Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 147: Thế giới thứ năm (23)



CHO ANH SỜ ĐI MÀ

Sau buổi đón tiếp tân sinh viên là chuỗi hoạt động chào mừng của các khoa. Sau những ngày tất bật và náo nhiệt, cuối cùng cũng đến phần mà không một tân sinh viên nào muốn đối mặt: kỳ huấn luyện quân sự.

Không biết có phải vì đã nghe thấy lời cầu nguyện của các tân sinh viên hay không, mà khi kỳ huấn luyện quân sự đến gần, nhiệt độ bỗng nhiên giảm nhanh chóng. Trên bản tin dự báo thời tiết còn xuất hiện chuỗi mây xám và mưa kéo dài đến nửa tháng.

Kỳ huấn luyện quân sự kéo dài nửa tháng, trong đó những ngày trời âm u và mưa chiếm đến mười ngày. Đến những ngày cuối, mặt trời mới chịu ló dạng, nhưng lại giống như con hổ đã bị rút hết móng vuốt, sức nóng giảm đi rất nhiều.

Chỉ cần không có nắng, mọi thứ đều trở nên dễ chịu.

Tân sinh viên vui mừng kết thúc kỳ huấn luyện quân sự mát mẻ nhất trong lịch sử, để lại biết bao lời cảm thán ghen tị từ các anh chị khóa trên.

"Sao hồi đó mình không được may mắn thế này nhỉ?"

Song trong số những người ghen tị đó không có Giang Thầm.

Trong lòng hội trưởng Giang, hắn chỉ mong trời cứ âm u suốt kỳ huấn luyện, để bé con nhà mình ít phải chịu nắng hơn.

Trong suốt kỳ huấn luyện, mỗi ngày Giang Thầm đều nhắc Tô Đoạn bôi kem chống nắng nhiều lần, còn mua không ít sản phẩm phục hồi da theo lời khuyên của bác sĩ. Mỗi khi buổi tập kết thúc, Tô Đoạn lại bị Giang Thầm ấn xuống để chăm sóc da mặt.

À, còn có cả mặt nạ dưỡng ẩm nữa. Mặc dù Tô Đoạn thấy việc đắp mặt nạ với một chàng trai như cậu có hơi kỳ quặc... Nhưng cậu không thể cưỡng lại sự kiên quyết của Giang Thầm.

May mà kỳ huấn luyện đã kết thúc, cậu không phải chịu cảnh đó nữa.

Nhưng lúc đó Giang Thầm mua nhiều mặt nạ quá, mà Tô Đoạn mới dùng hết một phần nhỏ. Những mặt nạ này đều là hàng hiệu đắt tiền, để chúng bụi bặm như vậy thật lãng phí.

Dù gia đình khá giả, nhưng từ nhỏ Tô Đoạn đã được dạy không nên lãng phí, cậu không thể chịu được cảm giác như đang vứt tiền đi như thế.

Nghĩ một lúc, cậu quyết định gói lại số mặt nạ còn lại và gửi về cho mẹ.

Mỗi ngày mẹ Tô đều sử dụng đủ loại mặt nạ, có khi dùng đến vài cái mỗi ngày, chắc sẽ nhanh hết thôi.

Khi chat với mẹ trên điện thoại, Tô Đoạn chẳng bất ngờ khi bị mẹ trêu chọc: "Lại đắp mặt nạ hả? Đoạn Đoạn nhà mình đúng là em bé nhỏ nhắn tinh xảo, hì hì hì."

Tô Đoạn vội vàng giải thích: "...Không phải con đâu, là anh nhất quyết mua cho con mà!"

Mẹ Tô dừng một lúc rồi mới trả lời: "Anh có bận rộn lắm không con?"

Tô Đoạn thật thà đáp: "Bận lắm mẹ ạ."

Vì chương trình học ở đại học khó hơn nhiều, không còn như thời cấp ba có thể nghỉ học cả ngày. Học hành, áp lực công việc, chưa kể Giang Thầm còn là hội trưởng hội sinh viên.

Những thứ phải lo gấp ba lần sinh viên khác, dù hân có giỏi đến đâu thì cũng khó tránh khỏi những ngày kiệt sức.

Mẹ Tô nhắn: "Vậy Đoạn Đoạn phải độc lập hơn, đừng để anh phải nhọc lòng."

Tô Đoạn: "Dạ dạ, con biết rồi ạ."

Mẹ Tô như hỏi bâng quơ: "Giờ con còn hay chui vào chăn anh ngủ không?"

Tô Đoạn cầm điện thoại sững lại, dù câu hỏi nghe như lời trêu đùa thường ngày của mẹ, nhưng không hiểu sao cậu lại cảm nhận được chút sát khí trong đó!

Nghĩ ngợi một lát, cậu bèn chột dạ nói dối: "Hết rồi ạ..."

Cậu là một cây nấm Phục Linh đứng đắn, chưa bao giờ chui vào ổ chăn ai cả.

Dù sao cách nhau qua mạng nên mẹ Tô không nhìn thấy nét mặt cậu được, Tô Đoạn nghĩ bụng.

Mẹ Tô: Ờ.

Tô Đoạn nhìn chăm chú chữ "ờ" kia nửa phút mới dè dặt nói: Mẹ ơi, con ngủ đây, mẹ ngủ ngon nha.

Mẹ Tô: Chúc con ngủ ngon, ngủ ngoan nhé.

Tô Đoạn: "..." Lặng lẽ gửi sticker khoai tây nũng nịu qua.

Chẳng hiểu sao thấy hơi lo lo trong lòng.

Đúng lúc này vang lên tiếng "lạch cạch", cửa phòng tắm bị mở ra từ bên trong, bóng dáng của thanh niên nam tính bước ra từ trong phòng tắm.

Giang Thầm mặc đồ ngủ đỏ sậm, có lẽ vừa tắm xong nên đồ ngủ lỏng lẻo, lộ ra lồng ngực trước mặt cậu.

Làn da của hắn trắng trẻo, kết hợp với đồ ngủ đỏ sẫm trông nổi bật đến lạ.

Nhờ rèn luyện quanh năm, thớ cơ trên người hắn rất mượt mà, giữa ngực còn có một đường rãnh nhạt.

"Anh ơi."

Trông thấy Giang Thầm bước ra, Tô Đoạn lập tức quên hết chuyện của mẹ Tô. Giang Thầm vừa ngồi xuống mép giường thì ân cần lấy khăn tắm lau tóc vẫn còn ướt cho hắn, rồi lấy máy sấy tóc để sấy khô hẳn cho Giang Thầm.

Giang Thầm cúi đầu, để mặc cho cậu sấy tóc của mình.

Tiếng máy sấy tóc vang lên ù ù, xuyên thấu mạnh mẽ, làm mờ đi mọi âm thanh khác.

Những ngón tay mảnh khảnh len qua tóc hắn, đầu ngón tay mềm mại thỉnh thoảng lướt qua da đầu, mang đến cảm giác tê tê dễ chịu.

Cảm giác được người khác thân mật chạm vào mang lại sự thỏa mãn lạ kỳ trong tâm trí, đặc biệt khi được chăm sóc tỉ mỉ như vậy, Giang Thầm lại sinh ra cảm giác... Quay về ảo giác ban đầu.

Tóc của hắn không dài, Tô Đoạn sấy chưa đến mười phút thì dùng tay xoa nhẹ một lần, thấy tóc đã khô gần hết, bèn tắt máy sấy, rút phích cắm, rồi đặt máy vào tủ nhỏ đầu giường.

Tủ nhỏ khá thấp, để nhét máy sấy vào, Tô Đoạn dẩu mông trên giường.

Cậu vừa đóng cửa tủ thì cảm giác có một bàn tay đặt lên eo mình, lòng bàn tay rộng lớn áp sát vào eo cậu, rồi theo động tác đứng dậy của Tô Đoạn, bàn tay chuyển góc độ, thành tư thế ôm ngang eo cậu.

Tô Đoạn cũng quay lại ôm lấy hắn, dùng đầu cọ nhẹ vào mái tóc Giang Thầm vừa được sấy nóng ấm.

Giang Thầm xoay người lên giường, kéo cậu lăn một vòng trên giường, cuối cùng Tô Đoạn nằm sấp trên người hắn.

Sợ đè lên Giang Thầm, Tô Đoạn vội chống tay toan đứng dậy, nhưng bị Giang Thầm giữ lại: "Đừng cử động."

Tô Đoạn nhỏ giọng: "Sợ đè đau anh." Dù sao cậu cũng là một người đàn ông trưởng thành, tuy nhìn có vẻ gầy nhưng khung xương cũng khá nặng.

Giang Thầm chỉ cười khẽ, một tay khéo léo làm giảm lực của cậu, khiến Tô Đoạn nằm hẳn lên người hắn, cằm cậu đặt lên ngực hắn, hai gương mặt áp sát nhau: "Đoạn Đoạn không nặng."

Dù cơ thể Tô Đoạn bây giờ đã khỏe hơn nhiều so với khi nhỏ, nhưng vẫn chưa đến mức vạm vỡ, trên người toàn là thịt mềm, ôm vào không hề thấy nặng nề.

Cậu lại nằm lên người hắn, má chạm vào làn da ấm áp, Tô Đoạn quen thói bèn cọ nhẹ đầu lên đó.

Có vẻ đây là cơ ngực của Giang Thầm...

Vì chủ dùng sức, nên cơ ngực cứng chắc, rất đàn hồi.

Bị cọ như vậy, ở nơi Tô Đoạn không nhìn thấy, ánh mắt Giang Thầm có trong khoảnh khắc tối lại.

Bàn tay đang đặt trên eo Tô Đoạn cũng vén áo ngủ của cậu lên, linh hoạt luồn vào.

"Ngứa quá..."

Tô Đoạn "ưm" một tiếng, bị Giang Thầm chạm vào làm cậu nhột, không nhịn được bật cười, còn quẫy nhẹ trong lòng hắn.

Kết quả là có vào một thứ đang tồn tại rất mạnh.

Tô Đoạn lập tức ngoan ngoãn, dừng lại không dám cử động.

Nhưng có lẽ không phải là hoàn toàn ngoan, vì sau khi cẩn thận dừng một lúc, cậu lại bắt đầu quậy.

Lần này chắc chắn là cậu cố tình, mỗi lần cử động đều nhắm đến đúng vị trí đó, khiến tay của Giang Thầm ôm cậu càng chặt hơn.

Giang Thầm: "..."

Dường như không thể chịu nổi nữa, đến lần cọ không biết bao nhiêu, Giang Thầm lật người đè cậu xuống dưới.

☆☆☆

Không có cha mẹ ở nhà như bỏ được cái vòng cấm, Tô Đoạn leo lên giường anh mình mà không còn lo lắng đề phòng, ngày nào cũng đường hoàng leo lên.

Nhưng hơi tiếc một điều là mỗi ngày hai người đều thân thiết, nhưng Giang Thầm chưa bao giờ làm đến cùng.

Vài lần như vậy, Tô Đoạn không nhịn được phải hỏi Giang Thầm tại sao.

Giang Thầm chỉ vuốt mái tóc mềm của cậu, nhẹ nhàng giải thích: "Sức khỏe Đoạn Đoạn chưa tốt, vẫn chưa chịu nổi, đợi lớn hơn chút nữa hẵng nói."

Tô Đoạn không tin, cậu đâu phải chưa từng làm, việc này chỉ cần cả hai cẩn thận thì không gây tổn thương gì cho người nhận.

Tô Đoạn cố gắng giải thích lý lẽ với Giang Thầm.

Nhưng dù cậu có nài nỉ thế nào, Giang Thầm vẫn dịu dàng bảo cậu còn nhỏ, đợi thêm vài năm nữa.

Tô Đoạn rất mất mát, vậy cậu lớn đến 18 tuổi để làm gì?

Khó khăn lắm hệ thống mới không nhắc nhở bên tai về giá trị cốt lõi xã hội chủ nghĩa nữa, ai ngờ phía Giang Thầm lại có vấn đề.

Cậu đúng là một củ khoai tây nhấp nhô!

Nếu Tô Đoạn tiếp tục khăng khăng, Giang Thầm cũng sẽ nói lý lẽ với cậu: "Ngoan nào, Đoạn Đoạn mới có 1m70, vẫn còn đang phát triển, không thể tổn thương cơ thể vào lúc này."

Tô Đoạn: "..."

Nhắc đến chiều cao, Tô Đoạn lại thấy đau lòng.

Từ khi mới đến thế giới này, để có được chiều cao tốt hơn so với trước kia, Tô Đoạn đã kiên trì uống một ly sữa lớn mỗi ngày, từ tiểu học uống mãi đến bây giờ, có thể nói là cậu vô cùng khao khát trở thành một người cao lớn!

Song chẳng biết phải chăng số phận đã định sẵn, uống sữa hay không uống dường như cũng chẳng khác gì nhau. Dù đã mười tám tuổi, Tô Đoạn cũng chỉ cao hơn 1m70 một chút, chẳng khác gì những thế giới trước đây.

Còn Giang Thầm thì sao? Rõ ràng cả hai cùng ăn những bữa cơm giống nhau từ nhỏ, lúc bé Giang Thầm chỉ cao hơn cậu nửa cái đầu, vậy mà giờ đây đã gần chạm mốc 1m90, cao hơn Tô Đoạn gần cả cái đầu. Lúc không ở trên giường, Tô Đoạn phải ngước nhìn hắn mới được.

♠♠♠

Lần này cũng không nằm ngoài dự đoán, cả hai lại không làm đến bước cuối. Bỏ ngoài tai ánh mắt ấm ức của Tô Đoạn khi phải dừng giữa chừng, Giang Thầm nhẹ nhàng hôn lên vầng trán mướt mồ hôi của cậu, nói: "Nằm yên đây, anh đi lấy khăn lau cho em."

Rồi mang theo chút bức bối chưa được giải tỏa bước vào phòng tắm.

Nhìn cần cổ đỏ hay hay phản chiếu trong gương của mình, Giang Thầm thở dài bất lực.

Hắn cũng là đàn ông, lại còn là một người đàn ông có người trong lòng. Nhìn Tô Đoạn buồn vì không làm đến cùng, lòng hắn càng khó chịu hơn.

Không phải hắn không muốn hoàn toàn có được Tô Đoạn, mà chưa qua ải của cha mẹ Tô thì tương lai chưa hoàn toàn chắc chắn. Hắn luôn cảm thấy nếu bây giờ để bản thân chiếm hữu bé con ngây thơ luôn sẵn lòng dâng hiến cho hắn thì hơi vô tình với cậu.

Nhưng chẳng bao lâu sau, Giang Thầm hiểu rằng có những việc không phải hắn không muốn thì sẽ không xảy ra.