Tục mệnh - Nhất Thiên Bát Bôi Thủy

Chương 140



Ba nha đầu đứng phía sau sững sờ, thời điểm nghe cô nương nói, trong lòng đã có cân nhắc, nhưng cuối cùng vẫn chưa dám tin.

Hai mắt Tiểu Phù đỏ bừng, nhỏ giọng gọi vào cỗ kiệu đỏ thẫm: "Cô nương, cô nương?"

Bạch Liễu cũng đỏ mắt im lặng không lên tiếng, vốn dĩ nên sợ hãi nhưng hiện tại trong lòng lại rất khổ sở, giống như nữ nhi trong nhà gả đi, còn là gả đi xa, thật xa thật xa, sau này...... Có lẽ không thể gặp được.

Tiểu Phù duỗi tay định vén mành lên, cổ tay liền bị nắm lấy.

Năm ngón tay nắm cổ tay nàng lạnh lẽo, không giống người sống.

Nàng lập tức cứng đờ, quay đầu nói với con rối kia: "Đại ca, vì sao cô nương nhà ta không xuống kiệu?"

Con rối buông cổ tay của nàng ra rồi vẫy vẫy, sắc mặt không thay đổi, hơi mở miệng nói một chữ "Đi", cũng không biết đó là có lệ, hay là bủn xỉn.

Không Thanh rũ mắt: "Chúng ta đi thôi, nghe được lời cô nương vừa nói không?"

Hai người rưng rưng gật đầu.

Không Thanh lại nói: "Chắc hẳn cô nương không ở trong kiệu."

Tiểu Phù khóc không thành tiếng, tay áo gạt lệ đều sắp ướt đẫm.

Không Thanh đưa mắt nhìn xa, không thấy bóng người nào, nàng ấy có chút mờ mịt, than một tiếng nói: "Đi theo vị đại ca này thôi, đừng làm cô nương lo lắng."

Lúc này Tiểu Phù mới gật đầu, nhưng vẫn đứng bất động tại chỗ.

Bạch Liễu đỏ mắt đẩy vai nàng, "Ngươi có đi hay không?"

Tiểu Phù thi lễ về phía nơi xa, vừa khóc nức nở vừa nói: "Nô tỳ chúc cô nương mọi chuyện hài lòng, tình yêu thiên trường địa cửu, vĩnh kết đồng tâm."

Bạch Liễu cùng Không Thanh sửng sốt, rồi cũng thi lễ theo.

Sau đó ba người đi theo con rối, vài bước liền trở về thế gian.

Ngôi nhà ở ngoại ô đã biến mất, trên mặt đất trống rỗng, đồ vật mà các nàng mang về từ biên cương được đặt một chỗ chỉnh tề ngay ngắn.

Con rối dẫn đường sờ soạng trong tay áo, lấy ra một tờ giấy.

Tiểu Phù ngơ ngác nhìn, nước mắt còn chảy không ngừng, rất là bối rối.

Chỉ Không Thanh duỗi tay nhận đồ vật mà con rối đưa, mở ra xem chính là khế đất ở một nơi trong thành Kỳ An.

Con rối lại tìm kiếm trong tay áo một lúc lâu, lấy ra một chiếc túi thêu, bên trong đầy ắp, không biết đựng cái gì.

Không Thanh lại giơ tay cầm, không ngờ tay bị đè xuống, suýt nữa không cầm chắc.

Con rối khom lưng, xoay người rời đi.

Không Thanh lấy lại tinh thần muốn đuổi theo, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã không thấy bóng dáng của con rối kia nữa.

Tiểu Phù chảy nước mắt: "Đây là cô nương để lại cho chúng ta sao?"

Không Thanh lắc đầu: "Có lẽ là vị kia để lại."

Bạch Liễu đi đến thu dọn đồ vật, hoang mang hỏi: "Chúng ta đi đâu?"

Không Thanh thoáng nhìn khế đất trong tay, miễn cưỡng nở nụ cười, "Hôm nay là ngày đại hỉ của cô nương, cũng là ngày lành chuyển nhà của chúng ta."

Trong khoảng thời gian này chuyển nhà ba lần, có lẽ...... Đây là lần cuối cùng.

Trước Điền Linh Độ, Dung Ly nhìn theo bóng dáng ba nha đầu biến mất, sau đó mới dời ánh mắt, nhìn qua quỷ ở bên cạnh, nàng ấy cũng mặc bộ váy đỏ rực, chỉ chưa đội mũ phượng, mái tóc trắng đen đan xen được vén lên cao, búi tóc thật đẹp, trên búi tóc có lụa đỏ thon dài xuyên qua, dưới lụa đỏ là những chiếc chuông bạc không vang.

Hoa Túc bình tĩnh nhìn nàng, "Vào Thương Minh Thành, chính là quỷ của Thương Minh Thành, không có đường quay đầu lại."

Dung Ly khoác cánh tay của nàng ấy, yếu ớt dựa vào, "Đi theo nàng còn muốn đường quay lại cái gì, ta đã nhớ đường vào thành rồi, nàng không đi, ta liền tự mình đi."

Hoa Túc hừ một tiếng, "Còn muốn bỏ ta lại?"

Dung Ly cảm thấy oan uổng, nàng đâu có nghĩ như vậy.

Còn chưa kịp phản bác, nàng đã bị ôm eo bay lên cao, lướt qua Điền Linh Độ.

Làn váy đỏ kéo trên mặt nước, quấy nhiễu đến một đám Bạch Cốt Diều, Bạch Cốt Diều đột nhiên vỗ cánh, kêu ọt ọt bay xa.

Thoáng nhìn, còn tưởng làn váy đỏ kia là ngọn lửa hừng hực.

Vào Thương Minh Thành, vốn nên yên tĩnh hắc ám nào ngờ lại là một màu đỏ rực, trên mái cong hoàn lâu treo đầy đèn lồng đỏ, còn dán nhiều chữ hỉ, tiếng vang kèn xô na chiêng trống, náo nhiệt phi thường.

Dung Ly ngước mắt lên, nhìn thấy trên trụ Lũy Cốt dài ở giữa hoàn lâu treo rất nhiều lụa đỏ, che khuất tất cả xương trắng phía dưới.

Nàng lúng túng hỏi: "Nàng chuẩn bị khi nào?"

"Thời điểm chờ nàng hôm nay." Hoa Túc ôm nàng dừng trước đại điện.

Dung Ly đứng vững vàng, giơ tay đỡ mũ phượng một chút, mũ phượng này đè lên đầu nàng hơi nặng. Nàng ngẩng mặt lên mới phát hiện trong đại điện không chỉ có chiếc ghế dựa kia, mà còn dựng bình phong, đặt không ít vật trang trí.

Nhìn qua trông giống căn phủ của thế gian, càng có thể sinh hoạt hơn dưới đáy Động Minh Đàm, ít nhất có bức tường che gió, mái hiên che mưa.

Tuy rằng dưới đất này hẳn là sẽ không đổ mưa.

Dung Ly rũ mắt nhìn xuống, đúng lúc thấy có vài quỷ ở trong hoàn lâu ló đầu ra tò mò quan sát, Cô Sầm cũng ở bên trong.

Cô Sầm không có biểu hiện gì, chỉ gật đầu với nàng một cái.

Mắt đầm trong linh tương của Dung Ly vốn im ắng, nàng đang muốn quay đầu lại, chợt nghe thấy bên tai vang đinh một tiếng, như cam lộ vẩy vào trái tim, bùa tiên vỗ lên đỉnh đầu.

Chỉ chớp mắt, trong linh tương thật thanh tĩnh, dường như còn có linh khí tràn ra, chảy khắp toàn thân.

Hoa Túc dừng lại, mắt phượng ngước lên, sắc mặt không thay đổi mà kéo nàng hỏi: "Vào xem?"

Dung Ly gật đầu, đi vào cửa điện, vòng qua bình phong mới biết bên trong có đầy đủ án thư, giường. Trước Lũy Cốt tòa bài trí một án thư thấp, bên trên đặt mấy cuộn giấy cùng sách mỏng, nhưng không thấy bút mực.

Bên trong còn ngăn cách phòng trà và phòng đàn, không còn nhìn ra bộ dáng ban đầu, khắp nơi đều được sắp xếp chặt chẽ.

Dung Ly dừng bước chân, quay lại hỏi: "Nàng đón ta vào thành như vậy sao?"

Hoa Túc khó hiểu, "Nàng còn muốn thế nào, nếu không nàng nói cặn kẽ cho ta biết, ta lại đến ngoài thành đón nàng lần nữa?"

Dung Ly bĩu môi, kỳ thật nàng cũng không biết gả cưới là như thế nào, suy nghĩ hồi lâu, nhỏ giọng nói: "Chắc là cần phải uống rượu hợp cẩn đi."

Hoa Túc kéo nàng ngồi lên Lũy Cốt tòa, hai người chen vào một cái ghế đã vô cùng miễn cưỡng, nửa thân Dung Ly ngồi trên người quỷ này.

Dung Ly ngồi không thoải mái, cơ thể nghiêng qua, chuỗi ngọc trên mũ phượng đụng vào gò má khiến nàng cảm thấy hơi đau, nàng nhắm mắt lại, vội vàng ôm lấy vai Hoa Túc.

Một bàn tay đẩy chuỗi ngọc trên mặt nàng ra, lạnh lùng nói: "Thứ phiền toái thế này, cũng chỉ Cô Sầm mới có thể chuẩn bị"

"Cô Sầm chuẩn bị?" Dung Ly ngạc nhiên.

Hoa Túc gật đầu, "Cô Sầm trở thành quỷ sau khi chết, lúc còn sống cũng từng là nữ tướng quân. Khi đó phòng tuyến sắp bị phá vỡ, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, sợ rằng không bảo vệ được tấc đất này, khi màn đêm buông xuống nàng ấy vội vàng thành hôn, mới vừa bái thiên địa xong liền nhanh chóng rút kiếm ra sa trường, có lẽ lúc đó mọi chuyện không được như ý nguyện, cho nên lần này khi nghe ta nói muốn đón nàng về, nàng ấy đã lặng lẽ chuẩn bị rất nhiều."

Dung Ly đẩy nhẹ vai nàng ấy, "Như thế này là chuẩn bị rất nhiều?"

Hoa Túc cười một tiếng, "Ta nói người chết không cần chú ý nhiều, bảo nàng ấy có thể giản lược bớt. Nàng ấy chưa nói thêm điều gì ở trước mặt ta, nhưng không chừng trong lòng đã sắp đặt sẵn rồi."

Dung Ly lúng túng: "Đó cũng là ý tốt của Cô Sầm."

Hoa Túc xoay cổ tay, trên tay tức khắc xuất hiện hai chiếc ly bằng ngọc lưu ly, trong ly đựng đầy rượu, trên bàn đốt nến, màu của lưu ly ánh vào trong rượu khiến mặt rượu loang lổ xán lạn.

"Nếu bị say thì làm thế nào?" Đôi mắt phượng của nàng ấy cong lên.

Dung Ly tiếp nhận một cái ly, đôi mi mấp máy như cánh bướm, thanh âm nhỏ vô cùng, "Vậy nàng không thể trách ta kích nàng."

Hoa Túc vừa nghe liền giả vờ giận mà nhíu mày, "Nàng xem, còn không phải là nàng đang kích ta!"

Dung Ly tiến tới hôn nàng ấy, cánh tay mới vừa quàng qua tay nàng ấy, bỗng nghe thấy tiếng chim hạc.

Chắc chắn là hạc, nghe giống như từ Điền Linh Độ truyền đến.

Nơi này từ đâu ra hạc?

Hoa Túc lập tức thay đổi sắc mặt, khóe miệng vẫn cong lên, nhưng ánh mắt lại ảm đạm xuống.

Phía dưới phát ra tiếng leng keng của áo giáp, dường như quỷ binh trong thành đều trở nên cảnh giác.

Dung Ly ngơ ngác, "Đây là làm sao vậy."

Hoa Túc cầm cái ly trong tay nàng qua, để lên án thư, lại giơ tay vén tóc nàng ra sau tai, "Có người muốn gặp nàng."

Dung Ly khó hiểu.

Hoa Túc ôm nàng đứng dậy, hiếm khi khẽ thở dài một tiếng, "Đi thôi, đi gặp."

Dung Ly vẫn còn nhớ thương rượu hợp cẩn, "Còn chưa uống rượu."

Hoa Túc buồn cười nhìn nàng: "Cái ly này có thể mọc chân được hay sao?"

Dung Ly nói thầm, ai biết được, lỡ như ly này là đồ vật yêu biến thành thì sao, không phải chỉ chớp mắt liền chạy mất ư?

Nàng bị đẩy vòng qua bình phong, càng cảm thấy kinh ngạc hơn, "Nàng vẫn chưa nói là ai muốn gặp ta."

Hoa Túc khựng lại, đưa tay che mắt nàng.

Bị che hai mắt, phía trước tối đen, không thấy rõ gì cả, nhưng cái mũi có vẻ nhạy bén lên, nàng ngửi thấy mùi hương thanh đạm mát lạnh, mùi vị kia tựa hồ còn mang theo linh khí, ngửi một chút liền khiến người......

Khiến toàn thân quỷ thoải mái, hận không thể ăn hết sạch.

Dung Ly ngẩn ra, không ngờ sau khi chết cũng sẽ cảm thấy đói.

Hoa Túc thu tay lại, trước mặt nàng đỏ rực, ánh sáng của đèn lồng khắp thành phản chiếu vào trong mắt, nàng ấp úng hỏi: "Vừa rồi là cái gì."

"Nàng đi xem là biết." Hoa Túc nói.

"Che che giấu giấu." Dung Ly nhỏ giọng.

Đi tới ngoài cửa điện, nàng bị ôm eo bay lên không, nàng vào bằng cách nào thì Hoa Túc đưa nàng ra bằng cách đó.

Đến bên ngoài tầng thứ nhất của hoàn lâu, Hoa Túc chậm rãi hạ xuống đất, dẫn nàng tới trước cửa thành.

Vai nàng bị đẩy nhẹ một chút, nàng bước đi ra ngoài, ngước mắt lên liền trông thấy hai con hạc với chiếc cổ dài và hai cẳng chân cao gầy đang đứng.

Dung Ly đột nhiên nhận ra mùi vị vừa ngửi được là gì, chính là tiên khí, hơi thở của tiên hạc.

Tiên hạc thấy nàng ra khỏi thành, rung rung cánh chim cung kính cúi xuống một chút, thật sự có linh trí.

Một ý nghĩ chợt nảy lên trong đầu Dung Ly, nàng ngạc nhiên quay đầu lại, thấy Hoa Túc đứng bên cạnh cửa thành lẳng lặng nhìn nàng.

Quỷ này từ trước đến nay đều kiêu căng, khi nói đến thần tiên cũng cực kỳ không thèm để ý, hiện tại lại im lặng đứng ở cửa thành, cũng chẳng nói lời chế nhạo, thậm chí còn hơi nhíu mày, mi mắt rũ xuống.

Tiên hạc cúi chào, chiếc mỏ nhọn đột nhiên mở to, nhả ra một cuộn tơ lụa.

Tơ lụa sạch sẽ, bên trên hình như có viết cái gì đó.

Dung Ly giơ tay tiếp nhận, chầm chậm mở nó ra, thấy bên trên viết "Tiếp Động Hành Quân vào Thiên Môn, nhập tiên vị Chủ bắc nguyên." Tay cầm tơ lụa của nàng run lên.

Người khác đắc đạo có lẽ sẽ hân hoan nhảy nhót, nàng thì chỉ sửng sốt một chút.

Cẩn thận nghĩ lại, trong mộng kiếp trước không có tơ lụa này, sau khi nàng thành tiên liền tiến thẳng đến Thiên Môn, không có kết quả, rồi đi xuống Động Minh Đàm, bây giờ tơ lụa tới là có ý cho phép nàng vào Thiên Cung.

Chỉ mỗi phần thân của tiên hạc đã cao hơn nàng, nàng phải ngẩng đầu lên mới đối diện với mắt của tiên hạc được, "Nếu ta không nhận, thì sẽ thế nào?"

Tiên hạc nghiêng đầu, có vẻ không ngờ nàng sẽ hỏi như vậy, mở miệng nói tiếng người: "Đều như tiên trưởng mong muốn."

Dung Ly rũ mắt, cẩn thận quấn tơ lụa lại, giơ tay đưa tới trước.

Tiên hạc cúi đầu nhìn nàng, "Hiện giờ tiên trưởng đang mang thân quỷ, nếu vào Thiên Môn có thể tẩy sạch quỷ khí, đúc thân tiên, tụ hồn tiên, kết gân tiên, tu vi ngày xưa toàn bộ quay về như cũ."

Dung Ly vẫn nâng cánh tay, "Cầm đi đi."

Tiên hạc lại nói: "Tiên trưởng thật sự suy nghĩ kỹ rồi sao, tơ lụa này chỉ trình tới một lần."

Dung Ly quay đầu lại liếc nhìn quỷ mặc áo đỏ ở nơi xa một cái, gật đầu nói: "Nghĩ kỹ rồi."

Tiên hạc thấy thế liền mở chiếc mỏ dài ra ngậm lấy tơ lụa, vỗ cánh bay xa.

Dung Ly xoay lưng đi về phía cửa thành, nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong ánh mắt Hoa Túc, nàng khoác cánh tay của nàng ấy, nhỏ giọng nói: "Hai con hạc kia còn cao hơn ta."

Nàng chợt ngừng lại, bỗng nhớ tới con hạc trắng nhìn thấy trong Đồng Chu linh lúc trước.

Đó là ảo giác mà cá yêu da xanh đã gặp khi trở về Động Minh Đàm, là ảo trận mà nàng bày ra để bảo vệ Động Minh Đàm, nhưng từ khi nàng rời đi, ảo trận kia bị suy yếu rất nhiều.

Hạc trắng trong ảo trận cũng rất cao, chỉ có mào là màu đỏ, có lẽ kiếp trước nàng muốn vào Thiên Cung, cho nên tự làm ra một con tiên hạc giả để an ủi bản thân.

Đáng tiếc...... Bây giờ tơ lụa được trình tới, nhưng nàng đã không còn muốn nhập tiên vị.

Hoa Túc khẽ hừ một tiếng, "Nói chuyện với hai con hạc cũng có thể lâu như vậy."

"Thế nào, giấm của tiên hạc mà nàng cũng uống?" Dung Ly trừng mắt.

Hoa Túc bất mãn: "Ta uống giấm của tiên hạc làm cái gì, không phải muốn uống rượu hợp cẩn sao, nhanh chóng trở về uống đi, đỡ phải hai chiếc ly kia mọc chân chạy mất."

"Vừa rồi rõ ràng nàng nói chúng sẽ không mọc chân." Dung Ly mỉm cười.

Hoa Túc xùy một tiếng, "Ta sửa lời không được hay sao?"

"Không được, hôm nay nàng phải theo ta mới được." Hai mắt Dung Ly long lanh.

Hoa Túc vốn còn muốn trêu chọc hai câu, thấy vậy lời nói đều nghẹn ở cổ họng. Nàng ấy như ngâm mình trong ánh mắt này, hồi lâu sau mới chậc một tiếng, nhìn qua chỗ khác mà nói: "Đều theo nàng."