Tô Đoạn bị nắm cổ tay ngơ ngác nhìn vẻ mặt ngấm ngầm chịu đựng của Tần Tri mà tưởng mình làm đau hắn, lập tức luống cuống, không dám cử động mảy may.
"Xin lỗi anh, tôi, tôi gọi bác sĩ..." Tô Đoạn lắp bắp nói, trên trán toát mồ hôi lạnh vì bồn chồn, đôi mắt ngấn nước vì lo lắng.
Cậu sốt ruột hỏi hệ thống: "Hệ thống hệ thống ơi, bị bỏng thì nên xử lý thế nào?"
Hệ thống trả lời: "Rửa sạch hoặc hoặc ngâm bằng nước lạnh ngay. Nếu nghiêm trọng thì nhanh chóng đưa đến bệnh viện."
"Nước lạnh, không có nước lạnh... Nước đá dùng được không?" Tô Đoạn suy tư rồi hỏi tiếp.
Trong góc văn phòng chỉ có một vòi nhỏ để rửa cà phê, đặt rất cao với lại nước chảy vô cùng ít. Tần Tri bị bỏng ở bụng, vòi nước nhỏ đó chắc chắn sẽ không chạm tới được.
Hệ thống đáp: "Nước đá cũng được ký chủ."
Nhận được câu trả lời khẳng định thì Tô Đoạn mới yên tâm, nhưng không biết Tần Tri vì đau hay vì nguyên nhân nào khác mà lực nắm cổ tay cậu mạnh đến lạ, giống như một chiếc kẹp sắt chắc chắn vậy, cậu muốn rút tay về nhưng không lay chuyển được.
Tô Đoạn sợ lại làm đau Tần Tri nên không dám giãy giụa nữa, chỉ nhỏ giọng khuyên nhủ: "Anh buông tôi ra đi, tôi lấy ít đá chườm cho anh rồi tụi mình gọi bác sĩ."
Tần Tri nhắm mắt lại hít một hơi, đè xuống sự đen tối hiện lên trong mắt, giọng nói khàn khàn: "Đoạn Đoạn đừng lo, tôi ổn thật mà, cà phê bỏ thêm đá nên không nóng nữa, chỉ sửng sốt thôi nên đừng lo, lát nữa chỉ cần đi thay quần áo thôi."
Tô Đoạn không tin lời hắn, lo lắng sốt ruột nói: "Không được, vết bỏng không chữa kịp thời sẽ rất nghiêm trọng!"
Sống làm cây linh thảo mấy ngàn năm, Tô Đoạn đã trải qua đủ loại tai nạn, từng chứng kiến vỏ trái đất nứt ra ngay trước mắt mình, phun ra dung nham nóng hổi, có dã thú đột ngột bị vết nứt nuốt chửng, đốt thành một vũng máu thịt ngay tức thì.
Tuy là dùng hết linh lực nhổ rễ bỏ chạy nhưng dung nham vẫn bắn lên lá, đau đến nỗi tất cả lá cây cuộn tròn lại, tạo thành một lỗ nhỏ lưu lại thật lâu. Phải đến khi tích lũy linh lực linh lực hàng trăm năm mới khép lại.
Từ đó Tô Đoạn khắc sâu ấn tượng về chuyện này, nhớ đến mình từng phải chịu đau đớn như thế càng khiến cậu lo lắng cho Tần Tri hơn.
Tần Tri cười xoa dịu cậu: "Đừng lo, chuyện này tôi cậy mạnh làm chi? Tôi còn phải giúp Đoạn Đoạn làm việc nữa đấy, không để mình bị thương đâu."
Tô Đoạn lại kiên trì đến lạ: "Cho tôi xem đi mà."
Tần Tri: "..."
Hắn rất vui vì Tô Đoạn quan tâm mình đến vậy, nhưng chọn ngay lúc khá tế nhị. Tần Tri cảm thấy mình sẽ thành trò hề trước mặt Tô Đoạn bất cứ lúc nào, hắn chỉ muốn nhanh chóng tìm cái gì đó để che lại thôi, hắn chẳng muốn chủ động lộ ra cho Tô Đoạn xem đâu.
Cậu chủ nhỏ của hắn rất chậm chạp về mặt tình cảm, loại chuyện này có lẽ cũng không có kinh nghiệm, nếu dọa người ta bỏ chạy sớm thì mất nhiều hơn được.
Vẫn còn thời gian mà, cứ từ từ, đừng gấp-
Nghĩ vậy, một giây sau Tần Tri cảm thấy trên người mình có một cảm giác kỳ lạ.
Hắn nắm một tay Tô Đoạn, Tô Đoạn bèn dùng tay còn lại cởi cúc áo của hắn.
Nhưng rõ ràng Tô Đoạn không thành thạo cởi cúc áo bằng một tay, ngón tay mảnh khảnh cởi hồi lâu cũng chẳng ra được cúc nào, đúng là chỉ tổ tra tấn hắn thôi.
"..." Tần Tri thỏa hiệp, chậm rãi buông bàn tay đang nắm tay Tô Đoạn ra, vừa nhẹ nhàng vừa kiên quyết lấy bàn tay còn lại đang cởi cúc áo của hắn nhưng vẫn không cởi được ra, khàn giọng nói: "Tôi tự cởi."
Không thể để Tô Đoạn cởi được, nếu không sẽ xảy ra chuyện thật đấy.
Tô Đoạn ò một tiếng, ngoan ngoãn rút tay về, nhìn chằm chằm Tần Tri không dám lơ là cảnh giác.
Bị đôi mắt đen láy của cậu nhìn, những ngón tay trên chiếc áo sơ mi ướt đẫm của Tần Tri run run, hít một hơi thật sâu rồi mới cởi cúc áo.
Hắn nhắm mắt, cố gắng không để dục vọng tham lam trong mắt lộ ra quá nhiều, nói với Tô Đoạn: "Cậu nhìn xem, thật sự không sao."
Vì thế Tô Đoạn nhìn thật kỹ.
Phần bụng bị cà phê màu nâu sẫm văng vào đo đỏ, ngoài ra không có vết phồng rộp hay vết loét nào cả, có vẻ... Không nghiêm trọng thì phải?
Vì thận trọng, hỏi hệ thống xong Tô Đoạn lại kiểm tra cẩn thận lần nữa.
Tần Tri không nhịn nổi, hít một hơi khí lạnh: "..."
Nghe thấy tiếng hít vào trên đầu, Tô Đoạn như mèo ngửi thấy mùi cá khô nhạy bén ngẩng đầu hỏi Tần Tri: "Anh thấy đau sao?"
"Ò." Tô Đoạn chớp mắt, hứa với hắn: "Tôi sẽ nhẹ nhàng."
Tần Tri: "... Ừ."
Cậu không yên tâm kiểm tra vùng đỏ của Tần Tri mấy lần, sau khi xác nhận Tần Tri bỏng cực kỳ nhẹ thì mới yên tâm.
Tất nhiên trong lúc kiểm tra Tần Tri chẳng biết mình đã hít khí lạnh bao nhiêu lần.
Hắn cảm thấy có lẽ mình váng đầu rồi, dù biết mình nên giữ khoảng cách với Tô Đoạn, nhưng cảm giác được người mình thích đến gần như một cơn nghiện vậy, khiến hắn thực sự không muốn đuổi người đó đi.
Nhưng hắn đã phóng túng đến nỗi vô tình thả lỏng thân thể, nếu kỹ năng quan sát của Tô Đoạn nhạy bén hơn nữa, ánh nhìn nhích xuống nữa thì e là bây giờ hắn sẽ phải cuốn gói đi thôi.
- Đương nhiên với tiền đề là Tô Đoạn hiểu phản ứng của hắn có nghĩa là gì.
Nhìn dáng vẻ cậu chủ nhỏ không hề dè chừng, tựa như một tờ giấy trắng về mặt này, hắn đã để lộ nhiều dấu vết thế kia mà Tô Đoạn vẫn chậm chạp không cảm nhận được gì, quả là khiến người ta sầu lo không biết đến chừng nào mới hiểu đây.
Yết hầu lăn lên xuống vài lần, Tần Tri thôi không nghĩ nữa, dùng chút nghị lực cuối cùng trong cơ thể tiếp tục bành trướng, khó khăn hỏi: "Đoạn Đoạn, kiểm tra xong chưa?" Giọng khàn khàn khiến người nghe không thể bỏ qua.
Lúc này Tô Đoạn mới rụt tay về, gật đầu nói: "Ừ ừ kiểm tra xong rồi."
Tần Tri giần giật ngón tay, muốn cài cúc áo bị siết chặt nhăn nhúm lại thì Tô Đoạn lại ngăn hắn lại: "Đợi đã, anh khoan hãy cài lại."
Tần Tri sửng sốt, thở dài một hơi trong lòng, tâm trạng phức tạp hỏi: "Sao thế?" Cậu chủ nhỏ chậm chạp này lại định làm khổ hắn thế nào nữa đây?
Tô Đoạn nghiêm túc đề nghị: "Tuy bị bỏng nhẹ nhưng chúng ta vẫn nên chườm đá cho chắc đi." Lỡ lát nữa nó tự dưng trở nên nghiêm trọng thì sao?
Tần Tri và Tô Đoạn vẻ mặt ngoan ngoãn nhìn nhau hơn mười giây mới gật đầu đồng ý: "Được, nghe Đoạn Đoạn hết." Chỉ là trong mắt hắn có vẻ nghiêm trọng như vừa đưa ra một quyết định quan trọng nào đó.
Tất nhiên Tô Đoạn không biết, cậu quay về góc lấy khay đá còn sót lại mấy viên đá trong tủ lạnh nhỏ ra rồi cầm khay chạy về phía Tần Tri, nặn ra mấy viên đá cẩn thận chườm lên nơi Tần Tri bị bỏng.
Trong vòng vài giây sau khi những viên đá lạnh băng chườm lên làn da đo đỏ, chúng bắt đầu tan chảy do chênh lệch hơn ba mươi độ, nước đá trong suốt chảy dọc theo làn da nhỏ giọt xuống sàn.
Tần Tri nhắm mắt lại.
Chỉ qua hai phút, Tô Đoạn dựa theo hệ thống hướng dẫn lấy mấy viên đá đã tan một nửa bỏ lại vào hộp để tránh bị bỏng lạnh, rồi đầy lòng quan tâm hỏi Tần Tri: "Anh thấy sao rồi? Có đau không?"
Tần Tri im lặng hai giây, rồi mỉm cười nhạt với Tô Đoạn: "Ổn rồi, không đau, cảm ơn Đoạn Đoạn."
- Đúng là rất ổn.
Cơ thể nóng bừng xôn xao vào mấy giây trước đã bị buộc phải bình tĩnh lại nhờ mấy viên đá, vì vậy giờ hắn không còn lo mình sẽ xấu mặt trước mặt Tô Đoạn nữa.
Tần Tri thở ra một hơi, bình tĩnh nghĩ.
☞♥☜
Vì sự cố nhỏ hồi sáng mà suốt ngày hôm nay Tô Đoạn dành để quan sát Tần Tri mọi góc độ, chỉ cần hắn chau mày sẽ đến gần hỏi chỗ bị bỏng bắt đầu đau rồi phải không, quả là một người sếp tốt vô cùng quan tâm đến cấp dưới!
Song, cậu trợ lý nhỏ được sếp quan tâm cả ngày lại có tâm trạng phức tạp, thế nên khi về nhà bắt đầu xử lý công việc của công ty mình thì mặt bí xị.
Người bạn tốt đang gọi video với hắn tinh tường nhận ra hôm nay hắn là lạ, ngồi đối diện nháy mắt trêu chọc: "Giám đốc Tần của chúng ta sao thế? Mặt ủ mày chau thế kia, chẳng phải vì theo đuổi công tử nhỏ của Tô thị nên đã quăng hết chuyện công ty cho người đáng thương là tôi đây rồi sao? Sao mặt còn bí xị như bị té thế này, mau kể ra để tôi vui xem nào."
Tần Tri không thèm ngẩng đầu lên mà chỉ lo đọc văn kiện trong tay, thờ ơ nói: "Nếu cậu có tự giác như vậy thì bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ giao hết sự vụ cho cậu xử lý."
Vẻ mặt người bạn quay ngoắt 180 độ: "... Tôi chỉ nói đùa thôi, đừng tưởng thật đừng tưởng thật nhé."
"Nhưng cậu bị sao vậy? Trông lạnh lùng ghê, xị mặt như kiểu mấy trăm năm rồi không tình dục nên dục cầu bất mãn vậy á." Bạn tốt lẩm bẩm tiếp.
Tần Tri ngẩng đầu, híp mắt liếc bạn tốt một cái: "Sao cậu nói xà lơ nhiều thế?"
Bạn tốt kinh ngạc: "Xem ra đúng là dục cầu bất mãn thật rồi, tiến triển bên cậu không ổn rồi người anh em ạ, uầy, cố gắng lên nhé."
Tần Tri: "... Câm miệng."
🥩🥩🥩
Sau khi phê duyệt xong dự án cuối cùng bên Tần thị thì cũng đã gần mười một giờ đêm, Tần Tri mệt mỏi xoa sống mũi một lúc rồi cử động cái cổ hơi cứng ngắc vì cúi đầu quá lâu, cuối cùng sắp xếp lại văn kiện trong phòng làm việc, về phòng ngủ lấy bộ đồ ngủ và khăn tắm rồi đi tắm.
Đầu vòi hoa sen được mở ra, dòng nước nóng phun lên người Tần Tri trở thành dòng nước uốn lượn tinh tế, dọc theo những đường cong săn chắc của cơ bắp trượt xuống, cuối cùng rơi xuống sàn gạch bóng loáng, hội tụ về phía phễu thoát sàn hình xoáy.
Làn sương nóng bốc lên nhanh chóng, đường nét trên khuôn mặt Tần Tri được làn sương làm mềm đi, biểu cảm dường như hơi mơ hồ trong làn sương lan cả phòng, mái tóc đen thường được chải chuốt tỉ mỉ vừa mới gội bết trên trán và má, đối lập là đôi mắt đen sâu thẳm khiến người ta vô cớ cảm thấy sợ hãi của hắn.
Hắn vươn tay vuốt mái tóc đen ướt ra sau đầu, lại tiện tay lau vuốt những giọt nước trên mặt, phát ra tiếng xì nhỏ.
Đường đi của dòng nước thay đổi một chút khi hắn cử động, chia thành nhiều sợi chảy dọc theo cơ bắp cánh tay nhấp nhô, cuối cùng tập trung ở khuỷu tay rồi chảy xuống.
Hôm nay là một ngày bất ổn, hắn đi tắm để gột rửa cái nóng trong mình, Tần Tri nhắm mắt lại, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh hôm nay Tô Đoạn giúp hắn kiểm tra vết bỏng, từng chút từng chút ăn mòn lý trí hắn như tơ tằm.
"Cộp", vòi sen kim loại rơi xuống sàn gạch, nước bắn ngược lên mặt kính mờ, cuốn đi làn sương trên đó, lờ mờ lộ ra một bóng dáng cao lớn.
...
Không biết qua bao lâu, Tần Tri mới cúi người nhặt vòi sen bị ném xuống sàn lên, tắm lại lần nữa.
🍰🍰🍰
Sáng hôm sau, Tần Tri đón Tô Đoạn đến Tô thị làm việc như thường lệ.
Không biết vì sao mà Tô Đoạn cực kỳ để bụng vụ hắn bị ướt cà phê, vừa bước vào văn phòng bèn đè hắn kiểm tra lại lần nữa, mãi đến khi thấy chút ửng đỏ hôm qua đã biết mất mới yên tâm.
Tần Tri không biết nên khóc hay cười.
Cũng may tối qua hắn tự làm vài lần nên hôm nay hỏa khí* không nóng vậy nữa, chịu được Tô Đoạn sờ mó, ít nhất không trực tiếp xấu mặt.
*Chắc ai cũng hiểu =)
Chỉnh lại quần áo hơi lộn xộn, Tần Tri cầm một tập văn kiện trên bàn rồi nói với Tô Đoạn: "Tôi đi đưa một tập văn kiện, khá khẩn cấp nên tôi cần đích thân xác nhận với bên kế hoạch, khoảng mười phút nữa tôi sẽ về, nếu có văn kiện gì đưa đến thì cứ để đó nhé."
Tô Đoạn ngoan ngoãn ngồi trên ghế làm việc, "Ừ ừ."
"Xảy ra chuyện gì thì gọi ngay cho tôi, những trợ lý khác cũng ở bên ngoài." Tần Tri không yên tâm bổ sung.
Tô Đoạn gật đầu: "Ừ ừ."
Tần Tri đem tài liệu đi ra khỏi văn phòng, hắn vừa đi ra đã lập tức bị các trợ lý bên ngoài nhìn lom lom.
Trong số những trợ lý này có một vài người là thân tín của Tô Tranh, có lẽ đã nhận được chỉ thị nào đó từ Tô Tranh nên luôn trông coi văn phòng rất chặt chẽ, số lần đưa văn kiện đến văn phòng cũng cao đến lạ, mỗi lần đi vào đều soi kĩ kiểm tra hắn từ trên xuống dưới, quả là như hổ rình mồi.
Vì vậy Tần Tri đã khá quen với ánh mắt của họ, dẫu sao cũng là người của Tô Tranh, đành phải vờ như không nhìn thấy.
Có điều... Sự việc có vẻ hơi lạ.
Không nói đến người của Tô Tranh, tại sao có những người không biết thân phận của hắn, ví dụ như hai nữ trợ lý kia mỗi khi nhìn hắn đều có vẻ nhiệt tình quá nhỉ? Tần Tri không kiềm được hơi cau mày, rảo bước nhanh về phía thang máy.
Chuyện hắn là cổ đông Tần thị lẽ ra vẫn chưa lan truyền trong Tô thị.
Trước đây hắn đã dùng một số thủ đoạn không quá công bằng để đoạt Tần thị từ tay Tần Phong, vì hạ thấp cảnh giác của Tần Phong nên hắn không công khai xuất hiện quá nhiều, tất cả đều nhờ bạn tốt ra mặt xử lý, bề ngoài thì quyền quản lý cũng nằm trong tay người bạn đó.
Bây giờ trong Tần thị cũng rất ít người gặp hắn, chỉ biết hắn là con riêng của nhà họ Tần thôi.
Hắn đã lên kế hoạch thật lâu để đánh bại Tần Phong, cũng rất tinh vi, sau khi có khả năng thì lập tức che đậy tất cả thông tin của mình trước đó, vì vậy rất khó điều tra ra thông tin của hắn, chỉ cần người của Tô Tranh không tiết lộ ra ngoài thì không cần lo sẽ bị ai đó phát hiện hắn đang làm việc ở Tô thị.
Tần Tri đi ngang qua cửa phòng kinh doanh lại nhận được vô số ánh nhìn chằm chằm của các nhân viên nữ: "..."
Vậy rốt cuộc những người này đang nhìn gì?
Trông không giống thích thú vẻ ngoài của hắn, nói chính xác thì là kiểu nhìn lén không mấy lịch sự.
- Theo cách nói phổ thông thì là cái nhìn của mấy bà tám.
Thực ra hắn đã lờ mờ một số manh mối trong ánh mắt của mấy nhân viên đến văn phòng đưa văn kiện mấy hôm trước. Chẳng qua hắn hiếm khi ra khỏi văn phòng nên đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với ánh mắt... Tập thể nhìn chằm chằm nhiệt tình đến vậy.
Nhưng hình như hắn không có gì đáng để đánh giá cả, hình tượng ở công ty cùng lắm là một trợ lý lai lịch thần bí thôi, theo lý thì lẽ ra không đến nỗi bị người ta vây xem.
Nhưng giờ không phải lúc để tâm đến mấy chuyện này, Tần Tri ngó lơ những ánh mắt đó, sau khi tìm giám đốc phòng kế hoạch thì cùng đối phương xác nhận những chi tiết còn mơ hồ được đánh dấu trên văn bản, dặn cô mau gửi văn kiện chỉnh sửa mới, rồi nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay mới phát hiện sắp đến mười phút hứa với Tô Đoạn rồi nên ngay lập tức quay về.
Để tiết kiệm thời gian, hắn tận dụng lối đi nội bộ giữa các phòng ban.
Vẫn vào lúc đi ngang qua phòng kinh doanh, đang đi ngang qua một bàn làm việc bình thường thì bỗng nghe thấy có người thò đầu ra nói nhỏ với đồng nghiệp bàn đối diện: "Tui nghe người trong phòng trợ lý nói hôm qua trợ lý riêng của sếp ra khỏi phòng còn thay bộ quần áo khác đó, nghe nói người ướt hết, không biết đã xảy ra chuyện gì với sếp nữa, hehehe..."
Tần Tri đúng lúc đi ngang qua hai cái đầu, nghe hết: "..."
Ra là bàn tán về hắn và Tô Đoạn à?
Bước chân Tần Tri thoáng khựng lại, rồi bước tiếp chứ không nán lại lãng phí thời gian.
Hai nhân viên đang tám chuyện còn chẳng nhận ra chính chủ mà họ đang nhắc đến vừa đi ngang qua, mãi đến khi Tần Tri rời đi, người bên cạnh đầy lòng đồng thông cảm kể lại chuyện hồi nãy cho hai cô, hai cô mới ngơ ngác nhìn nhau.
Hai nhân viên nữ: "..." Cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
Cửa thang máy đóng lại, ánh mắt Tần Tri ủ dột.
Hắn thật không hiểu tại sao trong công ty lại có tin đồn giữa hắn và Tô Đoạn có chuyện gì đó.
Tuy là hắn có suy nghĩ đen tối với Tô Đoạn thật, muốn đưa người về nhà, giấu đi rồi ăn, nhưng hắn chỉ nghĩ thôi chứ chưa bao giờ làm gì thật.
Hơn nữa hắn luôn rất cẩn thận, chưa bao giờ nói gì hay có bất kỳ cử chỉ thân mật nào với Tô Đoạn vượt quá mối quan hệ công việc trước mặt người thứ ba, chỉ vì lo lắng sẽ lan truyền tin đồn không tốt cho Tô Đoạn.
Ai ngờ... Trí tượng tượng của những người này phong phú thế ư?
Tần Tri không vui nghĩ nếu có cơ hội thì nên làm sạch bầu không khí trong Tô thị thôi. Vì nửa năm qua Tô thị đang dần xuống dốc dẫn đến đến lòng người dao động, vì vậy giờ đây nhân viên ở Tô thị không thể so sánh với lúc Tô Tranh còn ở đây.
Không muốn để những chuyện phiền lòng này làm phiền Tô Đoạn, sau khi Tần Tri về văn phòng vẫn tập trung làm việc như thường lệ.
Không biết có phải vì "vết thương" ngày hôm qua mà hôm nay Tô Đoạn cực kỳ săn sóc hắn, hoàn toàn xem hắn như trợ lý nhỏ của mình, chẳng thèm ngủ trưa, bận trước bận sau giúp hắn pha cà phê - Tất nhiên khi mang cà phê lên, Tô Đoạn đã biết rút kinh nghiệm để nó lên bàn cách hắn khá xa, rồi từ từ đẩy về phía hắn - Còn làm những công việc lặt vặt như sắp xếp lại văn kiện, ngoan ngoãn đến nỗi Tần Tri chỉ muốn ôm cậu vào lòng hôn hai cái.
Đương nhiên, tạm thời chỉ dám nghĩ thôi.
Có điều vẫn có thể lén nhận phúc lợi nè.
Bữa trưa do quản gia mang đến, đầu bếp nhà họ Tô nấu, hương vị hoàn toàn dựa theo Tô Đoạn, món nào cũng thanh đạm, dinh dưỡng cân đối.
Tần Tri không kén ăn, hắn có thể ăn những món đậm đà, cũng ăn được món thanh đạm luôn. Huống chi có Tô Đoạn ngồi ăn đối diện hắn, hắn có thể một hơi ăn ba chén cơm luôn đấy.
Tần Tri gắp một miếng bí ngòi xào cẩn thận đưa đến bên miệng cậu: "Đoạn Đoạn ngoan, ăn thêm một miếng nữa nào."
Tô Đoạn nhìn Tần Tri, rồi lại nhìn đồng loại thực vật bị kẹp giữa đôi đũa, cuối cùng chọn ăn một miếng, lễ phép nói lời cảm ơn với Tần Tri.
Tần Tri cười nói: "Đừng khách sáo."
Sau đó hắn lại lấy đũa gắp một miếng bí ngòi cho mình, khi đưa vào miệng đầu lưỡi lướt qua đầu đũa, ngậm nhẹ một miếng, động tác hết sức tự nhiên.