Tục Lạt Giang Hồ

Chương 64: Thu Thập Sơn Hà Bảy





Lúc xế chiều, Ninh Hòa Trần vào cung một chuyến, Lưu Triệt ngồi ở trước bàn thấp, tay khoát lên trên đầu gối, nhìn bản đồ trước mặt.

Tiết trời tháng sáu là tháng ngày thoải mái nhất, không cần khối băng làm mát, cũng không có gió, chỉ dựa vào ánh mặt trời là có thể làm người ta cảm thấy ấm áp, cửa sổ trong phòng mở ra, ánh mặt trời chiếu vào, Lưu Triệt buồn đang ngủ, Ninh Hòa Trần đi vào, hắn mới giật mình tỉnh lại, lau nước miếng, nói: "À, ngươi đã đến rồi."
Ninh Hòa Trần nói: "Tìm ta có chuyện gì?"
"Hả?" Lưu Triệt liếc mắt nhìn y, nói, "Ta không phải gọi ngươi với Tư Mã Tương Như cùng đi sao? Tên kia đâu?"
Ninh Hòa Trần khẽ nói: "Không biết."
Lưu Triệt cười ha hả, nói: "Làm sao, hắn lại trêu chọc ngươi?"
Ninh Hòa Trần liếc mắt nhìn hắn, thuận miệng nói: "Tìm ta có chuyện gì?"
Lưu Triệt hiện tại đã quen thuộc tính khí của Ninh Hòa Trần, biết người này thật sự là khó tính lắm, nhìn thì có bao nhiêu xinh đẹp, trong đầu lại có bao nhiêu lạnh lùng cứng rắn.

Căn bản là không muốn cùng người lui tới, cái ngữ khí bây giờ đã là nể mặt hắn rồi.

Nghe nói năm đó Lưu Chuyết là lấy mệnh cứu Ninh Hòa Trần, kết quả Ninh Hòa Trần không phải còn ném hắn vào Đông Âu, cùng mình đến Trường An sao? Lòng của người này tám phần mười là không tan ra được.

Mà Lưu Triệt không để ý, hắn căn bản không quan tâm Ninh Hòa Trần đến cùng có mấy phần chân tình thực lòng, cũng không để ý y vẫn luôn lạnh nhạt, người hiện tại đang ở dưới tay hắn, thì hắn chính là thắng, hơn nữa chỉ cần một ngày hắn còn là hoàng thượng, hắn còn có thể thắng một ngày.

Đây chính là cái tốt của việc làm hoàng thượng, cái tốt của quyền lực, có thể không cần kiêng dè người khác có thích hay không, có nguyện ý hay không.

Lưu Triệt cười hỏi: "Tiền tuyến truyền đến thông báo, đại quân tứ phương đều đã tới cảnh nội Hung Nô, trong lòng trẫm không yên, tìm các ngươi lại đây nói chuyện phiếm."
Ninh Hòa Trần không lên tiếng, cứ chờ hắn mở miệng.

Y còn chưa thay ra bộ bào phục màu đen của ngày hôm nay, mái tóc theo quy củ mà buộc lên, để lộ toàn bộ gương mặt ra ngoài, nữ nhân dùng tóc che lại khuôn mặt của mình, hai má tô tô bôi bôi, môi son đỏ bóng, mặt lại bôi đến trắng như tuyết, âm u đầy tử khí.

Nào có để lộ một nửa phần mỹ lệ giống như khuôn mặt của Ninh Hòa Trần? Lưu Triệt nhìn khuôn mặt này, cũng cảm thấy người này nên sống ở Trường An, sống dưới chân thiên tử, Đông Âu, Nhạn Môn, núi Bất Khả Đắc, đều không dung chứa Ninh Hòa Trần, hoàn toàn lãng phí gương mặt của y.

Lưu Triệt nói: "Nghe nói ngươi ngày hôm nay đi tìm Điền Phẫn?"
Ninh Hòa Trần không định giấu hắn, thời điểm y xuất môn là từ đại môn bước ra, thời điểm ra khỏi phủ của Điền Phẫn cũng đường đường chính chính, thậm chí ngay cả y phục cũng không đổi lại.

Ninh Hòa Trần nói: "Đi."
Lưu Triệt: "Sao thế, ngươi còn quen cữu cữu của trẫm? Lúc thường thấy ngươi ngay cả cửa cũng không ra, như thế nào lại muốn đến thăm hắn?"
"Khúc mắc của người đời trước," Ninh Hòa Trần nói, "Ta nhàn rỗi không có chuyện gì làm, đi xem xem, hắn tất cả vẫn tốt."
Y cũng không có nói dối, Thương ưng Chất Đô xác thực từng ở lại Trường An một đoạn thời gian, Lưu Triệt tự nhiên sẽ nhớ đến chuyện khi đó, hắn "Ừ" một tiếng, đôi mắt vẫn nhìn vào địa đồ, nói: "Cữu cữu này của trẫm, cái gì cũng tốt, mà chỉ có một chữ tham, cái gì cũng tham, đã làm tể tướng rồi còn chưa biết thế nào là đủ, muốn người trong thiên hạ đều thuận hắn, trẫm còn không thể khiến người trong thiên hạ đều thuận ta, hắn ngược lại là nghĩ hay lắm!"
Ninh Hòa Trần nở nụ cười.


Lưu Triệt giương mắt liếc nhìn y, nói: "Tuyết Mãn này, trẫm liếc mắt nhìn ngươi một cái đã cảm thấy như mở cờ trong bụng, trẫm làm sao cứ yêu thích ngươi như vậy đây?"
"Thật sự," Lưu Triệt chỉ chỉ y, quả quyết nói, "Trên đời này khẳng định không có ai là không thích ngươi."
Ninh Hòa Trần rũ mắt xuống, cũng đi nhìn tấm bản đồ kia, nói: "Cái này thì hơi quá rồi."
Ánh mắt y nhìn về phía Nhạn Môn, lại thuận Nhạn Môn tìm xuống phía Nam, đi ngang qua sông nước, đi ngang qua núi cao, sau đó tìm được Đông Âu, trong lòng đột nhiên trống rỗng, như nghẹn ở cổ họng.

Lưu Triệt cười nói: "Trên đời này chỉ có hai loại người, người yêu ngươi cùng với người hận ngươi.

Trẫm dám nói loại người thứ hai đều là bởi vì ngươi phạm vào sai lầm lớn, không thể không hận ngươi."
Ninh Hòa Trần nở nụ cười, giương mắt nhìn hắn, nói: "Nói như vậy, ta nếu như không có khuôn mặt này, khả năng đã chết sớm rồi."
Lưu Triệt: "Trẫm không phải là ý này."
Ninh Hòa Trần tiện tay chỉ vào Đông Âu, hỏi: "Mân Việt quốc phản, ngươi định làm như thế nào?"
"Trẫm?" Lưu Triệt nói, "Hiện tại không đếm xỉa tới hắn, để bọn họ cứ đánh trước đi đã, chờ binh Hung Nô trở lại rồi nói sau."
Lưu Triệt nói xong, thấy ánh mắt của Ninh Hòa Trần vẫn đặt ở trên đó, bèn thuận theo nhìn lên, nhìn thấy Đông Âu, bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói: "Ta ngược lại thật sự quên mất, Lưu Chuyết vẫn còn đang ở đó ha."
Ninh Hòa Trần tựa hồ như đang lẩm bẩm: "Hắn nên tử thủ Đông Âu."
"Vậy cũng không được," Lưu Triệt nói, "Hắn là người giang hồ, đây là phạm pháp, nếu như đúng là như vậy, thời điểm đó thật sự không thể trách trẫm không nể tình thân."
Thần sắc của Ninh Hòa Trần không có thay đổi gì, cũng không nói tiếp.

Lưu Triệt nói: "Trẫm ngược lại còn cảm thấy, đây là một cơ hội bứt ra, Lưu Chuyết chưa chắc sẽ cùng chịu khổ với Đông Âu.

Đứa bé kia, có chút dã tâm."
Ninh Hòa Trần giống như nghe thấy chuyện cười, hỏi: "Hắn?"
"Làm sao?" Lưu Triệt nhíu mày, "Ngươi cảm thấy trẫm nói không đúng à?"
Ninh Hòa Trần nói: "Lý...!Lưu Chuyết e là hai chữ dã tâm viết như thế nào cũng không biết."
Lý Đông Thanh là người do dự thiếu quyết đoán, trọng tình trọng nghĩa, trong ấn tượng của Ninh Hòa Trần, Lý Đông Thanh ngoại trừ tự do cùng tình cảm, cái gì cũng không muốn, đầy đầu đều nghĩ làm thế nào thì tốt cho những người bên cạnh, như thế nào thì tốt cho Ninh Hòa Trần.

Trong lòng Ninh Hòa Trần cũng biết.

Hai năm qua, Lý Đông Thanh mỗi ngày đều lẩm bẩm muốn lớn lên, nhưng một lần cũng chưa từng lớn lên, vẫn cực kỳ ấu trĩ, giống như một chú chim non, đã quyết định rồi thì sẽ không từ bỏ, Ninh Hòa Trần căn bản không nghĩ tới, Lý Đông Thanh sẽ rời bỏ Đông Âu.

Lưu Triệt vung tay lên, không để tâm nói: "Ngươi không hiểu hắn.

Kỳ thực cũng không thể nói không hiểu hắn, Tuyết Mãn, ngươi là không hiểu người."
"Thỉnh thoảng sẽ đùa bỡn người khác," Lưu Triệt lùi lại về sau, dựa vào tường, nói, "Người ấy, chỉ có thể từ đại cục phân tích, không thể dựa vào kinh nghiệm, nói như thế nào đây? Cha nương ngươi còn không nhất định biết được lúc nào ngươi muốn làm chuyện gì, chính ngươi cũng không biết, thế nhưng thế cuộc lại biết, cho nên đừng phân tích người, phân tích thế cuộc."
Ninh Hòa Trần cau mày nhìn hắn.

Lưu Triệt mở tay ra, nói: "Người Lưu gia chúng ta, đều bất lực mang theo chút huyết tính, hoặc là nói huyết tính có một chút uất ức, chính là ý này, ngươi hiểu là được."
Ninh Hòa Trần xem thường, cho nên không lên tiếng.

Vào lúc này, Tư Mã Tương Như rốt cuộc cũng tới, vào cửa liền quỳ xuống, nói: "Vi thần đã tới chậm."
"Lăn đi đâu vậy?" Lưu Triệt mắng, "Mỗi ngày đều chỉ biết lêu lổng, trẫm cũng không tìm được cái bóng của ngươi."
Tư Mã Tương Như khổ không thể tả, nói: "Hoàng thượng, Trương Âu truy bắt Sở Phục, bắt nhiều tháng như vậy cũng chưa bắt được, ngày hôm nay nói tìm được tung tích rồi, nhất định phải bảo ta cùng đi, bắt ta nhìn xem Sở Phục rốt cuộc là chạy trốn như thế nào, sau đó lại viết một bức hồi báo cho ngươi, hắn sợ chính mình nói, ngươi không tin."
Lưu Triệt tức cười, nói: "Trương Âu này, chính sự không làm được, mà từng ngày từng ngày đều cân nhắc làm sao đối phó trẫm, người kia thì sao, bắt được chưa?"
"Bắt được rồi." Tư Mã Tương Như sửng sốt một chút, nói, "Ngươi còn không biết sao? Vậy hắn chắc là lại quay về viết tấu chương rồi, Trương Âu này thật sự là quá lề mề, ta cảm thấy ta đã đủ lề mề, hắn so với còn lề mề gấp trăm lần luôn."
Lưu Triệt vỗ bàn một cái nói: "Bắt được rồi?!"
Ninh Hòa Trần cũng quay đầu lại nhìn Tư Mã Tương Như, trong lúc nhất thời hai đôi mắt đều trừng trên người hắn, Tư Mã Tương Như thầm nghĩ đây là chuyện gì vậy chứ, chuyện của Trương Âu sao lại nhảy lên đầu mình rồi? Nhưng vẫn nói: "Bắt được rồi.

Lúc đó nữ nhân kia đang hạ thuật, không thể chuyển động, cho nên mới bắt được ngay lúc đó, chính là không biết đang hạ thuật ai, nhìn qua còn rất làm người ta sợ hãi."
"Vậy sao không lôi lại đây để trẫm gặp hả!" Lưu Triệt cả giận nói.

Tư Mã Tương Như: "Hoàng thượng, ngươi lúc đó không phải nói không muốn thấy nàng, trực tiếp chém ngang hông là được sao?"
Lưu Triệt: "..."
"Hay là ngươi chưa nói, Trương Âu nhớ lộn?" Tư Mã Tương Như hỏi.

"Trẫm mỗi ngày đều bị các ngươi làm cho tức chết," Lưu Triệt thở sâu một hơi, nói, "Trẫm đánh rắm cũng hận không thể ghi lại, trẫm thật sự có lời gì quan trọng, các ngươi trái lại xem như gió bên tai."
Tư Mã Tương Như nhanh chóng nói: "Là Trương Âu nói mà."
"Ta nói ngươi sao?" Lưu Triệt nhìn hắn tỏ vẻ uất ức, hận không thể muốn đạp hắn, nói, "Thôi, trẫm đi xem xem."
Nói xong hắn đứng lên, đứng lên rồi lại nhìn thấy Ninh Hòa Trần không nhúc nhích, vừa muốn há miệng hỏi, Ninh Hòa Trần đã nói: "Thần không đi xem náo nhiệt nữa."
Lưu Triệt chỉ vào y, lại chỉ chỉ vào y, cuối cùng nói: "Thôi, ngươi quay về nghỉ ngơi cho tốt đi."
Nói xong hắn dẫn Tư Mã Tương Như cùng đi ra ngoài, Ninh Hòa Trần đứng lên, vươn tay phủi y phục, sau đó cũng chậm rãi đi ra ngoài, khi tới là dáng vẻ như thế nào, khi về vẫn là như thế đó, không có gì khác biệt.

Sau khi y trở về, đóng cửa lại, mở tủ ra liếc mắt nhìn, bên trong đầy tủ đều là hoàng kim, lúc y đi để ở nơi đó, hiện tại cũng không có người đến lấy, xem ra đúng là bị bắt rồi.

Ninh Hòa Trần tiện tay đóng tủ lại, không để ý tới.

Sở Phục không thể lấy hoàng kim, mà hẳn trước khi bị bắt đã kết thuật xong rồi, Điền Phẫn sau hai ngày lê lết, sẽ khô héo mà chết trong quý phủ của chính mình, đến chết mọi người cũng không biết hắn rốt cuộc là bị bệnh gì, chỉ có thể quy tội hắn khi còn sống mang quá nhiều ác trên người, bị quỷ hồn của Ngụy Kỳ Hậu cùng Quán Phu bám lấy.

Sở Phục bị phán cuối tháng chém ngang hông ở Trường Môn cung, hoàng thượng còn cố ý báo cho Trần A Kiều.


Thế nhưng cách cuối tháng còn có hai ngày, Ninh Hòa Trần cũng không buồn đến nhìn Sở Phục một cái.

Lưu Triệt để y đi quản người giang hồ bên trong thành Trường An, y muốn tìm những người giang hồ quy hàng triều đình, Ninh Hòa Trần là có người danh thanh, vốn dĩ chính y ở đây có đã xem như là một chiêu bài sống, thế nhưng thanh danh hiện tại lại không thể dùng, cho nên chỉ có thể dựa vào đàm luận, đàm luận không ra kết quả thì lại đánh, đánh cho phục rồi, vấn đề cũng coi như đã được giải quyết.

Cửa bị gõ, Quách Giải đi tới, nói: "Nghe nói nữ pháp sư kia bị bắt rồi?"
Ninh Hòa Trần vịn tay vào mép bàn, một cái tay khác nâng cằm, nhìn qua như là đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Quách Giải ngồi xuống trước mặt y, nhìn y, cười nói: "Thật hay giả, Ninh Hòa Trần, ta mới vừa giúp ngươi làm quen với Lưu Lăng, ngươi đến câu cảm tạ cũng không nói, còn không để ý đến ta?"
Ninh Hòa Trần mới nhớ tới hắn đã đi vào trong, bật thốt lên một câu: "Đa tạ."
Nói xong, y và Quách Giải đều ngây ngẩn cả người.

Quách Giải sợ hết hồn, nói: "Ngươi không sao chứ?"
Ninh Hòa Trần thở dài một hơi, nói: "Không có chuyện gì."
Quách Giải nói: "Ngươi tìm Lưu Lăng làm gì?"
Ninh Hòa Trần trào phúng: "Sợ ta nhìn trúng nàng?"
"Vậy ngươi cẩn thận một chút," Quách Giải không để ý lắm, "Nam nhân đã từng tiếp xúc với nàng, chỉ có ta và Lưu Triệt còn sống."
Ninh Hòa Trần nở nụ cười, cười đến nước mắt cũng chảy ra.

Quách Giải nói: "Làm sao, tâm tình không tệ?"
Ninh Hòa Trần lắc đầu cười.

Quách Giải đã quen, trước đây hắn chưa từng đơn độc ở chung với Ninh Hòa Trần, rất nhiều người cũng chưa từng đơn độc ở chung với Ninh Hòa Trần, tựa hồ cùng Ninh Hòa Trần ở chung, đều phải có thêm những người khác, cái người kia hình như đều là Lý Đông Thanh.

Ninh Hòa Trần là người quá mức sắc bén, y rất nhiều lúc lười nói chuyện với người khác, lời nói cũng ẩn giấu sự châm chọc, khiến người nghe không thoải mái, trước đây còn nguyện ý giấu một chút, nhịn một chút, mà lần này trở về Trường An, giấu cũng chẳng buồn giấu.

Quách Giải nói: "Lần này tìm ngươi có chuyện, không liên quan gì đến Lưu Lăng, ngươi nhìn trúng nàng cũng đừng tới hỏi ta, ta không quản.

Có mấy người giang hồ đến, ở trong thành Trường An, nghe đâu là lạ mặt, ngươi đi gặp một lần đi, ta sợ chính mình không bắt được."
Ninh Hòa Trần: "Rất lợi hại sao?"
"Không phải," Quách Giải bình thản nói, "Ta không bằng ngươi, cho nên để ngươi đi."
Quách Giải nói: "Lần tới đừng hỏi, tuy rằng quả thật là như thế, thế nhưng mỗi lần đều nói, mỗi lần đều rất tổn thương tự tôn."
"Được," Ninh Hòa Trần đứng dậy, cầm kiếm của mình lên, nói, "Lần sau không hỏi nữa."
Quách Giải nhìn bóng lưng y đã đi, cảm thấy y quả thật có chút không bình thường.

Thành Trường An đúng là địa phương phồn hoa nhất cả nước, nơi này có cô nương xinh đẹp nhất, rượu mạnh nhất, không khí nơi này cũng không có mùi phân ngựa, phàm là tửu quán hai lầu, đều có thể gọi cô nương đến tiếp rượu.

Ninh Hòa Trần nhấc theo kiếm của mình lên lầu hai, y hôm nay mặc bào phục màu xanh, tóc cũng được chải qua, từ từ đi lên, đến trước một gian phòng thì dừng lại, nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong cũng dừng.

Ninh Hòa Trần gõ cửa một cái, người bên trong dừng lại một lát, nói: "Vào đi."
Ninh Hòa Trần duỗi hai ngón tay ra, nhẹ nhàng đẩy cửa, cửa chỉ mở ra một khe hở, đủ để lộ ra khuôn mặt của y, cũng đủ để thấy rõ bên người trong.

Lý Đông Thanh ngồi ở trong cùng, uống rượu vào mặt có chút đỏ lên, vốn là cau mày nhìn về phía cửa, thời điểm nhìn thấy Ninh Hòa Trần, lông mày bỗng nhiên giãn ra.

Lý Đông Thanh đột ngột đứng dậy, nói: "Sư phụ?!"
Sư phụ.

Ninh Hòa Trần tỉ mỉ ngẫm nghĩ hai chữ này, nhất thời lại nếm không ra chua ngọt.

Sở Chung Kỳ sửng sốt, nhưng cuối cùng cũng phản ứng kịp, không thể tin được nói: "Ninh Hòa Trần?"
Lý Đông Thanh vỗ vai hắn, liếc mắt ra hiệu, đại danh Ninh Hòa Trần hẳn là không thể nhắc đến.

Sở Chung Kỳ nhanh chóng tát cho mình một cái: "Nhận lầm người! Xem cái đầu của ta này, nên đánh!"
Lý Đông Thanh đứng dậy, để những nữ nhân kia từ trong phòng lui ra, chờ bọn họ đi hết rồi, trong phòng cũng chỉ có hai người Sở Chung Kỳ cùng Lý Đông Thanh.

Lý Đông Thanh đứng lên, thay Ninh Hòa Trần đóng cửa lại, dẫn y vào trong, nói: "Ngồi xuống tán gẫu đi?"
Ba người đều là rất lâu rồi không gặp nhau, Lý Đông Thanh vô cùng mừng rỡ, nhưng vẫn cẩn thận hỏi: "Sư phụ, lần này chúng ta lén tới, ngươi làm sao mà biết được?"
Ninh Hòa Trần ngồi đối diện hai người bọn họ, Lý Đông Thanh ngồi chung một ghế với Sở Chung Kỳ, mà y lại cách Lý Đông Thanh rất xa.

Ninh Hòa Trần nghe thấy chính mình nói: "Quách Giải nói, thành Trường An có du hiệp đến, bảo ta đến xem thử."
Lời nói này cơ hồ không ai có thể nghe hiểu, Lý Đông Thanh vẫn cười nói: "Không phải tới giết chúng ta là tốt rồi."
Ninh Hòa Trần bỗng nhiên nhíu mày, nhìn hắn.

Lý Đông Thanh: "Làm sao?"
"Ta vì sao lại giết ngươi?" Ninh Hòa Trần hỏi.

Lý Đông Thanh trố mắt, sau đó lại cười nói: "Ta chỉ đùa một chút."
Ninh Hòa Trần đặt tay lên bàn, nắm thành quả đấm, y thật lâu không nói gì.


Sở Chung Kỳ cảm nhận được bầu không khí lúng túng, mở miệng nói: "Ài, huynh đệ này của ta thật sự là một tên nhà quê, sau khi đến nơi này cũng không biết cái gì gọi là tiếp rượu, cô nương bưng rượu lên rồi, hắn chờ những người này cũng không đi, chờ mãi cũng không thấy đi, vừa nãy còn lén lút hỏi ta những cô nương này vì sao không đi, lát nữa có phải tính thêm tiền hay không, ha ha ha ha."
Sau khi nói xong, cũng không ai để ý đến hắn, Lý Đông Thanh cũng cười cho hắn đỡ ngại, sau đó quay đầu nói với Ninh Hòa Trần: "Ta không có ý gì khác."
Ninh Hòa Trần nhắm mắt lại, Lý Đông Thanh suy đoán, y hình như là muốn đi, Lý Đông Thanh cũng cảm thấy thật đáng tiếc, chỉ có thể đợi y nói phải đi.

Ninh Hòa Trần lại không đi, mở miệng nói: "Các ngươi tới nơi này làm gì?"
Lý Đông Thanh cười nói: "Là vì cứu một người, ta không nói cho ngươi biết nữa, phỏng chừng ngươi cũng sẽ khó xử, ngươi coi như không biết là được!"
Ninh Hòa Trần nhìn hắn, gật gật đầu.

Lý Đông Thanh bỗng nhiên không biết nói cái gì, về tình về lý, Ninh Hòa Trần cùng hắn có ân, trong miệng hắn cũng gọi một tiếng sư phụ, Lý Đông Thanh đành nói ngắn gọn những việc xảy ra trong nửa năm nay, Ninh Hòa Trần cũng chỉ im lặng nghe, không tiếp lời.

Ninh Hòa Trần không uống rượu, cho nên ngày xưa khi không nói chuyện, biện pháp tốt nhất là uống rượu cũng không thể dùng, Sở Chung Kỳ nói móc một vài chuyện mất mặt của Lý Đông Thanh, cũng không xào nóng được bầu không khí, cuối cùng vẫn cứ trầm xuống.

Trầm mặc trong chốc lát, Sở Chung Kỳ quả thực sắp không chịu nổi, muốn hỏi một chút Ninh Hòa Trần rốt cuộc là có vấn đề gì, Lý Đông Thanh đành nói: "Sư phụ, ngươi có tâm sự gì sao?"
"Không có gì bất ngờ xảy ra, ta ngày mai sẽ đi," Lý Đông Thanh nhìn y, nói, "Nửa năm này vẫn rất nhớ ngươi, ngươi có khỏe không?"
Ninh Hòa Trần nói: "Còn tốt."
Lý Đông Thanh nở nụ cười, nói: "Vậy thì tốt, khi ngươi đi còn đang bị thương, ta vẫn nhớ rất lâu, thế nhưng ta cũng không biết ngươi ở nơi nào, cũng không đưa thư được, lần này nhìn thấy ngươi cũng an tâm.

Khi ta tới còn nghĩ, may mắn có thể gặp được ngươi một lần, nếu không gặp được cũng không có cách nào."
Ninh Hòa Trần nói: "Ngươi có khỏe không?"
"Tốt," Lý Đông Thanh lúc này nói, "Rất tốt."
Ninh Hòa Trần muốn hỏi: "Chỗ nào rất tốt?" Thế nhưng không có mở miệng.

Y nhìn thấy trên bàn của Lý Đông Thanh có bốn, năm bình rượu rỗng, lại nhìn thấy bên cạnh bàn đặt một thanh kiếm, mà không phải đao, vẻn vẹn nửa năm, Lý Đông Thanh thay đổi, hắn quả thực nửa năm qua đã thay đổi rất nhiều.

Ninh Hòa Trần không ở bên cạnh hắn.

Sở Chung Kỳ đúng lúc đứng lên, nói: "Ra ngoài đi tiểu."
Sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.

Lý Đông Thanh nhìn hắn đóng cửa lại, sau đó nói với Ninh Hòa Trần: "Ngươi có chuyện gì khó xử sao?"
Ninh Hòa Trần cười một tiếng, nhẹ giọng nói: "Dù thế nào cũng thể khó xử bằng ngươi sao?"
Mang theo một đại tộc nhân đi về phía Bắc, tiền đồ vận mệnh chưa biết, Ninh Hòa Trần hỏi một câu rất hay, Lý Đông Thanh nở nụ cười, nói: "Ta hiện tại không cảm thấy khó khăn, đây chính là cuộc sống của ta."
Ninh Hòa Trần giống như bị người khác nhéo vào tim.

Lý Đông Thanh nói: "Ngươi sống thật tốt là được rồi, ta thấy Trường An thật sự là nơi tốt, tốt hơn tất cả những nơi ta đã đi qua, ừm, chỉ có nơi như thế này mới có thể xứng với ngươi."
Hắn một câu cũng không giữ ại Ninh Hòa Trần, ngược lại còn oán hận chính mình lúc trước, nói: "Lúc trước căn bản không nên để ngươi đi theo ta."
Cố tình lời này là do Lý Đông Thanh nói ra, mới không mang theo một tia oán hận nào, cho dù có, bản thân hắn cũng cạo sạch sẽ rồi mới nói ra khỏi miệng.

Chính là như vậy mới đủ tàn nhẫn.

Ninh Hòa Trần nói: "Ta muốn đi không phải là bởi vì Đông Âu, cũng không phải là bởi vì..."
"Sư phụ," Lý Đông Thanh ngăn lại hắn, cười nói, "Không quan trọng."
Lý Đông Thanh đứng lên, nhìn y nói: "Ta vẫn luôn tiếc nuối, chính là chưa kịp nói cám ơn ngươi, ta sẽ không rập đầu, rất ngại ngùng, ta đi đây, sư phụ, ngày mai giúp Sở huynh cứu người ra rồi, ta sẽ trở về Nguyệt Chi, ta có thể chết ở trên đường, cũng có thể thật sự quay về được, bất kể như thế nào, cũng sẽ không về Trung nguyên nữa."
Hắn thậm chí là nhìn Ninh Hòa Trần, mỉm cười nói ra những lời ấy, hắn nói: "Hi vọng ngươi có thể sống thật tốt, là thật lòng mong ngươi như vậy."
Lý Đông Thanh từ đầu tới cuối đều câu nói này, "Hi vọng ngươi có thể sống thật tốt," khi ở trên thảo nguyên Hung Nô, Ninh Hòa Trần muốn bỏ lại hắn, hắn rời khỏi đại trướng của Hung Nô, lúc cáo biệt với Ninh Hòa Trần cũng nói như thế.

Ninh Hòa Trần nhìn hắn, nước mắt đột nhiên rơi xuống, y đến cả vành mắt cũng không đỏ, chỉ là bỗng nhiên rơi nước mắt.

Lý Đông Thanh sửng sốt một chút, nhìn y, nhếch môi nở nụ cười.

Hắn cười xong thì đi ra ngoài, Sở Chung Kỳ chờ ở ngoài cửa, trong lồng ngực còn có bụi bặm của chính mình, liếc mắt nhìn hắn.

Sở Chung Kỳ vỗ vai hắn, sau đó hai người song song đi xuống cầu thang, Sở Chung Kỳ nói: "Huynh đệ, ngươi biết không, sau khi bị bỏ rơi một lần, ngươi không thể cho y cơ hội lần nữa bỏ rơi ngươi."
"Huynh đệ," Lý Đông Thanh nói, "Ngươi nếu cái gì cũng hiểu, có thể hay bớt gây phiền phức cho ta hay không?"
Sở Chung Kỳ nói: "Là muội muội ta gây phiền phức, cái này cũng trách ta?"
LýĐông Thanh không quay đầu nhìn lại, cảm giác mình không thể lại nhìn, hai ngườitiếp tục đi trên đường phố Trường An phồn hoa, tìm một chỗ ở..