Kể từ lần trước Tần Tri giành được Tần thị, điểm chữa bệnh tăng 5 điểm lên 90, rồi Tô Đoạn không thấy nó tăng nữa.
Tuy hệ thống an ủi điểm chữa bệnh 90 không thấp, hơn nữa số của Tần Tri cũng rất hoàn chỉnh, dù 10 điểm cuối cùng không tăng lên nữa thì cậu cũng nhận được xếp bậc khá tốt.
Nhắc đến xếp bậc cuối cùng, Tô Đoạn đột nhiên nhớ đến một vấn đề: "Hệ thống, khi nào hết hạn nhiệm vụ?"
Nếu điểm chữa bệnh chưa đủ điểm mà vẫn có thể đánh giá cấp bậc nhiệm vụ, vậy tiêu chí để kết thúc nhiệm vụ là gì?
Nhận ra hệ thống chưa bao giờ nói về chuyện này, Tô Đoạn không khỏi nghi ngờ.
Hệ thống nói: "Bản chất của hệ thống là hỗ trợ ký chủ vượt qua Thiên Đạo thi lên thạc sĩ, cung cấp thông tin và công cụ hỗ trợ cho ký chủ - Dù ký chủ có đủ điểm kinh nghiệm cũng không có quyền quyết định điểm cuối và đánh giá cuối cùng của nhiệm vụ. Hệ thống đưa ra đánh giá nhưng thực chất là Thiên Đạo đánh giá rồi thông qua chuyển mã kỹ thuật số để đưa ra số điểm. Vì vậy xin lỗi ký chủ nha, hệ thống cũng hổng chắc QAQ"
Tô Đoạn: "..." Nghe hệ thống nhắc hai từ hoàn toàn không liên quan "Thiên Đạo" và "kỹ thuật chuyển mã", cậu thấy có hơi là lạ.
Tô Đoạn mím môi nói: "Không sao. Tôi còn một thắc mắc nữa."
Hệ thống điện tử cất cao giọng một xíu: "Mời ký chủ nói!"
Tô Đoạn: "Vậy sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ rời khỏi thế giới này à?"
Hệ thống: "..."
Hệ thống im lặng vài giây, giọng điện tử lại thấp xuống: "Đến khi Thiên Đạo cảm thấy ký chủ nên rời đi thì ký chủ sẽ rời khỏi thế giới này. Vì vậy chuyện này hệ thống cũng không chắc nữa, xin lỗiiiiiii."
Tô Đoạn cũng im lặng vài giây rồi nói một câu không liên quan, "Cậu đã giúp tôi rất nhiều rồi, cảm ơn cậu."
Hệ thống: "Ký chủ ơi huhuhuhu..."
Tô Đoạn: "..." Nói thật, hệ thống dùng tiếng máy móc điện tử để khóc khiến người nghe hết sức khó chịu và chói tai, nhưng thấy nó khóc tội nghiệp quá nên Tô Đoạn không nỡ ngắt ngang, đành yên lặng chịu đựng.
Những lời của cậu không phải do khách sáo với hệ thống, từ xưa đến nay khảo nghiệm của Thiên Đạo rất hà khắc, nhất là đã từng hóa người thất bại một lần, lại hóa người thất bại lần nữa thì độ khó sẽ tăng theo cấp số nhân, những linh vật khác hóa người đều chỉ có thể chiến đấu một mình, hệ thống cung cấp cho cậu thông tin thế giới đã là trợ giúp vô cùng lớn rồi.
Như hệ thống đã nói, nó chỉ là một hệ thống phụ trợ, Tô Đoạn vẫn phải tự bước đi trên con đường của mình.
Đợi đã, hình như có gì đó không đúng lắm...
Cậu hóa người thất bại hồi nào?
Suy nghĩ đó tự nhiên hiện lên trong đầu, cả cây cỏ Tô Đoạn bối rối.
Cậu biết sau khi tỉnh dậy có vẻ mình đã quên đi một số chuyện, nhưng nhìn chung thì có vẻ không có vấn đề gì, hơn nữa cậu đang bận làm nhiệm vụ nên cứ tưởng là mình bị thương khi chìm vào giấc ngủ say với trái đất chứ không nghĩ quá nhiều.
Nhưng giờ xem ra trí nhớ của cậu có vấn đề rất lớn-
Cậu thật sự không ấn tượng gì về chuyện quan trọng như hóa người thất bại ư?
Cậu muốn tìm kiếm những ký ức liên quan trong đầu, nhưng có những khu ký ức rõ ràng, lại có khu mơ hồ, cậu nhớ đi nhớ lại vài lần cũng không nhớ lại được gì.
Như thể chuyện "hóa người thất bại" chỉ là một ảo giác mà cậu tự tạo ra.
Nhưng trong lòng Tô Đoạn có một trực giác mách bảo đó không phải ảo giác của cậu, nếu không thì sẽ không tự dưng hòa vào suy nghĩ của cậu.
🧁🧁🧁
Tô Đoạn nhớ lại cuộc nói chuyện mới đây giữa hệ thống và mình có gì đó không đúng nên hơi lơ đãng.
- Sau đó cậu cảm thấy môi mình đang bị răng ai đó ngậm lấy rồi nhẹ nhàng cắn.
Bị kích thích bởi cảm giác kỳ lạ không biết có phải là đau hay không, Tô Đoạn chớp mắt, trong đôi mắt đen dại ra của cậu có một tia sáng lóe lên, cậu hoàn hồn.
Cậu đảo mắt, bắt gặp đôi mắt híp lại của Tần Tri.
Nhìn kỹ hơn, cậu phát hiện lông mi của Tần Tri thực ra vừa mảnh vừa dài, khi hắn cụp mắt rũ lông mi xuống nhìn ai đó sẽ che đi đôi mắt đen quá đỗi sâu thẳm, dịu dàng hơn bình thường hẳn.
Tô Đoạn không biết khen ai cả, chỉ cảm thấy Tần Tri đẹp hơn bình thường thôi. Cậu và Tần Tri nhìn nhau, dường như bị ánh sáng trong mắt hắn thu hút, gò má càng nóng bừng, cuống quít quay đi.
Cậu nở hoa rồi...
Tuy hồi nãy đã nhận ra điều này nhưng Tô Đoạn vẫn thấy rất mới lạ, chuyện này quá xa lạ với cậu, mấy ngàn năm qua, cậu luôn nhìn cây cỏ bên cạnh mình đơm hoa kết trái, còn mình thì chưa bao giờ.
Vốn dĩ cậu không còn hy vọng gì về chuyện này nữa, nhưng như bài thơ cổ đã nói "liễu rậm hoa tươi lại có làng*", điều bất ngờ sẽ luôn xuất hiện vào những lúc cậu không ngờ đến.
*Nguyên cả câu thơ là: "Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rậm hoa tươi lại có làng."
Đây là câu thơ của tác giả Lục Du, câu thơ nói về niềm hy vọng, trong hoàn cảnh khốn khó, tìm được lối thoát.
Tuy không có gì chắc chắn rằng thực thể của cậu cũng sẽ nở hoa, nhưng được trải nghiệm một lần đã là chuyện khiến người ta ấn tượng khó phai rồi.
Hệ thống nhỏ giọng nhắc nhở cậu: " 'Liễu rậm hoa tươi lại có làng' không phải dùng như vậy đâu ký chủ ơi."
Tô Đoạn nói: "Không sao, do tôi vui quá thôi."
Cậu rất muốn đưa tay xuống dưới sờ vào bông hoa của mình, nhưng Tần Tri ôm cậu rất chặt, giữa hai người gần như không có khoảng cách, cánh tay cậu chỉ có thể cử động nhẹ chứ không thể duỗi xuống dưới được.
Tô Đoạn thầm mong hoa của mình sẽ nở lâu thêm chốc nữa, để sau khi Tần Tri buông cậu ra, cậu có thể sờ vào nó.
Tần Tri thấy cậu có vẻ thất thần bèn cắn cậu miếng nữa, lần này mạnh hơn lần trước một xíu, Tô Đoạn hơi sợ nếu cứ tiếp tục như vậy thì Tần Tri sẽ cắn nát môi cậu mất, hơn nữa đúng là cậu hơi chóng mặt vì nóng, bèn ngửa đầu ra sau.
Tần Tri thấy cậu giãy giụa bèn buông lỏng cánh tay một chút, rồi lại đuổi theo cắn một miếng nữa mới bịn rịn buông cậu ra.
Sau khi được buông ra, Tô Đoạn thở hổn hển, tuy Tần Tri chỉ chặn miệng cậu lại chứ không hề bịt mũi cậu, nhưng vừa rồi tim cậu đập quá nhanh nên chỉ dùng mũi để thở thì không thở kịp.
Tần Tri nhìn gò má hơi ửng hồng, đôi mắt đen lay láy ươn ướt như vừa ngâm nước, cái miệng đang thở hổn hển lộ ra đầu lưỡi hồng nhạt của Tô Đoạn mà không kiềm được dục vọng muốn thân mật với cậu, nghĩ vậy hắn bèn khẽ cúi đầu áp trán, dụi dụi vào vầng trán mịn màng của Tô Đoạn hai lần, chóp mũi dụi chóp mũi cậu, hơi thở nóng hổi vấn vít nhau.
Tần Tri tham lam hít lấy hương thơm của Tô Đoạn, cảm thấy hương thơm của cậu chủ nhỏ còn khiến hắn nghiện hơn cả nicotine trong thuốc lá.
- Sau đó đôi tay đã tự do của Tô Đoạn ấn vào gò má hắn, đẩy hắn ra.
Tô Đoạn khó xử bảo: "Anh cách xa ra một chút, tôi không thở nổi."
Tần Tri khẽ cười, nghe lời lùi về sau.
Hắn đang nhìn cậu chủ nhỏ.
Sau khi bị hắn hôn, thái độ của Tô Đoạn hơi lảng tránh, nhưng không hề ra chiều chán ghét, thay vào đó là vẻ ngượng ngùng và hưng phấn khó tả, hơn nữa... Phản ứng của cơ thể là chân thật nhất, vừa rồi cơ thể Tô Đoạn lại càng trở nên nóng hơn.
Hắn ôm hờ người ấy vào lòng, sau khi hô hấp của người ấy ổn định hơn, Tần Tri nghiêm túc nhìn thẳng vào cậu, chậm rãi nói: "Anh thích Đoạn Đoạn."
Bị Tần Tri nhìn mải miết như muốn tiếp tục gặm nhấm mình, Tô Đoạn căng thẳng nuốt nước bọt, đầu óc đột nhiên rối nùi như bị nhét một cuộn len, vẫn còn choáng váng không biết nên trả lời ra sao.
Cũng may Tần Tri không cần cậu trả lời, nhanh chóng hỏi tiếp chuyện khác.
Nhưng chuyện này lại khiến Tô Đoạn khốn đốn.
Tần Tri dừng lại trước mặt cậu, khàn giọng nói: "Đoạn Đoạn không ghét anh hôn em, em cũng thích anh à?"
Đầu óc Tô Đoạn trống rỗng trong giây lát, sau đó khó nhọc suy nghĩ.
Mình thích... Tần Tri ư?
Phải rồi, hồi nãy cậu vẫn đang suy nghĩ mà, suýt thì quên mất.
Con người khác với thực vật, chỉ cần có môi trường phù hợp thì thực vật sẽ nở hoa ở giai đoạn ra hoa, tiếp theo mới bắt đầu nghĩ đến việc tìm bạn đời. Còn con người chỉ "nở hoa" khi có người mình muốn theo đuổi.
Tuy linh hồn của cậu là thực vật nhưng thân thể lại là con người, vậy... Cậu nở hoa vì Tần Tri ư?
Tô Đoạn: "..."
Sau khi nhận ra điều này, cậu cảm thấy đầu óc mình quá tải, cậu rõ là không giống trong tài liệu của hệ thống, tim đập nhanh hơn khi nhìn thấy Tần Tri, muốn thụ phấn với hắn. Vì sao cậu lại thích hắn?
Hệ thống đột nhiên lên tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở cậu: "Ký chủ, đây là thế giới nhiệm vụ, ký chủ chỉ đến đây làm nhiệm vụ."
Tô Đoạn ngây người chốc lát mới nói với hệ thống: "... Tôi biết rồi."
Làm xong nhiệm vụ có lẽ cậu sẽ rời đi, tuy không chắc về thời gian nhưng nếu cậu và Tần Tri trở thành bạn đời, khi chia ly sẽ là một chuyện rất đau khổ.
Trong suốt cuộc đời dài đằng đẵng Tô Đoạn đã chứng kiến quá nhiều sinh ly tử biệt, có người sinh ra ám ảnh vì sự ra đi của bạn đời, quãng đời còn lại sống như cái xác không hồn, lúc ấy cậu không hiểu nỗi những cảm xúc mãnh liệt như thế, nhưng vào giờ phút này, hình như cậu đã cảm nhận được đôi chút rồi.
Tô Đoạn muốn nói "tôi không thích anh" với Tần Tri, nhưng nhìn đôi mắt đen như chứa đầy ánh sao của Tần Tri, bỗng dưng Tô Đoạn chẳng nói nên lời nữa.
Tần Tri thấy cậu ngây ngốc thì lại áp trán mình vào trán cậu: "Đoạn Đoạn à, đồng ý ở bên anh được không em?"
Tô Đoạn suy nghĩ thật lâu, chớp mắt, trả lời lí nhí: "... Tôi không thể đồng ý với anh."
Dường như Tần Tri không nhờ sẽ là đáp án này, hắn như bị tạt một gáo nước lạnh vậy, ý cười trên mặt lập tức sượng ngang, mặt mày phủ đầy tối tăm.
Có điều chẳng mấy chốc hắn đã chú ý đến lời Tô Đoạn nói là "không thể" đồng ý với hắn chứ không phải không thích.
Không thể ở bên nhau có thể là vì không thích, cũng có thể là do một số yếu tố bên ngoài.
Tuy hắn rất nóng lòng muốn ngậm người ấy về ổ trở thành của mình, nhưng hắn không thể lạc quan mù quáng, hắn vẫn có phán đoán cơ bản, Tô Đoạn rõ ràng không bài xích sự thân mật của hắn, vì vậy hắn chắc chắn trong lòng Tô Đoạn ít nhiều gì cũng có cảm giác với hắn.
Còn về yếu tố bên ngoài-
Không lẽ là vì Tô Tranh không đồng ý?
Hắn nhớ rất rõ ràng hai năm rưỡi trước Tô Tranh đã bắt đầu canh phòng hắn nghiêm ngặt, lần này chấp nhận sự trợ giúp của hắn cũng là vì bất đắc dĩ, nhưng trong lòng Tô Tranh chắc chắn muốn Tô Đoạn cách xa hắn càng xa càng tốt.
Mà Tô Đoạn vô cùng nghe lời Tô Tranh, có lẽ đúng là vì Tô Tranh đã dặn dò Tô Đoạn gì đó nên em ấy mới từ chối mình.
Nghĩ vậy, mặt mày tối tăm của Tần Tri bớt đi đôi chút, thấp giọng nói: "Không sao, anh sẽ chờ em."
Tô Đoạn muốn nói đừng chờ cậu, cậu vốn không phải người của thế giới này, nhưng đã quy định không được OOC, cuối cùng đành mím môi, không nhìn vào mắt Tần Tri.
Biết không nên cưỡng ép người ấy, Tần Tri rướn người hôn trán cậu một cái chóc, ngồi dậy khỏi sô pha, "Anh đi làm việc, Đoạn Đoạn ngủ tiếp đi."
Cảm thấy Tần Tri của bây giờ hơi nguy hiểm, Tô Đoạn không kiềm được dùng chăn bọc mình lại, lén nhìn bóng dáng Tần Tri, thấy Tần Tri cúi đầu xử lý văn kiện bèn không nhìn nữa.
Ngẩn ngơ một lúc, Tô Đoạn chợt nhận ra mình quá tập trung vào chuyện của Tần Tri, suýt thì quên sờ vào hoa của mình.
Cũng may hoa của cậu vẫn còn nở - Tuy không rõ ràng như hồi nãy nhưng miễn cưỡng nở một chút.
Vì thế Tô Đoạn bèn đưa tay vào trong chăn.
Song, chiếc chăn dùng vào mùa hè quá mỏng, mỗi cử động của cậu trong chăn đều bị thấy hết.
Ngẩng đầu nhìn thấy cánh tay đang cử động của Tô Đoạn, hô hấp của Tần Tri khựng lại: "... Đoạn Đoạn, em đang làm gì vậy?"
Tô Đoạn dừng tay, chớp mắt.
Trong thế giới thực vật, tất cả các bông hoa đều lộ ra ngoài, chỉ cần không chạm vào nhụy hoa, khi gió thổi qua hoa, việc hoa bị lá cây khác cọ xát là chuyện rất thường thấy, thế nên Tô Đoạn không thấy xấu hổ gì về chuyện này...
Nhưng bị Tần Tri nhìn như thế, Tô Đoạn mới nhớ ra đời sống của con người khác với thực vật, cậu không nên làm cái trò sờ hoa của mình trước mặt người khác, lập tức lắp bắp nói: "Tôi, tôi chỉ sờ..."
"... Tôi đâu có sờ gì đâu." Giọng Tô Đoạn ngày càng nhỏ, ngượng ngùng rút tay về.
Tần Tri: "..."
♦♦♦
Tuy Tô Đoạn không đồng ý với hắn, nhưng Tần Tri lại rất giỏi lý lẽ nước ấm nấu ếch, thỉnh thoảng sẽ lén hôn cậu mấy cái, Tô Đoạn cũng ngoan lắm, miệng thì từ chối nhưng không nói gì cả, cùng lắm là bị hắn hôn lâu quá sẽ lí nhí bảo hắn đừng hôn nữa.
Thế là một tháng trôi qua, thân tín Tô Tranh để lại ở Tô thị không ai phát hiện ra hắn đã cắn vô số vết cắn lên cậu.
Tần Tri cảm nhận được Tô Đoạn theo bản năng gần gũi với hắn, càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình.
Cứ thế một tháng trôi qua, Tần Tri đã thành công thân mật với Tô Đoạn hơn. Và với sự trợ giúp của hắn, Tô Tranh sắp được mãn tù.