Tựa Như Sự Dịu Dàng Của Anh - Lăng Y Chủ

Chương 13: Chẳng sợ sáng mai sẽ biến mất



Tuy Úc Thanh Chước đã có được địa chỉ nhưng lại rất bình tĩnh, không liều lĩnh vội vàng đi tìm Lương Tùng Đình.

Chuyện tự mình tìm tới cửa này, anh cảm thấy bản thân chỉ có một cơ hội duy nhất và phải dùng ở thời điểm thích hợp. Làm đi làm lại thì không ổn, sẽ có vẻ là mình không biết điều và cũng không đem lại hiệu quả tốt.

Việc sửa sang phòng ở anh cũng tạm hoãn lại, không tiếp tục đẩy nhanh đi hỏi. Suy cho cùng thì chỉ đơn giản là chuyện tiêu tiền mà thôi, tuy tháng nào Úc Thanh Chước cũng nhận lương của Viện nghiên cứu sách cổ và thỉnh thoảng có kiếm thêm từ hội đấu giá nhưng anh cũng không chỉ dựa vào hai khoản thu nhập này để sống. Tạo Nghệ không lấy tiền đặt cọc là do quan hệ giữa anh và Lương Tùng Đình, nhưng anh không muốn nợ nên từ khi đội thiết kế gửi phương án sửa chữa tới thì anh đã chuyển tiền qua rồi, đồng thời cũng bảo người ta cứ thong thả, bản thân anh còn có chút ý tưởng về phòng ngủ và phòng làm việc nên sẽ bàn lại sau, cứ thế mà kéo dài ra một tuần.

Đương nhiên Lương Tùng Đình biết chuyện, đã bỏ tiền mà lại không thúc giục thi công thì Úc Thanh Chước chính là người đầu tiên.

Hắn lười nghĩ người này đang mưu tính cái gì, vẫn cứ như bình thường mà đi làm tăng ca, vẽ dự án, lái xe sang tỉnh bên xem công trường thi công, bận bịu đến tận cuối tuần cũng chẳng có mấy thời gian rảnh.

Trước đây bận rộn và tuần này bận rộn có hơi chút khác biệt, nhưng Lương Tùng Đình lại không muốn thừa nhận.

Lúc Úc Thanh Chước gọi điện đến là buổi tối thứ bảy, hắn vừa xã giao xong đang ngồi trong xe taxi thì di động dành riêng cho công việc kêu vang, là Úc Thanh Chước.

Lương Tùng Đình dựa người vào lưng ghế, rũ mắt nhìn dãy số đã yên lặng gần hai tuần nay kia. Sau khi hắn ấn nghe thì giọng chào hỏi của anh vẫn bình thường, như thể tin nhắn từ chối lần trước mà hắn gửi không gây bất cứ ảnh hưởng nào đến anh.

Anh khách sáo hỏi ý Lương Tùng Đình về vi xi măng trát tường, đây là lớp phủ cao cấp được nhập khẩu từ Châu Âu rất được ưa chuộng gần đây, có thể mang đến cho không gian nhà ở cảm giác thoáng mát, đơn giản nhưng lại sang trọng hiện đại, rất hợp với phong cách bây giờ của Úc Thanh Chước.

Lương Tùng Đình nghe anh nói xong thì cũng đưa ra câu trả lời ngắn gọn, giải thích ưu nhược điểm của loại vi xi măng này.

Hai người nói chuyện vài câu, trước khi chủ đề trò chuyện sắp kết thúc thì Úc Thanh Chước bỗng nói: "Anh Đình, anh uống rượu."

Không phải câu nghi vấn mà là giọng trần thuật nhẹ nhàng.

Lương Tùng Đình thả lỏng người ngồi lười trên ghế, một tay đặt lên đùi một tay cầm điện thoại, "Thì sao?"

Úc Thanh Chước trả lời rất tự nhiên: "Không sao cả, chỉ là nghe giọng anh có vẻ hơi mệt mỏi."

Hắn không nói gì nữa.

Trước đây Úc Thanh Chước không biết quan tâm đến người khác, lúc Lương Tùng Đình học nghiên cứu sinh phải làm luận văn, thức suốt đêm vẽ mà anh cũng không hỏi một câu. Bảy năm sau lại có thể nghe thấy câu nói "Nghe giọng anh có vẻ hơi mệt mỏi" qua điện thoại khiến Lương Tùng Đình cảm thấy thật xa lạ, giống lần gặp mặt ở nghĩa trang ngày trước nhưng lại ẩn giấu một chút táo bạo mà hắn chẳng thể nào nói rõ.

"Vậy nghỉ ngơi sớm chút đi anh Đình." Úc Thanh Chước nói tiếp, dừng vài giây rồi lại nói thật nhanh, "Ngủ ngon."

Lương Tùng Đình nhíu mày, không đáp ngủ ngon mà chỉ "Ừ" một tiếng, tắt điện thoại.

Hắn cảm thấy chuyện này không chỉ dừng ở đây, Úc Thanh Chước gọi điện tới đương nhiên không phải chỉ để hỏi chuyện vi xi măng, cuộc gọi này chọn rất đúng thời điểm, hẳn là muốn thử vận may xem hiện tại hắn đang ở đâu.

Khoảng mười lăm phút sau khi Lương Tùng Đình về nhà thì chuông cửa vang lên. Hắn bước ra khỏi phòng làm việc rồi đi tới xem video giám sát của hệ thống an ninh, tình hình ngoài hành lang hiện lên trên màn hình không sót thứ gì, một bóng dáng quen thuộc đang đứng phía dưới camera.

Sau khi biết được địa chỉ nhờ Kỳ Gia, qua nhiều ngày như vậy mà Úc Thanh Chước lại chọn lúc này để xuất hiện.

Lương Tùng Đình nhìn chằm chằm màn hình chỉ to bằng lòng bàn tay kia, Úc Thanh Chước chỉ đứng cách hắn một cánh cửa. Chất lượng hình ảnh không rõ ràng nhưng vẫn có thể thấy dáng đứng của người đó rất tốt, ngay ngay thẳng thẳng đứng trước cửa, không nhìn ngó xung quanh, không đi qua đi lại cũng không ấn chuông lần thứ hai.

Một lát sau, Lương Tùng Đình mở cửa ra.

Úc Thanh Chước mặc áo thun rộng và quần jean, cách ăn mặc của anh luôn đáng khen, dù trang phục đơn giản nhưng lại rất hợp thời, phối với nhau trông rất khoan khoái dễ chịu. Thật sự không nhìn ra là người đàn ông đã hai mươi tám tuổi, dù có nói anh mới vào đại học thì cũng chẳng ai nghi ngờ.

Lương Tùng Đình rũ mắt, bây giờ đã là mười một giờ mà Úc Thanh Chước còn chủ động dâng mình tới cửa, anh có biết bản thân đang làm gì không?

Úc Thanh Chước nhìn thấy hắn thì cười cười, nói: "Gần nhà em có quán ăn Hàn Quốc, canh giải rượu ở đó đắt hàng lắm, em mua hai phần, anh uống thử xem." Dứt lời bèn đưa một túi đồ ra trước mặt hắn.

***

Đều là người trưởng thành, thật sự không cần làm mấy chuyện vòng vo tam quốc này.

Lương Tùng Đình nhìn anh thật sâu, không nói gì mà nhận lấy canh giải rượu anh đưa rồi để anh vào nhà.

Đây là lần thứ mấy rồi, Lương Tùng Đình nghĩ thầm. Hắn đã cho Úc Thanh Chước không dưới ba cơ hội, từ chối anh, đẩy anh ra xa, thậm chí khi anh nói muốn bù đắp cho chuyện lúc trước thì hắn vẫn phân rõ giới hạn.

Úc Thanh Chước thay giày, đi vào phòng khách rộng rãi thông thoáng. Lương Tùng Đình nói "Ngồi đi" thì anh bèn lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa.

"Uống nước không?" Hắn hỏi.

"Không cần, không khát." Úc Thanh Chước ngẩng đầu nhìn hắn.

Ánh đèn trần chiếu xuống đôi mắt anh. Đôi mắt ấy rất sáng, làn da dưới ánh đèn nhu hòa cũng trở nên trắng trẻo lạ thường, cả người mang cảm giác đơn thuần ngây thơ.

Nửa tháng trước trong phòng họp ở Tạo Nghệ, hai người họ cách nhau hai chiếc ghế ngồi, bây giờ khoảng cách ấy đã không còn nữa.

Vốn dĩ Lương Tùng Đình định đi tắm ngay sau khi về nhà nhưng vì nhận được email công việc nên chậm trễ thời gian. Hắn nói với Úc Thanh Chước: "Tủ lạnh có đồ uống, muốn uống gì thì tự đi lấy." rồi xoay người đi thẳng vào phòng tắm.

Nếu Úc Thanh Chước muốn rời đi thì anh vẫn còn thời gian và cơ hội.

Hơn mười phút sau, Lương Tùng Đình mặc áo choàng tắm dài rộng đi ra khỏi phòng tắm, Úc Thanh Chước vẫn ngồi ở một góc sofa.

Có một chai nước khoáng đang để trên bàn trà ngay trước mặt anh còn anh thì đang cúi đầu đọc tạp chí, là số tháng mười năm trước của 《Ý tưởng kiến trúc》, bên trong có bài phỏng vấn của Tạo Nghệ và một vài công ty kiến trúc khác.

Úc Thanh Chước nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Lương Tùng Đình chốc lát rồi mới nói: "Tạp chí em lấy trên giá sách, anh không phiền chứ?"

Mỗi hơi thở, mỗi câu nói, tất cả đều cho thấy anh biết bản thân đang làm gì.

Anh tính toán, anh chọn thời cơ, anh lấy một cái cớ để tìm tới cửa, không sợ bị vạch trần, anh đánh cược Lương Tùng Đình sẽ không đuổi anh đi...

Hết thảy mọi chuyện anh đều làm rất rõ ràng, dùng giọng điệu quen thuộc tự nhiên nói chuyện với Lương Tùng Đình, ngồi ở phòng khách đợi Lương Tùng Đình tắm rửa xong.

Loại chuyện này, người khác không làm tốt cũng không thể làm được, chỉ có duy nhất Úc Thanh Chước có thể.

Vừa nãy khi nghe điện thoại ở trong xe taxi, Lương Tùng Đình còn có thể kiềm chế chút cáu kỉnh của mình nhưng lúc này sự bực bội trong lòng hắn cứ như đang phóng đại.

Hắn đi tới tóm lấy phần tóc trên đỉnh đầu Úc Thanh Chước khiến anh phải ngửa hẳn lên nhìn, giọng nói trầm thấp vang lên: "Đêm khuya mười một giờ đến nhà tôi không phải để đọc tạp chí nhỉ."

Úc Thanh Chước bị hắn nắm tóc, da đầu đau đớn nhưng khóe môi lại cong lên, thẳng thắn trả lời: "Không phải."

Lương Tùng Đình duỗi tay tóm gáy anh rồi kéo anh về phía mình. Động tác này rất mạnh, Úc Thanh Chước không chống cự được cũng muốn chống cự, thuận theo mà nghiêng người về trước, một bên đầu gối chạm sàn nhà tạo thành tư thế nửa quỳ.

Anh vẫn ngửa mặt lên, nhỏ nhẹ cầu xin: "Vào phòng ngủ được không, đừng làm ở đây."

Vừa rồi anh còn bình tĩnh mà bây giờ lại cảm thấy căng thẳng.

Anh đi theo Lương Tùng Đình vào phòng ngủ chính. Hắn ngồi xuống mép giường, Úc Thanh Chước không làm theo mà chầm chậm ngồi xổm xuống, vươn tay cởi đai áo choàng tắm.

Trong phòng không bật đèn, chút ánh sáng đều là từ phòng khách chiếu vào. Úc Thanh Chước ngồi quỳ trong bóng tối, hô hấp nặng nề nhưng trái tim lại đập nhanh vô cùng.

Anh nhắm mắt rồi ghé sát lại, há miệng, ngậm lấy thứ đã nửa cương kia.

Lương Tùng Đình không cho anh cơ hội làm quen mà đã vòng tay ra sau đầu anh rồi đột ngột đâm vào tận gốc.

Rất lâu rồi Úc Thanh Chước không làm chuyện này, bây giờ lại thình lình bị đâm sâu tận cổ họng, miệng bị nhét đầy muốn lui cũng không lui ra được, đuôi mắt anh nhanh chóng ẩm ướt, có tiếng nước nho nhỏ vang lên từ giữa môi răng.

Đây là tự anh tìm đến, Lương Tùng Đình sẽ không cư xử tử tế với anh, anh cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Thế nhưng đến lúc thật sự bị đối xử thô bạo thì cảm giác chịu nhục vẫn quá mãnh liệt, mà điều càng khiến cho Úc Thanh Chước khó thể chấp nhận được là cơ thể anh lại trở nên khác thường.

Anh cảm thấy hưng phấn khi bị Lương Tùng Đình mạnh mẽ thúc vào, cơ thể cảm nhận được khoái cảm bí ẩn, miệng bị nhồi đầy đến mức gần như không thể nuốt trọn được vật nóng cứng rắn đang càng lúc càng lớn kia. Lương Tùng Đình lại đâm sâu vào miệng anh lần nữa, giữ mấy giây liên tục, đến khi hắn buông anh ra thì Úc Thanh Chước không chịu nổi mà quỳ hẳn xuống đất, hai chân mềm nhũn không thể gượng dậy nổi. Anh cúi đầu ho khan vài tiếng, sau đó bị Lương Tùng Đình nâng dậy ném lên giường.

Lúc sau Úc Thanh Chước dần dần mất đi khả năng điều khiển cơ thể mình. Anh chưa bao giờ là đối thủ của Lương Tùng Đình ở phương diện thể lực, dù nhiều năm trôi qua thì ưu thế này vẫn cứ luôn tồn tại. Một khi cơ thể nam tính rắn chắc được rèn luyện thường xuyên của Lương Tùng Đình áp lên thì đến cả cơ hội xoay người Úc Thanh Chước cũng không có, anh bị đè chặt xuống để mở rộng qua loa.

Cơ thể trần trụi không mảnh vải của anh quá hấp dẫn, tấm lưng bóng loáng, vòng eo gợi cảm, Lương Tùng Đình không đợi anh thả lỏng, chậm rãi nhưng dứt khoát đẩy mạnh dương vật thô to vào bên trong khiến Úc Thanh Chước cảm thấy cơ thể mình như đang bị xé rách.

Anh há miệng nhưng vẫn không thở nổi, trong cơn mê man bỗng nhớ lại bản thân đã từng nhận vô vàn môi hôn và âu yếm dịu dàng, vậy mà giờ đây không thể có lại được nữa rồi. Giây phút ấy sống mũi cay sót nhưng dục vọng lại tiếp tục chôn vùi anh thật sâu, chẳng còn thời gian rảnh để nghĩ ngợi mà nhanh chóng chìm đắm vào những va chạm không ngừng nghỉ. Giữa những cú thúc vào rút ra của Lương Tùng Đình, Úc Thanh Chước siết chặt lấy vỏ gối, cả người run rẩy bắn tinh.

Lâu lắm rồi không làm tình, cơn cực khoái ập tới ngắn ngủi nhưng mãnh liệt, thậm chí cảm giác đau đớn còn chưa tiêu tan mà anh đã không nhịn nổi xuất ra. Nhưng Lương Tùng Đình không cho anh thời gian để nghỉ ngơi, lập tức không chút thương tiếc mà xỏ xuyên vào anh một lần nữa.

Người đàn ông vừa giữ chặt tay anh vừa thúc thứ hung khí có kích cỡ kinh người kia vào sâu bên trong rồi mạnh mẽ nghiền mài, Úc Thanh Chước không thở nổi, những tiếng rít khẽ phát ra từ cổ họng, lời cầu xin vỡ tan thành mảnh nhỏ: "Lương Tùng Đình... không... đừng như vậy..."

Vô dụng. Chính anh tự dâng mình tới cửa, Lương Tùng Đình đã cho anh cơ hội đổi ý, nhưng anh không cần.

Bây giờ cầu xin thì đã muộn. Anh phải gánh chịu hết thảy, tất cả những tức giận, khổ sở, đau đớn khôn nguôi chất chứa suốt bảy năm đằng đẵng đều hiển hiện khi lớp vỏ mỏng manh bị xé toạc. Cho dù có mãnh liệt cỡ nào, cho dù bị cắn nuốt đến chẳng còn mẩu xương thì giờ phút này mọi chuyện cũng không thể dừng lại được nữa.

Úc Thanh Chước không biết mình bị làm bao lâu, thay đổi rất nhiều tư thế, anh vẫn nuôi hy vọng xa vời rằng Lương Tùng Đình sẽ hôn mình một chút nhưng hắn luôn áp mặt anh xuống, bóp gáy ấn anh xuống gối đầu không để anh như nguyện.

Đến cuối Úc Thanh Chước không thể bắn nổi nữa, hậu huyệt dính nhớp sưng đau, hai đùi run rẩy không ngừng được, xung quanh đầu vú đầy vết cắn. Toàn bộ quá trình Lương Tùng Đình không nói một câu, không gọi tên cũng không hề hôn anh. Lúc hai người thân mật nhất là khi hắn cắn hầu kết của anh trong cơn cực khoái không biết đã đến lần thứ mấy, phía dưới vẫn thúc vào thật mạnh, Úc Thanh Chước không hề phản kháng, chỉ còn lại khoái cảm ngập trời và cơ thể run rẩy vô thức vì đau đớn.

Anh cho rằng mình sẽ chết trong tay Lương Tùng Đình, nhưng cuối cùng chỉ ngất đi mà thôi.

Khi tỉnh lại thì đã là rạng sáng, phòng ngủ vẫn chìm trong bóng tối, không có tia sáng nào lọt vào.

Ga trải giường đã đổi, điều hòa trên tường phát ra tiếng ồn ù ù khi làm lạnh. Úc Thanh Chước nằm nghiêng, cổ họng bỏng rát, cả cơ thể đau đớn. Anh được Lương Tùng Đình siết chặt trong vòng tay, lưng anh dựa sát vào ngực hắn, trên người cả hai là một tấm chăn mỏng.

Trong đầu Úc Thanh Chước trống trơn, không có nổi một suy nghĩ hoàn chỉnh, anh chỉ biết mình vô cùng quyến luyến giây phút đang được ôm lấy này, mạnh mẽ lại ấm áp.

Cho dù là đánh đổi bằng một cuộc ân ái điên cuồng mất kiểm soát, chẳng sợ đến sáng sẽ biến mất, anh vẫn muốn được ở lại đêm nay để lắng nghe nhịp thở của người nằm bên gối.