Bờ Tây nước Mỹ tháng mười vẫn còn sót lại nhiệt lượng của mùa hạ.
Sinh nhật lần thứ tám của con gái, xa xa có thể thấy được cách trang trí một màu phấn hồng mộng mơ từ bãi cỏ đến cổng chào.
Ngô Sâm đem quà tới, ngồi một buổi trà chiều song liền chào hỏi nữ chủ nhân, xin phép ra về.
Trước khi xe lái đi, cô bé đội mũ sinh nhật chạy đến, đưa cho hắn một miếng bánh sinh nhật được cắt và đóng gói riêng.
"Phần này cho ảnh."
Hoàng hôn rọi xuống mặt biển sóng nước lóng lánh, như một lớp chanh đường ngọt lịm.
Lần du lịch này chỉ có hai người, Ngô Sâm vẫn chọn thuê một chiếc SUV cho gia đình. Hắn ngừng xe bên bờ biển, mở cốp xe, trải ra một tấm thảm dã ngoại kẻ ô trắng đỏ dùng để ngồi ăn, một mình ngồi trên đó, yên lăng nhìn những đứa trẻ chơi đùa ở nơi xa, còn có những cô cậu chơi bóng chuyền trên bãi cát trong chốc lát.
Khung cảnh rất đẹp, y hệt như cảnh trong một bộ phim nghệ thuật. Ngô Sâm vừa cầm điện thoại lên chụp được một tấm, bả vai đã bị ai đó vỗ nhẹ một chút. Ngẩng đầu, người hắn muốn gửi ảnh cho đã đứng ngay trước mặt hắn.
Hà Thanh ôm một bó hoa hồng lớn, mái tóc không biết do chạy hay bị gió thổi tung, nụ cười sạch sẽ xinh đẹp hơn cả những bông hoa đang ôm trong lòng.
Ngô Sâm nhảy xuống xe, ôm cả người lẫn hoa vào lòng, cúi đầu bắt đầu một nụ hôn nóng bỏng hơn cả gió biển. Đưa tới vài tiếng huýt sáo của những người nước ngoài đi ngang qua đường.
"Đến muộn mười bốn phút." Ngô Sâm hờn dỗi, không hề che giấu sự bất mãn.
Hà Thanh cười một cái, vô cùng dễ dàng làm Ngô Sâm tha thứ cho cậu. Cậu một tay ôm hoa, một tay ôm eo Ngô Sâm, "Trên đường gặp được một ông cụ bán hoa, hỏi em có muốn mua một đóa hoa hay không."
Cậu dường như đang hồi hộp muốn nói lại thôi, nhưng không để bản thân chần chừ lâu: "Nhưng em cảm thấy một bó sẽ có vẻ chân thành hơn, nên em mua hết toàn bộ."
Dưới biểu cảm khó hiểu của Ngô Sâm, Hà Thanh ôm chặt lấy hắn, hít sâu một hơi.
"Chiều nay lúc em dạo viện bảo tàng, em tìm được một giáo đường ở gần đó." Hơi thở của Hà Thanh hơi hỗn loạn mà không tự biết, cậu nhìn thẳn vào Ngô Sâm, đưa hoa hồng về phía trước, "Là nơi cho phép đăng ký kết hôn. Còn một tiếng nữa, nếu chúng ta chạy tới đó bây giờ nhất định sẽ tới kịp."
Cậu hiển nhiên chưa chuẩn bị cẩn thận, nghĩ gì nói đó, đang nói, đôi mắt lại đỏ hồng, "Một năm lẻ bốn tháng nữa em mới đủ tuổi kết hôn theo luật, nhưng em tìm kiếm thử rồi, ở đây mười tám tuổi đã đăng ký được rồi."
"... Anh đồng ý kết hôn với em sao?"
Tiếng tim đập kịch liệt át cả tiếng người xung quanh và tiếng gió thổi, Hà Thanh nhìn chăm chú với Ngô Sâm quan sát biểu cảm của hắn. Mà Ngô Sâm chỉ là không nhúc nhích nhìn cậu, đôi mắt cũng không chớp, như là còn chưa hiểu được.
Hà Thanh nuốt một ngụm nước bọt, tiếp tục nói: "Em biết có lẽ anh không được thích chuyện hôn nhân, nhưng em bảo đảm, anh có thể tin tưởng em, em muốn cho anh một tình yêu cả đời không hối hận. Anh, anh suy nghĩ thêm đi... Dù sao, tuổi thọ của hoa hồng không ngắn, giáo đường ngày nào cũng mở, anh còn thích kiểu nhẫn nào, em có thể tích cóp tiền mua cho. Khi nào anh chịu đồng ý em, em lại cầu hôn anh một lần nữa, sau đó chúng ta rảnh thì bay tới đăng ký..."
Một hơi nói hết, không thua gì chạy xong một vòng marathon. Ngực Hà Thanh phập phồng, cách những bông hoa hồng, nhón chân hôn Ngô Sâm một cái.
"Cho dù thế nào, em vẫn mãi mãi yêu anh."
Dũng khí hao sạch, lông mi Hà Thanh khẽ rung lên, một giọt nước mắt rơi xuống những cánh hoa đỏ tươi, "Cảm ơn anh đã tìm được em."
Hà Thanh không biết bản thân vì sao càng nói càng kích động, nhưng cậu cảm thấy như vậy là đủ rồi. Một lòng này của cậu không lớn không nhỏ, chỉ muốn đưa trọn vẹn cho một người. Cậu chỉ là muốn cho Ngô Sâm biết.
Nhưng mà, bàn tay giơ hoa hồng của cậu chậm rãi vô thức rũ xuống.
Cho đến khi được đôi tay Ngô Sâm bắt được.
"Anh hận không thể cho cả thế giới biết em là của anh."
Chuyện này đáng lẽ nên để anh làm trước mới đúng, Ngô Sâm nghĩ thầm.
Trước đây hắn vẫn luôn thấy dù côi cút cả đời cũng chẳng có gì là xấu, nhưng khi gặp được đúng người, chỉ muốn cùng người đó làm hết mọi chuyện tầm thường nhàm chán nhất của cuộc đời này. "Anh sẽ xấu nhanh hơn, già nhanh hơn em, có lẽ còn sẽ mập lên rồi có bụng bia."
"Em sẵn lòng cùng một người như anh đi qua cả cuộc đời này sao?"
Hà Thanh ngây người một chút, cho dù nghĩ rằng mình đang nằm mơ, cũng buột miệng thốt ra: "Sẵn lòng!"
Nghĩ đến gì đó, cậu nói thầm: "Nhưng mà tối qua anh còn cho em sờ cơ bụng của anh mà..."
Dòng nước ấm từ sâu trong trái tim trào lên mãnh liệt như thủy triều, dâng lên toàn thân. Ngô Sâm cười, nắm tay Hà Thanh, lòng bàn tay của hai người đều rất ướt, rất nóng. Hắn giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ, lời nói không mang quá nhiều ý trêu đùa: "Vậy sửa miệng trước 47 phút đi."
Hà Thanh đứng thẳng, thẳng lưng, nhỏ giọng rất rõ ràng, hô lên cái xưng hô mà Ngô Sâm vẫn chưa từng thành công ép cậu gọi ra được:
"Chồng ơi."
Dưới sự chứng kiến của những đóa hồng, Ngô Sâm thành kính mà nâng gương mặt Hà Thanh, cẩn thận mà hôn cậu.
"Cảm ơn em yêu anh, cục cưng à."
Giữa sóng nhiệt, bọn họ đi một đường không bị cản trở về phía giáo đường màu trắng.
Một buổi sáng sớm nào đó sau khi trở về từ quê nhà lần đầu tiên, Hà Thanh ngây thơ mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy, từ trong túi áo khoác của Ngô Sâm vắt trên lưng ghế, rớt ra một tờ giấy được gấp rất nhiều lần.
Hà Thanh bò xuống giường, nhặt lên.
Hẳn là trước đây từng bị ướt sũng, lại được hong khô, tờ giấy hơi cứng, chữ bằng bút lông cũng nhòe đi xiên xiên vẹo vẹo. Hà Thanh ngồi trên mặt đất rất lâu mới nhìn rõ được nội dung trên đó.
Giấy viết thư được gấp kỹ, Hà Thanh hít hít mũi, cẩn thận giấu đi, nằm về lại trên giường chui vào lồng ngực ấm áp của Ngô Sâm.
Hà Thanh nghĩ cậu sẽ không trả cho Ngô Sâm lá thư thứ năm mà Ngô Sâm không nói cho cậu biết này.
Cậu hy vọng vài thập niên sau, chờ đến khi họ già đi cùng nhau, già đến không thể nói được, đến lúc đó cậu sẽ lấy nó ra, cho Ngô Sâm một sự bất ngờ.
Cục cưng à:
Đường vào núi rất dài, tài xế đi thật là lâu.
Ven đường nhìn thấy học sinh mặc đồng phục, anh nghĩ, Hà Thành cũng từng bước một đi từ trường học về nhà như thế này, lớn lên từng chút từng chút một sao. Anh đúng là một cái đầu hoàn toàn để học tự nhiên, là người hoàn toàn theo thuyết vô thần, nhưng khoảnh khắc đó anh đã oán hận nghĩ, tại sao anh không thể gặp em sớm hơn một chút, tại sao không thể làm hàng xóm của em, bạn học của em, mỗi ngày được đi học cùng em.
Nhưng tiền đề cho những chuyện này là, anh không có một cuộc đời đã từng chệch hướng.
Mấy ngày nay, anh đã nghĩ vô số lần, nếu anh có được một cuộc đời cực kỳ bình thường thì tốt rồi, sẽ buồn rầu vì những chuyện vô cùng tầm thường. Nhưng anh lại rất sợ, lúc anh gặp được em, anh của lúc đó, lại không đủ giỏi giang để hấp dẫn được người tốt như em.
Em sẽ về nhà sao. Không phải anh không tự tin, chỉ là anh sợ. Cục cưng tốt như vậy, sao lại để anh được lợi đây. Nếu không có ngày đó anh vào trung tâm thì sao, nếu nhân viên số 3 không phải em thì sao. Anh không dám nghĩ đến những giả thuyết này, anh có thể xác định là, nếu vậy, cuộc đời anh chắc chắn đã ở dưới đáy vực.
Vốn dĩ anh định là, buổi sáng ngày đi ly hôn đó, trước khi rời giường, đầu tiên anh sẽ xấu xa quậy cho em tỉnh, dỗ dành em làm một lần với anh. Làm thật điên cuồng thật kịch liệt, tốt nhất khiến em luyến tiếc để anh rời khỏi cơ thể em. Sau đó chờ giải thoát hoàn toàn, qua một năm nữa anh sẽ nói rõ từ đầu tới đuôi cho em. Thực đê tiện nhỉ. Em sẽ hoàn toàn thất vọng về anh, anh sẵn sàng gánh vác tất cả cái giá phải trả. Tựa như bây giờ.
Những ngày sau đó, anh sẽ sa vào ảo tưởng một lần lại một lần, như một kẻ say xỉn không thấy mặt trời. Trong mộng, anh đứng bên đường đón em tan ca, sau đó cùng nhau đi xem bộ phim nghệ thuật ít người xem, lúc khúc nhạc cuối phim vang lên chúng ta đã hôn nhau thật lâu. Hoặc là khi anh tăng ca, em mang đồ ăn em tự nấu tới ăn cùng anh, anh sẽ nói dối là không bị mặn, lén nhìn em ghé người lên sô pha ngủ, lại ôm em lên vào phòng ngủ để ngủ. Trong đầu anh, liên tục tập diễn cuộc đời thuộc về hai chúng ta. Anh vậy mà cảm thấy không tệ. Thật sự, có đôi khi ảo tưởng còn đáng tin cậy hơn sự lạc quan ngoài đời thực.
Từ nhỏ anh chưa từng có được tình yêu, không biết làm sao để yêu. Cho đến khi gặp được em, mới biết được, tình yêu tốt nhất là chẳng cần người dạy cũng có thể hiểu, chỉ muốn cho người đó mọi thứ tốt nhất, căn bản chẳng cần đến kỹ thuật gì. Hà Thanh, để anh yêu em cả đời, làm người yêu và đứa trẻ của anh cả đời, để anh học được tình yêu, bảo hộ và trân trọng.
Mưa sắp tạnh, anh không biết nói lời hay nào, chỉ là rất nhớ em.
Lại kết thúc một truyện nữa rồi. Cảm ơn mấy bồ đã theo dõi và dành sự yêu thích cho Ngô tổng và Tiểu Hà.
Truyện này như mình đã tâm sự thì mình đánh giá truyện khá cao, nhân vật đều có chiều sâu, khuyết điểm, hoài bão. Và một thứ mình cảm nhận sâu sắc nhất trong quá trình edit, là sự khao khát lẫn nhau của hai người, như hai mảnh ghép lạc nhau cả đời cuối cùng cũng tìm thấy nhau.
Hi vọng mấy bồ cảm nhận được phần nào cảm giác này. Nếu không được thì mình xin lỗi vì khả năng edit nghèo nàn ạ, mình sẽ cố trau dồi thêm vào những truyện sau.
Một lần nữa cảm ơn mấy bồ đã đọc truyện. Hẹn gặp trong các truyện khác nha 💜💜