Sau khi biểu cảm của Tần Hạc Hiên tan băng thì bắt đầu giải thích: "Tôi thật sự không nghĩ tới chuyện hại cậu, lần đó hoàn toàn là ngoài ý muốn thôi, cậu lấy nước của tôi trước, tôi muốn lén đổi lại, nhưng mà cậu đã uống hơn phân nửa rồi.
Khi đó tôi bị quỷ ma mê hoặc đầu óc..."
Thật ra Thịnh Tinh Hà không nhớ nổi chi tiết sự việc đã xảy ra như thế nào, trong đầu anh chỉ khắc sâu nhất là có người thông báo cho anh kết quả xét nghiệm nước tiểu dương tính, cả người anh hoàn toàn choáng váng.
Những chi tiết mà Tần Hạc Hiên nói lúc này anh nhớ không nổi, cho nên rốt cuộc là chính anh cầm nhầm hay do Tần Hạc Hiên cố ý đổi, thật sự không thể nghiên cứu ra được, nhưng có một điểm có thể xác định, hai năm trước Tần Hạc Hiên đã mua thuốc rồi.
Đáng sợ chính là, mình vẫn luôn coi cậu ta là anh em.
Cơn tức giận của Thịnh Tinh Hà khó có thể lắng xuống, máu xông thẳng lên đỉnh đầu, tức giận đến cả người phát run, làm thế nào cũng không đè xuống được.
Tâm tình đó cũng giống như biết được vợ mình ngủ với anh em tốt của mình, người anh em tốt kia của mình còn nói, không phải tôi cố ý, là do chính anh không để tâm đến vợ mình thôi.
Thịnh Tinh Hà cơ hồ muốn đem tất cả những lời tục tĩu học được trong hai mươi bảy năm ra xài hết trong hôm nay, cuối cùng vẫn nhịn không được, ra tay đánh người.
Tần Hạc Hiên một chút cũng không dám đánh trả, trên bụng ăn hai quyền nặng trịch, thiếu chút nữa đã nôn ra.
Lực tác động là lẫn nhau, nắm tay của Thịnh Tinh Hà cũng đỏ lên.
Thấy anh dừng lại, Tần Hạc Hiên cúi đầu nói: "Cậu đánh đi, tôi thừa nhận tôi rất có lỗi với cậu, tùy cậu đánh, đánh cho đến khi nào cậu hài lòng mới thôi."
Thịnh Tinh Hà: Tôi còn ngại làm bẩn tay tôi."
Tần Hạc Hiên tự mình tát mình một cái khiến Thịnh Tinh Hà sửng sốt, lập tức lại tát thêm một cái vang dội nữa.
"Tôi xin lỗi cậu! Lúc ấy là do tôi sợ nên không dám thừa nhận, cũng không muốn quan hệ giữa hai chúng ta cứ như vậy mà bị hủy hoại."
Thịnh Tinh Hà quay mặt đi: "Ai mẹ nó có quan hệ với cậu chứ."
Lại thêm một cái tát dứt khoát, mặt Tần Hạc Hiên sưng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
"Cậu có biết tôi ghét nhất loại người nào không?" Thịnh Tinh Hà hỏi.
Tần Hạc Hiên nhìn anh, rất tự biết mình mà thừa nhận một câu: "Loại người như tôi."
"Tôi ghét những người không tuân thủ quy tắc." Thịnh Tinh Hà nói.
"Trên đời này ai mà không muốn thắng, nhưng muốn thắng cũng phải giành được một cách sạch sẽ, một khi quy tắc bị phá vỡ thì trận đấu liền mất đi ý nghĩa."
"Nhưng nếu không bị phát hiện thì sao?" Tần Hạc Hiên giống như tìm được cửa đột phá, nhìn chằm chằm anh.
"Khi một loại thuốc mới còn chưa bị cấm rõ ràng thì nó cũng không được tính là thuốc cấm, làm sao cậu biết các tuyển thủ khác không dùng trên sân thi đấu chứ? Điều này có công bằng với chúng ta không?"
Đồng tử của Thịnh Tinh Hà đột nhiên phóng to, giật mình: "Suy nghĩ của cậu cũng quá lố bịch rồi! Dưới tình huống biết là thuốc kích thích còn chủ động đi uống cũng đã là sai, thế mà còn tìm lý do để cho mình được giải thoát nữa ư?"
"Rốt cuộc là tôi vớ vẩn hay là cậu ngây thơ?" Đáy mắt Tần Hạc Hiên đỏ thẫm, khẽ gào lên.
"Cậu thật sự cho rằng chỉ cần cậu trả giá tinh lực thì nhất định sẽ có hồi báo sao? Một số điều đã được định từ trước rồi! Cậu có thể tỉnh táo hơn một chút được không? Cậu cũng đã nhảy nhiều năm như vậy rồi, nếu không phải lần trước uống nhầm thuốc thì mốc 2m31 đó cậu có nhảy qua được không?"
Mỗi một chữ từ trong miệng Tần Hạc Hiên nói ra đều hóa thành mũi đao sắc bén, đâm vào ngực Thịnh Tinh Hà.
Anh quả thật không nhảy qua được, tương lai cũng không biết có thể nhảy qua hay không.
Bất đắc dĩ và tức giận cùng tồn tại, có điều anh tức giận cũng không phải vì mình nhảy không được, mà là tam quan* của Tần Hạc Hiên sớm đã vặn vẹo mất rồi.
*Tam quan: Thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan.
Lồng ngực Thịnh Tinh Hà nóng lên, anh tức muốn ói máu điểm điểm lên ngực anh ta: "Người cần phải tỉnh táo là cậu! Tôi có mục tiêu và lý tưởng của tôi, ngay cả khi cả đời này nhảy không qua đi chăng nữa thì tôi cũng không dùng cách này để giành chiến thắng với một tấm huy chương vô nghĩa đâu!"
"Nhưng đối với tôi mà nói, đối với toàn bộ đội nhảy cao mà nói thì một bước này có ý nghĩa rất trọng đại."
"Lúc trước cậu cũng dùng thuốc à?" Thịnh Tinh Hà nhíu mày, hồ nghi nói.
"Không có." Tần Hạc Hiên thẳng thắn thừa nhận.
"Nhưng tôi muốn vào giải vô địch thế giới năm nay, tôi đã bỏ lỡ bốn lần rồi, thật sự không muốn, cũng không thể chờ thêm được nữa."
Thịnh Tinh Hà hoàn toàn hiểu được sự bất đắc dĩ và nỗi đau khổ không có cách nào đột phá cực hạn của anh ta, anh chuyển suy nghĩ, tiếp tục khuyên bảo: "Vậy thuốc này cậu ngay cả thử cũng chưa từng thử qua đã xác định là sẽ không bị phát hiện ư? Một khi bị phát hiện có thể sẽ là lệnh cấm thi đấu bốn năm."
Tần Hạc Hiên trầm mặc mấy giây: "Xác suất bị kiểm tra ra rất thấp."
Trong cuộc thi quy định người phá kỷ lục phải trải qua kiểm tra doping, còn lại chỉ là kiểm tra thường, cơ hội nhảy cao bị kiểm tra là vô cùng thấp, chỉ có các môn thi đấu điền kinh, cử tạ, bơi lội mới đặc biệt nhiều.
Năm đó Thịnh Tinh Hà là vận động viên nhảy cao duy nhất bị kiểm tra, muốn trách chỉ có thể trách anh quá không may mắn.
Huống chi người bán nói đây là thuốc mới, cho dù là bị kiểm tra thì cũng chưa chắc sẽ bị kiểm tra ra, Tần Hạc Hiên quyết định đập nồi dìm thuyền thử một lần.
Nếu lỡ như thành công thì sao?
Ở nội dung nhảy cao nam, đội Trung Quốc đã mấy chục năm không có ai xông được vào trận chung kết, một khi có người cầm huy chương giải vô địch thế giới vào lúc này thì tất nhiên sẽ cháy lớn (cực kì nổi tiếng), giá trị thương mại kèm theo sau không phải chỉ hai ba câu là có thể khái quát hết.
Cho dù tương lai muốn giải nghệ thì cũng có con đường rộng rãi hơn để đi, giới giải trí chính là một lựa chọn không tồi.
Tần Hạc Hiên đã nghĩ như vậy.
Bởi vì lúc trước anh ta từng nghe bằng hữu nói, những vận động viên có chút danh tiếng kia chỉ tùy tùy tiện tiện nhận một cái phát ngôn, tham gia chương trình tạp kỹ thôi đã có thể chống đỡ được thu nhập của một người bình thường trong nhiều năm, thậm chí là hơn nửa đời người.
Cho dù có thất bại, anh ta cũng chấp nhận, so với không thử mà đã giải nghệ thì tốt hơn nhiều.
Đương nhiên, những điều này anh ta không biểu lộ ra mặt – như vậy quá rõ ràng, anh ta còn muốn kéo Thịnh Tinh Hà cùng xuống nước.
Anh ta bây giờ giống như là một con bạc đã lên bàn bài, trong mắt anh ta, lợi ích được phóng đại vô hạn, hậu quả lại thu nhỏ vô hạn.
Tần Hạc Hiên bóp chặt bả vai Thịnh Tinh Hà, hạ thấp giọng: "Cậu có muốn thử xem với tôi không?" Ánh mắt anh ta giống như của một con nghiện muốn dụ dỗ người khác mắc câu.
"Cậu cũng rất nhanh thôi cũng sẽ phải giải nghệ rồi đi, chẳng lẽ trước khi giải nghệ lại không muốn..."
"Cậu thật sự là không còn thuốc nào cứu nổi nữa!" Thịnh Tinh Hà tức giận rống lên.
Anh vốn định niệm tình anh em mấy năm nay mà thả cho Tần Hạc Hiên một con ngựa, chỉ cần anh ta chịu hối cải sẽ không phơi bày chuyện hai năm trước ra, nhưng bây giờ xem ra đã không cần thiết nữa.
Thịnh Tinh Hà nắm chặt điện thoại di động, xoay người đi ra cửa: "Chuyện này tôi sẽ không giúp cậu giấu diếm đâu."
Tần Hạc Hiên nhìn chằm chằm vào gáy anh nói: "Vậy tôi cũng sẽ không giấu diếm cho cậu."
Thịnh Tinh Hà quay đầu lại, hừ lạnh nói: "Tôi không cần cậu giúp tôi giấu diếm cái gì cả."
"Vậy ư? Cậu có chắc như vậy không?" Tần Hạc Hiên hỏi.
Thịnh Tinh Hà không hiểu vì sao mà nhíu nhíu mày, chống nạng đi ra ngoài, Tần Hạc Hiên nhắc nhở: "Ví dụ như quan hệ của cậu và Hạ Kỳ Niên chẳng hạn."
Thịnh Tinh Hà giật mình, quay đầu lại lần nữa: "Cậu nói bậy cái gì vậy?"
"Có phải nói bậy hay không trong lòng cậu hiểu rõ nhất." Tần Hạc Hiên nói.
"Tôi khuyên cậu nên suy nghĩ cho kỹ rồi hãy quyết định có nên đi tố cáo tôi hay không."
"Cậu còn muốn vu hãm tôi ư?" Thịnh Tinh Hà cười lạnh một tiếng.
"Vậy cậu cứ nói thử xem, tôi và Hạ Kỳ Niên có quan hệ gì?"
Tần Hạc Hiên: "Quan hệ không được phép."
"Đồ thần kinh!"
Thịnh Tinh Hà không nhớ rõ mình ra khỏi phòng Tần Hạc Hiên như thế nào, theo đạo lý mà nói thì trong tay anh đang nắm hai phần chứng cứ phạm tội của Tần Hạc Hiên, phần thắng phải nắm chắc trong tay mới đúng, nhưng anh lại có loại cảm giác như bị họng súng lạnh như băng chỉa vào đầu.
Tay trái nắm chân tướng, tay phải nắm tương lai.
Phải chọn một trong hai, rất khó để đưa ra quyết định.
"Anh có phải là ngốc không?" Hạ Kỳ Niên nghe xong một phen tâm sự của anh thì vỗ đùi, có chút mùi vị bất chấp tất cả.
"Anh cứ để cho anh ta nổ đi, chúng ta chết cũng không thừa nhận không phải là được rồi sao? Anh ta hại anh khi không bị cấm thi đấu oan ức suốt một năm rưỡi, có phải anh lành sẹo thì quên đau không?"
Quên đau thì không đến mức đó, chỉ là một năm rưỡi này cũng đã qua, Tần Hạc Hiên cho dù có bị cấm thi đấu chung thân cũng vô ích, đơn giản chỉ muốn chiếm lợi ích ngoài miệng cho bõ tức thôi, còn phải lấy lại trong sạch cho huấn luyện Biên nữa.
Chuyện yêu đương bị phơi bày có thể lớn cũng có thể nhỏ, trước mắt anh cũng không biết Tần Hạc Hiên có nắm chứng cứ thực chất trong tay hay không.
Chắc là không đâu?
Chẳng lẽ chỉ dựa vào hai sợi dây thừng không khác nhau lắm ư? Hay là hai cái cốc giữ nhiệt trông giống nhau?
Làm sao những điều này có thể chứng minh rằng họ đang yêu được?
Chẳng lẽ chỉ là một cái không thành kế để hù dọa anh thôi?
Thịnh Tinh Hà ngửa mặt lên trời ngã ra giường, thở dài nặng nề.
Anh chỉ muốn vô cùng đơn giản là nhảy cao, an an ổn ổn mà thầm yêu đương thôi trong bóng tối thôi, sao lại gặp phải nhiều chuyện như vậy!
Thật là mẹ nó phiền lòng quá.
"Anh đừng thở dài nữa mà, biện pháp tóm lại là vẫn có, không phải là anh ta muốn tố cáo hai chúng ta yêu đương sao? Nếu em có bạn gái thì sao?" Hạ Kỳ Niên nói.
Thịnh Tinh Hà ngóc đầu lên: "Ý em là sao?"
"Scandal! Thật là một điều đơn giản hết sức! Để em liên lạc với mẹ em, tùy tiện tìm một nữ nghệ sĩ nào đó nắm tay một cái, còn có thể tiện thể kéo nhiệt giúp phim truyền hình nữa.
Tiêu đề em cũng đã nghĩ luôn rồi, bí mật gặp tiểu thịt tươi ở một khách sạn nào đó, thế nào?"
Thịnh Tinh Hà vẻ mặt ghét bỏ: "Bí mật gặp ở khách sạn, nghe đẹp nhỉ, có phải em muốn tay trong tay với nữ nghệ sĩ xinh đẹp không?"
Hạ Kỳ Niên vừa định nói sao anh cứ đi chệch khỏi trọng điểm không vậy, nhưng nghĩ lại thì thấy Thịnh Tinh Hà đây là ghen tuông rồi, trong lòng vui sướng muốn chết.
"Anh cứ yên tâm đi, phái nữ dù có cởi sạch nằm bên cạnh em đi nữa, em cũng sẽ không có hứng thú đâu." Cậu vừa nói xong liền đưa tay sờ sờ bên trong đùi Thịnh Tinh Hà.
"Em chỉ có ham muốn thế này với anh, còn hăng hái lắm luôn ấy."
"Đệt!" Cả khuôn mặt của Thịnh Tinh Hà nháy mắt đã đỏ lên như màu ráng chiều nơi chân trời, lòng bàn tay cũng toát hết mồ hôi, nửa ngày mới bình tĩnh lại được.
"Scandal ảnh hưởng đến hình tượng của em lắm, em mới mấy tuổi đâu đã bí mật gặp gỡ rồi, còn mướn khách sạn nữa, quá mức không lành mạnh.
Bây giờ em là vận động viên của đội tuyển quốc gia đó có được hay không, hình tượng đều phải chính diện."
Hạ Kỳ Niên nằm sấp trên người anh, giống như một chú chó lớn cọ cọ cằm anh: "Vậy anh nói phải làm thế nào đây? Tay trong tay dắt chó đi dạo ư? Hoặc đi Disney?"
"Disney đi, tương đối phù hợp với tuổi của em." Thịnh Tinh Hà nói.
"Disney là chính diện hả?" Hạ Kỳ Niên xoay người một cái, nằm dang tay dạng chân thành hình chữ đại (大) trên giường.
"Em thật không hiểu, tất cả mọi người đều là người trưởng thành hết rồi, dựa vào đâu mà người khác đã có thể lên giường luôn rồi, còn chúng ta phải trốn tránh chứ?"
Thịnh Tinh Hà quay sang nhìn cậu: "Em cứ muốn bí mật gặp mặt với người khác trong khách sạn như vậy sao?"
Hạ Kỳ Niên nóng nảy, ngẩng đầu hét ầm lên: "Cái gì chứ! Em nói là em và anh kìa!"
Thịnh Tinh Hà ngẫm kĩ lời Hạ Kỳ Niên vừa nói thêm lần nữa, mặt lại đỏ như trời chiều: "Tư tưởng của em không lành mạnh! Tuổi còn nhỏ mà tư tưởng đã không lanh mạnh như thế rồi!"
Hạ Kỳ Niên vòng tay ôm lấy anh mà cọ cọ, lại bắt đầu chọt lét.
"Em không lành mạnh đấy, anh định phạt em à?"
"Ai ai ai, đừng quậy!" Thịnh Tinh Hà vỗ vỗ lưng cậu.
"Thạch cao sắp nứt ra rồi đây này."
Hạ Kỳ Niên hôn lên trán anh một cái.
Sau đó, Thịnh Tinh Hà gọi điện thoại cho huấn luyện viên biên nói về chuyện của Tần Hạc Hiên.
Biên Hãn Lâm trầm mặc một hồi lâu, hình như không thể nào tin được: "Em ấy thật sự mua thuốc à?"
"Ừm." Thịnh Tinh Hà nói thật.
"Cậu ấy vốn đã định dùng ở giải vô địch thế giới rồi nhưng chai nước kia đã bị em uống."
Biên Hãn Lâm: "Thầy không ngờ em ấy lại đi theo con đường lệch lạc này."
Thịnh Tinh Hà tuy có ngoài ý muốn nhưng cũng có thể hiểu được tâm tình muốn đột phá của Tần Hạc Hiên, không ai mà không muốn đoạt giải quán quân trong giải đấu lớn cả.
Có một câu nói nổi tiếng - nếu có 20% lợi nhuận, tư bản sẽ rục rịch không yên; nếu có 50% lợi nhuận, tư bản sẽ mạo hiểm; nếu có 100% lợi nhuận, tư bản sẽ dám dẹp bỏ mọi nguy hiểm; nếu có 300% lợi nhuận, tư bản sẽ dám chà đạp lên tất cả các luật pháp của con người.
Đạo lý này thật ra vẫn rất thông dụng.
Dục vọng của con người vĩnh viễn đều bành trướng, nếu thật sự có thể đảm bảo 100% không bị phát hiện thì phỏng chừng sẽ có không ít người chọn đánh cược một trận.
Đây là trò chơi giữa lương tri và lòng tham, nhiều khi sự lựa chọn chỉ nằm trong một ý nghĩ của con người mà thôi.
"Thầy sẽ gọi điện thoại nói chuyện với em ấy một chút." Biên Hãn Lâm nói.
Thịnh Tinh Hà đáp một tiếng rồi cúp điện thoại.
Lúc huấn luyện vào buổi chiều, Tần Hạc Hiên vẫn như thường ngày, hoàn toàn không giống bộ dáng của một người mua thuốc bị phát hiện, Thịnh Tinh Hà vẫn rất bội phục anh ta, nếu như mình mua thuốc mà bị phát hiện thì đã sớm rối loạn đến không phân biệt nổi đâu là hướng Bắc rồi.
Tần Hạc Hiên dường như rất chắc chắn rằng anh sẽ không báo cáo.
Thịnh Tinh Hà quả thật không báo cáo lên trên nhưng Hạ Kỳ Niên lại thuộc loại thiếu kiên nhẫn, sau khi đấu tranh một trận xong thì giao hết ghi âm và chứng cứ mua thuốc cấm cho Lâm Kiến Châu.
Rất nhanh, Tần Hạc Hiên đã bị lãnh đạo đội gọi đi.
Chạng vạng, có lãnh đạo đến phòng ngủ của Tần Hạc Hiên kiểm tra máy tính xách tay và điện thoại di động của anh ta, trải qua kiểm chứng và đối chất, Tần Hạc Hiên không còn lời nào để nói, chủ động đề nghị rút khỏi giải đấu, còn tuyên bố muốn rời khỏi đội điền kinh.
Những thứ này cũng không tính là gì, khiến Thịnh Tinh Hà tương đối bất ngờ là một cuộc điện thoại từ vùng khác —— đến từ cha mẹ Tần Hạc Hiên.
Thịnh Tinh Hà đã từng gặp cha mẹ Tần Hạc Hiên trên sân đấu, hai vợ chồng tuổi cũng tương đối lớn rồi, không biết là làm công việc gì, làn da ngăm đen, cố ý chạy từ quê nhà ở nơi khác tới đó xem con trai thi đấu.
Cách màn hình cũng có thể cảm nhận được sự cưng chiều của bậc cha mẹ dành cho con trai mình.
"Tiểu Thịnh à, chú và dì ở đây khẩn cầu con hãy buông tha cho nó lần này đi, quá khứ đã qua, nó đã biết sai rồi, sẽ không dám tái phạm nữa đâu, huấn luyện viên Biên cũng đã tha thứ cho nó rồi."
Mẹ Tần nói đến đây thì khóc không thành tiếng.
"Cầu xin con hãy tha thứ cho Hiên Hiên của chúng tôi, hai người là cùng vào đội tuyển quốc gia với nhau mà, tình cảm anh em nhiều năm như vậy, nó nợ con, chúng tôi sẽ tận lực bù đắp cho con, cầu xin con, dì thật sự cầu xin con...!Tha cho nó lần này đi."
Thịnh Tinh Hà từ nhỏ đã không có cha mẹ, chưa từng cảm nhận được loại tâm tình được cha mẹ che chở này, nhưng nghe thấy tiếng khóc ở đầu dây bên kia, hốc mắt anh hơi phiếm hồng, trăm mối cảm xúc đan xen.
Ngoại trừ nghẹn khuất, mệt mỏi, bất đắc dĩ ra thì còn có một chút thương hại.
Bọn họ còn không biết tâm tình chân thật của con trai mình, cho nên còn đang liều mạng bảo vệ cho nó.
Cha Tần Hạc Hiên hạ thấp thái độ, thăm dò đưa ra điều kiện rất mê hoặc.
Phí kín miệng 60.000.
(~241.090.518 VND)
Họ hy vọng Thịnh Tinh Hà sẽ không để chuyện này lan truyền ra, để cho con trai mình có thể giải nghệ một cách thuận lợi.
Thịnh Tinh Hà bật loa, Hạ Kỳ Niên cũng ở bên cạnh nghe, bạn trai mình bị người ta vu hãm còn chưa thanh minh được đây, cậu tức giận đến máu cũng muốn chảy ngược.
"Cần sáu mươi ngàn của của người sao? Các người chỉ lo cho danh dự của mỗi con trai mình, có nghĩ tới người khác một năm rưỡi qua đã sống như thế nào không? Đừng có bán thảm nữa, con trai ông sai thì chính là sai! Dựa vào đâu để người khác phải gánh tội chứ?"
"Tiểu Thịnh? Cậu có phải là Tiểu Thịnh không?"
"Con đây." Thịnh Tinh Hà tiến lại gần.
"Vừa rồi người kia là bạn của con, con cũng đang nghe."
Mẹ Tần Hạc Hiên run giọng.
"Dì thật sự cầu xin con, chuyện này nếu đã qua rồi, có thể ít thương tổn một người thì hãy ít thương tổn một người có được không?"
"Xin lỗi! Không, tôi không thể!" Đầu ngón tay Hạ Kỳ Niên quyết đoán nhấn xuống một cái, cúp máy thay Thịnh Tinh Hà.
Thịnh Tinh Hà có chút mờ mịt: "Có phải có chút không niệm tình người quá rồi không?"
"Anh ngốc à?" Hạ Kỳ Niên mở to hai mắt, ý đồ muốn đánh thức anh.
"Đừng có mới nghe hai câu năn nỉ đã mềm lòng có được hay không? Người phạm sai lầm là Tần Hạc Hiên! Liên quan gì đến anh? Muốn niệm tình người gì chứ? Anh đúng là lành sẹo liền quên đau."
Thịnh Tinh Hà nhìn cậu, đầu ngón tay vuốt ve màn hình điện thoại di động tối đen.
Nghe thấy giọng của hai người lớn tuổi ấy mà mềm lòng là thật, hai năm nay tức giận trong lòng vẫn nuốt không nổi cũng là thật, nội tâm anh vô cùng mâu thuẫn, lúc này anh rất cần một người kiên định nói cho anh biết, anh đúng, không cần phải hoài nghi, không cần phải dao động.
Mà Hạ Kỳ Niên lại hoàn toàn đứng ở lập trường của Thịnh Tinh Hà để nhìn nhận chuyện này, tất cả những người muốn tổn hại đến lợi ích của Thịnh Tinh Hà đều là kẻ địch cả, cho dù có khóc đáng thương đến đâu thì trong mắt cậu cũng chỉ là bạch cốt tinh giả đáng thương mà thôi.
"Tính tình của em lớn quá." Thịnh Tinh Hà nhéo nhéo mặt Hạ Kỳ Niên.
Hạ Kỳ Niên bĩu môi: "Em chỉ nhìn không được thôi, tính tình tốt lúc nào cũng sẽ bị khi dễ, lúc nào cũng phải nhường nhịn, dựa vào đâu chứ? Anh không muốn làm người xấu thì cứ để em làm là được, em đã nói là em sẽ bảo vệ anh mà, xảy ra chuyện gì cứ để em gánh cho, anh yên tâm đi!"
Loại lời như "Em sẽ bảo vệ anh" này nghe rất buồn nôn, nhưng trong đó lại mang theo vài phần chân thành đặc biệt của thiếu niên.
Theo quan điểm của xã hội con người thì là đối nhân xử thế không đủ khéo léo, không màng hậu quả, sớm hay muộn rồi cũng sẽ bị thực tế đánh cho thôi, nhưng nếu nhìn từ một góc độ khác, bây giờ cậu rất đơn giản, rất dũng cảm, rất quật cường, có thể vì người thân yêu mà không chùn bước.
Thịnh Tinh Hà nhìn Hạ Kỳ Niên, cảm giác toàn thân cậu đều đang bốc ra vẻ ngốc nghếch nhưng lại có chút đẹp trai.
Không, không, không, là rất đẹp trai.
Anh ôm lấy cổ Hạ Kỳ Niên, hướng người về phía trước, hôn lên mi tâm của cậu một cái rồi lại chạm tiếp vào môi.
Giây tiếp theo, môi anh đã bị cắn.
Lúc tách ra vừa đỏ vừa sưng, giống như vừa mới ăn một bữa lẩu Trùng Khánh xong vậy.
*Không thành kế: Một kế của Gia Cát Lượng dùng khi chỉ có 2000 quan văn và 500 kỵ binh mà phải đối mặt với đội quân đến 150.000 người của Tư Mã Ý, ông cứ mở cửa thành như mời Tư Mã Ý vào rồi ngồi trên thành đánh đàn nhưng Tư Mã lại nghi ngờ có trá nên không dám tán công vào thành.
Ý là khi mình yếu có một, hãy làm quá lên rằng mình yếu đến chín, mười khiến đối thủ phải nghi ngờ, phán đoán không không chắc, thậm chí là nghĩ theo hướng ngược lại rồi lưỡng lự không dám ra chiêu, nhưng tính rủi ro của kế này rất cao và còn liên quan lớn đến uy tín của người dùng kế.
Như Gia Cát Lượng có tiếng là người cẩn thận, không thể nào phạm sai lầm, nên khi ông dùng kế này, Tư Mã Ý sẽ nghĩ rằng không lý nào Gia Cát Lượng lại thực sự yếu thế rồi dứt khoát không chiến mà mở sẵn cửa thành cho mình như vậy được, chắc chắn là Gia Cát Lượng không sợ gì mình, mở cửa chấp mình vào thành luôn khỏi mất công phá thành chi cho mất thời gian, hoặc là có kế gì khác nữa.
Cuối cùng Tư Mã Ý rút quân.
Tuy nhiên có giả thuyết khác cho rằng Tư Mã Ý đã có thể ẩn nhẫn mấy chục năm để một ngày vùng dậy giành hết giang sơn của họ Tào về tay thì sao có thể không nhận ra kế này của Gia Cát Lượng được, chẳng qua ông biết Gia Cát Lượng đang thực sự yếu thế, lúc ấy đánh vào thành là bắt được ngay nhưng ông lo mình công cao chấn chủ sẽ bị chèn ép từ mọi phía, thậm chí là Gia Cát Lượng không còn, ông hết giá trị, sẽ bị diệt trừ mất nên mới rút quân, tha cho Gia Cát Lượng cũng là để tự bảo vệ bản thân.
_ Hết chương 52 _.