Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 69: Thế giới thứ ba (6)



"Cốp", vòi hoa sen trong tay Tô Đoạn nghiêng đi, quả cầu lông đen trên mắt cá chân cậu ngay lập tức bị nước nóng tưới thành một cục bông ướt nhẹp.

"Chíp chíp?" Vig Chít ngay tức thì từ một quả bóng lông thành một chú chuột nhỏ phát ra tiếng kêu bối rối.

Tô Đoạn sửng sốt, rồi cúi người xách phần thịt mềm sau gáy lên khỏi sàn nhà, đặt lên cái bệ nhỏ dùng để đặt dụng tắm cao cấp ngang eo mình.

Lông trên người Vig Chít đã ướt đẫm từng sợi, cái đầu lông xù của nó bị ảnh hưởng nhiều nhất, chóp tai ướt sũng đang nhỏ nước, lông dính hết vào mặt khiến đôi mắt mới mở của nó trông to vô cùng.

Tô Đoạn tắt nước đi, vươn đầu ngón tay chạm vào gò má ướt nhẹp của con non, rũ hàng mi ướt đẫm xuống để nhìn vào đôi mắt của con non vừa mở mắt.

Đó là một đôi mắt xanh lam vô cùng thuần khiết, vùng rìa* còn màng mỏng khiến đôi mắt hơi mông lung, nhưng màu sắc và đường nét đã mơ hồ nhìn thấy được, có thể nhìn ra chúng sẽ đẹp đến nhường nào khi hoàn toàn trưởng thành, con ngươi* đen dựng thẳng ở giữa không biết là do kinh ngạc hay bị nước kích thích mà hơi giãn ra.

- Đôi mắt thú này giống hệt với Odrosse ở thế giới trước.

Con non được đặt trên bệ dùng cái đầu ướt nhẹp thăm dò dụi ngón tay Tô Đoạn, thấy Tô Đoạn không kháng cự bèn dùng hai chân trước cũng ướt sũng ôm lấy hai ngón tay của Tô Đoạn, như đang vội vã đánh dấu mà liếm tsk tsk ngón tay cậu, cái đuôi đen mảnh vốn co lại phía sau lặng lẽ duỗi ra quấn quanh cổ tay mảnh khảnh của con mồi trước mặt.

Nó vừa tập trung vừa cẩn thận liếm láp, đầu lưỡi nhỏ hồng nhạt liếm từ đầu ngón tay đến khe hở ngón tay của Tô Đoạn, khiến cậu thấy ngưa ngứa rồi khẽ khàng cuộn tròn ngón tay lại, con non thấy vậy bèn nghiêng đầu, đầu lưỡi liếm dọc theo mu bàn tay về cổ tay.

Dưới làn da trắng nõn mềm mại và mỏng manh, những mạch máu xanh nhạt hơi nhô ra, mang theo mùi hương đầy cám dỗ khó cưỡng lại được.

Người trước mắt nó có mùi thơm ngon, bản năng khắc sâu trong gen mách bảo nó rằng chỉ cần dùng răng nanh nhẹ nhàng cắt lớp da, thì sẽ được nếm thử hương vị tuyệt vời ẩn chứa dưới làn da ấy. Nhưng lạ là nó không nỡ cắn, tưởng chừng như chỉ cần ôm, ngửi rồi liếm là sẽ thỏa mãn vậy.

Săn mồi và ăn uống là bản năng của kẻ săn mồi, mà bảo vệ và chăm sóc là tiếng nói từ linh hồn của nó.

Những nốt gai nhú nhỏ của lưỡi khiến cổ tay Tô Đoạn rất ngứa, cậu nhỏ giọng gọi Vig Chít, định rút tay về.

- Ai ngờ vừa cử động đầu ngón tay, cậu vô tình chạm trúng một thứ cứng cứng.

"Ủa?" Trong lòng hiện lên một dự cảm nào đó, tay rút về của Tô Đoạn dừng lại, một tay nhẹ nhàng nhấn hàm trên của con non, tay kia đỡ đầu con non nhẹ nhàng mở miệng nó ra, khom lưng cẩn thận tìm kiếm bên trong.

Quả nhiên nhìn thấy hai hạt màu trắng đối xứng trên khuôn lợi hồng mềm.

Ngón tay Tô Đoạn khẽ chạm vào, cưng cứng, tuy chỉ nhú ra một xíu nhưng khi chạm vào lại rất sắc bén.

"... Mọc răng hồi nào vậy ta?" Tô Đoạn không khỏi ngờ vực thốt ra.

Tốc độ phát triển của con non bỗng trở nên nhanh đến mức khó tin, cậu ở trong phòng tắm hơn mười phút, Vig Chít không chỉ mở mắt mà còn lặng lẽ mọc hai chiếc răng sữa.

Nhưng con non bị cậu mở miệng không thể trả lời câu hỏi của cậu.

Tô Đoạn nhìn xong thì khép miệng nhỏ nó lại, tuy Vig Chít không phản kháng, mặc cho cậu mở miệng ra nhìn bên trong, nhưng cứ há miệng mãi chẳng hề thoải mái tí nào, nên sau khi Tô Đoạn buông ra bèn săn sóc nhẹ nhàng xoa cơ bắp quanh miệng và cằm của nó.

Trong cổ họng con non phát ra tiếng kêu gr gr* trầm thấp, đôi mắt xanh nhạt cũng khẽ nheo lại, cái đuôi quấn chặt quanh cổ tay Tô Đoạn.

*Tiếng kêu này hong chắc lắm, trong raw nó là 呼噜噜 mà gg thì bảo là ngáy và thở khò khè.

Thế mà còn biết kêu gr gr à...? Rốt cuộc con non tộc Lotta có bao nhiêu tiếng kêu vậy?

Tô Đoạn không khỏi thất thần suy nghĩ.

Nếu Tô Đoạn từng nuôi mèo sẽ biết âm thanh này là cách thông thường để chúng thể hiện sự "thoải mái", nhưng tiếc là một nấm Phục Linh chưa kịp hóa người như Tô Đoạn chẳng biết gì cả, chỉ dựa vào trực giác mà đoán có lẽ nó đang làm nũng.

Xoa dịu con non xong, Tô Đoạn rút tay về, bật vòi hoa sen lên, điều chỉnh mức nước phù hợp rồi nhắm vòi ngay con non trên bệ.

"Chíp!" Con non lại bị xối ướt đẫm hoảng sợ kêu lên.

Nó không thích nước, nếu không có con người thơm ngon trước mặt thì nó sẽ không đến gần phòng tắm đâu. Thấy tình hình không ổn, con non lắc bộ lông ướt sũng định bỏ chạy.

- Nhưng sau đó mông của nó bị con mồi nhỏ thơm tho tàn nhẫn đè xuống, bị tắm sạch sẽ từ trong ra ngoài.

"Chíp..." Vig Chít bị tắm cả gốc đuôi rồi được Tô Đoạn ôm ra khỏi phòng tắm, thoạt trông nó có vẻ ủ rũ.

Tô Đoạn để nó lên gối đầu.

Trong phòng tắm có máy sấy tự động, sau khi tắm xong, bộ lông đen được hong khô mềm mại và bồng bềnh, những sợi lông mịn màng san sát nhau, trông như quả bóng mềm mại đang nằm trên gối đầu, cái đuôi nhỏ thon dài sau lưng vẫy phơi phới phát ra tiếng vù nhẹ.

Con ngươi trong đôi mắt thú xanh nhạt giãn ra thật to, hóa thành một hạt thủy tinh tròn đen tuyền, đang tập trung nhìn vào con người tóc đen trước mặt.

Loài người tóc đen thon gầy mặc một bộ quần áo rộng rãi thoải mái, thân trên là áo lót dài tay màu trắng, thân dưới mặc quần đùi vải lanh nhẹ, chỉ dài đến đầu gối.

Vì không có đồ ngủ nên Tô Đoạn dùng quần áo mùa hè cũ để mặc làm đồ ngủ.

Sau khi đặt con non lên giường, chốc lát sau Tô Đoạn cũng leo lên giường.

Cậu quỳ trên chăn kéo rèm, bầu trời bên ngoài đã tối mịt, nhưng tuyết vẫn chưa ngừng rơi. Từ ánh đèn trong cô nhi viện có thể nhìn thấy mặt đất phủ một lớp bông tuyết, trên cửa sổ cũng kết một lớp sương mù trắng xóa, vừa đến gần đã cảm nhận được luồng hơi lạnh lẽo phả vào mặt.

Ngay lúc Tô Đoạn định đóng cửa sổ, bắp chân bỗng cảm thấy ấm áp và mềm mại, cậu quay đầu nhìn, quả nhiên thấy một đôi mắt thú xanh lam tựa như có chút ấm ức.

"Roẹt", Tô Đoạn kéo rèm, vươn tay ôm con non tộc Lotta lên, hôn lên chóp mũi nhỏ ẩm ướt của nó, khóe mắt trong veo của cậu cong lên, nhỏ giọng hỏi: "Còn giận hả? Vig Chít ơi."

Vừa nãy lúc tắm gốc đuôi cho con non, tuy con non không hiểu gì cả nhưng vùng vẫy rất dữ dội, lúc tắm xong thì bắt đầu rầu rĩ không vui, kêu chíp chíp ỉu xìu.

"Chíp chíp..." Con non đưa lưỡi ra liếm khóe môi cậu theo phản xạ.

Tô Đoạn ôm con non mềm mại vào ổ chăn.

Nhưng thay vì chuẩn bị đi ngủ thì cậu lại nhờ hiện thực hóa màn hình ánh sáng và phát đoạn phim giáo dục về con non.

Tộc Lotta đã định sẵn là kẻ săn mồi, sức mạnh của họ đứng đầu chuỗi thức ăn là điều không thể lay chuyển được trong cả đế quốc người thú, dù đàn tộc đã trải qua đại nạn và suy tàn nhưng vẫn giữ được địa vị trung tâm trong hoàng thất. Từ đó cũng thấy được sức mạnh của họ trong thời kỳ đông đảo đàn tộc mạnh như thế nào.

Nhưng sự mạnh mẽ này không hẳn dựa vào gen của chính chủng tộc đó, dù tộc Lotta là một loài người thú độc lập, sau khi trưởng thành chỉ sống với bạn đời, nhưng khi con non còn nhỏ, họ nuôi nấng và giáo dục con non tận tâm tận lực hơn hầu hết các chủng tộc khác.

Trí tuệ và kinh nghiệm chiến đấu của mỗi một chủng tộc được tích lũy qua hàng ngàn năm sẽ được các trưởng bối truyền miệng và thực hành cho con non đang trưởng thành.

Kiểu giáo dục này bắt đầu từ khi sinh ra và không bao giờ dừng lại, bởi vậy trong khi con non tộc Lotta chưa thành niên và chưa thể chuyển đổi giữa dạng người và thú, chúng đã dễ dàng đè bẹp những con thành niên của các chủng tộc khác.

Nhưng rõ là họ không có trưởng bối nào của tộc Lotta có thể dạy dỗ Vig Chít.

Thực tế thì hiện tại trong tộc Lotta chỉ có một người trưởng thành hiếm hoi xứng đáng gọi là trưởng bối thôi. Ông đang ở Thủ Đô Tinh, giữ ngôi vị hoàng đế, đồng thời dạy dỗ bốn năm con non...

Nhưng cậu không định đến Thủ Đô Tinh để dâng bản thân cho Lotta khác ăn, vì vậy có lẽ không thể trông cậy vào hoàng đế bệ hạ đang bận chăm sóc con cái rồi.

Nhưng nếu muốn nó lớn lên thành một nhóc con khỏe mạnh, ngoài chế độ ăn uống lành mạnh ra thì việc giáo dục Vig Chít cũng không được bỏ lại.

Thế nên Tô Đoạn bèn tìm hệ thống không có tiền nhưng có kỹ thuật để nhờ hệ thống giúp mình đánh cắp cơ mật của hoàng thất về video và hướng dẫn giáo dục mầm non của tộc Lotta.

- Đúng vậy, theo sự phát triển của khoa học công nghệ, các người thú đã học được cách sử dụng công nghệ để lưu trữ những thông tin quan trọng.

Dù những thứ chiếu trong video được tạo ra từ số liệu vẫn có sự khác biệt với tộc Lotta đã trưởng thành thật sự, nhưng lừa Vig Chít chẳng hiểu gì thì không thành vấn đề.

Trong video, Lotta trưởng thành thể hiện những kỹ năng săn bắt sơ cấp nhất, lúc đầu Vig Chít không hề hứng thú, chỉ biết gặm ngón tay Tô Đoạn để chơi, ai ngờ chưa chỉ trong vài phút, đôi mắt tròn xoe của nó nhìn thẳng vào video, rồi vừa nhìn vừa bò ra khỏi ổ chăn, bắt đầu bắt chước hành động của người cùng tộc trong video.

Đây là bản năng của một kẻ săn mồi như nó.

Ham học hỏi, khát khao đi săn, khát vọng sức mạnh...

Nhưng dẫu sao năng lượng của con non cũng có hạn, sau khi xem video và làm theo nửa giờ, Vig Chít mệt đến nỗi nằm trên ngực Tô Đoạn thở hổn hển.

Thân thể mềm mại dưới lòng bàn tay khẽ phập phồng, đôi mắt thú xanh lam nhìn chăm chăm vào mắt cậu. Đầu ngón tay Tô Đoạn chải lông từ đầu đến lưng nó, nhẹ giọng trò chuyện với con non trên người mình.

Tuyết rơi ngoài cửa sổ đã ngừng lại, trong căn phòng này chỉ có tiếng thở dốc khe khẽ và giọng của Tô Đoạn: "Khi em thành niên, anh sẽ đưa em về Thủ Đô Tinh... Bây giờ em là hoàng tộc, biết đâu sau này sẽ làm hoàng đế đấy."

Thực tế thì trong hoàng thất, ngoại trừ hoàng đế và ba con non mới thành niên của tộc Lotta, bốn con còn lại đều là con non, cả tộc bao gồm cả Vig Chít thì cũng chỉ có vỏn vẹn chín con đáng thương.

... Vì vậy nói một cách khách quan, nếu Vig Chít khỏi bệnh và về Thủ Đô Tinh thì khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế vẫn khá cao.

Con non không biết gì kêu chíp chíp, mới sinh ra một ngày tuổi như nó vẫn chưa thể hiểu lời người lớn nói, chỉ là giọng của chàng trai trẻ vừa trong trẻo vừa nhẹ nhàng như những bông tuyết đầu tiên mùa đông rơi bên tai nó, khiến nó cảm thấy quen thuộc và an tâm, dù cuộc trò chuyện với đối phương cứ như ông nói gà bà nói vịt cũng khiến nó thấy rất thỏa mãn.

Vị trí trên ngực dường như vẫn chưa đủ gần, con non vận dụng khả năng tư duy có hạn của mình suy nghĩ một lát, rồi bỗng bò dậy hai bước về trước, bò qua phân nửa phần ngực của loài người dưới thân nó, cuối cùng vùi vào vai và cổ của chàng trai.

"Đến lúc đó em nhớ bảo vệ anh nha, không thì anh sẽ bị người ta ăn mất." Tô Đoạn sờ cục lông nhỏ cuộn tròn trên vai mình, tha thiết dặn dò, có hơi lo lắng cho an toàn của tấm thân mình.

"Chíp." Con non lên tiếng như đồng ý, vươn lưỡi liếm chiếc cổ trắng ngần của con người trước mặt, hơi thở quen thuộc và quyến rũ tiếp tục xộc thẳng vào chóp mũi, nhưng thay vì ăn thì nó muốn đánh dấu lên đó hơn.

Rằng người này là của nó.