Tựa Như Sương Sớm

Chương 22: Chương 22





Đông Giang đoạn đường đông đúc nhộn nhịp nhất Tây Thành, không có đoạn đường nào sánh bằng nó.
Phòng nghỉ của khách sạn Hoa Đô ở tầng thứ 24, Tô Hà ngồi trên ghế sofa đơn, thất thần nhìn ra những quần thể kiến trúc thấp bé cách một con sông từ khe hở cửa sổ.

Nắng chiều chiếu lên bộ vest thẳng tắp của anh, tạo ra những vệt sáng dài ngắn khác nhau, trên cái bàn nhỏ trước mặt chỉ có một ly nước lọc đã uống đi một nửa.
Phòng tiệc không xa ở phía sau đang làm những công đoạn chuẩn bị cuối cùng trước khi bắt đầu buổi tiệc tối.
Việc làm ăn ở Tân Cảng bàn bạc được một nửa thì rơi vào bế tắc, đúng vào dịp sinh nhật của Tô Thanh, anh ấy có ý nhân cơ hội này mời đối tác trong tương lai đến Tây Thành.

Tô Thanh là một người làm việc rất để ý đến hiệu suất, lý do chúc mừng sinh nhật không nhất định sẽ thu hút được phía đối tác, lập tức mượn thế làm cái “Chuyện tốt đến một đôi ”: Anh và Hứa Bội Ni - thiên kim của thế gia nhỏ nhất ở Tân Cảng đính hôn.
Ba mươi năm trước nhà họ Hứa xem như một thế lực lớn mạnh ở phương Nam, bây giờ đã yếu thế hơn nhưng con lạc đà gầy còn to hơn con ngựa, không ai dám xem thường.
Bây giờ người làm chủ nhà họ Hứa là đại thiếu gia, anh ta là con trai lớn của ông Hứa, ngang tuổi với bố của Tô Thanh.
Bởi vì Hứa đại thiếu không đánh giá cao Tô Thanh, lúc đầu cuộc hôn nhân này có vẻ như nhà họ Tô đang trèo cao.

Nhưng Hứa Bội Ni mặc kệ bọn họ phản đối, đã ‘yêu’ Tô Thanh 7 năm.

Sự thực chứng minh con mắt của cô cũng không tệ, những năm gần đây nhà họ Tô phát triển ngày càng tốt, ngược lại nhà họ Hứa lại đưa ra yêu cầu đính hôn trước.
Nguyên nhân chính bởi vì sức khỏe ông Hứa không tốt, biến chứng sau cuộc phẫu thuật hồi đầu năm đã làm ông ấy suýt chết.

Bây giờ vội vàng nhắc đến việc này như vậy, phần lớn là vì hy vọng có thể nhìn thấy con gái nhỏ lập gia đình trước khi chết.
Tô Thanh và Hứa Bội Ni không có tình cảm thề non hẹn biển gì, việc kết hôn có thể nói là hợp tác ăn ý với nhau.
Hứa Bội Ni muốn gả cho người chồng có chức vụ mà không cần nghĩa vụ, Tô Thanh lại cần một người vợ đẹp và rộng lượng.

Còn về việc sau khi  kết hôn sẽ chung sống như thế nào, mỗi người tự ăn chơi như thế nào, có con rồi thì ai sẽ chăm sóc, tất cả mọi thứ từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều viết rõ ràng thành hợp đồng.
“Lời to rồi.” Đây là đánh giá của Tô Thanh về hôn nhân của mình. 
Anh không quan tâm đến việc hạnh phúc cá nhân bị xem như một món hàng để trao đổi lợi ích, thậm chí anh còn tự ra giá cho nó, thật sự tính toán rất tỉ mỉ, không chịu thiệt chút nào.
Còn Tô Hà lại khác.


Anh tính toán rất tỉ mỉ, không muốn chịu thiệt một chút nào.
Vậy nên anh nhất định phải tìm một người thật lòng yêu anh.
Một bữa tiệc linh đình, xa hoa.
Tô Hà không thích những nơi như này, cầm ly rượu sâm banh dựa vào một góc.

Anh nhìn thấy Ninh Viễn và Khương Vận đang dắt tay nhau, là cặp đẹp đôi trong số những người nổi tiếng đang qua lại, ai nhìn thấy cũng khen một câu trai tài gái sắc.
Anh sờ cổ tay trống không của mình, không có ý đi đến chào hỏi.
Không có bao nhiêu người là thật sự ăn uống trong bữa tiệc cả, trong căn phòng mỹ lệ xa hoa, phụ nữ mặc lịch sự mà khiêu gợi, từ mái tóc mượt mà đến ngón chân làm móng cầu kỳ.

Còn đàn ông đa phần đều mặc áo vest đen nhìn rất chín chắn, một vài người cá biệt cũng mặc áo vest màu nhạt, măng sét và kẹp cà vạt đều óng lên ánh sáng.
Tô Hà không có quá nhiều ấn tượng với những người này, cũng không có mấy người có quan hệ thân thiết với anh.

Anh là con trai thứ hai “không có quyền lực thực sự” của nhà họ Tô, người ngoài nghe đến kế hoạch nghề nghiệp của anh mạt ngoài thì khen ngợi nói anh có lối đi riêng rất độc đáo, phía sau lưng không ai không nói đầu óc anh có vấn đề.
Tô Hà không thèm để ý đến bọn họ.
Uống rượu được một lúc, Tô Thanh dẫn Hứa Bội Ni đến tìm anh.
Tô Hà và chị dâu chào hỏi nhau, khen ngợi chiếc nhẫn kim cương của cô.

Sau khi hàn huyên mấy câu, Hứa Bội Ni mỉm cười, vỗ vào cánh tay Tô Thanh, dịu dàng nói: “Hai người nói chuyện đi, em đi tới tìm mấy chị em nói chuyện.”
Tô Thanh mỉm cười nhìn cô rời đi, khi nhìn về phía Tô Hà, nụ cười lập tức thu lại chỉ còn để sót một ít dấu vết, không nói gì chỉ quan sát anh một lượt rồi phát hiện khác thường: “Đồng hồ đâu?”
Tô Hà giơ tay lên cho anh xem: “Tặng người khác rồi.”
“Nên làm thế từ lâu rồi.” Tô Thanh tiện tay đặt ly trên bàn: “Anh đã thay em chọn quà kết hôn cho Ninh Viễn rồi, trở về để thư ký Đặng đưa hóa đơn cho em xem, không có vấn đề gì thì để bọn họ đi tặng.”
Tô Hà nói: “Không cần đưa cho em xem, anh quyết định là được rồi.”
Tô Thanh gật đầu, không trả lời.
Bọn họ đã mấy tháng không gặp nhưng cũng chỉ nói vài ba câu với nhau.


Lại tạm biệt thêm mấy người bạn đến hàn huyên, Tô Thanh đặt tay ra sau lưng Tô Hà, đẩy anh đến sân thượng, xác định xung quanh không có ai mới bắt đầu nói.
“Khoảng thời gian trước có một chuyện truyền đến chỗ anh, nói em ở trường… em và sinh viên ở bên nhau.” Giọng điệu của Tô Thanh không nhận ra được tức giận hay vui mừng.
“Ai đồn vậy?”
Ánh mắt Tô Thanh mang theo ý vị sâu xa, có ý “em đừng hỏi nữa”, nhìn thấy anh không tức giận, biểu cảm có chút hòa dịu hơn: “Cậu ta biết, anh biết, ngoài ra cũng chỉ có em.

Yên tâm, anh sẽ không để cho người khác nói lung tung, Vậy nên em đừng dò hỏi là ai, anh chỉ muốn xác định chuyện này là thật hay giả.”
Tô Hà trốn tránh một lúc: “Em xin lỗi.”
Tô Thanh ngạc nhiên, đến khi đội nhạc trong góc phòng tiệc đổi bài hát nhẹ nhàng, anh mới trách móc hỏi: “Em nghĩ gì vậy chứ, nói cho anh xem?”
“Cậu ấy không cần tiền cũng không cần quà, vậy thì không hợp lý lắm.” Tô Hà dừng lại: “Nên em đã đưa đồng hồ cho cậu ấy.”
Tô Thanh nhíu mày, nhạy bén nghe ra được ý nghĩa trong lời nói đó: “Thích em?”
Tô Hà lắc đầu: “Em không biết…nhưng em rất thích cậu ấy.”
“…Thành niên rồi chứ?”
Tô Hà không phủ nhận.
“Nhưng cũng là một đứa trẻ.” Tô Thanh nhấn mạnh khoảng cách giữa bọn họ: “Bọn em chênh nhau gần mười tuổi.”
“Em biết.”
Tô Thanh nói: “Cho dù em thích, ai có thể đảm bảo cậu ta học xong bước ra xã hội gặp gỡ nhiều người rồi vẫn có thể nhớ em chứ? Sinh viên của trung học West đa phần đều không phải người tầm thường kém cỏi, đã ngủ với nhau chưa?”
Nếu như không phải nét mặt của Tô Thanh còn nghiêm nghị hơn những lúc họp bình thường, Tô Hà thật sự sắp phì cười trước mất câu hỏi của anh, bị anh hỏi như vậy, giống như thực sự chính là ngủ bình thường, chứ không hề có bất cứ tình cảm mờ ám gì vậy.
Anh không trả lời, nhưng  Tô Thanh quả thực rất hiểu anh: “Ồ, đã ngủ rồi.”
“...Đúng vậy.” Tô Hà nghĩ anh có lẽ đã hiểu lầm ở đâu, giải thích ngay: “Cậu ấy không có gia cảnh gì.

Là cái kế hoạch cổ vũ gì đó mà anh tổ chức, mỗi một tháng nhà trường đều trợ cấp.”
Tô Thanh nhớ ra rồi, ánh mắt nhìn về phía Tô Hà cũng phức tạp hơn.

Giống như đang trách móc anh “ăn hiếp kẻ yếu”.
Tô Hà không biết nói gì, nhấp một ngụm rượu.

“Vậy thì là sinh viên có thành tích tốt.” Tô Thanh nghiêm túc nói: “Nếu như em chỉ muốn chơi đùa thì đừng chọc đến bọn họ.

Bản thân em cũng biết muốn quên đi người từng yêu ở tuổi 17 18 là khó đến cỡ nào, anh không nói nữa.

Em lớn tuổi hơn người ta rất nhiều, lỡ sau này một khi em đã xác định rồi lại ruồng bỏ… đứa nhỏ ấy sẽ rất tổn thương.”
Những lý lẽ này Tô Hà đều hiểu, anh đã nghĩ ngợi rất lâu cũng không nghĩ ra nguyên do.
Anh quả thực rất thích Kiều Minh Hạ, nhưng có yêu hay không, Tô Hà cũng không hiểu lý do.

Anh là một kẻ thất bại trong phương diện này, rất dễ dàng rung động, cũng rất dễ dàng bởi vì chút không tốt liền thu hồi lại sự mờ ám làm trái tim đập nhanh này về.

Ninh Viễn không từ chối, không chấp nhận anh suốt nhiều năm nay, anh một khi nghĩ thông suốt, chỉ lưu luyến mấy ngày mà thôi.
Tô Hà biết rõ ánh mắt khi Kiều Minh Hạ nhìn anh, chắc chắn không thể không có tình cảm được.
Nếu như… đối phương tỏ tình với anh, anh có thể nói gì chứ?
Tô Hà rất khó từ chối cậu ấy.
Nếu như có một người yêu anh?
Hoặc là không có, hoặc là toàn bộ, anh cố chấp mà ích kỷ, sẽ thích người đó một cách mù quáng hết thuốc chữa.
Cuộc nói chuyện giữa anh và Tô Thanh không đầu không cuối, không lâu sau đó Tô Thanh phải đến trò chuyện với những người nhà họ Hứa thong dong tới muộn, vứt bỏ lại anh ở trong góc ở sân thượng.
Tô Hà uống hết ly rượu sâm banh đó, đang định bước đi thì Ninh Viễn và Khương Vận đi về phía anh.
Chân anh giống như đột nhiên  bị đóng đinh trên thảm, nhưng Tô Hà lại không có chút hoang mang nào khi gặp lại đôi tình nhân này, sự rụt rè khi ở quán đồ ăn Nhật cũng đã biến mất, giống như đã thực sự không còn hổ thẹn với lương tâm.
“Mình sợ gì chứ?” Anh nghĩ rồi lịch sự chào hỏi với Khương Vận, ăn nói lựa lời
“Cô Khương, mặc dù vẫn chưa tổ chức hôn lễ… nhưng, chúc cô đám cưới hạnh phúc.”
Hôm nay Khương Vận mặc chiếc váy đuôi cá màu đỏ, cả hiện trường ngoại trừ Hứa Bội Ni chỉ có cô là người nổi bật xinh đẹp nhất.

Cô uốn tóc gợn sóng to, cười hì hì đợi Tô Hà lấy rượu cụng ly cùng cô: “Cảm ơn, hôm nay giám đốc Tô có chốn trở về, không biết anh Tô khi nào mới có chuyện vui đây?”
Cô thể hiện rõ lòng lo lắng với Tô Hà trong từng con chữ, Tô Hà khiêm tốn cúi đầu: “Có lẽ sắp rồi.”
Vừa nói như vậy, nụ cười của Khương Vận trở nên vui vẻ hơn: “Vậy thì tôi chúc mừng trước… không biết là thiên kim nhà nào?”
“Không phải là gia đình quyền thế, tuổi cũng còn rất nhỏ.” Tô Hà nói, liếc mắt nhìn Ninh Viễn không chút biểu cảm, giọng điệu dịu dàng, ý cười càng sâu hơn: “Đợi cậu ấy học xong rồi lại tính đến chuyện sau này, có điều bây giờ nếu như có thể yêu đương hẹn hò cùng nhau cũng tốt, khi nãy tôi cũng đã nói chuyện này với anh cả tôi rồi.”
Khương Vận “a” một tiếng: “Tốt đấy, anh Tô suy nghĩ thoáng thật.”
Cô một mũi tên trúng hai đích, Tô Hà không tiếp chiêu: “Con người mà, đương nhiên phải đi về phía trước chứ, nếu không khi muốn thoát ra cũng đã muộn rồi, cô Khương có thấy có phải đạo lý này không?”
Khương Vận cười sâu xa: “Anh Tô là người hiểu chuyện.”

“Hà, cậu…”
Ninh Viễn vừa lên tiếng, Tô Hà liền thuận theo mà dịu dàng quay đầu lại.
Khi anh tập trung lắng nghe người khác nói chuyện sẽ nhìn thằng vào mắt đối phương, nhìn chăm chú vào người đó một cách lễ phép.

Khóe mắt dài hơi nhướng lên trên, mí mắt mỏng, hiện lên vẻ thâm tình sâu sắc, cho dù nhìn một tảng đã cũng sẽ mang lại ảo giác anh vô cùng yêu nó. 
Nhưng đáng tiếc Ninh Viễn cũng không nói gì, một người vội vàng bước vào từ cửa phòng tiệc, nói bên tai Tô Hà: “Cậu hai, có số điện thoại lạ gọi đến cho cậu.”
“Số lạ?” Tô Hà nhíu mày, không hiểu sao nhịp tim lại bị hẫng một nhịp.
Người đó nói: “Số điện thoại bàn, cậu có nhận máy không?”
Tô Hà là người cẩn thận, sẽ không đưa số điện thoại lung tung, nhưng bây giờ thời đại công nghệ, khó tránh có một vài thông tin cá nhân sẽ bị tiết lộ.

Sau khi anh phán đoán, xem số điện thoại này thành loại số điện thoại làm phiền hoặc số dùng để tiếp thị sản phẩm.
“Không nghe.”
Đợi người đó rời đi, Tô Hà lại ngước đầu, biểu cảm không kiên nhẫn cũng đã lập tức tan biến, gương mặt lại quay về nét dịu dàng tỏa sáng, lại đáp lại lời chưa nói xong của Ninh Viễn: “Thật ngại quá, khi nãy anh định nói gì?”
Khi anh nói câu nói đó tùy ý giơ tay trái kéo cà vạt xuống dưới một tí, giống như một động tác vô thức.
Ninh Viễn nhìn lướt qua cổ tay anh, lời đã đến họng cũng bị kẹt lại, anh không chút phong độ giữ lấy tay Tô Hà: “Đồng hồ đâu?”
“Đồng hồ?” Lúc này Tô Hà mới đột nhiên bừng tỉnh, anh yên lặng rút tay ra, nhìn Ninh Viễn: “Đột nhiên cảm thấy nên thay đổi rồi, còn đang tìm cái mới.”
“…”
“Anh cũng biết tôi có mới nới cũ mà.”
Nói xong câu đó, Tô Hà lịch sự cười với Ninh Viễn: “Nếu không có chuyện gì, tôi phải đi đến chỗ anh tôi một lát.

Cô Khương, thật ngại quá, thất lễ rồi.”
Tạm biệt Ninh Viễn xong, anh không đi tìm Tô Thanh cũng không có nói chuyện với ai khác, trốn trong một ban công nhỏ bên ngoài phòng tiệc.

Tô Hà châm một điếu thuốc, nhoài người trên sân thượng, trước mắt là ánh đèn sáng trong đêm ở Tây Thành.

Ánh đèn dâng lên lại giống như mặt biển đang phát sáng, con đường quốc lộ là nhánh sông sáng chói nhất, thông đến nơi anh chưa bao giờ đặt chân đến.
Hút thuốc xong, Tô Hà ấn đầu mẩu thuốc lá lên trên gạch men sứ sáng bóng, nhớ lại những lời anh nói với Tô Thanh.
“Mình thích em ấy.”.