Thẩm Yến Lẫm vặn chìa khóa đẩy cửa vào, không ngờ đập vào mắt là căn phòng tối om.
Anh cởi áo khoác rồi thay giày, tiện thể nhìn dép lê của Bùi Y xếp ngay ngắn bên phải của anh, xem ra đúng là cô chưa về.
Công việc của cô bận bịu, cũng có rất nhiều việc riêng. Đây vốn là tình huống rất bình thường, nhưng mấy hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, không hiểu sao trong lòng anh cảm thấy bất an. Khi anh cố đè nén lại trở thành nỗi sốt ruột bén rễ sinh sôi từ đáy lòng anh.
Thẩm Yến Lẫm kéo cổ áo sơ mi, lấy điện thoại trong túi ra.
"Tút... Tút... Thuê bao quý khách vừa gọi..."
Anh cúp máy sau đó gọi lại. Sau khi lặp đi lặp lại như thế ba bốn lần, anh trầm mặt bước nhanh tới huyền quan, lấy áo khoác xuống, đồng thời một tay vặn nắm cửa đẩy ra...
Người ngoài cửa một tay xách túi thức ăn, một tay giơ chìa khóa, thấy dáng vẻ anh vội vã ra ngoài, lo lắng hỏi: "Anh định ra ngoài à? Có nhiệm vụ sao?"
Thẩm Yến Lẫm cẩn thận xác nhận sắc mặt cô không có gì khác thường, thầm thở phào một hơi.
Anh nghiêng người để cô đi vào, vừa trở tay đóng cửa phòng lại.
Bùi Y thấy anh có vẻ không đi nữa bèn hỏi: "Anh ăn cơm chưa?"
Anh cởi áo khoác và giày một lần nữa, chỉ trả lời câu sau của cô: "Vẫn chưa."
Cô xỏ dép lông, quơ quơ túi trong tay: "Em mua sủi cao tôm và bánh cuốn, anh đi lấy đũa đi."
Người đứng sau không đáp lại, ánh mắt dò xét trên người cô không để lại dấu vết: "Em đi đâu vậy?"
Cô đặt hộp thức ăn lên bàn, nhẹ nhàng giải thích: "Buổi chiều đi lòng vòng ở quảng trường, vừa rồi đi mua cơm tối đông người quá, xếp hàng rất lâu."
Thẩm Yến Lẫm nhìn đồ trên bàn, lại liếc hai bàn tay trống không của cô: "Hoa của em đâu?"
"Hoa hướng dương á?" Cô đứng dậy vừa xắn tay áo vừa đi về phía phòng tắm: "Tặng cho một cô bé đáng yêu rồi."
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước. Vẻ mặt Thẩm Yến Lẫm tối tăm đứng tại chỗ giây lát, quay người đi vào bếp.
Bùi Y rửa tay lau khô rồi quay lại, thấy người trước bàn ăn đã bày xong đũa và tương ớt. Cô kéo ghế ngồi xuống, xé một túi giấm rót vào đĩa, thuận miệng nói: "Hôm nay anh về sớm thế."
Thẩm Yến Lẫm cụp mắt nhìn chất lỏng chảy vào trong đĩa, lát sau " ừ" một tiếng.
Người trước mặt dừng động tác, cầm đũa ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt dịu dàng: "Em liên quan đến vụ án anh đang làm, có khiến anh khó xử không?"
"Không có." Thẩm Yến Lẫm vô thức phủ nhận, rồi lại lo lắng có phải mình phủ định quá nhanh, ngược lại làm cho cô sinh nghi hay không. Anh dừng giây lát, tiếp tục trầm giọng trấn an: "Bảo em qua chỉ là để phối hợp làm rõ tình tình. Có áp lực khác."
"Không ảnh hưởng anh thì tốt." Cô mỉm cười rất nhạt, không biết là tin hay không tin.
"Không đâu." Anh cầm đũa chỉ chỉ sủi cảo tôm, giục: "Mau ăn đi, sắp nguội rồi."
Họ ăn xong bữa tối đơn giản trong bầu không khí im lặng. Sau bữa ăn, hai người tách nhau ra một lúc, vì không cần dọn dẹp phòng bếp nên chẳng mấy chốc lại cùng nhau quay về phòng khách.
Người ngoài ban công hút thuốc xong, đi vào đóng cửa lại. Người trên ghế sô pha cúi đầu cẩn thận thoa kem dưỡng tay. Hai người trầm mặc hiếm thấy. Mặc dù ban ngày đã nói muốn tâm sự, nhưng thật sự đến lúc phải đối mặt với cô, đột nhiên Thẩm Yến Lẫm cũng không chắc mình có nhất thiết muốn biết hay không.
Về điểm này, đối phương thoải mái hơn anh, đóng nắp kem dưỡng tay, đồng thời ngẩng đầu nhẹ giọng gọi anh: "Anh xong rồi?"
Anh đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô.
Nhiệt độ ban đêm đã khiến cơ thể thấy lạnh, nhưng còn chưa đến lúc sưởi ấm Vạn Châu. Bùi Y rúc tay vào tấm thảm trên đùi, cúi mặt yên lặng một lúc, đi thẳng vào chủ đề: "Anh cũng nghe được chuyện hồi đại học của em rồi?"
"Ừ."
Ngoại trừ một tiếng trầm buồn này, Thẩm Yến Lẫm cũng không biết còn có thể đáp lại làm sao. Người bên cạnh cụp mắt nhìn chằm chằm dâu tây rửa sạch trên bàn trà trước mặt, hồi lâu sau không lên tiếng nữa. Anh nhìn khuôn mặt mềm mại kia, chợt mềm lòng, cho cô lựa chọn, cũng là cho mình trốn tránh: "Y Y, nếu như em cảm thấy rất khó nói ra thì không cần cố ép mình nói với anh. Không sao đâu."
Cô ngẩng mặt nhìn sang, chốc lát sau, nói bằng giọng rất nhẹ: "Không phải. Em chỉ đang nghĩ nên bắt đầu nói từ đâu."
"Bởi vì hồi đi học, em trải qua hai lần bạo lực học đường."
Thẩm Yến Lẫm thoáng sững sờ vì bất ngờ. Người trước mặt dời mắt đi, bình tĩnh chậm rãi nói: "Lần đầu tiên là ở cấp ba, vì một giáo viên nam. Bạn bè đều lan truyền là em chủ động quyến rũ, phát sinh quan hệ không đứng đắn với ông ta, cô lập em, tẩy chay em, phá hoại đồ của em. Về sau giáo viên kia tự sát, em càng hết đường chối cãi."
"Khi đó em mất ngủ rất nghiêm trọng, không ăn được gì, thường xuyên nôn mửa, có khi còn xuất hiện ảo giác... Đi khám bác sĩ, chẩn đoán là em bị trầm cảm mức độ vừa. Em tạm nghỉ học nửa năm, chuyển trường rồi học lớp mười hai thêm một năm, thi đỗ Giang Đại."
"Sau khi chuyển trường cho đến năm nhất đại học, trạng thái của em đã khá hơn nhiều. Em cho rằng chuyện này có thể sang trang như vậy. Vào một buổi hoạt động câu lạc bộ, em gặp hai nữ sinh cùng lớp cấp ba hồi ấy." Cô cúi đầu, khẽ cười tự giễu một tiếng: "Giang Thành lớn như vậy, nhưng em vẫn rời khỏi Giang Thành quá muộn."
"Lúc ấy em nhìn thấy bọn họ đã có linh cảm xấu, nhưng em lại mang tâm lý cầu may nghĩ, mấy năm trôi qua rồi, học sinh trung học đã từng ác ý hãm hại người khác mà không hề có căn cứ có lẽ cũng trở nên chín chắn rồi chứ?"
"Nhưng mà không hề." Cô dừng lại một lát, ngẩn ngơ trong thoáng chốc: "Về sau nữa chính là những chuyện anh đã nghe."
"Lời đồn hồi cấp ba của em bị lan truyền một lần nữa, mà còn nghiêm trọng hơn. Bọn họ photoshop hình ảnh không đứng đắn của em, chụp trộm lái xe trong nhà đến đón em, còn có một vài xa xỉ phẩm em dùng lúc ấy, thêm mắm dặm muối bịa thành câu chuyện, đăng ẩn danh trên diễn đàn trường, nhanh chóng bị bàn tán ầm ĩ."
"Khoảng thời gian đó em đi đến đâu cũng có người chỉ trỏ: thư viện, phòng học, nhà ăn. Bạn học ban đầu chơi với em cũng không muốn tiếp xúc bên ngoài với em nữa. Mặc dù hình thức bạo lực không giống hồi cấp ba, nhưng mà cảm giác bị mọi người xung quanh xa lánh cô lập không hề khác biệt."
"Thoạt đầu em còn rất cố chấp cảm thấy mình có thể chịu đựng, nhưng sức mạnh dư luận gay gắt hơn em tưởng tượng nhiều. Những người kia dựa vào một chiếc xe trong bức ảnh, đào ra tên một quan chức cấp rất cao của Giang Thành, cũng là viện sĩ vinh dự trên danh nghĩa của Giang Thành."
"Bài viết lại bùng nổ gần một ngày mới bị quản trị viên chặn. Nhà trường vốn muốn khuyên em thôi học, nhưng gia đình em ra mặt ém xuống. Sau đó kết cục đảo ngược, mấy người gây chuyện kia bị đuổi, toàn bộ tin tức trên mạng cũng bị xóa sạch. Một năm sau, chuyện này dần dần ít có người nhắc đến, coi như là kết thúc... Nếu như không có những chuyện hôm nay."
Không khí trong phòng chìm vào im lặng kéo dài theo giọng nói ngừng lại.
Hồi lâu Thẩm Yến Lẫm không nói gì. Dáng vẻ hời hợt của cô làm cho anh cảm thấy buồn bực hơn những quá khứ khôn tả này. Anh muốn bày tỏ lời an ủi nào đó, nhưng dù sự đau lòng của anh có chân thành đến đâu cũng khó tránh giả tạo trước sự bình tĩnh của cô. Anh đồng cảm với những bất lực và cô độc trong lời kể bình thản của cô, nhưng mà... đã quá muộn.
Anh có thể ôm chặt người trước mặt, nhưng anh vĩnh viễn không chạm vào được Bùi Y cần được ôm kia nhất.
"Những chuyện này em vốn định cả đời không nói với anh."
Thẩm Yến Lẫm nghe vậy hoàn hồn ngẩng đầu.
Người bên cạnh thả chân xuống, duỗi mũi chân tìm dép lê: "Nhưng bây giờ nói ra cũng tốt, có nghĩa tất cả đã qua rồi. Thực ra em đã không còn cảm xúc gì, đều là chuyện quá khứ, đừng ảnh hưởng hiện tại là được."
Cô đứng dậy mỉm cười với anh, cũng không biết có phải đang trốn tránh anh bày tỏ thái độ hay không: "Em đi tắm đây. Buổi chiều đi mệt rồi."
Người trên ghế sô pha gật đầu, im lặng nhìn cô đi vào phòng tắm, dựa vào ghế, ngửa mặt nhìn chằm chằm trần nhà.