Tựa Như Nắng Hạ

Chương 24: Có lẽ mình không nên tồn tại



Cô nhất thời lại tiến gần hơn một chút về phía ba mẹ mình, nhìn thấy thế giới của họ khi không có cô rất hạnh phúc. Đây cũng chẳng phải lần đầu chính bản thân cảm nhận cái thứ cảm giác bị bỏ rơi này, cái cảm giác khốn khổ trong chính gia đình của mình. Trái tim cô thật ra có rất nhiều vết nứt mà không bao giờ có thể lành được. Đôi mắt như muốn tuôn lệ nhưng cô vẫn kìm nén để bản thân mình không bật khóc, không muốn lan tỏa "cái nỗi buồn gớm ghiếc" hiện tại sang người bên cạnh. Vốn từ ngày cô sinh ra đã là thứ "sao chổi". Khoảnh khắc, bác sĩ kêu lên: "Chúc mừng gia đình, là một bé gái rất khỏe mạnh." .

Thì cô lại chẳng được chào đón bằng niềm vui, hạnh phúc của gia đình mà là sự khinh thường, ghét bỏ từ ông bà nội, sự thất vọng của ba và là sự đau khổ của mẹ. Nằm trên vòng tay người mẹ nhưng bản thân cô lại chẳng cảm nhận một chút ấm áp nào, ánh mắt chán ghét, căm hận với cô như thể chính mình không nên tồn tại. Chỉ vì "CÔ LÀ CON GÁI". Mặc cho tiếng khóc đáng thương thì mẹ cô lại chẳng mảy may gì, vẫn nằm im lìm sang một bên, xem như chẳng có gì xảy ra. Không một ai ở đấy vui mừng, phấn khởi khi thấy cô chào đời. Không gian u ám bao trùm cả căn phòng, từng sự tức giận của bà nội đều giáng xuống mẹ cô, âm thanh rất lớn đến nỗi khiến đứa trẻ như cô giật mình mà òa khóc. "Đồ đàn bà vô dụng đến việc sinh con trai cũng làm không xong, ở đó mà nhìn thứ "xui rủi" của cô sinh ra đấy. VÔ TÍCH SỰ." Vừa mắng nhiếc, bà không ngừng chỉ mạnh vào đầu mẹ cô. Trách mắng, chửi rủa chỉ để hả lòng cơn tức giận, nhẫn tâm chà đạp đứa con dâu vừa mới thoát khỏi cửa tử của việc sinh nở. Mẹ cô chỉ biết nức nở khóc, ngậm ngùi cúi đầu để chấp nhận những lời sĩ vả từ người mẹ chồng "phong kiến" ấy.

Bà nội của cô vừa ra khỏi phòng, một mình mẹ cô ở lại thất thần khuỵu xuống sàn, trong miệng thì ngừng lẩm bẩm như thể sắp hóa điên với nguyện vọng ích kỉ của người mẹ chồng: "con trai, con trai, con trai". Tự dằn vặt, đánh mạnh vào ngực, mẹ cô lúc đấy làm đủ mọi cách để hành hạ thân xác chính mình, nước mắt không ngừng tuôn, nỗi đau thể xác lẫn tinh thần khiến mẹ cô hoàn toàn suy sụp: - Tại sao mình không sinh được con trai. Tại sao chứ. Con trai mình đâu, rõ ràng mình mang thai một bé trai mà. Đúng, đúng. Có một bé trai trong bụng mình mà. Chắc chắn có sự nhầm lẫn. Không thể nào sinh ra con gái được. Ngay tức khắc, mẹ cô chạy lại, gấp gáp tháo tã đứa con đang mặc trên người để kiểm tra lần nữa. Vẻ mặt tràn ngập thất vọng, đôi mắt rưng rưng, lòng ngực đau nhói, lo lắng. Rồi kiểm tra lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba và kết quả vẫn không thay đổi. Gương mặt giận dữ, giật đứa trẻ mà hét lớn: - Con trai tao đâu. Mày đã giấu con trai tao đâu rồi. Con tao là con trai sao lại ra cái thứ "sao chổi" như mày. Mày không nên ở đậy, vị trí này là của con trai tao. Trả con trai lại cho tao, thằng bé.. thằng bé mới là con tao. Động tác thô bạo khiến cô không ngừng gào khóc vì vết tím đỏ trên cánh tay. Sắc mặt lạnh lùng rồi mẹ cô từ từ đưa hai tay về phía đứa con nhỏ mà cười khẩy: - Chỉ cần mày đền mạng thì con trai sẽ quay về với tao. " Hành tây không máu, không tim ". Hai bàn tay tàn nhẫn, chẳng có chút tình người, mẹ cô bóp dần vào cổ đứa con mình. Dù lúc đó còn quá nhỏ, những lời mẹ cô nói, bản thân hoàn toàn không thể hiểu được nhưng gương mặt hận thù đến tận xương, ánh nhìn vô cảm, tàn nhẫn thì vẫn in rõ mồn một ở tâm trí.

Hai tay siết chặt hơn vào cổ cô, hơi thở yếu ớt chẳng thể khóc được, vừa mới chào đời đã vội chết đi dưới bàn tay của mẹ mình, nếu vậy cuộc sống quá ngắn ngủi hay sao. Ngay lúc bản thân tưởng đã tạm biệt thế giới này, đột nhiên bà ngoại và dì vội chạy vào đẩy mẹ cô ra ngoài.

Dì cô ân cần ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành. Không thể kìm chế cảm xúc, bà ngoại ngay lập tức giáng một cú tát vào đứa con gái, la lớn: - Mày điên rồi hả? Sao giết đứa con của mình. Mẹ cô gào lên mà khóc: - Con của con là con trai chứ không phải nó. Nó đã phá hủy cuộc đời của con. Bà giận dữ nắm cổ áo mẹ cô kéo lên: - Mày giết nó thì giết luôn bà già này luôn đi. Mặc kệ lời nói, mẹ cô cứ nhất quyết nhào tới để giết đi cái thứ "sao chổi" như cô. Bà ngoại đứng chắn đường, dùng lực đẩy mạnh:  - Mày đứng đó! Vậy thì mày nhìn thử mày là con gì? Mày có là con trai đâu mà bắt đứa con mày phải là con trai. Mẹ cô cũng dần dịu đi, ngồi xuống để lộ rõ gương mặt tiều tụy, không có chút sắc khí của người thiếu nữ năm nào chỉ vì phải chịu cái rập khuôn mang tên: "con trai nối dõi". Đến sau này, mẹ cô vẫn không bao giờ có chút thiện cảm nào với đứa con gái của mình. Khi cô vẫn nhấp nhỏm bước sang ngưỡng cửa đại học, ba mẹ cô đã vội vã viện lý do đi làm xa để gửi cô đi đến nhà ngoại nhưng thật ra bản thân họ luôn muốn thoát khỏi thứ "sao chổi" này, ngày đêm mơ đến cuộc sống không có đứa con gái như cô trong nhà. Vừa từ trường về, mẹ cô vẫy tay kêu: - Mày đến đây. Cô lủi thủi đi lại, dù mẹ có đánh, có chửi thì cũng đã trở thành thói quen từ nhỏ rồi: - Vâng mẹ. Ánh nhìn vẫn như vậy, vẫn không có chút gì gọi là tình cảm cho cô: - Ba mẹ phải đi làm xa. Mày vào thành phố ở với bà và dì đi. Mẹ cô vừa dứt lời thì cô vội đứng lên " vâng " rồi lại đi trở về phòng. Bản thân cứ đơn giản nghĩ rằng: "ở đâu cũng được chỉ cần không phải sống trong ngôi nhà này là được." Khóa cửa phòng, nhốt mình mà im lặng làm bài tập. Đến bữa ăn tối, ba mẹ cô cũng không mảy may gọi cô ra ăn. Đến khi ra ngoài thức ăn trên bàn cũng chỉ toàn là xương cá, rau thừa, nước canh thừa và một chút nước sốt còn dư trên đĩa. Rõ là con ruột nhưng lại bị đối xử khắc nghiệt hơn một kẻ con nuôi, cô ngậm ngùi tự nấu cho mình bát mì ăn vội rồi lại trở về phòng. Cô nhìn thấy ba mẹ mình ở hiện tại thì lòng không những đau một mà là đau đến mười lần. Cô khao khát được ba và mẹ quan tâm, được cùng họ vui vẻ nói chuyện, được họ đối xử như một người con. Nhưng mãi mãi chỉ là ước muốn không bao giờ biến thành hiện thực. Rồi tâm trí tự lẩm nhẩm: - Thì ra là họ muốn đến cuộc sống mà không có mình. Đi làm xa, lý do nhảm nhí quá đấy. Nếu hai người nói thẳng thì tôi cũng sẽ tình nguyện rời đi theo ý muốn của hai người. Phát hiện cô nàng lặng lẽ đứng im ngắm nhìn người nào đó, anh cũng nhìn theo hướng của cô đang nhìn. Quan sát kĩ thì đó là một cặp vợ chồng tầm khoảng 50 tuổi, anh ngơ ngẩn chẳng hiểu sao cô lại chăm chăm nhìn như vậy. Anh định cúi xuống hỏi cô thì phát giác đôi mắt cô đang ửng đỏ như sắp khóc, môi không ngừng mím chặt. Bàn tay anh dịu dàng đưa đầu cô về phía vai mình, đau lòng an ủi cô mặc dù chẳng biết cô đã xảy ra chuyện gì nhưng khi thấy cô buồn thì bản thân anh chẳng thể hỏi gì được chỉ đành vỗ về. Sự ấm áp của chàng trai trước mặt khiến dòng nước mắt cứ như thế tuôn ra như những viên ngọc được sơn lên màu nỗi buồn. Yếu đuối dụi mặt vào vai anh mà khóc, tiếng khóc nức nở khiến tim anh quặng lại đau đớn. Anh ôm chặt cô vào người bảo vệ, hơi ấm yêu thương khiến cô nhất thời chủ động vòng tay ra sau ôm lại anh. Cảm xúc dâng tràn trong tim, những ký ức không đáng nhớ lại ùa về khiến cô xúc động khóc nấc, giọng ngày càng nghẹn ngào chỉ biết thút thít. Một lúc sau, cô lấy lại bình tĩnh hỏi anh: - Anh có cảm thấy tôi không nên tồn tại trên đời không? Bằng sự chân thật, anh đáp thẳng: - Ai cũng đáng để tồn tại cả. Cô cúi mặt nói nhỏ: - Nhưng riêng tôi thì có cũng được, không có cũng không sao. Anh cúi xuống, áp tay sát vào mặt cô, nghiêm túc nói: - Đừng có khinh rẻ mạng sống của mình. Như tôi dù trải qua những chuyện không như ý nhưng tôi cũng sẽ không cho phép bản thân xem thường sinh mạng của mình. Đôi mắt chứa đầy tâm sự, anh đáp: - Tôi sinh ra đã là thứ xui xẻo cho người khác thì ngay từ đầu tôi không nên xuất hiện vẫn hơn. Anh búng nhẹ vào trán cô: - Nếu như ai cũng nghĩ như cô thì người ta sẽ không bao giờ biết "hạnh phúc" thật sự là gì đâu? Cái đó chỉ là tự bản thân cô ám ảnh mà hành hạ tâm trí của mình. Hoàng Dương vội vàng dắt tay cô đi chỗ khác: - Đi chỗ khác, đừng nhìn họ nữa. Nếu không tôi nói gì thì cô cũng không hiểu đâu.

Đi được một khoảng xa cách khu vực họ đứng ban nãy, anh mới dừng chân lại, đội lên đầu cô nón anh đang đội: - Nghe một lần rồi sau này không suy nghĩ vớ vẩn kiểu đó nữa. Anh gằng giọng, chầm chậm nói để cô có thể lắng nghe từng lời mình nói: - Nếu họ ghét mình thì đến kiếp sau cũng sẽ ghét nhưng việc chúng ta tồn tại ở thế giới này là một món quà. Chúng ta sống để được hạnh phúc chứ không phải sống trên sự yêu thích của một ai đó. Nếu căn bản họ không quan tâm, ghét bỏ cô thì cô không nên nghĩ nhiều liền xóa họ ra khỏi cuộc đời mình để trống chỗ.