Tô Đoạn: Em đang học toán cao cấp, thầy vừa cho làm bài kiểm tra đột xuất á [một viên khoai tây tan nát mơ mộng.jpg]
Tô Đoạn: Sao cũng được, anh đừng tự nấu, tụi mình đi ăn nha.
11:30
Tô Đoạn: ??
Tô Đoạn cầm điện thoại, suy nghĩ vô tình trùng khớp với Giang Thầm vài phút trước.
Giống thói quen của cậu, mỗi khi Tô Đoạn nhắn tin thì Giang Thầm luôn trả lời trong vòng năm phút, có khi còn đáp trong giây lát.
Có lẽ với người khác làm vậy thì sẽ cảm thấy bực bội, đôi bên đều có việc của mình, lúc nào cũng phải chú ý tin nhắn của người ấy như vậy thì có làm trễ nải việc của người ta không cơ chứ? Nhưng với họ thì nó đó đã trở thành thói quen từ rất lâu rồi, lâu đến nỗi trở thành bản năng. Không trả lời sẽ thấy khó chịu.
Trên bục giảng, thầy giáo toán cao cấp đeo kính, ánh mắt sắc bén vừa thu bài kiểm tra xong đã bắt đầu giảng bài. Tô Đoạn nghe tai này lọt tai kia, tâm trí đều dồn cả vào tin nhắn điện thoại.
Lại đợi thêm vài phút vẫn chưa thấy hồi âm, Tô Đoạn ngơ ngác một lúc rồi quyết định tự đi tìm câu trả lời.
Khác với Giang Thầm đang sốt ruột nhưng không làm gì được, cậu lại có phao trong tay.
Cậu cúi đầu nhìn mặt bàn, trông thì có vẻ như đang đọc sách như những sinh viên khác, nhưng thật ra ánh mắt lại dừng ở màn hình hệ thống mà người khác không thể thấy.
Hệ thống cho cậu xem Giang Thầm của mấy chục phút trước.
Tất nhiên cậu không có thời gian xem hết từ đầu đến cuối, nội dung trên màn hình hệ thống phát nhanh, khi đến đoạn một cô gái vào văn phòng của Giang Thầm, Tô Đoạn cảnh giác chọn phát ở tốc độ bình thường.
✧✧✧
Xem xong, Tô Đoạn lập tức đanh mặt không vui.
Không phải cậu để tâm chuyện Giang Thầm bị người khác chạm vào, mà lo lắng cho Giang Thầm của hiện tại.
Mặc dù trong mấy năm qua nhờ sự nỗ lực không ngừng của cậu, điểm chữa bệnh của Giang Thầm đã tăng lên đến 70, biểu hiện ra bên ngoài là đã có thể chấp nhận được sự tiếp xúc ngắn của những người thân thiết.
Tăng lên được đến mức này trong tám năm thật ra cũng không phải nhanh, nhưng điều này Tô Đoạn cũng không thể làm gì hơn, vì khi chưa đủ tuổi vị thành niên, những phương pháp điều trị hiệu quả hơn rõ ràng là cậu và Giang Thầm không thể thực hiện.
Nhưng mà theo quan điểm của bác sĩ chính của Giang Thầm, tốc độ này đã vô cùng lý tưởng rồi. Phải biết rằng nhiều bệnh nhân mắc chứng ngại tiếp xúc, chỉ cần bệnh không trở nên nghiêm trọng hơn thì cũng không dễ rồi...
Bác sĩ cho rằng kết quả này phần lớn là nhờ vào bầu không khí hòa thuận của nhà họ Tô đã nhận nuôi hắn.
Nói chung thì hiện giờ Giang Thầm đã có thể tiếp xúc ngắn với người khác ngoài Tô Đoạn, nhưng tiền đề là người đó phải nằm trong phạm vi chấp nhận tâm lý của hắn.
Không nói đến chuyện chấp nhận, cô gái kia rõ ràng đã bị Giang Thầm đưa vào danh sách "người không ưa". Trong tình huống như vậy, dù chỉ là một đụng chạm rất nhẹ, song với Giang Thầm cũng chẳng khác nào thuốc độc.
Nhìn thấy tin nhắn của cậu nhưng không có thời gian trả lời, điều này đã chứng tỏ trạng thái hiện tại của hắn chắc chắn không ổn.
Có lẽ Tô Đoạn tức giận lộ rõ quá, mấy bạn học xung quanh đều đưa mắt khó hiểu nhìn cậu, không biết người bạn bình thường có vẻ ngoan ngoãn này bỗng nhiên bị điều gì làm phật ý.
Sau vài giây suy nghĩ, Tô Đoạn đưa ra một quyết định.
Nhân lúc thầy giáo đang cúi đầu chuyển slide bài giảng trên màn hình chiếu, Tô Đoạn cúi thấp người, khéo léo rúc vào dưới bàn, rồi thân hình như tôm tép nhân lúc có ghế che chắn, nhanh chóng xách balo chuồn ra cửa sau.
— Dân gian hay gọi là, trốn học.
Để tiện về nhà nhanh, lần nào Tô Đoạn cũng ngồi ở hàng ghế cuối, rất thuận lợi cho cậu trốn học.
Bạn ngồi bên cạnh: "..."
Thầy giáo trên bục giảng bài say mê, hoàn toàn không phát hiện có một sinh viên đã âm thầm cúp khỏi lớp học.
Tiết học thứ hai vẫn đang diễn ra, người trong trường chưa nhiều nhiều lắm. Lần đầu trốn học khiến Tô Đoạn thấy hơi chột dạ, lúc xuống cầu thang đều men theo mép đi.
Chưa xuống đến tầng trệt thì điện thoại đã rung lên.
Cuối cùng Giang Thầm cũng trả lời cậu: Xin lỗi em, công việc bận quá, trưa nay Đoạn Đoạn tự đi ăn ở căn tin nhé? Chiều tan học gặp.
Xạo ghê cơ.
Theo thông tin hệ thống cung cấp, giờ này Giang Thầm đã rời khỏi văn phòng, đang đi về nhà, dáng vẻ vội vã, xem ra là định trước khi cậu tan học sẽ lấy đồ về rồi đến gặp bác sĩ, hoặc đơn giản là tìm một nơi nào đó để trốn đi.
Tô Đoạn ngẫm nghĩ, không trả lời câu hỏi của hắn mà hỏi: Anh có ổn không?
Phía bên kia trả lời trong tích tắc: Anh ổn, chỉ hơi mệt thôi, cần Đoạn Đoạn hôn một cái thì mới tiếp tục làm việc được [đang ăn thử khoai tây.jpg]
Tô Đoạn: "..."
Tô Đoạn im lặng gửi qua một sticker hình củ khoai tây đã gọt sạch sẽ vỏ.
Giang Thầm lại nhắn thêm: Nhớ ăn uống đầy đủ, tối về anh sẽ kiểm tra đó.
Tô Đoạn đáp lại "ừm ừm" rồi kết thúc cuộc trò chuyện.
Cất điện thoại xong, bước chân Tô Đoạn dần chậm lại, chầm chậm bước xuống những bậc thang cuối cùng, ánh mắt hơi đăm chiêu.
Giang Thầm đối xử với cậu rất tốt, nhưng có lẽ vì quá che chở nên những chuyện như không khỏe trong người cũng cố giấu cậu hết sức có thể.
Điều này khiến Tô Đoạn hơi buồn.
Yêu thương là trách nhiệm của cả hai, nhưng dường như Giang Thầm đã gánh quá nhiều.
Cậu cũng chẳng thể ngăn hắn không cố gắng vì tương lai của cả hai. Nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ dùng hệ thống giúp đỡ công ty của hắn phát triển trong khả năng của mình.
Công ty của Giang Thầm lớn mạnh nhanh chóng chỉ trong chưa đầy hai năm, chúng nhờ vào những "lối tắt" của hệ thống mà còn được ca ngợi là "kỳ tích" trong ngành.
Đáng lý ra cũng có chút công sức của Tô Đoạn, nhưng suy cho cùng thì cậu cũng chỉ cần nói ra thôi, chẳng hề vất vả, còn Giang Thầm thì thật sự đã nỗ lực không ngừng.
Tô Đoạn buồn bã đứng ở đầu cầu thang một thoáng, rồi bỗng hoàn hồn, nhanh chóng bước ra cổng trường, đón taxi về căn hộ của hai người.
Giang Thầm về sớm hơn cậu mười mấy phút, nhưng không may trên đường bị kẹt xe một lúc, cuối cùng chỉ về trước cậu vài phút, bây giờ hẳn vẫn đang trên tầng lấy đồ, chưa kịp xuống.
Hai người ở trên tầng cao, buộc phải đi thang máy, sợ cả hai lại lên xuống đúng lúc lệch nhau nên Tô Đoạn nhìn quanh một lượt rồi lấy khăn giấy lau sạch mép bồn hoa trước cửa tòa nhà, ngồi xuống chờ.
Vô cùng bình tĩnh ôm cây đợi thỏ. Tô Đoạn vừa ngồi xuống thì có một bé mèo trắng chân ngắn nhanh nhảu chạy đến bên chân cậu, kêu "meo meo" như muốn xin ăn.
Nhưng tiếc là trong cặp Tô Đoạn không có đồ ăn, cậu đành nhỏ giọng xin lỗi nó.
Thế nhưng bé mèo chẳng hiểu lời cậu, cũng chẳng nản chí, còn niềm nở cọ cọ vào ống quần cậu, rõ là rất biết cách làm nũng. Tô Đoạn do dự, rồi nhẹ nhàng xoa đầu nó.
Nhưng cậu xoa hơi mất tập trung, lúc tay chạm vào mèo, trong đầu bỗng hiện lên khuôn mặt của Giang Thầm.
... Đến mèo còn thành thật hơn anh ấy.
Tô Đoạn giận dỗi nghĩ bụng.
Khi Giang Thầm bước xuống bậc thang, hắn trông thấy Tô Đoạn ngồi bên cạnh bồn hoa, cúi đầu chọc mèo.
Lúc đầu Giang Thầm còn tưởng mình hoa mắt. Lẽ ra giờ này Tô Đoạn chỉ vừa tan học vài phút, hơn nữa hắn còn dặn cậu ở lại ăn trưa ở căn tin trường, sao có thể về nhà nhanh thế này?
Nhưng dù trên thế gian này hắn nhìn nhầm ai thì cũng không thể nhìn nhầm Tô Đoạn được. Nhìn cái gáy quen thuộc ấy vài giây, hắn lập tức đổi hướng bước nhanh về phía cậu, ngờ vực gọi: "Đoạn Đoạn?"
Tô Đoạn ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy trong sáng nhìn hắn, khi trông thấy gương mặt quen thuộc không thể quen hơn nữa, Giang Thầm đã hoàn toàn xác định mình không nhìn nhầm.
Giang Thầm vốn không được mèo ưa thích, vừa thấy hắn đến, bé mèo bèn kêu meo meo rồi linh hoạt nhấc đôi chân ngắn chạy mất.
Bé mèo là mèo hoang, không sạch sẽ cho lắm, cậu nghĩ mình không thể dùng bàn tay vừa vuốt mèo để chạm vào Giang Thầm, thế là Tô Đoạn ngước nhìn anh một cái rồi cúi đầu, lấy chai nước trong cặp ra, cẩn thận rửa sạch tay.
Giang Thầm: "..."
Nếu hắn không nhầm thì mình vừa bị Tô Đoạn bơ à?
Trong đầu hắn chợt lướt qua hàng loạt suy nghĩ, chẳng hạn như tại sao Tô Đoạn vốn nên đang ở trên lớp lại chợt xuất hiện ở đây, hay tại sao cậu lại trông không vui như vậy, sao cậu biết hắn nói dối... Nhưng Tô Đoạn chẳng nói gì, dù Giang Thầm thông minh nhường nào cũng không biết đáp án.
Chả là thấy chột dạ trong lòng.
Nhưng bàn tay không quên chìa ra, nói "để anh làm cho" rồi cầm lấy chai nước, rửa sạch tay cho Tô Đoạn, rút khăn giấy lau khô từng giọt nước đọng trên tay cậu.
Em bé ngoan ngoãn để hắn lau rửa cho cậu, ngón tay mảnh khảnh được hắn nắm lấy xoay qua xoay lại. Mãi đến khi tay được lau sạch, cậu đột ngột rút lại, mau lẹ giật lấy chiếc khẩu trang hắn đang đeo.
Có lẽ đã tính hết tồi nên Tô Đoạn ra tay nhanh chóng, mà lúc này Giang Thầm đang không khỏe, đầu óc nóng bừng, phản ứng hơi chậm, lại thêm chột dạ, thế là đành chịu để Tô Đoạn thành công.
Khẩu trang bị giật xuống, để lộ gò má đỏ ửng của Giang Thầm.
Mặt hắn còn đỏ hơn những gì Tô Đoạn thấy qua video lúc nãy, rõ ràng sau khi về nhà lại lén lau thêm lần nữa.
... Bảo sao thấy cậu cũng không dám bỏ khẩu trang.
Tức thì, Tô Đoạn chẳng còn tâm trạng giận dỗi nữa, chỉ nhìn gương mặt của Giang Thầm mà thấy xót xa. Hắn tàn nhẫn với bản thân như thế, đến mức làn da đỏ hằn lên cả những vết xước mờ nhạt.
Cậu chẳng dằn lòng nổi đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào, không ngoài dự đoán cảm nhận được làn da nóng bừng, cậu vừa xót vừa trách: "Sau này không được vậy nữa."
Giang Thầm không phản cảm với cái chạm của Tô Đoạn, thực tế thì khi những ngón tay mảnh khảnh của cậu đặt lên, cảm giác khó chịu dai dẳng trong lòng lập tức vơi đi, thần kinh căng thẳng cũng thả lỏng đôi chút.
Gò má Giang Thầm nóng ran vì bị chà quá mạnh, điều này rất bình thường nên Tô Đoạn cũng chẳng nghĩ nhiều. Nhưng khi buông tay, cậu vô tình lướt qua cổ của Giang Thầm, thế mà cảm nhận được nhiệt độ nơi đó cao hơn bình thường.
Tô Đoạn bèn đưa tay chạm vào cổ Giang Thầm để chắc chắn không phải mình nhầm.
Rồi cậu tháo găng tay của hắn, cảm nhận nhiệt độ trong lòng bàn tay, khẳng định rằng nhiệt độ cơ thể Giang Thầm đúng là cao hơn hẳn bình thường, đôi mắt đen láy của cậu lập tức mở to, "Anh bị sốt ạ?"
Yết hầu Giang Thầm di chuyển, đối diện ánh mắt Tô Đoạn lại thấy chột dạ hơn, im lặng vài giây rồi khẽ đáp: "Không chắc..."
Bầu không khí giữa hai người chợt trở nên kỳ lạ, người cao hơn và thường chủ động trong tình cảm như Giang Thầm thế mà có vẻ lép vế.
Đúng lúc ấy, một bác gái đi ngang qua "ấy" một tiếng, ngắt ngang bầu không khi giữa hai người.
Hình như bác gái sửng sốt khi thấy hai chàng trai ngang nhiên nắm tay, sờ mặt sờ cổ nhau giữa ban ngày ban mặt. Bác đau lòng đứng nhìn họ vài giây, trưng vẻ mặt "ôi giới trẻ thời nay" rồi thở dài thườn thượt rời đi.