Trợn tròn đôi mắt hạnh cẩn thận từng li từng tí liếc về hướng bạn Đại Hùng đang cắn răng nghiến lợi, Tang Vãn Cách đột nhiên có loại kích động khóc không ra nước mắt. Ở dưới tầm mắt tựa như dao găm của Hùng Thần Giai, cô làm sao còn dám nói nhiều? Đã nhiều năm như vậy, người đàn ông này, nói hiểu cũng không đúng, nói không hiểu cũng không phải, nhưng cô biết chắc, cơn ghen của anh bạn to con này nếu đứng số hai thì không ai dám nhận vị trí thứ nhất!
Trong ngày thường hắn có thể cười hì hì, đối với mỗi người cũng là một bộ dáng phóng khoáng thô lỗ, nhưng là Trình Cảnh Khu, hắn tuyệt đối hận thấu xương, không ăn thịt lột da của người kia ra là không được!
Bởi vì cô thật lâu không có trả lời, thanh âm của Trình Cảnh Khu trở nên lo lắng: "Tiểu Cách, sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không? Để anh xem mấy giờ rồi... Ừ, cũng sắp đến giờ em tan việc rồi, em ngoan ngoãn ở phòng làm việc chờ anh, anh sẽ đến đón em!"
Bên đầu điện thoại kia truyền tới tiếng chìa khóa xe vang lên, làm Tang Vãn Cách sợ đến mức mặt trắng bệch, cô vội vã nói: "Không cần, em về đến nhà rồi!"
Thanh âm run run, giọng nói cũng run run, vừa nghe đã biết là đang nói láo.
Nhưng Trình Cảnh Khu lại không nghe được, toàn bộ tâm tư của anh ta đếu quan tâm đến trọng điểm là cô có thể ngã bệnh hoặc là không vui hay không, thế là cũng tự động xem nhẹ trong thanh âm của cô có chột dạ cùng lo lắng rất rõ ràng, "Đã đến nhà? Thân thể của em không thoải mái có đúng không, có đến bác sĩ chưa, hả?" Nếu không luôn luôn nghiêm túc trong công việc cô tuyệt đối sẽ không trong giờ làm việc bỏ về nhà.
"Em── a!"
Tiếng kinh hô của Tang Vãn Cách khiến Trình Cảnh Khu sợ tới mức mất hết hồn vía, thậm chí anh ta còn không có kịp cùng thư ký dặn dò một tiếng, nắm chìa khóa xe liền chạy như bay vào thang máy, nhìn con số trượt xuống một tầng rồi lại một tầng, trong lòng lo âu như bị mèo quào. Bảy năm trước không có bảo vệ tốt cô, vẫn là tổn thương sâu sắc nhất trong lòng anh, là cái gai vẫn làm tim hắn rỉ máu, ban đầu biết cô đã gặp phải sự đối xử như thế, anh điên cuồng thậm chí hận không thể giết chết mình! Hiện tại, chỉ cần cảm thấy cô có chút gì đó, cho dù cô cự tuyệt thế nào, anh cũng nhất định sẽ đi xem cô, cho đến khi xác định cô thật sự không có nguy hiểm mới bỏ qua."Tiểu Cách, Tiểu Cách? Em làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì? Tiểu Cách!" Tại sao cô không nói chuyện? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!
Tang Vãn Cách ảo não che miệng không cẩn thận phát ra tiếng thét chói tai, tức giận nhìn chằm chằm vào bạn gấu đè ở trên người mình, sử dụng ánh mắt hỏi:
"Rốt cuộc anh muốn làm gì?!"
Làm gì?
Hùng Thần Giai nhếch môi không có chút nụ cười, lộ ra một hàng răng trắng chói mắt, không nói hai lời chôn đầu vào ngực Tang Vãn Cách, không chút lưu tình cắn một đóa đỏ hồng, ác liệt cọ sát lẫn nhau, làm cho cả người Tang Vãn Cách run lên, thân thể mềm mại nhất thời mềm giống như nước, cứ như vậy co quắp vào trong lòng hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
"Em, ách, em không sao..." Cô cố nén tê dại quanh co từ ngực lên, thân thể xinh xắn co lại, đầu của Hùng Thần Giai cũng di động theo thân thể của cô, hàm răng bén nhọn gặm cắn bầu ngực mềm mại của cô, từ trên xuống dưới liếm mút không sót chỗ nào, sau đó đem mặt chen vào rãnh giữa bầu ngực mê người của cô, liếm mút không ngừng, lỗ tai dựng thẳng thật cao, tập trung tinh thần lắng nghe đối thoại của cô và Trình Cảnh Khu."Ừ...Anh không cần phải qua... Khu, em thật sự không có việc gì..." Bởi vì Hùng Thần Giai an phận, Tang Vãn Cách cuối cùng cũng có thể nói được mấy câu bình thường, nhưng một tiếng"Khu" kia, lại đốt cháy lửa ghen của bạn gấu.
Lúc này hắn còn xấu xa hơn, ở trước mặt cô cứ như vậy cứng rắn mà đem hai chân mảnh khảnh thon dài của cô tách ra, sau đó đặt mình trong trong đó, ánh mắt mê đắm làm cho Tang Vãn Cách nhìn thấy không ngừng run run.
Đừng đùa nha?! Hắn ── hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?!
Đầu cúi thấp, hắn chui vào làn váy sớm đã bị cuốn lên trên của cô, cả đầu cũng vùi vào, chỉ còn lại từ bả vai trở xuống là còn ở bên ngoài.