Lúc đó, câu nói này khiến Kiều Minh Hạ không kiềm chế được mà chủ động hôn Tô Hà.
Anh đang tỏ tình sao? Có lẽ không tính là vậy, nhưng anh đã thể hiện ra chút tình cảm, Kiều Minh Hạ phảng phất như được lấp đầy.
Từ trước đến giờ Kiều Minh Hạ rất ít khát khao thứ gì, ánh sáng mà Tô Hà cho cậu đủ để cậu sống rất lâu.
Có lẽ Tô Hà không biết bản thân anh quan trọng đối với Kiều Minh Hạ đến cỡ nào.
Thời gian nhẹ nhàng chậm rãi trôi đi, Tô Hà yên lặng ôm cậu một lúc, hôn môi và chạm vành tai tóc mai là thứ có thể an ủi cảm xúc lo lắng của Kiều Minh Hạ tốt nhất.
Nhưng cả thể xác và tinh thần Kiều Minh Hạ đã quá mệt mõi, vẫn không chịu nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra vào ngày sinh nhật của cậu, tại sao cậu bị thương.
Cậu vẫn phòng bị với Tô Hà, Tô Hà cũng biết điều đó, vì vậy quá cưỡng ép muốn biết sự thật ngay lập tức.
Hai người không nhắc đến vụ bắt nạt trong khuôn viên trường vừa rồi, cũng không đề cập đến việc ai thường sống trong biệt thự Tô Hà.
Họ chỉ nói về những điều không đâu để giết thời gian -viết bài tiếng Anh, cửa hàng bánh ngọt đi qua lần trước, các đề tài như thế.
Kiều Minh Hạ nhanh chóng thả lỏng lại, cậu co người trên ghế sô pha ngáp dài.
Tô Hà hỏi cậu có muốn xem phim không, sau khi nhận được câu trả lời đồng ý, chọn cho cậu một bộ phim giả tưởng kinh điển.
Đợi xem được một nửa bộ phim, đồ ăn đã làm xong.
Người giúp việc đưa đồ ăn đến khu vực thay giày dép của tầng này, Tô Hà bảo dì làm một số món ăn nhẹ chính gốc Tây Thành.
Hiện tại đã qua giờ ăn, Kiều Minh Hạ gần như không thấy đói nữa, chỉ ăn vài cái bánh trong lồng hấp.
Kiều Minh Hạ co rúm người lại như một con mèo bưng đĩa phở xào tôm, nhưng mắt lại chăm chú nhìn vào màn hình TV.
Tô Hà thấy cậu rất dễ thương, đợi Kiều Minh Hạ ăn xong lau miệng, anh thuận tay lấy thứ gì đó trong tủ đội lên đầu Kiều Minh Hạ.
“Hả?”
Kiều Minh Hạ đưa tay sờ vào, ngay lập tức lỗ tai nóng lên.
Vẫn là thông qua vật trang trí bằng kim loại sáng chói đến mức có thể phản chiếu hình ảnh kia, phản chiếu đôi tai mèo đầy lông mềm mại trên đầu cậu.
Tô Hà ngồi cạnh Kiều Minh Hạ, khi Kiều Minh Hạ đang ăn thì anh đã thay một chiếc áo phông và quần đùi phù hợp để mặc ở nhà, có lẽ phát hiện ra Kiều Minh Hạ không thích anh đeo mắt kính nên cũng tháo ra.
Anh đặt tay lên lưng ghế sô pha, như vòng lấy Kiều Minh Hạ, cổ tay nâng lên xoa xoa hai cái tai mèo.
“Lúc mang quần áo đến thì...!nó nằm trong đó luôn.
Có lẽ là khi đó anh có liếc nhìn nó hơi lâu, nên bọn họ cho rằng anh thích nó.”
Tô Hà cúi đầu cười, không nhịn được, lại nhìn Kiều Minh Hạ:
“Cũng rất hợp với em, đúng không?”
Kiều Minh Hạ vốn có khuôn mặt mèo, hàm ngắn, đôi mắt to, khi ngước nhìn người khác thì trông rất ngây thơ trong sáng, nhưng lông mi khẽ nhúc nhích, mí mắt che đi con ngươi, lộ ra khí chất bí ẩn khó lường.
Lúc đầu Tô Hà bị cậu hấp dẫn, cũng bởi vì ánh mắt khi cậu liếc nhìn Tô Hà ở trong ngõ tối đan xen với ánh chiều tà kia.
Khi đó vừa trải qua một màn tình ái bất đắc dĩ, trong mắt Kiều Minh Hạ không hề có một chút cảm xúc nào, thậm chí có thể nói không có còn đẹp hơn có, chờ đợi người có thể nhìn vào mắt cậu thỏa thích tưởng tượng.
Từ giây phút đó Tô Hà đã nhìn thấy lời cầu cứu thầm lặng của Kiều Minh Hạ.
Mặc dù có thể là anh suy nghĩ nhiều, lại chỉ là tình cờ ngẫu nhiên, nhưng trở thành sự khởi đầu của mọi thứ.
Kiều Minh Hạ đỡ cái tai mèo mỉm cười.
Cậu được những lời an ủi, đồ ăn ngon và dòng nước ấm áp dỗ dành.
Mà không gian nửa kín được tạo ra bởi chiếc ghế sofa nhỏ và bức tường TV cũng làm cậu yên lòng hơn căn phòng rộng lớn kia nhiều.
Kiều Minh Hạ biết nơi nào sẽ cho cậu cảm giác an toàn thích hợp, giống như một con mèo thích chui vào các hộp giấy.
Bây giờ Tô Hà cũng đã hiểu.
Ánh sáng không nên quá chói, yên tĩnh, hơi thở của hai người vừa hay hòa quyện vào nhau giữa khoảng trống của trần nhà và chụp đèn.
Vì vậy, Tô Hà đã đóng rèm che lại, chỉ để lại một hình chữ nhật hẹp có thể lọt vào hơi ấm mặt trời lúc ba giờ chiều.
Anh lại ngồi xuống, cặp tai mèo của Kiều Minh Hạ bắt đầu lắc lư, ngón tay anh xoắn lấy phần lông tơ trên tai mèo, kéo mấy cọng.
“Giống thật ghê.”
Kiều Minh Hạ thì thầm.
"Từ nay về sau."
Tô Hà cúi đầu cọ vào mặt của Kiều Minh Hạ:
"Em sẽ là mèo con của anh."
Kiều Minh Hạ bị mê hoặc bởi những câu ‘thích’ mà anh đã nói vài lần trước đó, cam tâm tình nguyện dâng hiến bản thân.
Lúc Tô Hà hôn cậu, cậu khẽ thở dốc:
"Thầy, em muốn tự mình đến."
Tô Hà ôm eo cậu, để cậu ngồi trên đùi, đồng thời tạm dừng hình ảnh lộng lẫy trên màn hình TV.
Phần thân trên vẫn là chiếc áo sơ mi trắng, chiếc cúc thứ tư được cởi ra, lúc leo lên người một bên vai lộ ra.
Xương quai xanh của Kiều Minh Hạ mảnh mai, cứ như sắp đâm vào cánh tay anh, nhìn vào chỉ có thể nghĩ đến hai chữ yếu đuối.
Nhưng động tác của cậu không hề yếu ớt chút nào, quỳ giữa hai chân Tô Hà, cởi bỏ quần đùi ở nhà mềm mại, dùng đầu lưỡi liếm láp dương v*t đã hơi cương cứng của anh.
Ngón tay cũng chơi đùa, lòng bàn tay ấm áp hơn bình thường vỗ về tinh hoàn, xòe tay bao bọc lấy gốc dương v*t, vuốt ve từ dưới lên khiến Tô Hà sung sướng nhịn không được khẽ hừ nhẹ.
Nhìn từ góc độ này, Kiều Minh Hạ hạ thấp eo xuống, hơi tách hai chân, thân dưới không mặc quần, trên đầu gối có một mảng hồng.
Khi Tô Hà dùng ngón chân chạm vào nó, Kiều Minh Hạ hàm hồ ‘ừm’ một tiếng, đôi mày thanh tú cau lại phản kháng.
Khi dùng miệng khẩu giao, lưỡi của Kiều Minh Hạ cực kỳ linh hoạt, lúc trước Tô Hà thường chỉ hưởng thụ, thỉnh thoảng còn trêu chọc với giọng điệu hơi mỉa mai, nói rằng nó rất thoải mái, đẩy dương v*t của mình vào sâu trong cổ họng Kiều Minh Hạ.
Nhìn chằm chằm Kiều Minh Hạ đang khép hờ đôi mắt ngậm dương v*t của anh càng lúc càng sâu, trong lòng Tô Hà đột nhiên có một tia lửa gì đó bị kích thích.
Liễu Tranh có lẽ không phải là người duy nhất bị người ở trường Tây Thành chiếm lấy một cách ác ý, "con điếm của bọn con trai toàn trường" có thể đã xuất hiện cùng lúc với kế hoạch khuyến khích đó.
Những học sinh giỏi nhưng không có điều kiện đi học bị gia đình gửi vào đây vì tiền trợ cấp, ai cũng nghĩ trường học đang làm từ thiện, ba năm nữa chắc chắn sẽ có tương lai tươi sáng.
Nhưng không ai nói với bọn họ rằng ba năm đó sẽ trải qua như thế nào.
Tô Hà biết rằng không thể tránh khỏi bạo lực học đường, ở những nơi mà khoảng cách giàu nghèo càng rõ ràng thì nó sẽ càng có nhiều hơn.
Nhưng anh không ngờ rằng ở trường Tây Thành đã phát triển thành tội ác.
Nếu không phải Dương Dịch Lạc thích gương mặt của Kiều Minh Hạ, vậy có phải khi anh gặp được Kiều Minh Hạ thì cậu đã bị chơi đến chết rồi không.
Kỹ năng quan hệ tình dục bằng miệng thành thạo, dáng vẻ yếu đuối không chút do dự nhượng bộ để tránh bị hành hạ nhiều hơn, sợ cũng không dám nói ra bằng không sẽ bị trả thù, cực kỳ thiếu cảm giác an toàn...
Lúc này Tô Hà không biết có nên thấy may mắn vì sự thô lỗ của Dương Dịch Lạc phải chăng đã ngăn cách những mối nguy hiểm khác đáng sợ hơn.
Anh đối với Kiều Minh Hạ, bắt đầu từ việc ‘có hứng thú’, vẻ ngoan ngoãn và nhu thuận của cậu đặt lên nền móng cho tình cảm của anh.
Càng quen biết Kiều Minh Hạ, anh càng muốn độc chiếm, cùng lúc đó tình cảm cũng cho đi không thể thu về được nữa.
Tô Hà không biết điều này sẽ kéo dài bao lâu, nhưng anh nghĩ Kiều Minh Hạ xứng đáng được yêu.
Bóng tối không nuốt chửng một ai, nhưng tuyệt vọng thì có.
Kiều Minh Hạ gần như rơi vào tuyệt vọng, anh có thể hiểu được ánh mắt của Kiều Minh Hạ trong con hẻm.
“Đủ rồi.”
Tô Hà bực bội nắm lấy cánh tay cậu bế cậu lên.
Đôi tai mèo trên đỉnh đầu của Kiều Minh Hạ nghiêng sang một bên, cậu theo bản năng mà giơ tay chỉnh lại cho ngay ngắn, có một chút nước bọt bóng bẩy treo trên khóe miệng, cậu vừa mở miệng dịch tuyến từ dương v*t chảy ra trộn với nó dính nhớp lại.
Tô Hà nắm lấy gáy cậu hôn thật mạnh.
Ánh sáng ngoài cửa sổ chợt tối đi, có thể là mây che nắng, gió cuốn tấm rèm dày lên, muốn người trong phòng thấy được khung cảnh bên ngoài đã thay đổi, đáng tiếc cố gắng cũng vô ích.
Trên ghế sô pha, Kiều Minh Hạ dang rộng hai chân ngồi trên người Tô Hà, ôm lấy cổ anh, cảm nhận đầu lưỡi anh đang mút đầu v* ẩm ướt, hàm răng sắc nhọn thỉnh thoảng cắn nhẹ một bên.
Những kích thích này khiến da đầu cậu tê dại, toàn thân mềm nhũn, mông bị ngón tay cắm vào lắp đầy cũng không được thỏa mãn, vặn vẹo muốn nhiều hơn nữa, tiếng thét từ cổ họng cũng khàn đi.
"Ah...!ah, căng quá..."
Ngón tay Tô Hà ấn vào điểm G của cậu, cong tay lại để mở thêm không gian ở vách trong, theo đó lập tức rút một ngón tay ra.
Không khí theo khe hở đó tràn vào trong, như muốn lấp đầy khoảng trống đó, sự trống trải mát lạnh kích thích Kiều Minh Hạ hung hăng kẹp lấy anh.
“Chặt như vậy?”
Tô Hà không để ý xoa xoa cái mông, nhẹ vỗ một cái:
“Thả lỏng.”
dương v*t chọc vào đáy chậu của Kiều Minh Hạ, khi nó trượt nhẹ, đầu dương v*t thậm chí còn cọ sát vào khe hở nơi cửa huyệt.
Kiều Minh Hạ thở hổn hển ‘ừm ừm’, núm vú lại bị cắn mạnh.
Lần này Tô Hà cắn rất mạnh, đầu v* vốn đã hơi sưng lên lập tức xuất hiện dấu răng.
Xương sườn của Kiều Minh Hạ hơi thâm tím sau khi bị mút, giống như dấu vết để lại trong Vườn địa đàng.
Có một chiếc chuông nhỏ treo trên tai mèo, khi Tô Hà nhét vào nó bắt đầu kêu lên.
Trong tiếng chuông trong trẻo không đều nhịp kia, Tô Hà bảo Kiều Minh Hạ ôm chặt hai chân nằm trên ghế sofa, toàn bộ dương v*t của anh cắm thẳng sâu vào bên trong cửa huyệt của cậu.
Kiều Minh Hạ hoảng sợ hét nhỏ, ngón tay siết chặt thịt trên đùi sau trắng bệch, chẳng mấy chốc trở lại màu đỏ thẫm đầy khêu gợi.
Cậu ngẩng đầu lên, chiếc băng đô trượt sang một bên trên mặt.
Đôi tai mèo cọ xát vào mặt Kiều Minh Hạ, thỉnh thoảng khi cậu bị Tô Hà đâm mạnh đẩy người lên sẽ va vào nó, tiếng chuông lại vang lên giòn giã, như thể đếm số lần làm tình của họ.
Ghế sô pha màu xanh lam đậm, cái áo sơ mi trắng của Kiều Minh Hạ đặt bên trên đó giống như ảnh phản chiếu bất quy tắc của ánh trăng xuống biến.
Tô Hà siết chặt tay cậu, xoa xoa một lúc, hôn Kiều Minh Hạ, rồi để cậu nghiêng người, dương v*t cũng quay nửa vòng trong cửa huyệt, Kiều Minh Hạ không khống chế được bản thân, bắp chân bắt đầu run lên.
Tô Hà ôm lấy hông cậu, đầu gối của Kiều Minh Hạ vòng qua thắt lưng bên hông anh, như vậy thì không thể nào ra vào sâu được, chỉ có thể chậm rãi cọ xát nơi mẫn cảm trong mông cậu.
hoa huy*t nóng bỏng bao lấy anh, Tô Hà cúi đầu nhìn thấy Kiều Minh Hạ khó chịu nghiêng thắt lưng, đè lên dương v*t, chớp mắt rên rỉ.
Ngón tay anh sờ từ gáy rồi lướt dọc sống lưng đến đốt sống đuôi cuối cùng của Kiều Minh Hạ, móc lấy tai mèo, lông trên đó mềm mịn, quét vào cửa huyệt của Kiều Minh Hạ vài lần, quả nhiên nghe thấy tiếng thở hổn hển.
Eo của Kiều Minh Hạ cong lên:
"Đừng...!không được, ngứa quá!"
Tô Hà cười, sau đó lại dùng món đồ chơi nho nhỏ này để chơi với dương v*t dưới bụng dưới của Kiều Minh Hạ.
Đám lông tơ mịn màng chui vào lỗ nhỏ trên cùng khiến cậu không chịu được, toàn thân ửng hồng.
Kiều Minh Hạ kéo áo sơ mi lại, nhưng Tô Hà lại cởi thêm một nút, không nhịn được, cánh tay cậu cũng bị lôi ra nắm chặt với ngón tay Tô Hà.
Cơ thể đột nhiên nhẹ bẫng, còn chưa kịp tỉnh táo lại, Kiều Minh Hạ đã ngồi trong lòng của Tô Hà.
dương v*t đột nhiên đâm vào càng sâu hơn, Kiều Minh Hạ ‘A’ lên, vùi đầu vào vai Tô Hà.
Không biết cậu nghĩ thế nào, đột nhiên cắn Tô Hà..