn nhằm vào cánh hoa đã bị ngón tay mở ra, chậm rãi xuyên vào bên trong.

Thế nhưng một thanh âm vang lên, lộ ra tiếng khóc cắt ngang động tác của Trình Cảnh Khu.

Tròng mắt đen nâng lên, nhìn về phía Tang Vãn Cách. Cô che đi khuôn mặt nhỏ nhắn, thân thể mềm mại cứng ngắc, không nhúc nhích, lại khóc đến tê tâm liệt phế, thật giống như là trái tim đang bị người dùng đao cắt thành trăm ngàn mảnh vụn. Nước mắt từ trong tay tùy ý chảy xuôi xuống, xẹt qua khóe mắt, rơi vào trong gối nằm biến mất không thấy.

Lúc mới bắt đầu, tiếng khóc kia chỉ có vang lên một tiếng, sau đó liền như là cố gắng âm thầm chịu đựng. Cô giống như con thú nhỏ bị thương lẻ loi trơ trọi nức nở nghẹn ngào một tiếng, đau đớn, lại không người thương tiếc.

Cô chỉ khóc, không nói lời nào, cũng không trốn tránh. Quật cường không muốn để cho Trình Cảnh Khu nhìn thấy khuôn mặt cô, cái miệng nhỏ nhắn đã khóc đến mức bắt đầu khàn khàn, nước mắt giống như là chuỗi ngọc bị đứt nhanh chóng chảy xuống.

"... Em khóc cái gì?" Trình Cảnh Khu không có lui ra ngoài, chỉ là đưa tay ôm lấy cô, dịu dàng hỏi.

Tang Vãn Cách khóc liên hồi, nhất định không chịu nói. Kiên nhẫn của Trình Cảnh Khu cũng cực kỳ tốt cùng bồi cô hao tổn, mà dục vọng to và dài vẫn đang dừng lại ở cửa huyệt của cô, không có thâm nhập, nhưng cũng không rời đi. Bảy năm không gần nữ sắc, nhẫn nại của hắn vốn là sắp bị nổ tung rồi. Thế nhưng mà hắn cũng không có chỉ vì một phút ham muốn không thể kìm chế được mà vọt vào trong người Tang Vãn Cách. Hắn chỉ là lẳng lặng chờ đợi cô.

"Gấu sẽ không cần tôi..." Tang Vãn Cách vô hồn nỉ non, "Nếu như Đại Hùng không quan tâm tới tôi nữa... Tôi cũng không muốn sống."