Vừa về đến nhà đã phải chứng kiến cảnh chướng mắt là em trai bị người ta sờ tới sờ lui ngay trước mắt, giám đốc Tô không vui.
Nhất là em trai của mình hình như bị cái tên tay chân không đứng đắn đó mê hoặc tâm trí, lúc anh đuổi người đi thì quay đầu sang chỗ khác ngó lơ anh, giám đốc Tô rất đau lòng.
Giám đốc Tô đau đến không thở nổi chỉ muốn lợi dụng quyền riêng đuổi việc Tần Tri, hoặc là điều hắn đi thật xa để bảo vệ an toàn cải trắng nhà mình.
Nhưng không được.
Anh là một người lớn lên trong một nền giáo dục gia đình bình đẳng, không thể trở thành kẻ độc tài chỉ vì sự bốc đồng.
Nếu anh làm vậy thật, dựa vào tính tình của Tô Đoạn, biết đâu sẽ tức giận hơn thì sao.
Đối với những chuyện không liên quan đến giới hạn của anh, giám đốc Tô vốn là cường quyền ở bên ngoài lại chẳng mạnh mẽ nổi trước mặt em trai.
Thực ra em trai anh thường cư xử rất ngoan rất nghe lời trước mặt anh, giám đốc Tô thầm nghĩ vậy, nhưng đến vấn đề tình cảm thì lại trở nên bướng bỉnh không ngăn nổi.
Một năm trước, Tô Đoạn vì cái tên Tần Phong mà quậy ồn ào cả nhà, khó khăn mới qua chuyện, giờ lại lòi ra một Tần Tri.
Hắn không chỉ trông giống Tần Phong mà còn chảy một nửa dòng máu giông giống Tần Phong.
Có lẽ em trai anh chạy theo mốt, tìm một thế thân.
Tô Tranh vẫn nhớ lần đầu tiên trông thấy khuôn mặt Tần Tri, trong đầu anh hiện ra suy nghĩ đó.
Tô Tranh cứ tưởng đã lâu vậy rồi, sức nặng của Tần Phong trong lòng Tô Đoạn hẳn là không còn quan trọng nữa, có lẽ chỉ là hứng thú nhất thời mới tuyển Tần Tri vào làm, nên anh cũng chiều theo Tô Đoạn, dặn dò quản gia đừng để cậu chịu thiệt, rồi tạm thời không can thiệp vào.
Nhưng chuyện ngày hôm nay đã nói rõ cho anh biết đến giờ Tô Đoạn vẫn chưa buông bỏ đoạn tình cảm không có kết quả kia.
Nghĩ đến chuyện tình giữa em trai mình và Tần Phong, giám đốc Tô oán giận đầy bụng.
Tuy người đời không rõ mọi chuyện năm đó nhưng đại đa số đều tưởng là em trai anh dùng mọi thủ đoạn bám lấy Tần Phong, suýt thì làm hỏng hôn ước giữa Tần Phong và cô con gái duy nhất của chủ tịch một xí nghiệp lớn. Con trai cả lương thiện của nhà họ Tần đúng là gặp tai bay vạ gió, xui xẻo vô cùng.
Nhưng sự thật thì sao?
Tần Phong trông khiêm tốn hiền hậu, có học thức, nhưng thực ra hắn ta chơi cả nam nữ, đời sống riêng tư rối ren đến mức ngay cả con nhà giàu cũng phải chịu thua. Chẳng qua Tần Phong chỉ ra vào một số club có độ bảo mật cực kỳ cao, bình thường rất chú trọng hình tượng. Nếu Tô Tranh không bỏ ra nhiều công sức để điều tra lai lịch của Tần Phong thì suýt nữa đã tin hắn ta.
Lúc đó em trai anh mới mười bảy tuổi, chưa trưởng thành, chẳng có một mảnh tình vắt vai, ấy thế mà trong một lần cậu tham gia bữa tiệc, Tần Phong đã mập mờ ám chỉ mấy lần, cứ thế bị dụ đâm đầu vào hắn, chẳng thể dứt ra được.
Nhưng Tần Phong đang có hôn ước liên quan đến lợi ích gia tộc, đương nhiên không thể yêu một người đàn ông, chỉ hứng thú nhất thời cua em trai anh, vốn đâu định chịu trách nhiệm!
Nghĩ đến mới đây mình vừa cướp được một dự án từ miệng Tần thị, và vẻ mặt nhăn nhó khó coi như nuốt phải ruồi của Tần Phong và lòng dạ giám đốc Tô miễn cưỡng vừa lòng một xíu.
Dù thế nào đi nữa, không thể để vết thương cũ có lẽ sẽ không bao giờ lành được này tiếp tục lở loét trong lòng Tô Đoạn.
Tô Tranh ngồi trong phòng làm việc xử lý xong văn kiện cuối cùng, uống hai tách cà phê tĩnh tâm, anh đoán chừng thời gian cũng sắp đến bèn định đi tìm bắp cải nhỏ nhà mình nói chuyện.
Vừa ngủ hai giấc, chắc cũng ngủ đủ giấc rồi, lần này đâu thể lấy lý do buồn ngủ để đuổi mình đi nữa nhỉ?
Giờ đã là năm giờ chiều, ánh nắng vàng óng ấm áp chiếu vào cửa sổ đến hành lang, chiếu xuống sàn gỗ được lau chùi bóng loáng, vì cậu chủ nhỏ đang ngủ nên người hầu đi ngang qua phòng sẽ bước nhẹ lại, cả lầu hai có vẻ rất yên tĩnh.
Sợ đánh thức cậu dậy, Tô Tranh nhẹ nhàng mở cửa vào.
Bình thường Tô Đoạn ngủ rất say, thuở bé tư thế ngủ không tốt, có lúc lăn từ trên giường xuống đất mà vẫn chưa tỉnh.
Dù vậy, Tô Tranh vẫn cố gắng không gây ra tiếng động nào.
Nhưng khi bước đến mép giường lại phát hiện Tô Đoạn đã mở mắt ra. Anh cúi đầu đối diện đôi mắt đen láy của Tô Đoạn.
Tô Tranh ngẩn ra, hỏi: "Em dậy hồi nào thế?"
Đôi mắt Tô Đoạn không hề mông lung, có lẽ không phải bị tiếng anh mở cửa đánh thức.
Tô Đoạn dụi đầu vào gối, cuối cùng vẫn thật thà trả lời: "Em không ngủ."
Sau khi Tô Tranh đi, cậu trò chuyện về nhiệm vụ một lúc với hệ thống, rồi nằm trước cửa sổ ngắm hoa một lúc, cuối cùng quay về giường rúc người trong chăn, cứ vậy nằm mấy tiếng đồng hồ.
Tô Tranh ngồi xuống bên mép giường, duỗi tay xoa mái tóc đen hơi rối của cậu.
Lần này Tô Đoạn không né nữa.
Vì hệ thống đã tận tình khuyên nhủ dặn dò cậu nhiều lần, quan hệ của nguyên chủ và Tô Tranh rất tốt, tránh một lần có thể lấy lý do là trẻ con giận dỗi, nếu Tô Đoạn cứ tiếp tục né tránh như thế mãi sẽ đánh giá là tính cách chênh lệch quá lớn với nguyên thân, cuối cùng ảnh hưởng đến đánh giá nhiệm vụ.
Vậy nên, để không bị đánh giá kém, Tô Đoạn đành phải nằm yên cống hiến cái đầu của mình.
Tô Tranh thử trò chuyện: "Anh muốn nói chuyện với em."
Tô Đoạn đáp: "Dạ."
Tô Tranh không ngờ lần này cậu đồng ý dứt khoát thế, đoạn suy nghĩ, cuối cùng vẫn nói thẳng: "Đoạn Đoạn à, em nói cho anh biết đi, phải chăng em vẫn nhớ... Tần Phong?"
Trong lòng Tô Đoạn trả lời tui có quen gì với Tần Phong đâu chèn, nhưng chưa kịp mở miệng đáp thì hệ thống hết sức lo ký chủ sẽ OOC kịp chỉ huy trong đầu cậu: "Ký chủ đừng nói chuyện đừng cử động, mau nhận thay cậu ấy chuyện này!"
Tô Đoạn: "... Ừ."
"Bây giờ, hãy nhắm mắt lại năm giây rồi từ từ mở ra, ánh mắt nhớ mất mát chút nhé!" Hệ thống vừa lật các tài liệu thực tế mình vừa tìm được như 'Em yêu anh ta hay yêu tôi?', 'Love triangle không thể nói', vừa chỉ dẫn ký chủ chính xác đến từng milimet.
Tinh thần chuyên nghiệp vô cùng!
Tô Đoạn: "... Ừ luôn."
Vì thế Tô Đoạn hết sức phối hợp mím chặt môi, nhắm mắt lại, đếm năm giây trong đầu, cậu nhớ lại mấy ngày trước lúc mình học cách dùng đũa, vì không gắp nổi thức ăn nên thấy buồn buồn, lông mi run run, từ từ mở mắt.
Tô Tranh thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách chẳng nói nên lời của cậu thì còn gì mà không hiểu nữa?
Tức thì đau lòng chỉ muốn lôi thằng đầu sỏ Tần Phong ra rồi dùng thủ đoạn độc ác nhất lấy roi quất xác*, ngay cả chút không vui do hồi trưa em trai nghiêng đầu không cho mình xoa cũng vô thức tiêu tan.
*Dùng để chỉ lòng thù hận sâu sắc mới làm thế.
Nguồn gốc: Vào mùa Xuân Thu, Ngũ Tử Tư chạy trốn đến nước Ngô vì cha và anh trai của ông ta bị Sở Bình Vương giết hại, ông ta giúp Ngô Vương Liêu đánh nước Sở, đánh đâu thắng đó, đánh đến thành nước Sở. Nhưng rồi ông ta hay tin Sở Bình Vương đã chết, để trả thù việc cha và anh bị giết hại, Ngũ Tử Tư đã đào mộ quất 300 roi vào xác Sở Bình Vương.
Tô Tranh vuốt mái tóc mềm mại của em trai, khẽ giọng gọi: "Đoạn Đoạn à."
Tô Đoạn nói: "Dạ."
Tô Tranh nói: "Chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, được không em?"
Tô Đoạn rũ mắt im lìm, lông mi vừa dài vừa cong rũ xuống đổ bóng trên gò má, khiến người ta không nhìn ra cảm xúc trong mắt cậu.
Tô Tranh không lên tiếng thúc giục, không biết đợi mất bao lâu mới thấy Tô Đoạn gật đầu thật khẽ.
Tuy cuộc trò chuyện diễn ra suôn sẻ hơn anh mong đợi, nhưng nhìn dáng vẻ của em trai mình, Tô Tranh không hề thoải mái hơn chút nào, đau lòng đưa tay xoa đầu cậu, nhẹ giọng nói: "Mấy hôm nay anh sẽ ở nhà, anh sẽ chơi với em nên mình để Tần Tri đi làm việc ở nơi khác nhé?"
Nghĩa là muốn điều Tần Tri bên cạnh cậu đi chứ gì.
Hơn nữa đây chỉ là bước đầu tiên, theo suy đoán của hệ thống, Tô Tranh vô cùng lo lắng cho em trai mình, phát hiện có gì không ổn là sẽ nghĩ mọi cách loại bỏ.
Vì vậy chỉ cần Tô Đoạn lùi bước, ngày này không bao lâu nữa sẽ đến.
Tô Đoạn bị hệ thống thúc giục, bèn gật đầu.
Trò chuyện xong, Tô Tranh nói mình sẽ xuống phòng ăn dưới lầu đợi cậu ăn cơm trước, Tô Đoạn nằm trên giường thêm mấy phút rồi đứng dậy mặc quần áo rộng rãi hay mặc đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Tô Đoạn bôi kem đánh răng lên bàn chải định đánh răng.
Hệ thống bảo với cậu rằng đây là một cơ hội đưa đến tận cửa, giúp Tần Tri rời khỏi nhà họ Tần đi theo số của mình.
Cậu thầm nghĩ mình không thể vì những cảm xúc ưu sầu không biết từ đâu đến mà ảnh hưởng đến cái số ban đầu của Tần Tri được, nên cũng dần bình tĩnh hơn.
Hơn nữa, tuy tay chân vẫn chưa hoạt động linh hoạt lắm, nhưng cuộc sống vẫn có thể gắng gượng gánh vác, không có Tần Tri chăm sóc vẫn sống tiếp được.
Nhìn mình ngậm một hớp nước súc miệng trong gương, Tô Đoạn nhổ nước ra, giơ bàn chảy đánh răng lên bỏ vào miệng chậm rãi đánh.
♬♬♬
Dẫu sao Tô Tranh cũng là người sát phạt quả quyết trên thương trường, vừa ra khỏi phòng ngủ của Tô Đoạn, anh lập tức thông báo quản gia việc điều Tần Tri đi nơi khác làm việc.
Tô Tranh hỏi: "Giờ còn chỗ nào thiếu người nhỉ?"
Quản gia nghĩ ngợi rồi đáp: "Trong vườn hoa thiếu một người quét dọn vệ sinh, hôm qua mới bị sa thải, thông báo tuyển dụng vẫn chưa đăng."
Tô Tranh quyết định: "Chỗ trống đó đừng tuyển người vội, điều Tần Tri sang đi, tiền lương vẫn như cũ."
Lương của người hầu chăm sóc riêng cho chủ nhân cao hơn người quét dọn vườn hoa, huống chi dọn vườn hoa làm theo ca nên công việc không quá mệt mỏi. Nói đúng ra, Tần Tri còn được lợi hơn.
Dù sao thì hắn sẽ không ở nhà họ lâu nữa nên cứ xem đó như phụ cấp thôi việc, giám đốc Tô hào phóng nghĩ vậy.
"Phải rồi, thuê thêm một người hầu hiền lành phục vụ em ấy đi, lần này phải cẩn thận, đừng để thêm con thiêu thân nào nữa." Giọng điệu Tô Tranh nhạt hẳn đi, có ý cảnh cáo.
Quản gia cung kính thưa vâng.
Vì thế, đêm đó, Tần Tri định phục vụ bữa tối cho cậu chủ nhỏ thì nhận được thông báo thuyên chuyển công việc.
Tần Tri nghe xong lời của quản gia mà cảm thấy đầu óc choáng váng, siết chặt tay, không kiểm soát được cất tiếng hỏi: "Tại sao?"