Tựa Như Nắng Hạ

Chương 7: Sự tình cờ đến khó hiểu



Dưới gốc tán cây phong đỏ đang chuyển mình vào mùa thu, mặt sân tưởng chừng như nhuộm màu phong đỏ trông rất hữu tình. Những cơn gió đầu thu cũng dần trở nên ấm áp, khiến cho con người bỗng có cảm giác muốn được yêu hơn.

Hoàng Dương ngồi ở băng ghế dài trước toà nhà chung cư để đợi cô nhưng không ngờ hôm nay Bảo Vy lại dậy muộn nên anh cứ loay hoay, đi qua đi lại mà trong lòng không ngừng nôn nóng, bất an:

- Cô ấy làm gì mà hôm nay lâu thế? Hay hôm nay chằng lẽ không đi bộ sao.

Anh lắc lắc đầu để tránh suy nghĩ lung tung, cố trấn an bản thân bình tĩnh nhưng dù vậy thì đây cũng chỉ là kế hoạch mà anh lập ra nếu chẳng may không thành công thì coi như mối quan hệ giữa anh và cô lại thêm một khoảng cách vô hình.

Hoàng Dương vốn là người bình tĩnh, cuộc sống của anh theo phương châm " chậm mà chắc". Nhưng đối với chuyện này, anh không tài nào mà ngồi yên nổi vì tất cả chỉ phỏng theo dự đoán của anh mà thôi.

- Không vội, ngày nào cô ấy cũng xuống nhà đi bộ. Cứ chờ thêm chút nữa vậy.

Cho đến khoảng 15 phút sau, Bảo Vy mới xuất hiện, hình ảnh cô đi ra như khiến tim anh lại loạn nhịp thêm một lần nữa, cảm xúc bối rối, ngại ngùng khiến tưởng chừng bản thân anh đã quên mình đang làm gì ở chốn đây.

Nhưng dù đã thấy người, Hoàng Dương vẫn cố ngồi thêm chút nữa để cô ấy đi xa rồi mới lén lút theo sau. Chỉ đi từ phía sau mà chẳng dám trực tiếp tiến lại gần khiến lòng anh bỗng có cảm giác khó chịu đến lạ, cảm giác ấy giống hệt lúc anh còn trung cấp. Chỉ dám âm thầm theo sau mà không thể bày tỏ cảm xúc của bản thân.

Nối gót theo bước chân của người con gái ấy lại khiến Hoàng Dương cảm thấy bản thân như gần với cô thêm chút nữa, miệng thì không ngừng cười một cách mãn nguyện, hài lòng. Có lẽ bóng dáng của người con trai tuổi 24 bây giờ cũng chẳng khác mấy hình ảnh cậu thiếu niên 16 tuổi khi xưa, luôn suy tình, nồng cháy với tình yêu, chung thuỷ duy nhất người con gái mang họ Mai đấy.

Khi Bảo Vy dừng lại mua bánh bao, anh chỉ lặng lẽ ghi chép món cô thích kể cả cô dùng nhân bánh gì anh cũng ghi vào trong điện thoại nốt. Vì suốt khoảng thời gian dài ấy, anh đã bỏ qua cơ hội để được gần người anh thương mà bây giờ Hoàng Dương muốn nhân cơ hội tiến lại với cô, muốn trò chuyện với cô, muốn biết hết thảy những món cô thích và ghét. Sự chân thành của người con trai này thật khiến người khác phải cảm động.

Anh dựa vào thân cây phía sau, lấy tay kéo chiếc nón trên đầu để che đi gương mặt đang cười cùng với đôi má có chút đỏ của mình, trong miệng thì thầm nhỏ nhỏ như sợ mọi người sẽ biết hết bí mật trong lòng của anh:

- Mỗi sáng nhìn cô ấy như vậy cũng không tệ.

Hoàng Dương lại tiếp theo bước của cô mà đi, âm thầm mà đi theo sau cứ như chàng hoàng tử đang bảo vệ nàng công chúa của mình. Một chàng trai luôn cố gắng để được gần với người mình yêu mà có lẽ rằng Bảo Vy chưa bao giờ quay mặt lại nhìn về phía anh và cũng chẳng biết người con trai ấy là ai?

Thấy cô lựa chỗ ở đối diện bờ sông, anh cũng không vội mà chạy lại để cô nhìn anh đang hối hả đi theo như một kẻ bám đuôi. Hoàng Dương vội lau mồ hôi trên trán, cố kìm sự bình tĩnh, hít thở thật sâu mà từ từ thong thả tiến lại phía cô. Anh như cố nguỵ trang cho sự sắp đặt của mình mà diễn một vai cho rằng đây là duyên số vô tình để hai người gặp nhau.

Anh cũng nhẹ nhàng lại gần chào hỏi cô một cách lịch sự, thông thường:

- Xin chào, không ngờ lại gặp được cô ở đây.

Bảo Vy đang ăn bữa sáng ngon lành mà bất giác giật mình rồi vội nuốt miếng đang ăn trong miệng xuống, gương mặt giả trân như đang cố gượng cười không mấy vui vẻ vì có người làm phiền không gian riêng của mình. Nhưng cô cũng lịch sự đáp lại:

- Chào buổi sáng, ông chủ Dương.

Trong lòng anh lúc này muốn được gần hơn nên Hoàng Dương đã không ngần ngại ngồi xuống kế cô. Có lẽ con tim đã lấn át lý trí khiến anh trở nên ham muốn muốn tiếp xúc gần với cô thêm chút.

Bảo Vy sắc mặt không mấy dễ chịu mà thẳng thừng xích ra xa, trong đầu thì lẩm bẩm:

- Tên này, ai cho hắn ngồi kế mình vậy.

Có lẽ anh như một phần nhìn ra vẻ mặt hiện tại của cô, trong lòng có chút buồn buồn nhưng cũng có chút buồn cười với sự thẳng tính của cô nàng này:

- Sợ tôi sao! Đâu cần ngồi xa vậy.

Cũng không chịu thôi trước lời trêu ghẹo của Hoàng Dương, cô cũng quay lại đáp thẳng:

- Xin lỗi anh! Tôi không có thói quen ngồi gần với người lạ.

Anh ngơ ngác mà nhìn cô rồi bật cười lên thích thú:

- Chẳng phải hôm qua, tôi với cô Vy đây đã gặp nhau rồi sao.

Nghe những câu nói luyên thuyên liên tục của anh khiến Bảo Vy chẳng muốn dây dưa mà cứ như thế thẳng thừng, dứt khoát bằng một câu:

- Gặp nhau một lần không tính là thân.

Hoàng Dương đành bó tay với cô nàng cứng như đá này mà dừng lại không chọc cô nữa. Nhưng rồi lát sau, anh chỉ chỉ vào mép miệng của mình, nhìn vào hành động kì lạ ấy mà bất giác tay cô lại đưa lên mép miệng của anh.

Trước tình huống mà ngay cả bản thân không thể  nào ngờ đến khiến cho Hoàng Dương sửng người, tim chẳng ngừng đập nhanh như muốn văng ra ngoài, anh cứ nhìn chằm chằm vào cô vài giây, rồi lại không nhịn được cười:

- Cô Vy định giở trò lưu manh ở đây sao.

Bảo Vy nhanh rụt tay lại, mặt đỏ bừng xấu hổ, cô vẫy vẫy tay như muốn biện hộ cho chính mình:

- Không...không phải tại anh chỉ lên mép miệng nên tôi chỉ bất giác làm vậy.

Hoàng Dương liền vươn tay lau vết bánh trên mép miệng cô. Mặt cô bỗng chốc ngày càng nóng lên phừng phừng mà quay phắt đi chỗ khác. Hoàng Dương lại muốn nhân cơ hội trêu ghẹo cô nương này lần nữa:

- Cô thích bánh bao quá nhỉ? Ăn nhiệt tình thế mà!

Cô dường như bị trêu ghẹo đến ngượng cả mặt mà tự ý chuyển chủ đề câu chuyện:

- Anh... Anh sống gần đây à?

Hoàng Dương với dáng vẻ tuỳ ý, bắt chéo chân rồi tựa vào thành ghế:

- Không, tôi ở xa chỗ này.

Bảo Vy nghiêng đầu ngạc nhiên mà hỏi:

- Thế tại sao anh lại qua đây tập thể dục.

Hoàng Dương lại nói một câu khiến cho ai cũng không thể hiểu nổi:

- Cũng chẳng biết nữa! Nhưng cũng do duyên số nên mới tình cờ gặp được cô Vy đây.

Một lần nữa, cô lại bị anh trêu ghẹo đến áp đảo đến nỗi cô chỉ biết cứng miệng mà ngồi im lặng, ngoan ngoãn mà ăn.

Hoàng Dương thì cứ nhìn cô mà chẳng thể rời mắt, thấy vậy cô liền đưa cho anh cái bánh còn lại của mình:

- Anh đói sao! Nếu không ngại thì cứ lấy cái bánh này mà ăn.

Bị hỏi đột ngột như vậy khiến anh cũng đứng hình:

- Tôi! Tôi đói sao?

Bảo Vy nhìn anh mà trả lời một cách đáng yêu, đôi mắt to tròn với màu nâu đặc trưng cứ thắc mắc, tò mò:

- Không đói sao? Vậy sao ông chủ Dương đây cứ nhìn vào tôi hoài vậy. Có vấn đề gì sao?

Nghe cô hỏi xong, Hoàng Dương cũng nhanh tay lấy cái bánh mà đáp:

- Không! Tôi đói lắm. Cảm ơn, cô tốt bụng thật đấy!

Anh cầm cái bánh trên tay mà lòng thì không ngừng vui sướng và hạnh phúc, vì đây là lần đầu tiên anh nhận được một thứ gì đó từ cô nương này, cảm giác khó tả, sự rung động lẫn hạnh phúc khiến anh bây giờ chẳng nói thành lời. Cứ ăn mà cứ cảm thấy đây là bữa sáng ngon nhất trong cuộc đời.

Thấy anh ăn nhanh, Bảo Vy cũng cẩn thận nhắc nhở:

- Ăn từ từ, cũng đâu đến nỗi mà anh đói như vậy chứ. Lỡ mắc nghẹn thì tôi không có nước cho anh đâu.

Nuốt miếng vừa ăn, Hoàng Dương nhẹ nhàng nói đùa:

- Không sao, ở đây không có thì cô có thể mời tôi vào nhà uống nước mà.

Nói xong, vẻ mặt anh lộ rõ vẻ tươi cười, cô chau mày né tránh mà nói nhỏ trong lòng:

- Sao lại có người không biết xấu hổ như vậy.

Nắng cũng lên cao, Bảo Vy cũng vội đứng lên trở về để làm việc:

- Tạm biệt anh, tới giờ tôi phải đi rồi.

Hoàng Dương cũng lịch sự đứng lên mà chào cô:

- Cô đi cẩn thận, có cơ hội sẽ gặp lại.

Cô cũng gật đầu có lệ rồi rời đi nhưng dường như trong lòng của cô mách bảo rằng nên tránh xa con người này vẫn hơn nếu không lại gặp phiền phức.

Sau khi cô đi cũng chỉ còn mình anh ở đó, chơ vơ nhưng trong thâm tâm lại thầm vui mừng với bước đầu của kế hoạch thành công mỹ mãn. Hoàng Dương ăn phần còn lại của bánh bao cô đưa, anh ăn từng chút, từng chút một để cảm nhận rõ món quà đầu tiên của cô dành cho anh.

Chỉ cần nói chuyện cùng cô là cũng đủ làm anh bay lên chín tầng mây . Anh ngồi cô đơn mà chầm chậm nhìn lên bầu trời ngẫm nghĩ:

- Hay là mình chuyển nhà qua đây sống!

Không nói không rằng anh cứ một mình ngồi đó ngắm nhìn cảnh vật bờ sông đang bắt đầu một ngày mới cùng với khung cảnh còn vướng lại một chút hơi ấm của cô.