Tựa Như Nắng Hạ

Chương 26: Không lẽ mình đã bị anh ấy mê hoặc



Hoàng Dương tròn mắt, đưa tay nhận lấy tấm vé mời. Anh giương mắt nhìn cô có chút ngỡ ngàng. Cô đặt cốc nước trên tay đang uống dở, trầm giọng hỏi: - Sao! Bận à? Anh chậm chạp vừa xem ngó tấm vé trên tay, vừa trả lời bằng giọng lười nhác: - Không. Nhưng tổ chức ở đâu? Câu trả lời khiến anh phải ngỡ ngàng lần nữa, giật mình há hốc. - Ở Hàn Quốc. Gương mặt khi cô đáp lại vô cùng bình thường, như cảm giác rằng thực chất Hàn Quốc và Việt Nam không hề xa. Bảo Vy đứng nhổm dậy, định lấy lại tấm vé trên tay anh: - Nếu không được thì thôi. Anh nhanh nhẹn chụp lấy tay cô, chẳng có một động tác dư thừa nào, anh nói: - Tôi bảo lúc nào. Bỗng Kỳ Duyên ho khằn nhẹ, tình cảnh lúc này thật khiến cho người ta hiểu lầm như cảnh cặp tình nhân đang đùa giỡn, ân ái với nhau. Lúc này, cô mới phát giác bản thân mình đang bị anh nắm tay nên ngay lập tức rụt tay về. Dù tay cô đã lấy ra nhưng phía bàn tay anh vẫn giữ nguyên hình dáng đang nắm. Cứ lưu luyến mà không muốn buông ra.

Hai cô bạn thân chỉ biết ngồi sượng, liếc mắt sang chỗ khác. Kỳ Duyên chống cằm, nhẹ nhàng nói: - Có thể đợi tụi tớ đi về được không? Cô bất giác mặt đỏ bừng như trái ớt chín, nhìn vào bàn tay có vướng chút hơi ấm của anh, liền quay sang đáp với cô bạn của mình: - Này! Nói bậy bạ gì đấy. Hoàng Dương mặt vênh váo, lộ rõ nụ cười khẩy, thản nhiên nói xen vào: - Được, đành đợi hai người về. Ngọc Hà ngồi đối diện ngơ ngác nhìn Kỳ Duyên, chính Ngọc Hà chẳng biết chuyện gì đang xảy ra mà cúi trầm mặt im lặng bóc tôm. Kỳ Duyên nghe không lọt tai liền lên tiếng đáp: - Anh ngừng cái vẻ không biết xấu hổ đó đi. Hoàng Dương nở nụ cười hết sức thân thiện định tiếp lời thì đã bị Bảo Vy đút vào miệng miếng thịt to. Liếc sang cô thì bắt gặp sắc mặt nhăn nhó, cái nhìn lạnh lẽo rùng rợn cả da thịt, anh chẳng dám nói thêm, ngoan ngoãn ngồi ăn như đứa trẻ vừa bị mẹ mắng. - Im lặng. Ăn đi! Cô chu đáo gắp thịt cho từng người rồi mới đến lượt mình. Nồi lẩu sôi ùng úc, tỏa ra một mùi chua cay rất thơm. Thức ăn vừa cạn thì cô lại nhúng thêm tôm, thanh cua, thịt,.. và chút rau. Kỳ Duyên lựa lựa miếng thanh cua yêu thích mà ăn ngon lành, Ngọc Hà cũng chỉ ăn tôm và ngồi lặng lẽ bóc vỏ tôm, ngoài ra Ngọc Hà – cô nàng cũng chẳng phát biểu nhiều. Hoàng Dương gắp thịt vào chén cô, ôn tồn nói: - Đừng mãi gắp cho người ta như thế, bản thân cũng nên ăn gì đi. Nói thế, anh liên tục gắp thịt vào chén của cô đến mức cô phải dùng tay chặn lại: - Đủ rồi! Đâu phải là hổ mà ăn thịt nhiều như thế. Anh cũng dừng lại không gắp thêm và tập trung vào phần chén của bản thân. Hoàng Dương cắn miếng cá viên, liền buông đũa hỏi cô: - Ngày nào? Cô nghiêng đầu khó hiểu, hỏi lại: - Hả? Ngày nào là sao? Tay lựa miếng thịt bỏ chén, miệng vừa đỏng đảnh đáp lại mang vẻ khó chiều: - Ngày cô thi đấu đấy. Chứ chẳng lẽ là ngày kết hôn. Lời đáp trả kinh điển có 102 của Trần Hoàng Dương khiến ba người đang ăn như sắp phụt ra ngoài. Cô ho sằng sặc, nhíu mày nói lớn: - Yếu tiếng Việt lắm à? Sao không hỏi rõ ràng. Kỳ Duyên với dáng vẻ khinh thường, thì thầm nhỏ nhỏ nói vào tai cô bạn Ngọc Hà kế bên: "Tên đó từ lúc đầu tớ gặp mặt đã mặt dày như vậy rồi. Bây giờ còn đòi nhảy lên kết hôn với Bảo Vy của chúng ta." Ngọc Hà nuốt ực miếng tôm trong miệng liền len lén nhìn nhưng lại đụng trúng ánh nhìn của anh nên Ngọc Hà hấp tấp cúi xuống. Ngọc Hà nghe những lời của cô bạn liền theo nhịp phản xạ gật đầu. Nhìn không khí đang dần xa cách, chế giễu mình, anh thậm chí không thèm màng đến mà dặm thêm đôi ba câu: - Hai cô có ai chịu làm phù dâu cho hôn lễ của chúng tôi không? Tôi sẽ xem xét chấp nhận. Anh hướng về hai cô bạn thân của cô, thỏa mãn cười tươi, chẳng có cảm xúc gì gọi là ngại ngùng ngay bây giờ mà hiện tại anh lại rất phấn khích khi bàn về vấn đề này. Bảo Vy siết chặt đôi đũa trên tay, bốc hỏa như muốn giết người con trai trước mặt này, cô gặng mạnh từng cái tên của anh: - TRẦN! HOÀNG! DƯƠNG! Lúc này, anh mới nhận thức bản thân đang chọc giận đám lửa kế bên, thân thể toát mồ hôi lạnh, cứng đờ như tảng đá. Cô ghì chặt vai anh, ánh mắt cau có, hừng hực sát khí. Cô lần lượt chỉ vào mặt, vào bụng, vào lưng anh mà nhẹ nhàng hỏi: - Anh muốn bị ăn đấm chỗ nào? Tôi giúp anh chỗ đó.

Hoàng Dương quay lại nở một nụ cười đầy sức hút của mình, mong "mỹ nam kế" giúp chính mình vượt qua ải này. Cô dần giảm đi cơn tức giận, hai tay ép mạnh vào má của anh, chăm chăm cúi xuống nhìn kĩ. Hai cô bạn thân sợ sẽ có án mạng xảy ra giống với tình cảnh của hai tên ngứa đòn ở quán bar khi ấy, hai người run rẩy, ôm chặt vào nhau, nhắm mắt cầu nguyện cho anh. Cô cứ nhìn mãi một lúc, nước mắt rươm rướm rồi bảo: - Giống ông ngoại tôi quá. Bầu không khí im lặng bỗng chốc đều đồng thanh tiếng " Hả" vang lên. Gương mặt anh há hốc, sững người, cô cứ thế ngắm nghía từng góc cạnh mà không bỏ thiếu sót cái nào. Anh đột nhiên bật cười rồi tiến gần vào mặt cô hỏi: - Giống lắm à. Cô nghiêm túc gật đầu, nhưng rồi giật mình lùi người quay lại. Lấy tay che gương mặt đang xấu hổ, trong đầu không ngừng suy nghĩ: "Sao lại sờ soạng anh ấy vậy trời." Anh cúi gầm xuống mà bật cười khúc khích, cả hai cô bạn đều ngơ ngác nhìn. Hoàng Dương ngồi dậy, đi lại phía cô, bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên vai: - Nếu giống thì tôi cho cô chạm thoải mái đấy cháu gái. Hai từ "cháu gái" lại khiến cảm xúc của cô như hoảng loạn, xấu hổ nhớ đến hành động lúc nãy. Cô chẳng dám lấy tay ra khỏi mặt vì sợ anh sẽ lại cười, sợ anh nghĩ cô là người còn đang ngái ngủ. Cô cứ úp mặt vào tay đến nổi anh cố gỡ ra nhưng lại không được.

Anh không trêu cô nữa, liền ôn nhu vỗ nhẹ vào đầu cô, nói: - Chỉ là giống thôi mà. Người giống người là chuyện bình thường, tôi không chê cô ngốc đâu. Bảo Vy từ từ mở bàn tay ra khỏi mặt, đôi mắt mơ màng vì nhắm quá lâu, cô hỏi: - Anh quên nó đi nhé. Tôi chỉ là nhất thời nói bậy thôi. Anh xoa đầu cô rồi "ừm" một tiếng. Lúc này, tiếng điện thoại reo lên từ túi xách của Ngọc Hà. Ngọc Hà bước ra ngoài để nghe, đó chính là điện thoại từ bệnh viện – có bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch do tai nạn giao thông. Cúp phía máy bên kia, Ngọc Hà cầm túi xách lên, bảo: - Bệnh viện có bệnh nhân đang nguy kịch cần tớ xử lý nên các cậu ở lại chơi vui nhé. Kỳ Duyên gác chiếc ghế vào, đứng dậy tiến về chiếc ghế sofa ở phòng khách để lấy áo khoác và túi mà bảo: - Tớ đưa cậu đi. Tớ cũng có chút chuyện vào trường. Sau đó, Ngọc Hà quay lại nói với cô: - Bảo Vy! Nhờ cậu và anh bạn trai của cậu dọn dẹp giùm tụi tớ nhé. Cô nhanh chóng từ phòng ăn đi ra, tỏ vẻ càu nhàu nói:

- Tớ sẽ dọn nhưng đừng hiểu lầm bọn này đang quen nhau chứ! Cậu tốt nhất không nên nghe cái miệng Kỳ Duyên nói bậy. Kỳ Duyên khoác áo ngoài cửa mà nói vọng vào: - Đều là sự thật! Không sớm thì muộn, cậu cũng bị cái tên đó làm cho mê hoặc thôi. Cô tháo chiếc tạp dề đang mặc, tiến đến cửa ra vào: - Chỉ là tiên đoán lung tung. Tớ không có thời gian yêu đương như cậu đâu. Tiếng cự cãi ở hai bên khiến Ngọc Hà cứ nhìn sang phải sang trái, rồi cô nàng ngơ ngác chóng mặt, không thể nghe thêm nữa, Ngọc Hà vội đẩy đẩy Kỳ Duyên ra ngoài: - Này! Đi thôi, trễ giờ tớ. Cô không quên quay ngoắc lại, vẫy tay tạm biệt Bảo Vy: - Bái bai cậu. Thoáng chốc, hai người bạn của cô cũng đã đi xa. Cô nuối tiếc, vội khép cửa lại nhưng khi vừa quay lại thì giật mình thấy anh ở phía sau lưng. - Bạn cô cũng bận thật nhỉ? Cô tránh một bên, thở dài rồi bảo:

- Họ bận lắm! Lâu lắm mới có dịp ăn chung một bữa. Cô cất gọn hai đôi dép của bạn mình, hỏi: - Anh có bận không? Nếu không thì dọn giúp tôi một tay. Anh đứng sau, nửa giọng trêu đùa cô: - Tôi bận! Nghe đến thế, không suy nghĩ nhiều cô liền mở cửa, ánh mắt nghiêm túc nói: - Vậy tiễn khách. Anh vội vàng đóng cửa lại, đẩy cô vào phòng bếp, chẳng ngờ cô hành động gấp gáp như vậy. Hoàng Dương cười cười: - Giỡn giỡn. Tôi đâu phải dạng "gà ăn quẹt mỏ" vậy được. Hai người phân chia công việc đồng đều: cô dọn bàn, anh rửa bát. Anh hỏi: - Cô thi vào thứ mấy thế? Cô chồng hết bát đĩa lên rồi cẩn thận trao cho anh mà tiếp lời: - Gần cuối tuần. Thứ 7 và chủ nhật đấy.

Sau đó, anh im lặng không hỏi gì thêm, cô cũng mặc nhiên chẳng nói gì với anh. Im lặng đến khi đống bát, đĩa được rửa xong. Hoàng Dương rửa tay sạch sẽ, bảo: - Thế tôi về đây. Cô lại bất giác hỏi: - Lần sau anh có đến chơi nữa không? Anh ngạc nhiên, đứng hình, tâm tư như hoa mùa xuân nở rộ, đến gần cô nói: - Mong chờ tôi thế à? Hay tôi dọn qua đây sống cùng với cô luôn. Bảo Vy liền lập tức ngại ngùng, lúng túng mà lấp bấp: - Không..không cần. Tôi chỉ đơn giản hỏi thôi. Anh bật cười dịu dàng, xoa đầu cô, đi đến ghế vơ lấy điện thoại: - Thôi về đây. Có dịp lại đến tìm cô. Cô lặng lẽ mở cửa tiễn anh về, chỉ vẫy tay chào tạm biệt mà không nói gì thêm. Khi anh rời đi, căn nhà im ắng đến lạ thường. Bình thường cũng đều chỉ có cô nhưng hôm nay cảm giác lại cô đơn, buồn buồn. Quay lại cuộc sống đơn độc thường ngày, cô chỉ thở dài trở vào nhà. Ngồi trên ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng giọng nói của anh lại cứ văng vẳng trong suy nghĩ của cô. Nghỉ một hồi lâu thì bỗng nhiên tiếng chuông cửa vang lên đánh thức cô. Cô vừa đi đến cửa không biết là ai nên có chút đề phòng nhìn vào chiếc lỗ nhỏ trên cửa. Đôi mắt to tròn, sáng rực khi thấy anh quay trở lại. Cô gấp gáp mở cửa, hỏi: - Anh sao lại ở đây? Bộ dạng thở không ra hơi, mồ hôi đẫm đầy trên trán khiến anh nói chẳng nên lời, chỉ vội đưa cô một cái túi gì đó. Anh vừa thở vừa nói: - Thuốc thoa giảm đau. Quà cổ vũ cho cuộc thi sắp tới. Nói xong, anh nở nụ cười như thể xuyên tới trái tim của cô. Cảm xúc rung động hòa lẫn sự bất ngờ khiến cô ngỡ ngàng cho đến khi anh rời đi mới chợt nhớ chưa nói lời cảm ơn tử tế. Cô cầm gói thuốc vào nhà, gương mặt cười tủm tỉm như thê thiếu nữ đang yêu, cô lại chợt nhớ đến lời của Kỳ Duyên: "Không lẽ mình đã bị anh ấy mê hoặc rồi."