Tình Địch quẹt thẻ cho tôi sau đó đứng đợi ở bên cạnh.
Tôi vui vẻ chạy vào bên trong.
Ôi chao hí hí ~
Tôi thích nhất là phốc sóc, ẻm trông rất giống người yêu lý tưởng của tôi trước đây.
Vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.
"Hôm nay ngài Văn lại tới nữa à ~"
"Chúng tôi cũng chờ anh lâu lắm đấy ~"
Tôi yên lặng quay đầu lại nhìn, Tình Địch bị quây trong một đám gái trẻ, bà thím, bà lão.
Hừ, đồ trêu hoa ghẹo nguyệt.
Nhưng chủ đề thảo luận của họ khiến tôi rất yên tâm.
Nên nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng tôi quyết định mặc kệ, boss và con sen cũng cần những lúc riêng tư mà.
"Loại cushion lúc trước anh Văn giới thiệu cho tôi thật sự tiện lợi, dùng cực ổn luôn."
"Đúng đó, lúc trước còn nghĩ dùng đồ trang điểm của Nhật thì sẽ không quen cơ."
"Ánh mắt của anh tốt thật đấy..."
...
Đoạn hội thoại này thật là đáng sợ, tôi lắc lắc đầu nhanh chóng xông về phía sàn nhún.
Sau khi hớn hở chạy thật lâu...
Tình Địch bế tôi đang thở hồng hộc lên.
Tôi vẫy đuôi thay lời từ biệt gửi đến các bạn chó.
Tình Địch cũng lưu luyến không rời tạm biệt hội chị em.
Chúng tôi ngồi trên băng ghế dài ở công viên.
"Uống đi."
Tình Địch đổ nước vào trong cái bát nhỏ mang theo rồi đặt trước mặt tôi.
Tôi bắt đầu uống nước.
"Tiểu Hạch Đào."
Tình Địch dịu dàng nhìn tôi.
"Tuy rằng được cùng mày trải qua cuộc sống mỗi ngày là một việc vô cùng vui vẻ, nhưng tao vẫn có chút không cam lòng."
"Ẳng?"
Bản chóa giờ chỉ có một mình anh thôi, anh còn muốn thế nào nữa?
"Sau này mày sẽ biết... Tính ra thì đúng là không có cơ hội... mà như thế này cũng không tệ đâu nhỉ."
"Ẳng?"
Sao toàn là mấy câu bản chóa không hiểu vậy? Hiện tại không thể nói cho tôi biết à?
Tình Địch khẽ lắc đầu.
"Mai tao đưa mày ra sân bay, khi mày thức dậy chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Thụy Điển được không?"
Sao đột nhiên vậy!!! Tôi vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng đâu!
"Gâu."
Muốn làm chuyện nguy hiểm như vậy thì hãy cho bản chóa ở lại bên cạnh anh đi!
"Chuyện này mày phải nghe tao."
Hừ! Chuyện khác bản chóa còn không nghe lời anh, chuyện này cũng sẽ không nghe lời!
Tôi nằm xuống quay đầu đi, không đồng ý.
"Tao không sao, tao lo lắng cho mày, mày nhất định phải cố gắng lên."
Tôi... tôi có gì mà phải lo lắng chứ!
Đi máy bay với anh sẽ không sợ nữa!
"Nghe lời nào."
Tình Địch không giải thích ấn đầu tôi.
Vì vậy ngày nào đó tôi tỉnh lại... đã thấy Tình Địch đang dọn dẹp từng món đồ của mình.
Ôi... cái cảm giác sắp bị vứt bỏ này.
Tôi khó chịu cọ qua cọ lại dưới chân Tình Địch.
"Chờ việc ở đây xong chúng ta sẽ gặp lại ở Thuỵ Điển, đừng lo lắng."
"Áu áu áu..."
Vậy thì để bản chóa ở lại đây với anh đi.
"Tiểu Hạch Đào."
Tình Địch ôm tôi lên ngang người, trong mắt là đau lòng khi phải chia xa.
"Mày phải biết rằng, không một ai muốn ở bên mày hơn tao."
"Nhưng đây không phải là vĩnh biệt."
"Đợi khi gặp lại nhau mọi chuyện đều đã kết thúc, những chuyện mày không biết cũng sẽ rõ ràng, hi vọng đến lúc đó mày vẫn muốn ở cùng với tao."
Ngoài anh ra bản chóa còn ở với ai được nữa?
Lúc này nhược điểm của việc biến thành chó dần lộ rõ.
Tôi không thể mởi mồm nói với người ấy "không, tôi không muốn đi".
Chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi vào trong chuồn chờ vận chuyển.
Được rồi, tôi bị ép vào.
Tình Địch là cái đồ hư hỏng, còn định bỏ thuốc bản chóa! Tôi đành phải tử tế bước vào, nghĩ cách sau vậy!
Cách lồng sắt Tình Địch vẫy tay với tôi.
Tôi không chắc mình có thể chạy hay không nên cũng không thể tỏ ra quá tức giận, chỉ giương mắt nhìn Tình Địch mấy lần.
Thế nhưng nhìn người ấy càng ngày càng rời xa mình đến cuối cùng không còn thấy đâu nữa...
Tình Địch... hức, tôi sụt sịt mấy cái.
Nhớ người ấy.
Dựa vào kinh nghiệm đi máy bay lần trước sẽ có nhân viên phụ trách kiểm tra những thú cưng được gửi vận chuyển trước khi chúng được chuyển lên khoang.
Một con chó bị ốm hẳn là không đủ điều kiện để được gửi vận chuyển!
Vì thế tôi bắt đầu rên ư ử.
"Con chó này bị làm sao vậy?"
Quả nhiên nhân viên công tác đã chú ý đến tôi.
Tôi tiếp tục giả vờ khó chịu.
Anh ta cẩn thận quan sát, cuối cùng nói.
"Không được, đưa ra kiểm tra một chút."
Oh yeah ~
Cuối cùng tôi cũng đưa ra khỏi cái chuồng, người ôm tôi còn là một chị gái mặc đồng phục éc éc ~~
"Mang con chó đến chốt kiểm dịch đi, còn nửa tiếng nữa, nếu không kịp thì thông báo cho chủ của nó."
Có người nói với chị gái như vậy.
"Vâng."
Chị gái gật đầu sau đó ôm tôi đi vào một cánh cửa khác.
Tôi vừa giả vờ ốm vừa quan sát tình hình xung quanh.
Nhưng mà cũng không có cơ hội, chị gái ôm tôi siêu chặt...
"Bác sĩ Trương, đây là thú cưng gửi vận chuyện, anh thử khám xem có khó chịu ở đâu."
Quái vật áo trắng trong phòng kiểm dịch đang ngồi trước bàn viết gì đó nghe vậy ngẩng đầu lên.
"À, được."
Sau đó quái vật áo trắng nắn chỗ này xoa chỗ kia của tôi.
Tôi ra vẻ đau đau.
Anh ta nhíu mày.
"Có vẻ bụng nó không khỏe, tình huống này tốt nhất là nên thông báo cho chủ nhân của nó."
"Vâng, tôi sẽ quay về thông báo, cảm ơn bác sĩ Trương."
"Không sao, mau đi đi."
Sau đó tôi lại cùng chị gái quay về.
Ê! Vậy lúc nào bản chóa mới có thể đi ra hả!
"Ôi, không liên lạc được với người chủ, mày chờ ở đây nhé, bọn tao sẽ liên hệ với người ở bệnh viện thú cưng đến đón mày."
Chị gái để tôi ở trong một căn phòng của bộ phận vận chuyển, còn nhét tôi vào cái chuồng lúc trước.
Quả là tri kỷ.
Cô gái, cô không thể sơ ý một chút được à?
Đợi cô ấy đi rồi tôi liều mạng phá khóa.
Không liên lạc được với Tình Địch, có nghĩa là người ấy đã hành động.
Nhà họ Vu sẽ thế nào đây?
Cũng không biết mụ điên Kính Râm kia sẽ gây ra chuyện gì nữa.
Tôi sốt ruột vô cùng.
Nhưng tôi càng cào khóa nó càng lỏng ra.
Chậc, mấy cái đồ này chất lượng tệ vl.
Tôi từ từ lay lay cửa lồng rồi chui ra ngoài, tay nắm cửa cũng chỉ là chuyện nhỏ!
Cẩn thận ló đầu ra, căn phòng này khá hẻo lánh, xung quanh cũng không có ai.
Tôi tìm một hướng rồi chạy thật nhanh.
Có lẽ là nhờ may mắn từ xa tôi đã nhìn thấy lối thoát hiểm, tôi chạy chậm một đường cuối cùng cũng thoát được ra ngoài.
Oa ~ trời xanh mây trắng! Bản chóa không phải ngồi máy bay nữa rồi!
Vui vẻ nhìn trời vài lần tôi quyết định phải làm chính sự.
Vòng qua nhân viên công tác ở khu vực vận chuyển, sau đó ra khỏi phạm vi sân bay.
Ôi, vội chết bản chóa.
Tôi ngồi xổm trong góc mất bao nhiêu công sức mới tháo được tấm thẻ trên vòng cổ xuống.
Tấm thẻ trong suốt nạm kim cương xa hoa, mặt trước còn khắc tên bản chóa và Tình Địch.
Mặt sau có một màn hình LCD, tôi đè móng vuốt lên, sáng!
Tối qua tranh thủ lúc cọ xát lên người Tình Địch lén tháo nó xuống để nghiên cứu các chức năng.
Quả nhiên có chức năng định vị ngược.
Tuy rằng lúc trước tôi còn phun nước biếng khinh bỉ loại chó nào biết dùng cái thứ đồ này, nhưng hôm nay nó thật sự vô cùng có ích!
Sau khi màn hình sáng lên liền trực tiếp kết nối cuộc gọi đến điện thoại của Tình Địch.
Đuma!! Tôi vội vàng vỗ lên nó nhưng bất hạnh là vô dụng...
Tôi kinh hồn bạt vía chờ cuộc gọi chấm dứt.
May sao Tình Địch không nhận cuộc gọi.
Sau đó trên màn hình xuất hiện định vị vị trí.
Tôi dùng móng vuốt muốn zoom to lên nhìn cho rõ...
Nhưng không được, muốn trào máu họng!!!
Tôi nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng tha cái thẻ chó đi đâu đó tìm thời vận.
Nhưng...
Thiếu con sen cục cưng chó chỉ là một em bé đáng thương vị vứt bỏ.
Tôi ngồi xổm ven đường bị bụi bay đầy mặt.
Đẹp trai như tôi vậy mà cũng có lúc thăng trầm... cát bụi.
Nên đi hướng nào đây?
Liếc nhìn điểm dừng xe bus cách đó không xa, ngại quá, đến giờ tôi vẫn không biết tuyến đường.
Haizzz, có lẽ nào tôi và Tình Địch sẽ phải chia tay từ đây?
Nhưng tôi vẫn còn việc muốn làm mà.
"Ủa? Chó nhỏ?"
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía cô gái.
Là một chị gái đang kéo vali hành lý.
"Sao em lại một mình đứng ở đây? Bị lạc mất chủ nhân hả?"
Tôi nghĩ ngợi rồi giơ thẻ chó lên với cô ấy.
Chị gái cầm lấy thẻ chó của tôi để xem.
"Ở đây hả, chị cũng đang tiện đường."
Bởi mới nói các chị em quả là cục cưng từ trên trời rơi xuống ~
Vừa đáng yêu, lại thiện lương.
Lên xe taxi chị gái dùng điện thoại thể hiện rõ hơn vị trí trên thiết bị định vị.
Thật sự là chỗ đó.
Là nơi quật khởi của nhà họ Vu.
Có lẽ mọi chuyện cũng sẽ kết thúc ở nơi đây.
"Thật sự không cần chị đưa em đến tìm chủ nhân à?"
Mặc dù chị gái nhiều lần hỏi lại nhưng tôi vẫn từ chối.
"Thôi được rồi, em thông minh lắm Tiểu Hạch Đào, mau đi tìm chủ nhân đi!"
Chị gái trả lại thẻ chó cho tôi.
Quả là một tiểu thiên sứ ~
Tôi nhìn tấm biển trước mặt ghi Trung tâm Tiếp thị và Triển lãm Giấy Vu thị quyết định quay người chạy sang một bên.
Tôi rất quen thuộc nơi này, khi tôi và Người Yêu vừa ở bên nhau đã bị Kính Râm đuổi tới nơi này làm việc.
Chỉ không ngờ sau khi tôi chết họ đã dời cả nhà xưởng về đây.
Tôi giấu thẻ chó dưới chân tường sau đó lặng lẽ đi vào từ cửa sau.
Bên dưới trung tâm kinh doanh có một bãi đỗ xe đang xây dựng, nhiều năm rồi vẫn chưa xây xong ra là họ đã có dự định.
Mặc dù đây là lần đầu tiên tôi tới địa điểm mới này nhưng về cơ bản bốc cục bên trong vẫn không thay đổi nên đi lại rất dễ dàng.
Khác ở chỗ cánh cửa thường ngày đóng kín được canh giữ cẩn thận nay lại dễ dàng đi qua.
Vậy cũng nhanh nha.
Tôi nhìn phân xưởng không có bóng dáng con người nhanh chân chạy về phía phòng giám sát.
Quá yên lặng cũng không phải là chuyện tốt.
Phòng giám sát người đi trà nguội.
Cũng may màn hình vẫn đang mở.
Tôi nhảy lên bàn tìm kiếm bóng người từ những màn hình hình vuông be bé chằng chịt.
Hi vọng họ xong hết việc rồi, tôi chỉ cần tìm Tình Địch rồi về nhà là tốt rồi.
Nhưng... tôi nhanh chóng tìm thấy họ.
Nhìn vào hình ảnh đúng là hốt cả hền.
Tuy rằng tôi rất muốn khen ngợi Tình Địch mặc toàn thân đồ đen còn mang theo súng siêu cấp đẹp trai...
Nhưng còn để bị người khác chĩa súng vào người thì đúng là quá kích thích rồi đấy!
Còn cả cái camera đểu này nữa, tại sao lại không thu được tiếng người nói chuyện.
Đúng là rác rưởi.
Hai phe trong màn hình đang giằng co.
Mặt Lạnh Như Tiền đang đỡ Kính Râm đã tiến vào trạng thái cuồng loạn nằm một góc.
Người Yêu thì đang mất khống chế đối đầu với Tình Địch.
Ồ, súng trong tay em ấy còn hơi run rẩy.
Trái lại Tình Địch của tôi mặt lạnh như băng, động tác trôi chảy.
Không biết Tình Địch nói gì với Người Yêu.
Người Yêu sửng sốt, sau đó trở nên vô cùng hung dữ.
Mẹ cha nó, chỉ sợ em ấy nghĩ quẩn cho Tình Địch một phát luôn.
Tôi lo lắng chờ đợi, Tình Địch lại không hề sợ hãi, tay chưa từng run.
Sau đó họ lại nói gì đó.
...
Haizz... muốn biết quá!
Thế nhưng tôi không dám đi, tôi nhìn vào một màn hình khác, chỉ sợ Kính Râm giở trò.
Trước đây, khi tôi tuồn tin tức ra ngoài từng xuýt bị bà ta phát hiện, bà ta đã cảnh cáo tôi nếu có một ngày nhà họ Vu xong đời bà ta sẽ dùng thứ đồ đã chuẩn bị sẵn kéo mọi người chết chung.
Bà ta là một người vô cùng cực đoan, không thể không đề phòng.
Ơ? Tôi nhìn vào một màn hình khác, là Biến Thái!
Hắn và rất nhiều người khác xuất hiện ngoài cửa phòng tài liệu trung tâm.
Trong đó còn có một người trông rất quen.
Ặc, lẽ nào là người quen của tôi?
Hắn làm cái gì ở chỗ này.
Một đám người kỳ lạ vây ở cửa, hình như không mở ra được.
Đương nhiên rồi phòng tài liệu trung tâm là nơi nào chứ...
Là nơi lưu trữ tất cả tư liệu giấy tờ, chỉ một người duy nhất biết chìa khóa bí mật.
Có người dùng thuốc nổ để phá nhưng cũng không ra.
Nhưng tôi biết chìa khóa bí mật như thế nào.
Chỉ là chưa có cơ hội dùng thôi.
Tôi nghĩ ngợi, dùng móng vuốt nhấn vào một nút trên máy tính điều khiển...
Chó không có ngón tay, đúng là phiền phức vô cùng.
Lạch cạch xong tôi quay lại nhìn nhóm Tình Địch.
Đm Tình Địch, anh đi theo họ làm gì? Không muốn sống nữa à?
Kính Râm được Mặt Lạnh Như Tiền đỡ đi ở đằng trước.
Tình Địch đi ở cuối cùng, Người Yêu nhìn chằm chằm người ấy.
...
Đến tột cùng trong lúc tôi không để ý đã xảy ra chuyện gì?
Tôi cắn móng vuốt, tính toán thời gian rồi chạm vào một hàng phím điều khiển lớn.
May mắn thay, logo ở trên rất dễ hiểu.
Hãy cho tôi biết tôi có thể tắt van nào.
Trên màn hình Kính Râm đập mạnh vào cánh cửa đang ngăn cách bà ta và Tình Địch.
Nhìn bà ta phát điên như vậy thật sự rất bất thường.
Giày cao gót nhọn như vậy còn giậm chân được, đúng là hung dữ!
Ơ kìa, bà ta cầm cái gì trong tay thế kía? Tôi nhanh chóng phóng to màn hình.
Điều khiển từ xa à?
Mặt Lạnh Như Tiền vốn đang định đến đỡ bà ta, nhưng sau khi thấy thứ đó thì vội vã đánh tới.
Nhưng Kính Râm đã bấm nút rồi, sau đó cười to ném đi.
Ồ, Mặt Lạnh Như Tiền cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt rồi.
Gã đẩy Kính Râm ra sau đó kinh hoảng tông cửa xông ra ngoài.
Nụ cười của tôi cũng cứng lại.
Vậy cái điều khiển kia rốt cuộc là cái gì?
Đây chính là cả lũ chết chùm?
Trong lòng tôi rất là đcm nó, mụ điên này đến cùng đã làm cái gì.
Rồi nhìn về phía Tình Địch...
Giời ạ, mấy người là trẻ con đấy à? Sao tự nhiên đánh nhau làm cái gì!!!
Chết đến đít rồi kia kìa!
Tình Địch và Người Yêu đánh nhau suốt mấy cái màn hình.
Theo lý thuyết thân thủ Tình Địch tốt sẽ không thua.
Nhưng không hiểu kiểu gì người ấy và Người Yêu của tôi lại đánh nhau loạn cào cào.
Một chút mỹ cảm cũng không có.
Nhìn xong muốn đau mắt hột.
Tôi ấn lên nút sơ tán khẩn cấp, tiếng còi cảnh báo vang lên hồi lâu.
Mấy người ở phòng tài liệu trung tâm khiêng ra một cái hòm nhỏ, họ không hề cảm nhận được chút nào.
"Gâu!!"
Tôi không thể nhịn được nữa nhấn nút liên hệ với gian phòng kia.
Mấy người còn không chạy mau, lẽ nào bản chóa lại phải chết ở đây cùng mấy người?
Không ổn rồi!
Tình Địch nghe được tiếng của tôi liền dừng lại lập tức.
Người ấy đứng dậy ngẩng đầu quan sát xung quanh.
Ơ, anh nghe được tiếng bản chóa à ~
"Gâu!"
Tôi tiếp tục liên lạc với thiết bị trong gian phòng bên cạnh.
Tình Địch vội vàng lảo đảo chạy theo âm thanh.
Nhìn khẩu hình miệng dường như người ấy vẫn luôn gọi tên tôi.
Không uổng công bản chóa thương anh mà ~
Lại đi thêm vài căn phòng nữa,
Toàn bộ máy theo dõi lập tức đỏ lên, trên góc màn hình hiện thời gian đếm ngược.
Đmdmdmmdmdmdm!!!
Cái bà điên Kính Râm kia!!!
Bà có cho tôi chút thời gian không hả?
180. 179. 178...
Tình Địch bé nhỏ của tôi làm sao có thể chạy kịp ra ngoài được chứ!!!
Tôi nhìn màn hình đến hoa cả mắt, cuống đến mức toát mồ hôi lạnh.
Bình tĩnh, không được gấp.
Nơi này là kiên cố nhất, dù có dùng bao nhiêu thuốc nổ cũng không phá được...
"Gâu gâu gâu!!!"
Tôi nhấn nút liên lạc với phòng dữ liệu trung tâm.
Ban đầu Tình Địch không hiểu, nhưng vừa nghe thấy tiếng của tôi liền vội vã chạy tới.
Thấy người ấy đã vào tôi lập tức khóa cửa lại.
Lúc này mới có thể thở phào một hơi.
Tôi chỉ có thể giúp anh đến đây thôi, coi như trả ơn anh đã nuôi tôi lâu như vậy.
Tôi nhìn thời gian trước mắt, không còn nhiều lắm.
Nhìn ra cửa, lại nhìn bóng người không nhúc nhích ở nơi nào đó.
Thôi, tôi về không phải vì muốn muốn tự mình trông coi người ấy à.
Tôi nhảy xuống khỏi bàn ra khỏi phòng giám sát, rẽ vào hướng dẫn đến nhà máy.
Chó chạy nhanh hơn người thật.
Tôi có thể cảm nhận được gió thổi tung những trang giấy.
Bản chóa trong camera chắc hẳn rất đẹp trai.
Người Yêu đang ngồi tựa vào một góc, mặt xanh tím không còn vẻ đẹp trai tao nhã nữa.
Đúng là xấu!
Trên mặt ẻm máu chảy thành dòng, còn lẫn cả vệt nước mắt.
"Gâu!"
Tôi ngồi cách em ấy không xa, nhìn thế nào cũng thấy trong lòng trùm kín một cơn uất nghẹn.
Tôi hiểu cảm giác tình cảm mãnh liệt mà không thể chạm tới được.
Cũng không thể nào tưởng tượng được hình ảnh một người mình đã từng rất yêu cuối cùng lại quyết định tự tử vì tình là như thế nào.
"Mày là... Tiểu Hạch Đào? Sao mày lại ở đây..."
Người Yêu chật vật thở phì phò.
Tôi tiếp tục nhìn em ấy.
"Ánh mắt của mày khiến tao nhớ đến một người... Hầy, có phải tao điên rồi không, sao lại có thể cảm thấy một con chó giống anh ấy chứ."
"Đau quá."
Người Yêu ôm lấy lồng ngực của mình.
"Thì ra bị người khác lừa dối tình cảm là cảm giác thế này..."
Đúng vậy, cuối cùng em cũng biết rồi.
Người Yêu ngửa đầu lên, nước mặt không ngừng trượt xuống từ khuôn mặt em ấy.
Em đau còn có thể để nước mắt trào ra, tôi lúc trước còn không thể làm như vậy.
"Tao thấy có lỗi với anh ấy, nhưng anh ấy như vậy cũng không sống được, chờ xuống lỗ rồi tao sẽ nói xin lỗi với anh ấy!"
???
Cái gì mà không sống được??!
Bỗng nhiên có một khả năng chưa từng nghĩ tới hiện lên trong đầu tôi!
Tôi... tôi vẫn chưa chết đâu!!!
"Gâu gâu gâu!!!!"
Chết tiệt thật chó với chả má, lại không biết nói chuyện!
Người Yêu vẫn đang lẩm bẩm.
"Không tha thứ cho em à? Lâm Hạch..."
Sau khi tôi làm chó chỉ có một người gọi cái tên này.
Vừa quen thuộc vừa xa lạ, vừa nghe đã thấy khổ sở đến không thể thở nổi.
Tôi không kịp phản ứng nữa.
Tiếng nổ ầm ầm thật lớn.
Vừa quay đầu đã thấy ngọn lửa đỏ rực mang theo nhiệt độ nóng bỏng nhanh chóng bao phủ lấy đôi mắt của tôi.
.....
Mấy hôm sau trong một bệnh viện tư nhân ở Stockholm - Thụy Điển.
Các bác sĩ và y tá trong tòa nhà màu vàng di chuyển nhanh chóng.
Đây là ngày thứ tám sau ca phẫu thuật não của một bệnh nhân sống thực vật.
Rõ ràng đã loại bỏ cục máu đông nhưng hắn vẫn chưa tỉnh lại, mỗi giây mỗi phút đều đứng bên lằn ranh sống chết.
Lần cấp cứu gần nhất là vào ba ngày trước đã giúp các bác sĩ có thể thở phào nhẹ nhõm đồng thời cho phép người nhà có thể vào thăm bệnh nhân trong một thời gian ngắn.
Cửa mở ra rồi đóng lại.
Người đàn ông với vết thương còn sót lại trên mặt ngồi bên giường, cẩn thận nắm lấy bàn tay gầy gò và lạnh lẽo dưới chăn của bệnh nhân.
Khuôn mặt của người đó cũng tiều tụy hốc hác không khác gì người bệnh nằm trên giường, khác nhau ở chỗ anh đang mở mắt.
Đôi mắt đen, viền mắt đỏ quạch, bên trong ầng ậng nước mắt rồi từng giọt lăn xuống.
"Anh đúng là đồ vô tình, lúc làm người đã như thế, làm chó rồi cũng chẳng khác gì."
"Cho rằng cứu em rồi là đủ sao?"
"Không đủ đâu Lâm Hạch."
Nỗi đau trong lòng Văn Khương lúc này lớn hơn vạn lần những gì anh có thể nói ra.
Mỗi giây mỗi phút trôi qua như có bàn tay đang cấu véo trong thịt, càng lúc càng sâu.
Máu từ trái tim bị đâm thủng tràn ra, rồi toàn bộ chảy vào hốc mắt không ngừng.
Lần này, người anh yêu biến mất ngay bên cạnh anh.
"Xin anh hãy tỉnh lại, hãy dùng đôi mắt này nhìn em một lần, không phải trước đây lúc nào anh cũng nhìn em đến đờ ra sao? Bây giờ cho anh nhìn đủ."
Cho dù Văn Khương có nói thế nào, dù là mấy lời khi nói với Lâm Hạch hay Tiểu Hạch Đào đều sẽ giận thì người ấy cũng không tỉnh lại.
Đôi mắt nhắm chặt trên khuôn mặt xanh xao, ngay cả hơi thở cũng khẽ khàng không thể phát hiện được, hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài.
"Tiểu Hạch Đào, em cũng nhớ anh khi còn là Tiểu Hạch Đào rồi, có lẽ em không nên tham lam."
"Chỉ cần là anh, là người hay chó thì sao chứ? Em không nên để anh lên máy bay một mình để rồi xảy ra chuyện như thế này."
Chán nản và tự trách khiến tay anh không tự chủ bóp mạnh, sau khi nhận ra anh lại cuống quýt buông ra.
"Xin lỗi, xin lỗi Tiểu Hạch Đào."
Văn Khương nhẹ nhàng xoa tay cho hắn, dù cho vừa rồi anh dùng sức thì vết đỏ trên đó vẫn không mấy rõ ràng.
Có lẽ trên đời này thật sự có kỳ tích.
Văn Khương bỗng cảm thấy tay Lâm Hạch khẽ run một cái.
Lúc đầu anh còn nghĩ mình gặp ảo giác.
Nhưng sau đó không chỉ tay mà mặt Lâm Hạch cũng cử động.
Kinh hỷ tràn đầy đại não khiến anh toàn thân kích động.
Cũng cuống quýt.
Văn Khương bình ổn lại hô hấp rồi nhìn thẳng về phía Lâm Hạch.
Lông mày của hắn khẽ nhíu, một lúc sau mí mắt run rẩy mở ra.
Là một đôi mắt mờ mọt khẽ nheo lại vì ánh sáng.
Văn Khương vội vàng vươn tay che lại cho hắn.
Khi thấy ổn rồi mới đối diện với tầm mắt của hắn.
Đôi mắt kia đã nhìn về phía Văn Khương đúng như những gì anh khát vọng.
Cho dù chỉ là cái nhìn mơ màng cũng đủ khiến Văn Khương mừng rỡ.
Nhưng sau chút mơ màng đó vẻ mặt Lâm Hạch cũng trở nên nghi hoặc, như thể không biết chuyện gì xảy ra.
"Lâm Hạch?"
Văn Khương khẽ gọi hắn.
Cái tên này vừa gọi ra tựa như bật công tắc.
Trong mắt của Lâm Hạch đột nhiên ùa lên nỗi đau khổ to lớn và tuyệt vọng khôn cùng.
Người khác nhìn vào mà thấy giật mình.
Miệng hắn khép rồi lại mở, cuối cùng không nói gì.
"Lâm Hạch, Lâm Hạch anh làm sao vậy!"
Văn Khương xoa mặt của hắn, hoảng sợ đến mức tay chân luống cuống.
Lâm Hạch lại run rẩy, đau khổ đến mức không thể chịu được, hắn nhìn Văn Khương rồi cuối cùng dùng sức nhắm mắt lại.
Văn Khương hoảng sợ.
Cái nhắm mắt ấy tựa như sẽ vĩnh viễn không bao giờ mở lại nữa.