Tui Biến Thành Chóa Của Tình Địch

Chương 9



Sau ngày đó...

Tình địch của tôi trở nên gà mẹ rất nhiều.

Không có việc gì làm sẽ tìm tôi gây rối.

Giống bây giờ.

Cách nhau một tô cơm chó, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau.

Tôi ngẩng đầu ưỡn ngực.

Tình địch im lặng không nói.

Một lát sau người ấy chỉ tay vào cái bát, rồi nói.

"Ăn đi."

Tôi nhìn bát thức ăn cho chó với ánh mắt nhìn hàng buôn lậu.

Sừng sững không động đậy.

"Không ăn thì ném mày xuống dưới."

À, tôi sẽ tin chắc?

Anh đã không thể rời xa bản chóa từ lâu rồi. Hờ.

Tôi vẻ tiếp tục giữ vững vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt.

Tình địch vò đầu bứt tai.

Sau đó nhặt ra một viên thuốc màu vàng từ đống thức ăn cho chó.

Chậc, không biết trên đầu tình địch có gàu không.

Tôi âm thầm chê bai trong lòng.

Ánh mắt lại nhìn tình địch.

Đệch?!

Sao anh lại ăn vụng thuốc của bản chóa!

Mau nhổ ra cho tôi!

Trong miệng tình địch nhai rôm rốp mấy viên thuốc canxi dành cho chó.

Ăn hết viên này đến viên khác.

Còn vui thích gật gù.

"Vị cam."

Tôi biết! Nó còn ngọt nữa!

Không phải bản chóa là cục cưng của anh à?

Sao anh lại đối xử với tôi như vậy?

"Gâu!!"

"Tự nhiên quậy cái gì?"

Tình địch xoa gáy tôi.

Hừ, tui giận! Dỗ cũng không hết đâu.

Tôi quay đầu không thèm nhìn người ấy.

Nhưng lại bị tình địch xoay lại.

"Nói, mày muốn thế nào?"

Tôi nghi ngờ nhìn người ấy.

Có vẻ tình địch đang thỏa hiệp.

Dễ vậy sao?!!

Trong lòng tôi mừng húm vội giơ chân chỉ về phía cửa.

"Cái đấy không ăn được."

Tình địch nhìn theo chân của tôi, nghiêm túc nói.

Anh đần hay tôi đần?

Tôi cào móng.

Tình địch lại suy tư.

"Mày muốn ra ngoài à?"

"Gâu!"

Muốn chứ.

Sau khi được chạy dưới ánh mặt trời cùng anh đẹp trai tôi đã suy nghĩ, nếu tình địch cũng đồng ý ra ngoài chơi với tôi thì tốt rồi.

Tình địch ngáp một cái, không hề bằng lòng.

"Cho ra ngoài mày lại sủa inh ỏi thì làm sao?"

"Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!!"

Xin chú ý cách dùng từ của anh.

Tiếng mẹ đẻ của anh đúng là rác rưởi.

"Còn dám sủa tao, thịt không có mấy lạng mà gan chó lại to nhỉ."

Tình địch nhéo tai tôi, như cười như không nhìn tôi.

"Ẳng ẳng ẳng..."

Tôi chỉ muốn ra ngoài chơi thôi mà!

Tôi giãy khỏi tay người ấy nhanh chóng chạy đến bên cạnh cái thùng biến thái gửi tới.

Cái thùng rất cao, tôi phải nhảy lên ghế mới nhảy vào trong được.

Vừa mở ra là một đống váy bướm làm người ta xấu hổ, cuối cùng tôi cũng tìm được cái đĩa bay.

"Gấu!"

Tôi ngậm đĩa bay chạy tới bên cạnh tình địch.

Bản chóa muốn chơi cái này!

Tình địch khom lưng cầm đĩa trong tay, suy tư một chút rồi nói.

"Tao thấy viên canxi ăn ngon lắm, không thì... về sau để tao bồi bổ cơ thể đi!"

Lại còn cướp đồ ăn của chó? Đây là chuyện con người nên làm sao?

Thấy người ấy quay người tôi còn chưa kịp buồn vì bị cướp mất đĩa bay...

Đã phải dạng chân vội vã chạy về với cái tô chó của mình, nhanh chóng nhào lên rồi nằm sấp xuống.

"Tiểu Hạch Đào."



Tình địch trên cao nhìn xuống rồi gọi tôi.

"Gâu?"

Tôi nhìn vẻ mặt của tình địch, nói chung không tốt lắm.

"Sau này muốn gì cứ nói thẳng với tao, tao không thích bị uy hiếp, biết chưa?"

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, nhưng vẫn không nhìn vào tình địch.

Chậc.

Lúc tôi muốn mượn điện thoại của anh để lướt Weibo anh có đồng ý không?

Không phải chỉ dính chút nước miếng thôi sao?

Keo kiệt! Hứ!

Tình địch thở dài quay người rời đi.

Đúng vậy đúng vậy!

Đàn ông nói một chữ cũng không thể tin.

Áu áu áu...

Tôi chảy xuống dòng lệ thương tâm.

Từ sau khi làm chó cuộc đời của tôi chẳng ngoài gì ngoài sữa bò vô vị.

Không thì cũng là thức ăn cho chó không có hương vị gì.

Thứ duy nhất an ủi tôi chính là viên canxi tôi từng ghét nhất!

Vị cam, ông đây ăn thôi cũng thấy ngon rồi.

Tôi nức nở dụi mắt.

Tình địch quay lại, người ấy giang tay ra.

Trong tay có hai cái lọ.

"Vị ô mai hay vị cam, mày muốn cái nào?"

A A A A A A A A!

Tình địch, anh bị gì vậy...

Nói mau, anh biết bản chóa mắc bệnh khó chọn từ bao giờ!

Hài lòng ăn xong thức ăn cho chó trộn hai vị canxi.

Tôi lại kéo dây xích chó muốn tình địch dắt ra ngoài đi dạo.

Ôi ~ trời xanh quá, không khí thật trong lành.

Tôi vừa đi vừa lải nhải với tình địch.

Ngày nào cũng chỉ biết ru rú trong nhà.

Không biết ra ngoài vận động một chút gì cả.

Anh nhìn mấy con sen sát vách với dưới tầng nhà chúng ta đi.

Có người nào không có làn da rám nắng khỏe mạnh không?

Cái dáng vẻ gầy gò gió thôi là bay này của anh...

Có khi đến nữa lại phải dựa vào cơ thể cường tráng của tôi mới đứng nổi.

...

Cảm thấy dây xích chó bị kéo lại.

Tôi bước chậm lại quay đầu nhìn tình địch.

Màu da của người ấy trắng đến lóa mắt dưới ánh mặt trời, người ấy híp mắt lại dùng tay che bớt ánh nắng.

"Mày có thể ngậm mồm lại không hả Tiểu Hạch Đào?"

À.

Mới nói anh hai câu đã cãi rồi ~

Tôi không lo thì còn ai lo lắng cho anh nữa.

Đúng là làm người ta không bớt lo mà.

"Vào trong đó đi."

Tình địch thuận tay chỉ một cái rồi kéo tôi về phía bãi cỏ dưới bóng cây.

Tôi lăn lộn ra đất.

Không còn sức để phản kháng.

Vì vậy cứ để người ấy túy ý kéo đi.

Cái bụng trượt trên bãi cỏ mềm mại, tôi quét mắt nhìn những người qua đường.

Cuối cùng bản chóa đã mất mặt trước bao nhiêu người?

Tình địch lười biếng ngồi dưới bóng cây.

Người ấy xoay xoay cái đĩa trong tay.

Thuận tay ném ra ngoài.

Tôi đệch!

Cánh tay anh nhỏ thế mà sao lại ném xa như vậy?

Anh muốn bản chóa mệt chết đúm khum?

Thấy tôi thờ ơ tình địch cũng không miễn cưỡng.

"Thì ra mày không thích món đồ chơi này, đợi về nhà sẽ đưa thùng qua kia cho Đậu Đen ở tầng dưới."

Nực cười! Bản chóa chọn một tư thế vô cùng đẹp trai rồi chạy!

Tôi sải rộng bước chân đi nhặt chiếc đĩa bay lúc này đã biến thành một điểm nhỏ.

Hừ, đương nhiên tôi không thể nào đi thích mấy món đồ chơi dành cho chó.

Nhưng phải đưa cho con da đen kia?

Còn không bằng để cho ông ăn hết!

Cái bóng dưới chân vô cùng oai vệ, lộ ra cơ bắp cường tráng.

Bộ lông mượt mà bóng loáng phấp phới trong gió.

Tôi đúng là một tiểu yêu tinh mê người.

Duy trì trạng thái hưng phấn, tôi ngậm đĩa chạy về.

Thế nhưng tình địch lại không quan tâm đến tư thế oai hùng của tôi mà lại nói chuyện với người khác.

Hừ.

Sao lúc nào cũng có người đến phá vỡ thế giới hai người của chúng tôi thế?

Tôi chạy nhanh hơn, gầm gử cào móng vuốt.

Nhất định phải cho tên quỷ đáng ghét kia hai phát!

Nhưng sau khi dùng thị lực 8.0 để thấy rõ thằng cha kia là ai...

Còi báo động trong đầu tôi réo vang.

Quan trọng là tôi còn đang chạy nhanh như gió.

Không thắng được ok?!

Không thể quay người, tôi trượt chân.

Thân thể lăn quay mấy vòng, trực tiếp lăn đến dưới chân tên nào đó.

Trong lúc tôi đầu váng mắt hoa...

Đã nghe thấy tiếng cười to liên tục.

Một người nào đó xốc tôi lên.

"Nghe nói mày có tên rồi? Tiểu Hạch Đào."

Nguồn gốc của những cơn ác mộng!!

Trước mắt tôi cuối cùng cũng trở nên rõ ràng.

Khi nhìn thấy biến thái, tôi giãy dụa kịch liệt.

Đệt mịa! Tình địch, sao anh không cứu tôi!

Tôi kêu to với tình địch như điên.

Có lẽ vẻ mặt của tôi quá thảm thiết, tình địch đón lấy tôi từ trong vòng tay của biến thái.

"Đau lòng quá, là tao đỡ đẻ cho mày đó Tiểu Hạch Đào, sao lại sợ tao như vậy?"

Biến thái nghịch cái roi da trong tay, giả vờ đau lòng nói.

Chúa tể diễn xuất!

Một tên cuồng huấn luyện chó!

Biến thái!

Tôi sủa vài tiếng vào mặt hắn.

"Nó vẫn còn nhớ mấy chuyện cậu bắt nạt lúc còn bé."

Tình địch vuốt lông cho tôi, thay tôi nói lời muốn nói.

"Tôi làm gì?"

Vẻ mặt của biến thái rất vô tội.

Tình địch mở to mắt, hiển nhiên cũng chịu không nổi tên này.

"Cậu sờ chít chít của nó..."

"Gâu gâu gâu!"

Đm, tình địch, anh còn nói!!

Tôi cắn tay áo tình địch rồi nghiến răng.

"Hả? Ha ha."



Biến thái như đang nhớ lại.

Trong lòng tôi có dự cảm không ổn.

"Không phải là bởi vì nó quá nhỏ sao, tôi kinh ngạc."

...

Tình địch, anh đang làm cái gì?!! Đừng kéo tôi, tôi muốn liều mạng với thằng này!!!

Sĩ có thể giết, chó không thể nhục!!

Tôi hơi bối rối.

Nhưng không phải vì chịu công kích chóa thân không tồn tại đâu nhá.

Chỉ là tôi rất ghét tên biến thái thôi.

Hắn và tình địch vừa gặp mặt...

Đã vội dẫn nhau lẻn vào trong phòng.

Khụ, là phòng làm việc, cũng là phòng vẽ tranh.

Không biết làm cái gì.

Còn tôi, mãi mãi bị nhốt ở bên ngoài.

Lần trước tôi được vào phòng làm việc đã là rất lâu rồi.

Đáng nhắc tới chính là...

Lần đó tôi đã thấy tình địch vẽ.

Trong chốc lát đã rất kinh ngạc!

Đơn giản là...

Rất xấu.

Ôi chao.

Lúc đó tôi còn nhỏ, không thể hiểu được làm thế nào để che giấu sự chê bai.

Nên bị tình địch đuổi ra.

Từ đó về sau chưa từng vào lại một lần.

Hừ.

Tôi rảnh chắc, không thèm nhá.

Chẳng qua view cửa sổ bên trong đẹp nên mới vào thôi.

Tôi ngồi bên ngoài nhàn nhã lắc đuôi.

Thật ra đang chăm chú lắng nghe động tĩnh bên trong.

Dù sao...

Vóc người của biến thái cũng không nhỏ.

Thời khắc mấu chốt bảo chóa sẽ xông bảo bảo vệ sen xúc cớt.

"~~~~~~"

Đây là... tiếng gì?

Tôi giật giật lỗ tai.

"~~~~"

Như là xé rách vải vóc.

Tôi chuyển động thân thể nhìn xung quanh.

Cuối cùng tập trung vào đống rác lớn trước cửa.

Nói đến cái đống này, hình như là hành lý của tên biến thái.

Nói thật, tôi không hề muốn dựa gần một chút nào.

Nhưng là người chủ nhân duy nhất có thể dựa dẫm ở cái nhà này...

Tôi nhất định phải dọn sạch tất cả nguy hiểm.

Soạt soạt soạt... Tôi nằm rạp trên đất bò qua.

"Xoẹt ----"

Tiếng xé rách rất dài vang lên, cảm giác thật thoải mái.

Vừa tìm ra nguyên nhân tôi lập tức nhảy lên cái rương.

Cuối cùng là một vali hành lý rất lớn xuất hiện trước mặt.

Đúng lúc tôi thấy một cái đầu nhô ra từ bên trong.

Con mắt đen như mực của nó phản chiếu bóng dáng đang hoảng sợ của bản chóa... Phụt, là khuôn mặt anh tuấn uy vũ.

"Gâu!"

Tiếng chó sủa vô cùng vang vọng.

Văng hết nước miếng lên mặt tôi.

Mẹ mày...

Tôi quay người bỏ chạy.

Không ổn rồi tình địch ơi, nhà của chúng ta bị cướp rồi!!

"Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!"

Kèm theo tiếng kêu phấn khích của nó là tiếng cái rương rơi xuống đất.

Nếu móng vuốt rảnh rỗi...

Tôi nhất định phải sờ đầu chó của mình.

Tôi sợ là mình không chịu nổi đả kích.

Tôi đứng trên giá treo cao nhất nhìn xuống cả nhà.

Muốn nói nội tâm không hề gợn sóng.

Đó là giả.

Đcm!!

Chó điên mau buông chậu của bản chóa ra!

Ổ của tao, đó là ổ của tao mà, mày có biết đắt tiền lắm không hả!

Mày muốn làm gì nó??? Nhả ra, nhả ra cho bố mài!!!

Ê?!!

Mày dám động tình với gối ôm của tao?

Bay... bay?

Tôi ngước lên.

Khoan hãy nói, mưa bông này cũng đẹp phết.

Cái dây xích chó treo trên đèn thủy tinh có chút buồn cười.

Lúc này tiếng mở khóa phòng làm việc vang lên.

Tôi lập tức điều chỉnh lại vẻ mặt.

Cẩn thận nằm xuống.

Tình địch đi ra trước.

Người ấy sửng sốt khi nhìn thấy tình huống nhà cửa lúc này, sau đó lấy điện thoại ra nhìn.

"Hôm nay không có bão."

"Đúng vậy..."

Biến thái vẻ mặt toang rồi.

"Gâu!!"

Chó điên nhìn thấy chủ nhân của nó thì kích động vọt tới trước mặt biến thái.

"Ư ư ư ư..."

Tình địch, nó chính là đứa làm rách gối ôm, sô pha, thảm trải sàn, rèm cửa của anh!

Anh nhìn đi, gia đình hai đứa tụi nó vừa khùng vừa biến thái.

Mau đuổi chúng nó ra ngoài!!

Tôi điên cuồng phàn nàn với tình địch.

Tình địch liếc tôi từ trên cao...

Rồi đi vào phòng khách.

"Anh Tuấn, tao cho phép mày đi ra à?"

Biến thái ngữ điệu nghiêm túc, roi da đập vào tay vang lên tiếng bồm bộp.

Chậc, đếu ai lại nhốt chó cưng của mình trong rương chứ.

Tình địch, ngàn vạn lần đừng học theo hắn nha!

"Gâu!"

Chó điên vừa nghe thấy tiếng roi da lập tức cúi đầu xuống cọ lên giày của biến thái.

À, hiểu.

Bộ dạng con cừu nhỏ này đúng là thuận mắt.

"Cái danh phá nhà của mày đúng là danh bất hư truyền, anh Triệu cũng nói với tôi từ lâu rồi, cũng nhờ nó mà nhà hàng được trang trí lại lần nữa."

Tình địch quay lại, thế mà không tức giận như dự đoán.

Hầy, đáng tiếc.

"Ha ha, đúng thế, tôi thích mấy con chó có cá tính."

Biến thái vỗ vỗ đầu chó điên, lộ ra vẻ mặt đắc ý.

Nói xong ánh mắt hắn lại lộn về phía tôi, lộ ra vẻ mặt hứng thú.



"Tiểu Hạch Đào cũng rất thú vị, cho tôi mượn về chơi hai ngày?"

Phi, mi lại muốn nhúng chàm bản chóa!

Bản chóa dù có chết cũng không khuất phục!!!

Đm, tình địch, cái vẻ mặt đó của anh là sao, anh vậy mà lại suy nghĩ???

"Bây giờ nó còn tác dụng."

Hiện tại... Hiện tại?

Tình địch, anh quá tổn thương người khác rồi đó.

Lẽ nào anh đã quên bản chóa luôn đặt anh trong lòng bàn tay để cưng chiều rồi?

Nhưng tình địch chẳng màng đến đôi mắt bé nhỏ đầy tình cảm của tôi.

Người ấy lấy điện thoại ra rồi quay đầu hỏi biến thái.

"Thiệu Nguyên, Alipay hay WeChat?"

Nói rất dứt khoát.

"Alipay đi! WeChat mất phí cao lắm."

Biến thái gật đầu cũng lấy điện thoại di động ra.

"Được."

Quét mã xong tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại của tình địch reo lên.

"Tài khoản Alipay của ngài vừa được thanh toán 2333333 đồng."

Hả??

Mấy người có chắc là không thiếu gì không, số lẻ nằm sau dấu phẩy?

"Về sau cứ tới phá nhà nhiều vào nhé?"

Tình địch cười híp mắt cất điện thoại di động thân thiện xoa đầu chó điên.

Ê, tôi cũng muốn được xoa.

Tôi chạy lại, được nửa đường liền lao thẳng vào lòng tình địch.

"Gâu ~~"

"Biết làm nũng rồi."

Tình địch đón lấy tôi, búng vào dưới mũi tôi một cái.

"Tôi bỗng thấy chó nhỏ xin xắn dễ thương cũng không tệ."

Biến thái vuốt cằm, bỗng nở nụ cười với tôi.

Cười đến mức tôi nổi hết da gà.

Nhưng...

Mi nói ai là chó cute hả?

Đui à?

"Không có việc gì thì đi đi."

Tình địch xoa lưng cho tôi, sau đó bắt đầu đuổi khách.

Biến thái dùng roi da chọc chọc cằm mình, lộ ra vẻ mặt mập mờ.

"Cậu thật sự không cần tôi cung cấp mấy dịch vụ đặc biệt à?"

Mau xéo giùm! Đừng dạy hư sen xúc cứt của tôi!!

Tình địch mặt không chút thay đổi vươn tay cấu lên thắt lưng tên biến thái một cái.

"Lần trước tôi quất cậu chưa đủ sướng à?"

Chốt tồ mát tề!!!!

Lần trước, cái gì lần trước? Tình địch, anh phải nói rõ cho tôi.

Anh còn giấu giếm bản chóa chuyện gì nữa?

Khuôn mặt biến thái giật giật, như là nhớ lại chuyện gì không mấy tốt đẹp.

"Nằm lên giường rất không thoải mái."

"Còn lần sau, xong chuyện cậu có thể nằm dưới sàn nhà, mau cút đi."

Tình địch trông có vẻ khó chịu.

Vì vậy không có ai cho bản chó một lời giải thích à?

Mấy người, từ lúc nào...

Ahhhhhh, tức giận.

"Anh Tuấn, đây cũng là mày làm!"

Biến thái cút tới cửa liền thấy đống hành lý lộn xộn của mình.

"Phạt mày..."

Tôi lập tức dồn sự chú ý sang chỗ khác.

Tránh cho nhìn có chút hả hê.

"Tối nay chỉ được ăn một bát bít tết thôi."

Hu hu hu...

Tui cũng muốn ăn bít tết.

Bản chóa khéo léo như vậy, nghe lời như vậy...

Sao lại kém cái con chó điên này...

Tôi tủi thân nhìn về phía tình địch cố gắng đánh thức lương tri của người ấy.

"Sao thế?"

Tôi gãi gãi bụng nhỏ của mình.

"Đói à? Ờm... Tối nay cho mày ăn vị gì đây?"

Tình địch ôm tôi vào trong nhà.

Không, thế giời của anh chỉ có thức ăn cho chó thôi à???

Tình địch mở ngăn tủ, bóc một gói mới.

"Quên nói với mày, vị thịt gà ăn hết rồi, hôm nay là... vị truyền thống."

À.

Đừng nói nữa.

Tôi muốn tuyệt thực.

Bản chóa là người đầu tiên ăn thức ăn cho chó còn ăn đến mức chó chết luôn!