Hà Thanh như bị đóng đinh tại chỗ, mất đi toàn bộ giác quan và ý nghĩ.
Cậu tới đây chỉ định khều vào vai Ngô Sâm một cái, dùng khẩu hình cho hắn biết, mì nấu xong rồi. Không hề cố ý nghe trộm. Lúc tới gần, nghe được câu "Nhỏ mà lanh" kia, cũng chỉ thấy hơi lạ, cũng không mấy nghi ngờ gì. Nhưng mà, phần tiếp theo của cuộc nói chuyện, lại sống sờ sờ khiến cậu lùi xa ra vài bước.
Trong mắt Ngô Sâm không có sự bối rối và xấu hổ khi bị bại lộ, chỉ nín thở chăm chú nhìn cậu, như một người run rẩy đứng trên bờ vực của tòa nhà với ý nghĩ định uổng phí cuộc đời mình.
Hắn thử bước về phía trước một bước, Hà Thanh theo bản năng lui một bước.
Động tác rất nhỏ kia như một sự cảnh báo mạnh mẽ, đừng đến đây. Ngô Sâm không nhúc nhích, hoàn toàn nhượng bộ mà nhìn cậu.
Hà Thanh nhìn hắn vài giây, như đang cẩn thận kiểm tra thứ gì. Cuối cùng cũng từ bỏ, rũ mắt xuống, xoay người, bước đến sô pha lấy áo khoác vắt trên lưng ghế của mình.
Ngô Sâm khàn khàn gọi cậu một tiếng, Hà Thanh ngoảnh mặt làm ngơ.
Lúc cầm lấy quai xách của túi hành lý đặt cạnh cửa chưa kịp sắp xếp, hơi thở quen thuộc của Ngô Sâm đã gần trong gang tấc.
"Hà Thanh."
Trước mặt là cánh cửa đen nhánh, Hà Thanh cảm thấy mình như một tên ăn trộm bị bắt tại trận. Cậu chậm rãi xoay người, không đường lui mà dựa người vào cánh cửa gỗ, như dựa vào điểm tựa duy nhất còn lại của đời mình.
Ngô Sâm đứng rất gần cậu, khoảng cách này, giống như lúc nãy, chỉ cần cúi đầu là có thể tìm được môi nhau. Yết hầu hắn di chuyển lên xuống: "Em sẵn lòng nghe anh giải thích chứ"
Giờ phút này sự buồn ngủ trong Hà Thanh biến mất hoàn toàn, cổ họng thắt lại. Trong nhà bếp vẫn còn món mì trứng bọn họ chưa kịp ăn, tủ lạnh nhét đầy nguyên liệu nấu ăn, thậm chí bờ môi và cơ thể cậu vẫn còn lưu lại những dấu vết của sự âu yếm dịu dàng từ Ngô Sâm. Nhưng tất cả những điều này đều là giả, chỉ có dư âm là thật. Lồng ngực Hà Thanh phập phồng, vất vả ổn định hơi thở, khi mở miệng lại vẫn mang theo sự chua xót:
"Anh kết hôn rồi."
"Đúng."
Ánh mắt Ngô Sâm không hề trốn tránh.
"Anh có gia đình rồi."
"Đúng."
Đôi mắt Hà Thanh hoàn toàn tối sầm lại.
"Vậy tại sao anh..."
Tại sao anh lại đáp lại em. Tại sao phải đối xử tốt với em, tại sao lại đứng nhìn em như đồ ngốc hết thuốc chữa mà bị cuốn vào cuộc sống của anh.
Hốc mắt Ngô Sâm cũng đỏ bừng, như đang cố gắng nhịn xuống: "Hà Thanh..."
Hà Thanh nghẹn ngào: "Đừng nói nữa."
Dáng vẻ của Hà Thanh khiến Ngô Sâm vô cùng khủng hoảng, bọn họ như đang đứng trong bóng đêm vô tận, mà Hà Thanh có thể sẽ nhảy xuống bất kỳ lúc nào. Nhưng hắn không rảnh để bận tâm tiếp theo sống chết thế nào, hắn chỉ muốn lau đi những giọt nước mắt của Hà Thanh, lại bị Hà Thanh nghiêng đầu né tránh.
Hà Thanh yếu ớt nâng âm lượng lên lặp lại: "Anh đừng nói nữa."
Ngô Sâm bỏ hết mọi suy nghĩ, mặc kệ sự chống cự ngoan cố cùng với giọng mũi vì khóc nức nở của Hà Thanh, không quan tâm ôm ghì cậu vào trong lòng mình. Như sợ cậu sẽ rơi xuống rồi bị thương, cũng muốn ôm cậu mà cùng ngã xuống vực sâu.
Hà Thanh từ sức lực của hắn cảm nhận được một sự tuyệt vọng lẫn bi ai cực kỳ kinh khủng. Nhưng cậu không hiểu, Ngô Sâm đã có mọi thứ, sao còn sợ mất một người hai bàn tay trắng như cậu chứ.
Hà Thanh thấy rất đau. Khó thở, như tim đang bị siết lại, làm cả lục phủ ngũ tạng đều đau đớn. Lúc còn nhỏ khi cậu vá chăn, kim đâm vào ngón tay cũng sẽ không có nỗi đau thấu lòng như lúc này. Cậu bị Ngô Sâm ôm cũng rất đau. Nhưng cậu rất sợ, bản thân sẽ cam tâm tình nguyện chìm vào vòng ôm làm cậu say mê này, như đang nhận một nhát dao vương đầy đường mật trên đó. Hà Thanh cố gắng tỉnh táo lại, đứt quãng khóc nức nở: "Anh buông tôi ra..."
Ngô Sâm không nói gì, gần như còng lưng xuống, vùi đầu thật sâu vào cổ cậu.
Qua rất lâu, Hà Thanh nghe được hơi thở run rẩy của Ngô Sâm, dùng giọng nói khiến tim Hà Thanh đau đớn, nhỏ đến không thể nghe thấy mà nói:
"Không..."
Sau khi Ngô Sâm rời khỏi, Hà Thanh tắt tất cả đèn trong phòng đi. Cậu bước vào phòng ngủ, ôm chân co mình bên cạnh cửa sổ sát đất.
Đang đêm khuya, Hà Thanh mới vừa trả lại chìa khóa ký túc xá, không nơi để đi, nhưng cậu vẫn nhất quyết phải đi. Cuối cùng Ngô Sâm nhượng bộ, nói mình sẽ rời đi, để Hà Thanh ở tại nhà, một mình yên lặng suy nghĩ kỹ.
Trước khi đi, Ngô Sâm không nhịn được cầm lấy tay Hà Thanh, cúi đầu nhìn ngón tay Hà Thanh, nhẹ nhàng nắn bóp, "Ngày mai, để anh cho em một lời giải thích hoàn chỉnh. Có được không?"
Hà Thanh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng rút tay lại.
Máy sưởi trong phòng có mở, nhưng một mình trong phòng ngủ, vẫn có cảm giác như giam mình trong hầm băng. Hà Thanh kéo tấm màn ra một cái khe nhỏ, lộ ra một mảng trăng trắng bệch. Quả nhiên, bên dưới là Ngô Sâm ngồi trong xe, nhìn lên chạm mắt với cậu.
Hà Thanh lùi lại, nhấn chìm bản thân vào đêm tối.
Mạch suy nghĩ của cậu bị tắc nghẽn thành một cục.
Trước mắt là chiếc giường nơi đã từng âu yếm đắm say, sau lưng vào lúc này lại là gió mùa đông giá rét đang gào thét. Nhắm mắt lại là Ngô Sâm, mở mắt ra là hiện thực. Cậu cho rằng đây là tổ ấm nhỏ ngọt ngào đường mật, chẳng qua là lồng nhốt chim hoàng yến. Người đàn ông ngày hôm qua hôn cậu, cùng cậu nằm trên một chiếc giường, người đầu ấp tay gối trong lòng, thật ra là chồng của người khác, là cha của một đứa trẻ. Hắn cũng sẽ mềm giọng dỗ dành những người con gái ấy, khi tỉnh lại, sẽ ôm lấy họ nói lời âu yếm ngon ngọt. Mà cậu, chỉ là một kẻ thứ ba chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác, hèn hạ thấp kém.
Chát ——!
Hà Thanh dùng toàn bộ sức lực tát bản thân một cái.
Có lẽ, ngay từ đầu cậu không nên tìm cách tiếp cận Ngô Sâm, chỉ cần như lúc này, trốn trong góc từ xa mà nhìn là được rồi. Trong đầu Hà Thanh quay cuồng tất cả những điều trải qua từ khi quen biết Ngô Sâm, nhấm nháp từng chút sự rung động của con tim, sau đó như tự ngược mà nhắc, tất cả, đều là giả. Cậu cần phải đánh bản thân cho tới khi không còn thấy đau, mới không đau thêm nữa. Nhưng cậu vẫn không sao nảy sinh được nỗi thống hận dứt khoát, thậm chí càng ép bản thân phải hận, lại càng nhớ nhung cảm giác khi ở cạnh Ngô Sâm.
Có một khoảnh khắc, Hà Thanh ích kỷ mà nghĩ, tại sao cậu không có đủ sự tùy tiện và tàn nhẫn, giữ Ngô Sâm lại, hoặc là mặt dày theo hắn. Nhưng cậu không ngăn được nhớ tới cô bé non nớt kia, đã cất cao giọng hát vào ngày đó. Cậu không hề có một chút lý do hay tư cách gì để phá hoại một gia đình mỹ mãn như vậy, vậy mà cậu cũng nảy sinh được ý nghĩa hoang đường đến nực cười này. Là cậu người không nên rung động, không nên hy vọng xa vời, không nên làm giấc mộng cực kỳ kém thực tế. Mộng vỡ, cậu cũng rơi xuống vô cùng tàn nhẫn, chỉ còn mỗi ánh trăng rách nát trên mặt đất. Hà Thanh cảm thấy mình mới là người đáng hận nhất.
Nước mắt nóng bỏng không ngừng tràn ra từ kẽ ngón tay, bỏng rát trái tim, Hà Thanh rốt cuộc cũng không nhịn được khóc thành tiếng.
Trời dần sáng, một đêm không ngủ, trong mắt Ngô Sâm tràn đầy tia máu. Vài lần hắn thấy tức ngực khó nhịn, định tìm bật lửa, đều cực kỳ khó khăn mà nhịn xuống.
Ngô Sâm lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Hà Thanh, bảo hắn: "Đợi anh về nhà". Sau đó, nhìn lên bức màn khép chặt lần cuối cùng, lái xe về phía toà án.
Giải quyết dứt khoát, phán quyết rất nhanh đã có.
Quyền nuôi con thuộc về mẹ, Trương Dao lại không mấy vui vẻ, cứ mãi uể oải cúi đầu. Cho tới khi nghe thấy Ngô Sâm vẫn để lại biệt thự ba người cùng chung sống rất nhiều năm cho cô ta, mới ngoài ý muốn ngẩng đầu lên.
Sau đó cô ta nghe thấy có một điều kiện phụ.
Để tránh kích thích con trẻ, Ngô Sâm yêu cầu bị cáo Trương Dao, hoãn vài năm cho tới khi Ngô An An trưởng thành, bị cáo mới được tự mình thông báo thân thế thực sự cho cô bé.
Rời khỏi toà án, Trương Dao do dự, có cần nói lời từ biệt cuối cùng với Ngô Sâm hay không.
Ở cửa, Ngô Sâm đang nói chuyện với luật sư. Trương Dao chậm chạp bước tới, xa xa đã thấy được dấu hôn nho nhỏ đỏ thẫm dưới cổ áo sơ mi của hắn. Lại nhớ đến vừa rồi lúc mở phiên toà, vẻ mặt Ngô Sâm mỏi mệt, khuôn mặt có phần tiều tụy, Trương Dao xấu hổ dừng bước, trầm mặc xoay người rời đi.
Bước ra từ cửa hàng bánh kem, Ngô Sâm gọi điện thoại lần thứ tư cho Hà Thanh, vẫn tắt máy.
Vừa chuyển mắt, hắn thuận đường lái xe đến trung tâm mát xa trước, trực tiếp tìm gặp giám đốc.
"Chà, ông Ngô ạ, tôi còn định hỏi thăm quý khách cơ, cậu Tiểu Hà này, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
"Tôi không biết nữa, sáng sớm hôm nay đã tới gặp tôi. Tôi tưởng cậu ta muốn xin nghỉ phép, kết quả cậu ta nói muốn từ chức, bảo là đã mua vé xe lửa, chắc về quê rồi."