Túc Liệu - Hiệp Cốt

Chương 8



Mùi son phấn ngọt ngấy lấn át mùi tinh dầu trong phòng, TV treo trên tường đang phát chương trình talkshow, tiếng cười chói tai của MC khiến toàn bộ căn phòng giống như Động Bàn Tơ.

Trên sô pha là một người phụ nữ đẫy đà ước chừng chưa tới 40, đeo đầy trang sức châu báu. Ả vừa được xoa bóp toàn thân xong, đang tiến hành bước cuối cùng.

"Tiểu Hà à, tinh dầu hoa hồng ở quầy chị mua 30 lọ rồi đấy." Người phụ nữ cười duyên quyến rũ với cậu, "Ghi cho tên em."

Hà Thanh đang tập trung xoa bóp chân cho cô ta, nghe vậy kinh ngạc nhấc đầu lên, cảm kích nói: "... Cảm ơn chị Lý ạ."

Sau khi hoàn thành, Hà Thanh cầm khăn lông khô lau chân cho khách, người phụ nữ giơ tay, làm như quan tâm mà mơn trớn bờ vai rồi cánh tay cậu, "Ôi chao, Tiểu Hà, sao mà gầy thế này, ăn trưa chưa đấy?"

Hà Thanh không tự nhiên mà co người lại, lắc đầu, "Dạ chưa kịp ăn ạ."

"Sao lại vậy được, đang tuổi lớn mà. Để lát nữa chị Lý ra xin giám đốc các em cho em nghỉ nhé, chị đưa em đi ăn nhà hàng."

Hà Thanh kinh hãi, vội vàng phất tay từ chối: "Không cần đâu ạ...... Cảm ơn chị Lý."

Chống đẩy mãi, người phụ nữ hừ một tiếng, cười mắng cậu một câu "Không hiểu chuyện", tiện tay cầm lấy tạp chí lá cải bên cạnh lật đọc.

Hà Thanh thở phào một hơi, đang định bê thùng gỗ rời đi, lại bị gọi lại, người phụ nữ xách một chiếc túi mua hàng cực lớn đặt dưới đất lên.

"Tiểu Hà, chị chọn em làm nhiều lần như vậy rồi, lần nào cũng thấy em mang đôi giày rách này, chị không vừa mắt nổi." Hộp được mở ra, bên trong là một đôi giày da bóng lưỡng, lẳng lặng nằm trong lớp giấy gói.

"Gương mặt này của em ấy, xứng đáng đôi giày tốt thế này."

Thấy cậu thất thần, trong đáy mắt ả ta lộ ra ý cười đắc thắng, nhẹ nhàng không làm cậu giật mình mà nắm chặt lấy tay cậu, ý vị sâu xa mà mơn trớn lòng bàn tay ướt nước của Hà Thanh, "Người ấy mà, giống như giày vậy. Gặp người nào thì sẽ trải nghiệm cuộc sống ở tầng nấy. Em còn trẻ mà, chắc không muốn phải làm trong trung tâm mát xa này cả đời phải không? Người thông minh thì phải chọn cách có lợi nhất."

"Tiểu Hà, mang vào đi nào."

Hà Thanh nhìn chăm chằm vào đôi giày nam làm bằng da thuộc này, chỉ cảm thấy nó sáng bóng đến chói mắt. Vừa rũ mắt, đôi giày vải cũ kỹ kia co cụm lại, đế giày đã bị bung keo rất nhiều lần, miệng độn giày cũng được may chồng vô số đường. Bỗng chốc, Hà Thanh nhớ đến một đôi giày khác, đặt song song với cậu, trông lớn hơn ít nhất hai số, mềm mại như một cụm mây, không biết đặt chân lên sẽ có cảm giác thế nào nhỉ.

Người phụ nữ cẩn thận quan sát vẻ mặt của cậu, cười một tiếng, đang định mở miệng, Hà Thanh lại giật phắt tay lại.

Cậu đứng thẳng người, đôi mắt tròng trắng tròng đen rõ ràng, đối mặt với người phụ nữ đang không thể tin được, lắc lắc đầu.

"Tôi không cần."

Không trung phía xa mây đen kéo đến ngùn ngụt, ánh sáng bị che khuất, báo hiệu sắp có một trận mưa lớn.

Hà Thanh ngồi xổm trên sân thượng không có một bóng của trung tâm, ôm chân, như một hòn đá nhỏ phiêu diêu giữa đời vô tình đáp xuống bên dưới một cái cây.

Cậu đã không rảnh bận tâm người khách quen vừa rồi có thể báo thù riêng đánh giá mình kém chất lượng hay không, đầy đầu đều là hình ảnh Ngô Sâm ôm lấy cậu từ phía sau, dùng tay lau dịch đục bên khóe môi cậu.

Đã hai ngày rồi.

Ngày đó sau khi cậu chắn chắc Ngô Sâm đã ngủ liền chạy mất, từ đó không còn liên hệ.

Cậu tham lam luyến tiếc vòng ôm của Ngô Sâm, lại cũng sợ phải thấy bộ dạng thất vọng của Ngô Sâm. Tựa như dù cậu luôn ngóng trông Ngô Sâm đến, nhưng từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn cũng đã bắt đầu lo lắng khoảnh khắc phải rời đi. Vì thế mà chưa từng dám chủ động bước đến một bước nào.

Cậu không biết một khi bước một bước này, Ngô Sâm sẽ bắt được cậu, hay là bước vào khoảng không. Hà Thanh không dám nghĩ.

Hà Thanh nhìn chằm chằm giày vải của mình, rất cũ, nhưng cũng rất sạch sẽ. Cậu đã mang rất nhiều năm, chưa từng xấu hổ vì nó. Chỉ có gặp được tốt hơn, mới biết tự xấu hổ, hoàn toàn tỉnh ngộ. Từ nhỏ đến lớn, Hà Thanh đều rất an phận, biết vừa đủ, chỉ cúi đầu nhìn con đường dưới chân, không hy vọng chuyện quá xa vời. Nhưng lần này, cậu to gan lớn mật, đi mơ ước ngôi sao cách cậu xa nhất cũng là ngôi sao sáng nhất kia.

Bây giờ, cậu đã hai bàn tay trắng mà bước đi trên mặt đất, cho dù bị té thật mạnh, có thể đau đớn đến mức nào chứ?

Hà Thanh lấy điện thoại ra, nhìn màn hình trong chốc lát, không để bản thân nghĩ quá lâu, quyết định gọi vào số của Ngô Sâm.

Nửa phút sau, Ngô Sâm bắt máy, nghe được tiếng "Alo" khàn khàn trầm thấp kia, Hà Thanh mới nhận ra mình đang hồi hộp sợ sệt tới mức nào.

"Có chuyện gì không?"

Em muốn gặp anh.

Hà Thanh không dám nói thật, trầm mặc vài giây, chột dạ mà mở miệng: "Buổi mát xa lần trước... Chưa làm xong ạ."

"Ừm... Cứ tính là một lần đi."

"Hiện tại quý khách ở công ty ạ?" Hà Thanh nắm chặt điện thoại, ngay sau đó nói: "Bây giờ tôi có thể tới ạ..."

"Không cần. Tôi không ở công ty."

Hà Thanh ngậm miệng.

Trong điện thoại lại không ai nói gì, cũng không ai cúp máy.

"Hà Thanh?"

"Dạ..." Trong mắt Hà Thanh tràn ngập sự mất mát đau khổ, kiềm chế giọng mũi, lung tung nói: "Giám đốc nói, chưa làm xong... không tính tiền được ạ."

Lời vừa nói ra cậu đã muốn mạnh mẽ lên án bản thân. Lời từ chối rõ ràng đến vậy, cậu còn giả bộ như không nghe hiểu, quả thực không khác gì một con chó lì lợm la liếm.

"Vậy em đến đây đi."

Hà Thanh sửng sốt, cho rằng mình nghe lầm, liền nghe thấy Ngô Sâm nói:

"Tôi đang ở nhà, em có rảnh thì đến đây."

Cúp điện thoại, Ngô Sâm gửi địa chỉ nơi này cho Hà Thanh. Dùng sức bóp bóp giữa mày, đứng dậy khỏi giường, lắc lắc cái đầu choáng váng, cầm áo tắm dài bước vào phòng tắm.

Tắm xong ra tới, điện thoại đang sạc pin trên tủ đầu giường vang lên, hắn ngồi xuống mép giường liếc mắt một cái, sau lưng không tự giác mà cứng đờ.

Tiếng nhạc đơn điệu trong phòng ngủ trống vắng cực kỳ vang đội, kêu lâu thật lâu, rốt cuộc cũng bị ấn tắt.

Đầu dây điện thoại bên kia không nói lời nào, Ngô Sâm đợi rất lâu, mới nghe được một thanh âm non nớt lại do dự: "Alo?"

Ngô Sâm nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, chậm rãi dựa vào đầu giường, sau một lúc lâu mới nỗ lực nở một nụ cười, "Ừ, ba đây."

Không gian đầu dây bên kia điện thoại rất yên lặng, hẳn là cũng đang một mình trong phòng. Ngô An An hơi cứng ngắc lại giản dị mà nói: "Tháng sau đoàn hợp xướng có một buổi diễn, ở nhà hát ngay gần trường ấy. Thầy cô đưa mỗi người trong đoàn hai vé, bảo bọn tôi mời phụ huynh cùng nhau tới xem."

Ngô Sâm nhìn chằm chằm hư vô trước mắt, không nhìn ra đang nghĩ gì, "... Cái chân gãy của con khỏi chưa đấy?"

"Hừ, ca hát có cần tới chân đâu."

Khựng lại một lát, Ngô An An thật cẩn thận mà mở miệng:

"... Ông có muốn tới không?"

Ngô Sâm trong lòng cảm xúc hỗn tạp, làm trong giọng lại, nói trắng ra: "Bảo mẹ con đi thôi, cuối tháng công ty có một dự án không bỏ được." Do dự một chút, lại nói: "Xin lỗi con, An An."

"Tôi không muốn bà ta tới!" Ngô An An đáp rất nhanh.

Cô bé hơi thở hổn hển, tiện đà, nghẹn ngào mà nhớ lại: "Tôi chẳng trông đợi các người tới đâu... Tôi, tôi ghét các người, ghét các người không bao giờ dự sinh nhật với tôi..."

"Mỗi năm ông chỉ biết dùng đồ chơi để đối phó... Mẹ càng đáng ghét, không bao giờ nhớ sinh nhật tôi..."

"Bà ta nói, chỉ cần nghe lời mẹ, mẹ bảo đảm từ đây về sau mỗi năm sau hai người sẽ ăn sinh nhật cùng con......"

"Nhưng mà tôi biết, ông sẽ không về nữa, có đúng không? Bởi vì tôi cũng không muốn ở cái căn nhà này nữa..."

Ngô An An rốt cuộc khóc không thành tiếng, rõ ràng không hề có máu mủ, Ngô Sâm tưởng tượng cảnh con bé trốn trong phòng một mình gọi điện thoại, vẫn cảm thấy trái tim đau như bị dao cắt.

"Ba ơi... Ba có thể tới xem con không ba?"

Ngô Sâm ngẩng đầu lên, giơ tay bất lực mà che khuất hai mắt, gật đầu, nói: "Ừ."

"Ba hứa với con."

Mái tóc ướt đã khô một nửa, Ngô Sâm mới ngồi dậy khỏi giường.

Kéo tấm màn ra, cửa sổ sát đất mờ ảo, Ngô Sâm như suy tư gì mà nhìn cơn mưa to bên ngoài. Đột nhiên, chuông cửa vang lên.

Ngô Sâm đi đến ngưỡng cửa, cầm hai đôi dép đi trong nhà, mở cửa, tay bỗng dưng khựng lại ở chốt cửa.

Ngoài cửa, Hà Thanh cả người ướt như chuột lột, ôm trong lòng chiếc túi không thấm nước, đôi mắt đỏ bừng nhìn về phía hắn.