Chơi mệt tôi nằm một bên xem mấy con shiba quýnh lộn.
Ôi chao, cái loại ngày nào cũng được ăn thịt đúng là khắc hẳn, béo ị.
Chỉ bít ước ~!
Nhưng vóc người của bản chóa cũng rất tiêu chuẩn hừ.
"Gâu!"
Không cần nhìn cũng biết đây là tiếng người kêu.
Lam Gâu Gâu phiền quá hà! Bản chóa vẫn chưa nằm đủ đâu!
"Gâu gâu gâu!!"
Được rồi, đừng kêu nữa!
Tôi miễn cưỡng mở to mắt.
Hắn nhe răng đung đưa xích chó về phía tôi...
Người xung quanh không hề kinh ngạc trước hành động của hắn.
Tôi đoán là họ đã quen rồi.
Tuy vậy, anh không thấy mất mặt à??
Tôi thấy mất hết mặt mũi chó rồi!
Không tình nguyện bần thần đi qua, Lam Gâu Gâu tranh thủ cơ hội buộc đầu bản chóa lại.
"Gâu!"
Tôi hung dữ cảnh cáo hắn.
Hắn vẫn cười há há.
"Ẳng gâu ẳng gâu."
Đệch, anh học cái kiểu này ở đâu hả?
Thật may mắn khi chúng ta không có cách nào để giao lưu với nhau, bản chóa không muốn biết anh đã trải qua chuyện đáng sợ gì đâu.
Lam Gâu Gâu rất vui vẻ khi được đàn shiba quấn lấy, đến nhà liền lùa hết đàn chó lên xe.
Tôi không quá muốn nhớ lại sau đó.
Quả là ác mộng!
Người nhỏ sức yếu là lỗi của bản chóa sao?
Có đến phức phải chen bản chóa dán lên cửa kính xe thế khum!
Cái gì? Vẻ mặt bản chóa dữ tợn?
Không, nội tại của ông đây đang rất là bình tĩnh đấy!!!!!!!!!!!!!!!!
Trong tiếng cười khùng điên suốt dọc đường của Lam Gâu Gâu và cái tay không rõ của ai cứ chà chà lên người bản chóa, cuối cùng xe cũng tiến vào thánh địa của bản chóa.
Cửa vừa mở tôi liền xông ra ngoài, nhanh như gió nhào lên người Tình Địch đang đứng trước cửa bệnh viện.
Tình Địch mau cứu tui!
Bản chóa sắp bị hành hạ đến chết rồi!!!
"Áu áu áu ~"
Tôi ôm chân Tình Địch chùi hết nước bọt dính trên người do bị liếm lên ống quần của người ấy.
Tình Địch rất kinh ngạc, người ấy ngồi xổm xuống muốn sờ tôi nhưng khựng lại rồi thu tay về.
"Mày bị ai chà đạp đấy?"
"Ẳng!!!"
Có biết nói chuyện hay không!!!! Không phải lông bản chóa chỉ hơi rối hơi ướt một tí thôi sao?
Tôi tức giận cọ lên đùi người ấy.
Tình Địch đứng lên đung đưa bắp chân lắc lắc bản chóa.
Không thả! Không thả đấy! Tôi dồn sức vào móng vuốt ôm chặt lấy ống quần.
Cuối cùng Tình Địch không có cách nào khác chỉ có thể nhìn tôi một cái, tiếp tục nói chuyện với người bên cạnh.
Thật ra trong lòng tôi có hơi rén...
Nhưng quay đầu lại nhìn Lam Gâu Gâu đang dẫn đại quân shiba qua đây bản chóa quyết tâm ôm chặt thêm một chút.
Tình Địch, bản chóa sắp bị chơi chết rồi! Anh thấy không, chúng nó vừa thấy bản chóa là sáng mắt lên!
Tôi điên cuồng cào Tình Địch.
"Tiểu Hạch Đào."
Tình Địch cúi đầu cau mày cảnh cáo.
"Ẳng!!!"
Tôi chỉ vào đàn shiba đang đến, lạnh run. (Bản chóa giả vờ thui!)
Với khả năng thuyết phục của bản chóa, Tình Địch vớt tôi lên, chỉ là có chút ghét bỏ.
Hừ, bản chóa còn chưa chê anh đâu.
Tôi nhìn mấy con shiba nhảy tới nhảy lui bên cạnh Tình Địch.
Muốn tóm được bản chóa?
Trong lòng thôi khinh thường.
Hừ, tụi mày đang ghen tị với khuôn mặt đẹp của bản chóa.
Sẽ không để tụi mày tiếp tục được như ý đâu!
Người nói chuyện với tình địch mặc áo dài trắng.
Vẻ mặt hai người đều nghiêm túc như đang nói chuyện đại sự cả đời.
Sau đó điện thoại trong túi ngực của Áo Dài Trắng vang lên.
Xì xà xì xồ vài câu.
Vẻ mặt hai người đều thay đổi.
Bản chóa còn chưa kịp phản ứng đã bị Tình Địch mang theo đến một nơi khác.
À há.
Cuối cùng bản chóa cũng được vào trong bệnh viện!
Tường xanh xanh vàng vàng thật là đẹp ~
Nhưng khi bản chóa bị ném ngoài cửa phòng bệnh cô đơn nhìn đám Áo Dài Trắng ra ra vào vào...
Trong lòng bỗng dâng lên cảm giác khó hiểu.
Dường như mỗi lần tới bệnh viện...
Họ đều là dáng vẻ bận rộn.
Nhớ tới vẻ mặt đáng sợ khi nãy của Tình Địch, bản chóa thật sự muốn nhìn tình huống bên trong phòng.
Nhưng mấy người ra vào ai cũng rất cao to, lỡ đạp phải bản chóa thì làm sao.
Lúc đó là hẹo thật rồi!
Hơn nữa bản chóa vẫn chưa sẵn sàng đi gặp người Tình Địch thích đâu.
Cảm giác đã qua rất lâu, cuối cùng bản chóa cũng nhìn thấy Tình Địch đi tới.
Một tay của người ấy vịn trên tường, trên mặt là vẻ nghĩ lại mà sợ, một lúc lâu sau cũng chỉ thở phào một hơi.
Cả người suy sụp.
"Gâu ~"
Tôi đi tới cọ cọ bắp chân người ấy, sau đó ngửa đầu nhìn người ấy.
Tình Địch nhìn tôi một lúc lâu.
"Sao mày lại chạy vào đây? Chó không được vào bệnh viện."
Lại sụt sịt một cái.
"Vẫn hôi thế."
!!!
"Gâu gâu gâu ẳng!!!"
Là anh ôm bản chóa vào đây ô kê??
Còn nữa, bản chóa hôi là tại ai? Đều tại anh ném bản chóa cho Lam Gâu Gâu!
Tình Địch ngồi xổm xuống còn chưa kịp ra tay...
Bản chóa đã trung khí mười phần kêu lên thu hút sự chú ý của Áo Dài Trắng đang đi ngang qua.
Mới vừa đặt chân xuống mặt đất dự cảm không lành ùn ùn kéo đến trong tôi.
Bản chóa nhanh nhẹn ôm đầu lăn lộn thành một đống.
"Tiểu Hạch Đào."
Giọng nói Tình Địch lạnh như băng.
Thật là đúng dịp.
Lòng bản chóa cũng lạnh như băng.
Là kiểu siêu siêu giá rét luôn!
Kế tiếp là sự im lặng đến kỳ dị.
Tôi lén lút ngẩng đầu nhìn Tình Địch.
Tình Địch thế mà lại đang vuốt mặt mình, sau đó hỏi:
"Sợ tao thế à?"
"Áu..."
Tình Địch, có phải anh uống lộn thuốc rồi không?!
Theo trình tự không phải bước tiếp theo anh nên đe dọa bản chóa à?
Ngay cả biểu cảm bản chóa cũng chuẩn bị xong rồi đấy!
Lúc này...
"Văn Khương!"
Đàn anh của Tình Địch vẻ mặt lo lắng bước xuống từ một chiếc xe vừa dừng lại.
Tình Địch kinh ngạc.
"Đàn anh, sao anh..."
Đàn Anh lắc đầu, không trả lời mà lại hỏi:
"Vừa nãy lại cấp cứu à?"
"Vâng..."
"Cũng là tình huống giống lần trước?"
"Còn nói là bị kích thích, não hoạt động mạnh nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, đàn anh, anh nói xem có thật là chính anh ấy không muốn tỉnh lại không?"
"Vậy cũng không thể từ bỏ."
Đàn Anh bỗng lộ ra vẻ mặt tự trách.
"Nếu sớm nói cho nó biết nó vẫn còn người nhà, có lẽ sẽ bớt nghĩ quẩn trong lòng hơn."
Vẻ mặt của Tình Địch cũng rất khó nhìn, há miệng nhưng không thể nói gì.
...
Thật ngại quá, bản chóa nghe mà vẻ mặt mông lung.
Mấy người có thể cho tôi kịch bản tóm tắt không??????????
Để bản chóa viết có khi lại là một bộ phim khổ vì tình!
Giữa lúc tôi mài dao chuẩn bị bắt đầu đập máy đánh chữ...
Mắt Thủy Tinh xuất hiện.
Lại còn dẫn theo chó của mình, thặc đáng sợ!
Tôi nhanh chóng phát tín hiệu cầu cứu Tình Địch.
Nhưng... Đầu óc Tình Địch như phế hết rồi, vẫn không để ý đến bản chóa.
Á à.
Đồ đàn ông bụng dạ hẹp hòi! Bản chóa thấy anh dời mắt đi chỗ khác rồi nhá!
Đang trả thù à? Quá ngây thơ.
Bản chóa biến dạng rồi, mất mặt cũng đâu phải anh!
Cũng may, lúc bản chóa sắp bị tàn phá Lam Gâu Gâu tới!
Hắn trầm mê sắc đẹp của bản chóa, ngoắc ngoắc móng vuốt ôm bản chóa lên.
Lam Gâu Gâu, tui hứa sẽ không nói anh là đồ ngốc nữa ~
Tôi đắc ý hếch mặt với Tình Địch.
Nhưng vừa vui vẻ được một giây...
Đã cảm thấy đầu bị lột trọc rồi.
Lam Gâu Gâu, tôi nói cho anh biết, bản chóa mà trọc thật, không có lông tôi sẽ cào chết anh!!!
Haizzz, nhớ Tình Địch đang giận dỗi quá.
Nhưng bản chóa ở chốn này không nơi nương tựa.
Cũng không dám to tiếng gọi Tình Địch.
"Gâu gâu gâu?"
Bản chóa ngoan như vậy sao anh không để ý đến bản chóa!
Tình Địch đang thu dọn hành lý chưa từng ngơi tay.
Hoàn toàn thờ ơ.
"Hu hu hu."
Tình Địch, anh thật sự không đưa bản chóa đi cùng sao?
Tôi lo sợ bị vứt bỏ chạy quanh Tình Địch, người ấy đi đâu tôi liền theo đó.
Để hấp dẫn lực chú ý tôi còn dốc hết can đảm nhảy vào vali.
Tình Địch đang chuẩn bị đóng vali ngừng tay lại.
Sau đó nhéo nhéo tai tôi.
"Không phải mày thích Chris lắm à?"
"Gâu!"
Bản chóa không hề thích hắn!
"Vậy sao ngày nào cũng dán lấy cậu ấy."
"Gâu gâu gâu!"
Anh đây là đang đặt điều nói xấu bản chóa đấy! Bản chóa chỉ đi theo hắn lúc ăn cơm thôi!
Hắn làm cơm rất ngon ~
Thế nhưng bản chóa vẫn thích Tình Địch anh nhất.
Đừng nổi máu ghen tuông nữa.
Tôi nở nụ cười xinh đẹp với Tình Địch.
Tình Địch không bị mê hoặc bình tĩnh hạ gục tôi.
"Mày theo tao về sẽ không có thịt ăn đâu."
Tôi chôn trong đống quần áo, trong lòng vô cùng dày vò.
Tôi có thể thu hồi lại lời vừa nãy không?
Đôi khi thay đổi hoàn cảnh cũng không tệ!
Tôi giãy giụa giữa hai tay Tình Địch, ý chí cầu sinh vô cùng mạnh mẽ.
Buông bản chóa ra! Bản chóa muốn đi tìm Chris!
Để bản chóa được thoả thích hít thở bầu không khí nước ngoài tràn ngập mùi thịt!!!
"À, không kịp rồi, mày theo tao về."
Tình Địch cười rồi vớt tôi lên, đóng vali lại rồi ra ngoài.
Trước khi xuất phát Đàn Anh ôm Tình Địch một cái.
"Anh sẽ chăm sóc tốt cho nó... Phía nhà họ Vu, lần trước bỏ qua cho chúng, lần này..."
"Em hiểu, không cần phải nương tay nữa."
Tình Địch trịnh trọng trả lời, nét mặt thêm mấy phần lạnh lùng.
Ôi chao? Gì đấy? Nói đùa à.
Hướng gió thay đổi thật nhanh!
Trời ạ! Tình Địch, không phải anh chỉ là một họa sĩ bình thường thôi sao?
Nhưng dáng vẻ không giống đang đùa của hai người...
Quả thật khiến bản chóa phải tốn tế bào não suy đoán thân phận bí ẩn của họ.
Lẽ nào!
Tình Địch, thật ra mọi người là đặc công máu lạnh? Chuyên giết những tên đàn ông khốn nạn!