Úc Thanh Chước ngủ liền một mạch hơn mười hai tiếng, không hề ý thức được về mọi thứ xung quanh.
Anh chưa từng mệt như vậy, cứ như cả người bị khoét rỗng, sau khi tỉnh dậy còn phải mất vài phút mới chậm rãi lấy lại được tri giác.
Căn phòng không còn tối như trong trí nhớ nữa, một bên rèm đã được kéo ra, ánh nắng chiều ngày thu chiếu xuống sàn nhà cũ kỹ, chiếc giường còn lại đã được dọn dẹp sạch sẽ và gọn gàng.
Úc Thanh Chước ngồi dậy uống nước, Lương Tùng Đình ra khỏi nhà tắm rồi đi tới mép giường ngồi xuống, hỏi anh: “Có đói bụng không?”
Anh cúi đầu, giơ tay xoa xoa mặt. Rõ ràng là cả người anh bây giờ bủn rủn vô lực nhưng động tác xoa mặt lại không nhẹ chút nào.
Lương Tùng Đình cầm tay anh ấn xuống không cho xoa nữa, Úc Thanh Chước thấy vậy thì lẩm bẩm một câu: “Vừa tỉnh ngủ khó coi, anh đừng nhìn.”
Úc Thanh Chước cũng là người rất chăm chút vẻ ngoài, nhất là ở trước mặt Lương Tùng Đình, anh không cho phép trông bản thân mình quá nhếch nhác.
Hắn giữ cả hai tay anh lại không cho anh đường sống, sau đó còn cố ý dí sát mặt vào ngắm nhìn anh.
Đúng thật, tối qua bị hắn lăn lộn tàn nhẫn quá nên bây giờ trông anh hơi thê thảm. Môi bị chính mình cắn rách da, vành tai thì bị hắn cắn xước, mắt cũng sưng đỏ đến đáng thương.
Úc Thanh Chước hơi giãy ra muốn tránh, Lương Tùng Đình sợ lực tay mình mạnh có thể khiến anh đau nên đành nói một câu để anh ngồi yên lại, “Ăn bánh sinh nhật không?”
Hôm qua Úc Thanh Chước đến quá đột ngột, hắn sốt ruột đến nhà ga đón anh nên không kịp mua bánh kem. Lúc sau về tới nhà trọ thì tình hình lại rối tung hết cả, căn bản không thể nghĩ đến việc đi mua bánh kem nữa.
Hôm nay vừa rời giường Lương Tùng Đình đã gọi điện cho cửa hàng đồ ngọt gần đây để đặt một chiếc bánh kem tươi. Trình độ làm bánh của tiệm ở huyện nhỏ chẳng cao siêu gì nhưng bù lại thái độ phục vụ khá tốt, không đến một giờ nhân viên đã giao bánh đến tận cửa nhà trọ cho hắn. Lương Tùng Đình đi xuống lầu nhận hàng, bây giờ bánh kem đang được để ở trên tủ đầu giường.
Quả nhiên Úc Thanh Chước không giãy giụa nữa, anh quay đầu nhìn thấy hộp bánh sặc sỡ kia, gật gật đầu.
Anh không muốn mở miệng nói chuyện, chỉ một câu “tỉnh ngủ khó coi, anh đừng nhìn” vừa rồi mà giọng anh đã khản đặc. Mỗi một chi tiết nhỏ trên người anh lúc này đều nhắc nhở anh về những chuyện đã xảy ra tối qua.
Rõ ràng Lương Tùng Đình đối xử tàn nhẫn với anh như vậy, nhưng thật kỳ lạ, Úc Thanh Chước hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi mà anh chỉ đau lòng. Dường như anh chưa từng đau lòng vì một người đến thế.
Nếu không có sự mất kiểm soát đêm qua, có lẽ anh sẽ vĩnh viễn không biết cảm xúc thật sự của Lương Tùng Đình.
Cho dù Úc Thanh Chước từng kiêu căng xốc nổi nhưng anh cũng đã từng thực sự say đắm hắn. Mà Lương Tùng Đình còn hơn vậy, tình yêu của hắn sâu đậm hơn của Úc Thanh Chước khi ấy gấp ngàn lần, vậy nên khi anh quay bước đi thì quá trình hắn phải đối diện với sự thật và chữa lành vết thương cũng dài hơn rất nhiều.
Ngọn lửa trong quá khứ chưa từng bị dập tắt, đến bây giờ bùng lên trên người họ vẫn sẽ khiến cả hai người bị thương. Nhưng Úc Thanh Chước tình nguyện đón lấy nó, không những vậy anh còn mong rằng bản thân có thể giúp Lương Tùng Đình san sẻ bớt gánh nặng.
Mở hộp ra, Lương Tùng Đình nhìn bánh kem bên trong rồi nhíu mày lên tiếng: “Cắm thêm ngọn nến, ăn tạm nhé.”
Chiếc bánh kem trông chẳng đẹp đẽ gì, chữ “Chúc mừng sinh nhật” siêu siêu vẹo vẹo được viết bằng mứt trái cây màu đỏ, trên mặt bánh chỉ được trang trí bằng vài miếng đào đóng hộp, có vẻ hơi bủn xỉn.
Úc Thanh Chước dùng khẩu hình nói “Không sao đâu” rồi còn cầm tay Lương Tùng Đình lắc lắc, tiếp tục nói: Cảm ơn anh Đình.
Hắn lấy bật lửa ra, châm một ngọn nến rồi cắm vào giữa bánh. Úc Thanh Chước nhích lại gần, thầm nói điều ước với cây nến.
Ước chậm một ngày so với ngày sinh nhật, không biết liệu có linh nghiệm không.
Lương Tùng Đình đứng ở mép giường nhìn dáng vẻ đang nhắm mắt của anh. Hắn cảm thấy như mình đang gặp ảo giác vậy, sau khi tỉnh lại Úc Thanh Chước bình tĩnh hơn nhiều so với hắn nghĩ, như thể anh đã chấp nhận hết thảy, cho dù hắn có làm gì anh đi nữa thì anh cũng hoàn toàn không để bụng.
Hắn vẫn cứ nhìn anh chăm chú với ánh mắt thâm trầm, nhưng Úc Thanh Chước lại chẳng hề hay biết. Anh ước xong thì thổi tắt ngọn nến, sau đó dùng ngón tay quệt một miếng kem cho vào trong miệng mình, ngửa đầu nói với hắn, “Ngon lắm.”
***
Cuối chiều Lương Tùng Đình phải ra ngoài một chuyến, hôm qua hắn vội vàng hỏi mượn minibus của đồng hương, đến nay đã dùng của người ta cả ngày nên phải mang đi trả.
Trước khi đi hắn cũng không đặc biệt dặn dò Úc Thanh Chước điều gì, chỉ hỏi anh có muốn ăn tối hay không, anh đáp lại hắn với giọng nói khàn khàn: “Anh Đình quyết định đi, thế nào cũng được ạ.”
Lương Tùng Đình ra ngoài hơn một tiếng, trên đường về hắn gọi cho Úc Thanh Chước một lần nhưng không ai nghe máy.
Thực ra hắn cũng không lo lắng, lúc hắn đi trông anh đã mơ mơ màng màng sắp ngủ rồi, có lẽ bây giờ lại đang nằm ngủ tiếp. Hắn về tới phòng trọ của mình ở tầng ba, động tác mở cửa rất nhẹ nhàng.
Mở cửa xong, hắn đứng yên trước ngưỡng cửa một lát, không lập tức vào phòng.
Úc Thanh Chước ngủ rồi, trên tủ đầu giường vẫn còn một nửa cái bánh kem, chiếc đèn nhỏ trên bàn sách gần cửa sổ vẫn bật, mọi thứ trong phòng vẫn y như trước khi Lương Tùng Đình rời đi, có vẻ anh chưa từng xuống khỏi giường.
Hắn nói muốn nhốt anh lại, anh thật sự ngoan ngoãn mà ở yên trong phòng.
Lương Tùng Đình nhấc chân đi vào phòng, tiếng đóng cửa cũng nhẹ nhất có thể. Hắn đứng ở mép giường nửa phút, trông thấy lông mi Úc Thanh Chước rung rung nhưng không mở mắt ra.
Úc Thanh Chước thông minh như vậy, tâm tư tinh tế hơn bất cứ ai, Lương Tùng Đình đứng đó chỉ nửa phút là anh đã có thể đoán được trong lòng hắn nghĩ gì.
Anh nằm yên, nhẹ giọng nói: “Anh Đình, đây là điều anh thích sao...”
Lương Tùng Đình rũ mắt nhìn anh, lát sau mới trả lời: “Chắc vậy.”
“Em xin sếp nghỉ làm, cũng được phê duyệt rồi, em ở đây với anh thêm vài ngày được không?” Úc Thanh Chước nói rất chậm, hai mắt vẫn nhắm chặt.
Có nhiều người trông không đẹp khi nằm, nhưng Úc Thanh Chước là ngoại lệ. Khung xương của anh rất đẹp, gương mặt sáng sủa và đẹp trai, cho dù là nằm thẳng hay nghiêng thì mọi đường cong đều vô cùng đẹp mắt.
Lương Tùng Đình không nói gì mà chỉ duỗi tay véo má anh một cái, động tác này tương đương với đồng ý.
Vậy là có thể đoán được rằng đêm nay Úc Thanh Chước cũng không thể ngủ yên.
Lại là nửa đêm, thói quen này của Lương Tùng Đình quá xấu rồi, nhất quyết phải chờ tới khi Úc Thanh Chước ngủ đến cả người mềm mại ấm nóng thì hắn mới ra tay, lúc này dù anh có muốn chống cự đi chăng nữa thì cũng lực bất tòng tâm.
Hắn nằm đè lên anh, giọng nói vững vàng bảo anh khép chặt hai chân lại. Ngôn Tình Trọng Sinh
Suy cho cùng vẫn là người ở đầu tim mình, đương nhiên thấy đau lòng. Lương Tùng Đình sẽ không dằn vặt anh như ngày hôm qua nữa, Úc Thanh Chước chắc chắn không chịu nổi.
Anh vùi mặt vào gối, từ đầu đến cuối rất phối hợp. Cho dù run thì cũng chỉ lặng lẽ run rẩy rồi vươn tay về phía Lương Tùng Đình, không dám yêu cầu nhiều mà chỉ nói: “Anh Đình, ôm em một chút đi.”
Đêm nay đến cuối cũng chẳng có bất cứ nụ hôn nào, tới lúc bắn ra thì ý thức của Úc Thanh Chước đã tan rã, hốc mắt hơi ướt nhưng không khóc.
Lương Tùng Đình vùi đầu vào cổ anh, liếm cắn yết hầu anh. Úc Thanh Chước duỗi cổ thở hổn hển, đến khi anh lấy lại tỉnh táo thì vươn tay vuốt ve sau lưng Lương Tùng Đình, ngón tay lướt xuống theo từng thớ cơ bắp rắn chắc, sau đó nghiêng đầu hôn lên vành tai hắn rồi kiên định nói: “Của em.”
Khi hai tiếng này khẽ vang lên, Úc Thanh Chước có thể cảm giác được cơ thể Lương Tùng Đình hơi khựng lại, nhưng cuối cùng hắn lại không ngăn cản và cũng không phản bác cách nói này, mặc cho anh tiếp tục ôm siết mình rồi để lại một vết xước ửng đỏ trên lưng.
***
Tuy Úc Thanh Chước được nghỉ phép nhưng Lương Tùng Đình vẫn cần đến giám sát công trình xây dựng trường tiểu học. Thực ra bản thân hắn cũng tham gia làm việc, góp sức không kém những công nhân ở đó, luôn luôn đội sẵn mũ bảo hộ và găng tay lao động, chỗ nào thiếu người thì hắn sẽ tới giúp.
Hôm nay là thứ hai, có một lô thiết bị đa năng chuyên dùng trong phòng học vừa được giao tới điểm nhận chuyển phát nhanh trong huyện, mấy thứ này không nằm trong danh sách đồ dùng của trường mà là do Lương Tùng Đình tự mình quyên tặng. Có máy chiếu màn chiếu, bảng tương tác thông minh và những thiết bị điều khiển đi kèm. Lương Tùng Đình phải đến xem người ta vận chuyển đồ, hắn còn muốn tự điều chỉnh thiết bị và chỉ cho hiệu trưởng Dương Mão cách sử dụng, tóm lại là vô cùng bận rộn.
Trước khi đi hắn xuống phòng ăn của nhà trọ lấy bữa sáng cho Úc Thanh Chước, lúc ấy anh vẫn còn đang ngủ.
Lương Tùng Đình đặt bát cháo và trứng gà lên bàn, Úc Thanh Chước ở trên giường trở mình, mơ màng hỏi hắn: “Sớm vậy mà anh đã đến trường rồi ư?”
Bây giờ còn chưa đến tám giờ.
Hắn đi tới mép giường, anh vươn cánh tay ra khỏi chăn, cánh tay vừa trắng vừa thon ấy sờ soạng lần lên theo ly quần jean của Lương Tùng Đình, may mà bị hắn kịp chặn lại.
Lương Tùng Đình nhét tay của anh vào lại chăn, điều hòa của nhà trọ hoạt động không tốt lắm, trong phòng cũng chẳng ấm áp hơn bên ngoài là bao.
“Có việc thì gọi điện cho anh.” Nói xong hắn vươn tay xoa nhẹ đầu anh.
“Không sao đâu.” Giọng của Úc Thanh Chước trầm trầm nhưng không còn khàn nữa, nghe càng dịu ngoan hơn so với ngày hôm qua, “Em không đi đâu đâu.”
Trước khi ra khỏi phòng Lương Tùng Đình còn hỏi thêm câu nữa: “Trên người em có tiền mặt không?”
Đối với một cậu ấm như Úc Thanh Chước, nhất là khi việc trả bằng di động vô cùng phổ biến như hiện nay thì rất có thể anh ra cửa mà chẳng mang tiền mặt. Có vài cửa hàng ở huyện nhỏ này chỉ chấp nhận tiền mặt, hắn lo lát nữa anh muốn đi dạo phố thì sẽ không có tiền để mua đồ.
Úc Thanh Chước nói có, sau đó lại lặp lại lần nữa, “Em không đi đâu mà.”
Lúc trước Lương Tùng Đình nói muốn nhốt anh lại cũng chỉ là những lời nói cực đoan khi cảm xúc dâng trào mà thôi, chứ thực tế hắn chắc chắn không thể nhốt anh ở nơi này. Vậy nên khi Úc Thanh Chước bảo sẽ không đi đâu cả, Lương Tùng Đình cũng không để trong lòng, cho rằng đến giờ cơm trưa anh sẽ ra ngoài thôi.
Hắn đi từ sáng sớm đến tận năm giờ chiều mới quay về nhà trọ, đây là hắn đã cố gắng trở về sớm nhất có thể rồi.
Cả ngày nay Úc Thanh Chước không hề gọi cho hắn, buổi trưa Lương Tùng Đình chủ động nhắn tin hỏi anh ăn cơm chưa, Úc Thanh Chước nhắn lại ngay lập tức: Ăn rồi
Chỉ hai chữ ngắn gọn, không có dấu chấm câu cũng không có icon nhưng không hiểu sao lại mang cảm giác ngoan ngoãn cực kỳ.
Lương Tùng Đình quét thẻ mở cửa phòng, cảnh tượng trong phòng thật sự khiến hắn thấy ngạc nhiên.
Úc Thanh Chước kê ghế ngồi bên cạnh cửa sổ đọc sách, gáy anh đối diện với điều hòa, làn gió ấm phả ra thổi tóc anh bay bay.
Nghe tiếng cửa mở anh quay đầu lại nhìn, vừa thấy là Lương Tùng Đình thì lập tức cười tươi, “Anh Đình về rồi ạ.” rồi chỉ chỉ chai nước đã bị mình uống cạn ở trên bệ cửa sổ, “Hết nước rồi, anh mà còn không về là em phải uống nước máy đó.”
Úc Thanh Chước rất kỹ tính, anh không chịu uống nước hồ đun sôi của nhà trọ mà chỉ uống nước đóng chai.
Lương Tùng Đình vừa nghe đã hiểu được hôm nay Úc Thanh Chước thực sự ở trong phòng cả ngày, chỗ nào cũng không đi. Nước đã uống hết rồi, vậy cơm trưa thì sao, trưa nay anh đã ăn cái gì.
Hắn đi đến trước mặt Úc Thanh Chước, hỏi anh với cặp mày nhíu chặt. Úc Thanh Chước vẫn cười tủm tỉm, đáp: “Bữa sáng còn thừa, với em cũng không đói bụng lắm, ăn mấy miếng bánh quẩy là được rồi.”
Úc Thanh Chước mặc áo phông màu trắng và khoác hờ một chiếc áo len màu nâu trên bả vai. Anh ngồi cuộn người trên ghế dựa, trên đùi là một cuốn sách viết về cách phục chế chân dung hoàn toàn bằng tiếng Anh, đến giờ đã đọc được một nửa. Có vẻ hôm nay anh đã giết thời gian bằng quyển sách này.
Lương Tùng Đình còn chưa kịp mở miệng mắng anh thì Úc Thanh Chước đã đứng lên giang tay ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói: “Nhớ anh.”
Hắn thở dài, duỗi tay vuốt ve sau lưng Úc Thanh Chước.
Anh gầy đi, mới qua hai ba ngày Lương Tùng Đình không cho anh ăn uống đầy đủ mà đốt xương trên sống lưng đã gồ lên rõ ràng. Từ nhỏ Úc Thanh Chước đã vậy, chỉ cần nhịn đói một hai bữa là lập tức sút cân.
Lương Tùng Đình vừa thấy đau lòng vừa thấy bất đắc dĩ, hỏi tiếp: “Sao lại không ra ngoài, cố chấp cái gì hả?”
Úc Thanh Chước gác cằm lên vai hắn, ngửi thấy mùi thuốc lá quen thuộc, chắc hẳn hôm nay ở công trường hắn đã hút thuốc cùng công nhân.
Sau một lát im lặng anh mới nhẹ nhàng trả lời hắn: “Em biết anh không phải chỉ nói suông mà là thật sự muốn nhốt em lại. Vậy thì cứ nhốt nhé, nhốt đến khi nào anh cảm thấy có thể dẫn em ra ngoài mới thôi, được không anh?”