Tục Lạt Giang Hồ

Chương 92: Kiếm Khởi Giang Hồ Hai Mươi Mốt





Ninh Hòa Trần lập tức đá kiếm dưới chân lên, quát lớn một tiếng: "Ngươi dám!"
Hoắc Hoàng Hà bỗng nhiên xoay người, kéo chân Lưu Viễn Phương, muốn quăng nàng ta sang một bên, Lưu Viễn Phương lại giống như có nặng ngàn cân, hắn chỉ cảm thấy tựa như có ngàn cân đang đè lên ngực mình, hắn ra sức bẻ ra, thế nhưng lại nghe thấy âm thanh cổ tay của chính mình vỡ vụn.

Kiếm của Lưu Viễn Phương đã đi đến ngực hắn, Ninh Hòa Trần dưới tình thế cấp bách, thế mà trực tiếp quang kiếm ra, chống đỡ qua một đoạn thời gian, vào thời khắc nguy cơ này, một chuyện chẳng ai nghĩ tới đã xảy ra.

Sở Chung Kỳ đột nhiên rung rung bụi bặm trên người, quát một tiếng: "Trận đến!"
Thanh âm kia giống như chuông lớn vang lên.

Trời đất bốn phương tám hướng ép ra một trận thái cực bát quái, Sở Chung Kỳ đứng ở trong trận, hét lớn một tiếng: "Cấn!"
Thế núi bỗng nhiên chập trùng trôi nổi, gò đất muôn trượng nhô lên từ mặt đất, hất tung Hoắc Hoàng Hà cùng Lưu Viễn Phương đang ở phía trên, ngay cả Ninh Hòa Trần cũng đụng vào, té xuống, Sở Chung Kỳ đứng ở trên đỉnh núi, dùng cái cổ nhỏ gầy phát ra tiếng hét thô bạo: "Ly!"
Bụi bặm trên người dấy lên đại hỏa, hắn lắc người, khắp núi nổi lên ánh lửa.

Tất cả mọi người: "..."
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều có chung một ý nghĩ: Cái tên Sở Chung Kỳ gầy như con khỉ này rốt cuộc là nhân vật phương nào?
Ninh Hòa Trần bỗng nhiên nghĩ đến, buổi tối ngày hôm ấy Lý Đông Thanh giết Sở Đoạn, có lơ đãng nhắc đến một câu: "Ta biết một người của Mao sơn...!hắn mạnh hơn ngươi nhiều."

Ninh Hòa Trần không biết Sở Chung Kỳ đến cùng có năng lực như thế nào, y kỳ thực vẫn cho là, chỉ thường thôi.

Bây giờ nhìn lại, đây rõ ràng chính là năng lực nghịch thiên! Chẳng trách không thể trường thọ, loài quái vật này đều sống trên đời, vậy còn có những người như thế nào nữa?
Sở Chung Kỳ ở bên trong núi lửa chỉ huy bụi bặm, bi thương nói: "Khảm."
Dưới núi lửa dâng lên hàng ngàn cơn sóng, từng trận xô vào, sóng lớn mãnh liệt, tiếng nước mênh mông cuồn cuộn, trong lúc nhất thời núi nhô, lửa cháy, nước dâng, loạn tượng nhân gian.

Sở Chung Kỳ đã tàn nhẫn mà đặt Lưu Viễn Phương dưới làn sóng, Hoắc Hoàng Hà thế nhưng cũng chết chìm theo, Sở Phục bơi qua đó, đẩy Hoắc Hoàng Hà ra ngoài, lại bị Lưu Viễn Phương mạnh mẽ kéo lại cổ chân, lôi xuống nước.

Sở Chung Kỳ quỳ trên mặt đất, hai mắt chảy ra nước mắt máu đen, hắn vung tay lên mang theo bụi bặm rực lửa, nói: "Thái thượng lão quân, lập tức tuân lệnh!"
Bên trong đất trời khắp nơi nổ ra hoa sấm, lộp bộp rơi xuống.

Tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Sở Chung Kỳ bỗng nhiên sử dụng nhiều thứ ngổn ngang như vậy, làm cho tất cả mọi người đều cảm giác không có cách nào đánh tiếp, Sở Phục cả giận nói: "Sở Chung Kỳ! Ngươi không muốn sống nữa à!"
Lưu Viễn Phương ở trong nước bị sét đánh đến thảm thương, tóc tai nổ tung, khuôn mặt đen kịt, đứng dậy cầm lấy kiếm của mình, lại bị sét đánh cho mơ màng, không hổ là cao thủ, nàng lắc lắc đầu, sau đó trèo lên núi.

Ninh Hòa Trần cũng có chút luốn cuống, nhìn nàng một cái mới phản ứng được, nhặt kiếm lên.

Sở Chung Kỳ sử dụng mấy chiêu này, hình như cũng đã tiêu hao hết toàn bộ khí lực, chậm rãi ngã trên mặt đất, được Sở Phục nhẹ nhàng đón lấy, ôm vào trong ngực dẫn xuống, Sở Phục rơi nước mắt, ôm hắn giấu đi.

Vương Tô Mẫn cũng ở sau cây, nhìn hai người họ, hỏi một câu: "Chết rồi?"
"Không có," Sở Phục nói, "Mà sắp rồi."
Vương Tô Mẫn: "Còn bao lâu?"
Sở Phục: "Ta không biết.

Thời điểm hắn vừa mới sinh ra, sư phụ đã nói hắn sắp chết, nhưng vẫn sống đến tận bây giờ, hắn kỳ thực vừa sinh ra đã chết rồi, mượn mạng mà sống, chỉ có một hơi."
Vương Tô Mẫn liếc mắt nhìn khuôn mặt ảm đạm của Sở Chung Kỳ, nói: "Một hơi này sắp tịt mất rồi."
Sở Phục thực sự không nhịn được, nằm nhoài trên người Sở Chung Kỳ khóc lên.

Lúc Sở Chung Kỳ còn tỉnh, nàng không dám khóc, không dám để Sở Chung Kỳ nhìn ra nàng khó chịu, quan tâm, Sở Chung Kỳ nhìn thấy sẽ muốn mắng nàng, giáo huấn nàng.

Vương Tô Mẫn dựa vào trên cây, nhìn nàng, nói: "Thật sự không cách nào cứu sao?"

"Nghe nói máu của chân long có thể," Sở Phục ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt là mờ mịt cùng bất lực, "Thế nhưng cũng chỉ là nghe nói thôi."
Vương Tô Mẫn suy nghĩ một chút mới hiểu được tại sao Sở Chung Kỳ làm bằng hữu với Lý Đông Thanh, có lẽ là vì máu mà đi.

Nhưng hiển nhiên cũng không có tác dụng gì.

Sở Phục xoa gương mặt của Sở Chung Kỳ, nói: "Ca ca của ta từ nhỏ có thể thông quỷ thần.

Hắn không cần đọc sách đã biết làm thế nào để kết trận pháp, là đạo nói cho hắn biết, hắn lại nói cho ta...!Hắn còn lợi hại hơn cả sư phụ."
Vương Tô Mẫn: "Sư phụ?"
Sở Phục: "Là cha hắn, sư phụ của ta.

Hắn là đại đệ tử chính thống của Mao sơn, Sở Đoạn chỉ là hòa thượng nửa mùa mà thôi, Sở Đoạn cùng ta đều là hài tử được sư phụ thu lưu.

Ca ca của ta là nhi tử ruột thịt của sư phụ."
Vương Tô Mẫn hiểu ra: "Hai ngươi không phải huynh muội ruột."
Sở Phục nở nụ cười, tựa hồ cười hắn không hiểu chuyện.

Vương Tô Mẫn gãi đầu một cái.

Sở Phục nói: "Sư phụ ta vẫn cảm thấy, hắn đời này chính là bắt quỷ trấn tà, kết quả chính mình lại sinh một thứ người không ra người quỷ không ra quỷ, hắn không chịu chữa bệnh cho ca ca của ta, một mực chờ hắn tự chết."
Mà Sở Chung Kỳ lại không chết, hắn mỗi ngày sống bên trong "đạo", xem chuyện thiên hạ, qua lại giữa sống và chết, lại thông hiểu chút phép thuật, Sở Chung Kỳ chính mình không dám dùng, sợ người như hắn dùng vật này sẽ bị trời phạt, hắn dạy lại cho Sở Phục, di hoa tiếp mộc, thuật nguyền rủa, thuật giết người của Sở Phục đều do Sở Chung Kỳ dạy, mà bản thân Sở Chung Kỳ lại chưa từng ghi nhớ, hắn cũng không dám dùng.

Nhưng dù cẩn thận như vậy, hắn năm nay vẫn cứ chuẩn bị xong chuyện buông tay nhân gian.

Sở Chung Kỳ đầu năm có gieo một quẻ cho chính mình, hẳn cũng là năm nay.

Sở Phục đời này luôn sợ hãi ca ca của mình chết đi, nhưng bây giờ thật sự đến cái ngày này, nàng trái lại mờ mịt, hình như rất không chân thực.

Sở Chung Kỳ nói cho nàng biết: "Trên đời này có rất nhiều người không đáng chết, thế nhưng đều chết hết.

Ta trộm hơn hai mươi năm từ trong tay Diêm vương đã không biết xấu hổ lắm rồi, không thể cưỡng cầu nữa."
Sở Phục thật sự là không thể hiểu được Sở Chung Kỳ, Sở Chung Kỳ luôn nói một vài lời nàng không hiểu nổi, nàng không thể thuận theo ý trời, cũng không thể dò xét hàm nghĩa của sinh mạnh cùng tử vong, không biết "đạo" an bài như thế nào, nàng chỉ là không muốn Sở Chung Kỳ chết.


Nhiều biện pháp như vậy, nhiều phép thuật như vậy, nhất định sẽ có một hai cái có thể khiến hắn không chết đi, tại sao lại không dùng?
Tâm nguyện nhỏ bé sẽ không có thần linh lắng nghe, Sở Chung Kỳ thậm chí đã từ bỏ chính mình, hắn bắt đầu sử dụng những pháp thuật trước không dám dùng.

Vương Tô Mẫn nói: "Trời đố kị người tài, hắn rất độ lượng, ngươi cũng đừng nghĩ không thông."
Sở Phục cảm thấy buồn cười: "Ngươi cũng chết đến nơi rồi, ngươi có thể độ lượng không?"
Vương Tô Mẫn muốn nói, kỳ thực vẫn còn tốt lắm, nhưng nhìn cái bầu không khí này, đành không nói gì nữa.

Kỳ thực Vương Tô Mẫn còn rất hâm mộ Sở Chung Kỳ, sắp chết có người khóc tang cho hắn, có người yêu hắn yêu đến mức hận không thể thay hắn đi chết.

Sở Chung Kỳ cũng không có có bao nhiêu khao khát sinh tồn, mà so với hắn lại sống tốt hơn nhiều.

Nhưng lời này không thể nói ra, hắn chỉ có thể ngậm miệng, quay đầu liếc mắt nhìn, bên ngoài vẫn còn đang đánh, Hoắc Hoàng Hà cùng Kim Phụ Linh đánh, Ninh Hòa Trần cùng Lưu Viễn Phương đánh.

Đánh rồi lại đánh, đánh tới đánh lui, Vương Tô Mẫn nhìn hoa cả mắt, trong lòng hắn rất kỳ quái, Kim Phụ Linh đã có thể làm đối thủ Hoắc Hoàng Hà rồi, những năm tháng hắn đến Trường An, xem ra cũng không ở không, còn rèn luyện một phen khổ công.

Hắn nhớ khi còn bé, Kim Phụ Linh rất không thích luyện công, thanh kiếm của hắn trên căn bản chỉ để trang trí, Vương Tô Mẫn kéo hắn đi tỉ thí, Kim Phụ Linh cũng không để tâm, chỉ giả vờ yếu ớt, giả vờ bị thương để Vương Tô Mẫn quan tâm hắn.

Muốn luyện công, trừ phi là Vương Tô Mẫn ngày hôm nay thi đấu với người khác, hắn có thể qua đó xem náo nhiệt.

Nhưng cho dù là vậy, Kim Phụ Linh bây giờ đã đánh tốt lắm rồi.

Công phu thật đẹp.

Vương Tô Mẫn câu được câu không mà nghĩ..