"Ê, đợi đã! Đậu Thần, mau đến nhìn shiba nè, hôm nay nó đẹp rồi, ngày mai ba cũng cho con mặc như vậy nha!!"
Một cái mẹt chóa đen thùi lùi dí sát vào cửa sổ, con mắt đen bóng xuyên qua cửa kính nhìn tôi.
Tôi xuýt tắt thở.
Vội vã phát huy thần kinh vận động ưu tú của mình.
Nhảy lên bảng điều khiển và nhấn nút đóng cửa sổ.
Làm xong việc này tôi đặt chi trước lên tay lái, ra vẻ đáng thương nhìn tình địch.
Ngày hôm nay.
Chỉ hôm nay thôi.
Tôi không có mặt mũi để khinh bỉ con da đen nữa.
Tình địch nhíu mày, người ấy quay đầu nhìn về phía chủ nhân của con da đen ở ngoài cửa sổ, cùng với con da đen hùng dũng oai vệ đang muốn lao lên chiến một trận.
Tôi bị xách xuống ghế ngồi.
Còn chưa kịp ngồi vững.
Xe đã lao đi băng băng.
Tuyệt lắm, dù anh làm tôi mất hết mặt mũi, tôi vẫn sẽ yêu anh một giây.
Sau đó trên đường tôi lại đắm chìm vào quá khứ bi thương của mình.
Trong lúc tôi nghĩ rằng khoảnh khắc vừa rồi đã là bi thương nhất đời chó...
Thì xe dừng lại.
Sau khi mở cửa...
Tôi lập tức cảm thấy khổ sở khi nãy chẳng là gì.
Tôi đã hiểu, hiểu được sự tuyệt vọng.
Nếu hỏi tôi khi làm người + làm chóa ghét nơi nào nhất...
Xin thưa là bệnh viện dù có đứng hạng 1000 thì cũng không ai dám tranh hạng thứ 999!
Cho dù logo có là hình đầu chó.
Không, tui không đi!!
Tôi xoay người chui vào trong xe.
Nhưng một sức mạnh thần bí vô hình đã kéo tôi về phía sau.
Tôi uốn éo mấy cái trên ghế ngồi.
Cuối cùng vẫn rơi vào ma trảo.
"Ẳng...."
Tôi kháng nghị cắn tay áo tình địch.
Có vẻ tâm trạng của tình địch rất tốt.
Vẻ mặt người ấy nhìn sao cũng thấy gian trá.
"Tiểu Hạch Đào, mày sợ bệnh viện thú y à?"
Tôi đang suy nghĩ có nên phản bác hay không đã nghe thấy tình địch nhìn tôi chằm chằm rồi nói.
"Rốt cuộc so với bệnh viện, xem ra mày không sợ nhổ răng nhỉ?"
Tôi nhanh chóng thè lưỡi giả vờ không biết gì hết.
Tình địch để tôi xuống đất sau đó lấy khăn tay ra lau vết nước bọt trên tay áo.
Không thể không nói, vẻ mặt bình tĩnh của người ấy cũng đẹp đến mức chết đi sống lại.
"Đi thôi."
Người ấy cất khăn tay, đi vào bệnh viện.
Tui từ chối!!
Để thể hiện một tâm hồn bất khuất...
Tôi không di chuyển.
Tình địch thấy thế giơ giơ lên dây xích chó.
À, anh nghĩ cái này uy hiếp được tôi chắc?
Tôi quay người chạy, tôi nhất định phải phản kháng! Tất cả áp bức!
Cảnh tượng trước mắt đều đang tua ngược.
Cứ như một chiếc đèn kéo quân đang chiếu lại đời chóa của tôi.
Cíu, tui khum thể thở được!!
"Mau nhìn mau nhìn."
"Oa, shiba dễ thương quá! Nhìn váy nhỏ của nó kìa ~"
"Họ đang giận dỗi hả?"
"Chủ nhân kìa ối giời ơi! Kéo xích chó thôi mà cũng đẹp trai như vậy, mau chụp!!"
Đúng là ói ra máu!!
Tôi nhìn cô gái đã giơ điện thoại lên, nhanh chóng quay đầu chạy về phía tình địch.
Mụ nội nó.
Tôi có thể mất mặt ở đây.
Nhưng tuyệt đối không thể mất mặt online.
Mấy hôm trước lướt weibo thấy video ngu ngốc của mấy chó khác...
Khiến bản chóa đầy cười ngất há há há.
Tình địch kinh ngạc liếc nhìn tôi đang tích cực chạy về phía trước, bước nhanh chân đuổi theo.
"Lớn hơn lần trước nhiều rồi."
Bác sĩ vừa thấy tôi đã nói.
Hiển nhiên đã khắc sâu ấn tượng với mặt chóa đẹp zai của tôi.
"Gâu gâu gâu?"
Bản chóa đến đây lúc nào? Tôi khó hiểu nhìn tình địch.
Thế nhưng tình địch không nhìn thấy ánh mắt của tôi, hừ.
Tự nói chuyện với bác sĩ.
"Lần trước ngài nói hình thể của nó hơi nhỏ."
Bác sĩ gật đầu đặt tôi lên cái cân.
"Lần trước tôi tưởng nó sinh bệnh, nhưng bây giờ vẫn nhỏ hơn shiba cùng lứa rất nhiều, thể trọng cũng nhẹ, anh..."
Bác sĩ muốn nói lại thôi, ánh mắt lơ đãng nhìn tình địch.
"Không thì... Cho nó làm kiểm tra toàn diện đi!"
Tình địch nghe vậy nhìn đồng hồ, sau đó nói.
"Mất bao lâu? Tôi còn có hẹn."
Đệch, bản chóa đây nguy hiểm tính mạng anh còn băn khoăn đi ngoại tình với vợ tôi?!!
Anh có còn là người không, có không?
Bác sĩ gật đầu, nhìn tôi thương hại, đổi giọng nói.
"Tôi kê một ít viên canxi và đồ ăn dinh dưỡng, anh mang về cho nó ăn."
Tình địch không biết vì sao lại nhíu mày.
"Lần sau tôi lại đưa nó tới, phải rồi, nửa đêm nó chạy ra khỏi ổ ngắm trăng, có phải bị bệnh gì nữa không?"
"Có chữa được không?"
Tôi bị bạo kích!!
Căm giận nhìn về phía người ấy.
Tình địch, hay là anh tự cạy đầu của mình ra xem bên trong có thiếu gì không đi?
Bác sĩ như nhận được sóng não của tôi, ánh mắt cô ấy nhìn tình địch như đang nhìn một thằng ngu, kèm theo trách cứ trong yên lặng.
"Chắc là cô đơn đấy, làm chủ nhân anh cũng nên quan tâm đến nó nhiều hơn."
Ôi...
Sao bác sĩ này lại tốt như vậy chứ ~
Tôi hậm hực nhìn tình địch.
Anh nhìn đi, đến người ngoài còn nói như thế.
Ngay cả miếng thịt cũng không cho tôi ăn, đồ con sen xúc cớt ki bo, hừ!
Tình địch mím môi nhìn tôi.
Trong lúc tôi còn đang nghĩ người ấy xoắn xuýt trong lòng muốn nói xin lỗi hoặc bồi thường cho tôi...
Thì người ấy lại nhanh tay đội cái mũ đã tháo ra để một bên lúc khám bệnh lên cho tôi.
Quay đầu nói với bác sĩ.
"Phiền cô cho nó nhiều thuốc vào."
- --
À, anh không quan tâm tôi sao?
Không sợ một ngày kia sẽ mất đi cục cưng cún nhỏ bé à?!!
Tôi tuyên bố, anh bị hủy con sen tịch!!!
Ê? Tình địch anh đi đâu? Anh muốn đi đâu?
Tôi thấy tình địch một mình đi ra ngoài.
Đm, anh không cần tôi nữa à???
"Chủ nhân của mày đi lấy thuốc, đừng vội, chút nữa là quay về thôi."
Bác sĩ vội vàng nhét tôi đang định nhảy xuống khỏi bàn khám bệnh vào trong lồng.
"Ôi chao, lại một người như vậy, bản thân thì ăn mặc không tệ."
Bác sĩ dùng giọng điệu nhìn thấu hồng trần nói thầm với thư ký.
"Có chút tiền là học đòi nuôi thú cưng rồi đưa đi khắp nơi khoe khoang, xong lại nuôi không nổi."
Thư ký gật đầu, dùng ánh mắt lo lắng nhìn tôi.
"Trọng lượng của nó có vấn đề..."
"Màu lông không tệ lắm, còn tạm được, nhưng..."
Xem tôi nghe được cái gì này???
Mấy người không biết thì đừng nói linh tinh chớ!!
Tình địch của tôi nuôi tôi rất dụng tâm có biết không.