Đêm đó, Cố Lẫm cùng Nhan Niệm Niệm không trở lại biệt thự nhỏ, mà là ở lại ngoại ô bồi lão gia tử.
Rốt cuộc chân tướng sự việc chưa rõ, trong lòng mọi người đều không thoải mái.
Chị Từ gọi điện thoại cho Nhan Niệm Niệm, nói với cô bài hát mới đã chuẩn bị xong đầu ra, ngày mai sẽ đồng thời xuất hiện ở mấy trang web âm nhạc lớn.
Đây là lúc trước các cô thương lượng tốt, bởi vì ngày mai chính là sinh nhật mười tám tuổi của Nhan Niệm Niệm, đã là một ngày ý nghĩa đáng giá kỷ niệm, lại là Nhan Niệm Niệm thành niên, sau này cô làm cái gì cũng không cần người giám hộ, vô hình trung bớt đi rất nhiều phiền toái.
Đây vẫn là ca khúc lần đầu tiên Nhan Niệm Niệm lấy danh nghĩa chính mình đăng tải, trong lòng hơi có chút kích động cùng cảm khái. Trải qua chuyện kiếp trước, cô biết lần phát ra ca khúc đầu tiên này khẳng định có thể thành công, ngày mai lại là sinh nhật của cô, nếu là bình thường, khẳng định phải chúc mừng một phen cho tốt, công ty cũng sẽ mở một bữa tiệc chúng mình.
Nhưng mà vừa nghĩ đến ngày mai kiểm tra sức khoẻ, cô liền không có cái tâm tình này.
Ăn qua cơm chiều, Cố Lẫm cùng lão gia tử vào thư phòng, Nhan Niệm Niệm cưỡng bách chính mình đọc sách một lát, tuy rằng không phải rất có thể xem vào, nhưng ít ra tâm tình dần dần bình tĩnh trở lại, suy nghĩ phân phân loạn loạn trong đầu cũng đã biến mất.
Cô tắm rồi, nằm ở trên giường lướt di động một lát, bất tri bất giác mà ngủ rồi.
"Leng keng, leng keng, leng keng ——"
Nhan Niệm Niệm bị tiếng chuông di động đánh thức, mơ mơ màng màng mà sờ di động nhìn thoáng qua, một chuỗi tin tức dài, tất cả đều là chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Nhan Niệm Niệm nhìn xuống thời gian, 0 giờ ngày 3 tháng một.
Nha, phải rôig, từ giờ trở đi, nàng thành niên.
Nhan Niệm Niệm híp mắt, trả lời lại từng cái cho mọi người, đem điện thoại đặt ở một bên nhắm mắt lại, đột nhiên nhớ tới một sự việc —— vừa rồi bên trong tin tức, không có của Cố Lẫm gửi tới.
Nghĩ đến lần đó gia hỏa này ăn sinh nhật nửa đêm cạy cửa sổ chạy đến trong phòng của mình nhìn lén quà sinh nhật, Nhan Niệm Niệm thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Gia hỏa này có chút lòng dạ hẹp hòi, đoán chừng là cố ý không gửi tin nhắn cho cô trước tiên, muốn trả thù cô đây.
Cửa phòng ngủ bị nhẹ nhàng gõ vang lên, âm thanh Cố Lẫm thấp thấp truyền đến, "Nhan Nhan?"
Cố Lẫm đứng ở ngoài cửa, ánh đèn nhỏ trên hành lang chiếu vào phía sau anh, mạ lên cho cả người anh một tầng vầng sáng nhàn nhạt, càng thêm có vẻ cao lớn đĩnh bạt.
Nhan Niệm Niệm kinh giác, thì ra bạn trai cô cũng là người trưởng thành rồi.
Cô tránh khỏi vị trí cửa vị để Cố Lẫm tiến vào, thuận tay đem đèn trong phòng cũng mở ra, lúc này mới phát hiện trong tay Cố Lẫm xách theo một cái rương lớn, nhìn hình dạng, hẳn là một cây đàn ghi-ta.
"Nhan Nhan, sinh nhật vui vẻ." Cố Lẫm đem đàn ghi-ta để tới bên chân cô, tiến đến bên tai cô thấp giọng nói: "Bạn gái, thành niên vui vẻ."
Mặt Nhan Niệm Niệm không hiểu sao mặt có chút nóng lên, "Cảm ơn anh, A Lẫm."
Cố Lẫm môi mỏng không vui mà nhấp một chút, "Lần trước em chính là tính toán ngủ đến buổi sáng lại nói "sinh nhật vui sướng" với anh, vốn dĩ muốn chậm lại nửa giờ để trừng phạt em chậm trễ, nhưng mà ——"
Anh ngạo kiều mà nâng nâng cằm, "Xem phân vị của em là bạn gái, chỉ trừng phạt năm phút đồng hồ là được."
Nhan Niệm Niệm "Xì ——" cười ra tiếng, quả nhiên cô không có đoán sai, cái gia hỏa lòng dạ hẹp hòi này lại mang thù, lại không nỡ để cô chờ lâu.
"Vậy cảm ơn bạn trai khoan hồng độ lượng."
Nhìn bộ dáng cười khanh khách của tiểu nha đầu, trong lòng Cố Lẫm nóng lên, một tay đè nặng eo cô, một tay đè nặng cái ót của cô, đem thân mình nhỏ thơm tho mềm mại của tiểu nha đầu giam cầm ở trong ngực, cúi đầu hôn xuống.
Nhan Niệm Niệm thuận theo mà ỷ ở trước ngực anh, cánh tay mềm mại vòng qua eo anh, ngửa đầu, thừa nhận nụ hôn này.
Ôn nhu lưu luyến.
Tay Cố Lẫm không nhẹ không nặng mà dừng ở trên eo cô, eo của tiểu nha đầu rất nhỏ, thon thon một tay có thể ôm hết, tinh tế lại mềm dẻo.
Từ khi cô ký hợp đồng với Xuân Hoa, chị Từ lập ra kế hoạch cho cô, rốt cuộc ở trong kế hoạch lâu dài của chị Từ, Nhan Niệm Niệm là sớm hay muộn phải tổ chức buổi biểu diễn, đến lúc đó khó tránh khỏi có chút động tác vũ đạo. Nhưng mà suy xét đến Nhan Niệm Niệm hiện tại còn phải học tập luyện đàn làm đề, cũng chưa sắp xếp huấn luyện đặc biệt nặng nề cho cô, chỉ là yêu cầu cô mỗi đêm đều phải gập bụng ba nhóm, gắng sức chống đỡ ba nhóm, để bảo trì hình thể.
Vì bảo trì thể lực, gia tăng cường độ tim phổi, buổi sáng mỗi ngày tiểu nha đầu đều phải chạy bộ ba bốn mươi phút.
Hiện tại thể trọng của cô cùng với khi vừa tới nhà họ Cố kém không lớn, nhưng Cố Lẫm ôm cô là có thể cảm giác được, đường cong trên người tiểu nha đầu càng thêm kéo căng, hơn nữa, dường như cô...... Phát dục đến càng no đủ.
Trong lòng Cố Lẫm nóng bỏng, một nụ hôn cũng càng ngày càng nhiệt.
Dần dần có chút mất khống chế.
"A...... A Lẫm......" Nhan Niệm Niệm đẩy ngực anh, miễn cưỡng từ trong cánh môi đối phương thoát ra mấy chữ, "Quá muộn......"
Thân mình Cố Lẫm cứng lại.
Ngày mai tiểu nha đầu còn phải đi kiểm tra sức khoẻ, kiểm tra sức khoẻ không có gì, chỉ cần cùng viện trưởng nói một tiếng, tiểu nha đầu chỉ cần đi lướt qua là được.
Nhưng chuyện ngày mai quá mức trầm trọng, không riêng gì anh cùng ông ngoại, đoán chừng trong lòng tiểu nha đầu cũng không thoải mái.
Tuy rằng cô thành niên, nhưng cũng không phải thời cơ tốt làm chuyện nào đó.
Anh hy vọng nước chảy thành sông, hy vọng tiểu nha đầu toàn thân tâm tiếp thu, hy vọng cô vui sướng đầy cõi lòng.
Cố Lẫm chậm rãi buông lỏng cô ra.
Nhan Niệm Niệm cảm giác nhiệt độ trên mặt của mình sắp nóng đến bốc khói, lòng bàn tay cùng mu bàn tay thay phiên dán ở trên mặt, ý đồ nhanh chóng đem độ ấm giáng xuống.
Nhìn xem Cố Lẫm, thính tai cũng hồng thấu.
"A Lẫm, đây là quà sinh nhật cho em sao?" Không khí quá mức đặc sệt, Nhan Niệm Niệm muốn dời đi lực chú ý của hai người một chút.
Cố Lẫm "Ừm" một tiếng, âm thanh u ám đến kỳ cục, Nhan Niệm Niệm cảm giác mặt của mình càng nóng.
"Là đàn ghi-ta?"
Cố Lẫm lùi về cạnh ghế so pha nhỏ ngồi xuống, "Nhan Nhan mở ra nhìn xem."
Rương gỗ tinh xảo, chỉ là nhìn ánh sáng hoa văn ở trên gỗ liền biết là cái rương tốt nhất, tay chân Nhan Niệm Niệm nhẹ nhàng mà mở ra, một cây đàn ghi-ta màu nâu bằng gỗ lẳng lặng mà nằm ở trong rương.
"Đây, đây là đàn ghi-ta thủ công của Chu đại sư!" Nhan Niệm Niệm kinh hỉ mà hô một tiếng.
Cố Lẫm thấy ánh mắt cô sáng quắc, hiển nhiên là rất thích, trong lòng cao hứng, hỏi: "Nhan Nhan vừa lòng sao?"
"Vừa lòng!" Nhan Niệm Niệm đầu nhỏ dùng sức gật xuống hai cái, cô quá thích đàn ghi-ta này, lại không nghĩ đến bản thân có thể có được một cây, trừ bỏ giá cả kinh người, đàn ghi-ta này là Chu đại sư chế tạo thuần thủ công, sản lượng vốn dĩ liền đặc biệt ít.
Cố Lẫm vốn đang lo lắng đưa lễ vật giá cả quá cao tiểu nha đầu không chịu tiếp nhận, lúc này thấy cô không hề khúc mắc mà thể hiện ý yêu thích, trong lòng rất là thỏa mãn, này cũng chứng minh, trong lòng tiểu nha đầu đã tán thành quan hệ của bọn họ, tới trình độ này rồi nhất định còn một hai phải so đo giá cả quà tặng, liền quá làm kiêu.
Nhan Niệm Niệm ôm đàn ghi-ta ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng mà khảy dây đàn.
Âm sắc hoàn mỹ, nếu không phải đã nửa đêm lo lắng ầm ĩ đến người khác, hiện tại Nhan Niệm Niệm thật muốn đàn tấu mấy khúc, đáng tiếc đây là phòng ngủ không phải phòng đàn, không có làm thiết kế cách âm chuyên môn, âm thanh quá lớn khẳng định sẽ quấy nhiễu giấc ngủ của người khác.
Cô đem đàn ghi-ta thả lại cái rương đóng lại, lại lui về mép giường ngồi xuống, sâu kín mà thở dài.
Trong lòng Cố Lẫm dâng lên một cỗ dự cảm không ổn, quả nhiên, Nhan Niệm Niệm mở miệng nói: "Quà sinh nhật anh đưa em thật quý trọng thật có phong cách, quà sinh nhật em đưa anh mới mười đồng tiền, ai ——"
Nhan Niệm Niệm nhấp môi cười, vẫn nói ra, "Chúng ta quả nhiên là không xứng đôi a."
Giận từ trong lòng bùng lên!
Cố Lẫm bỗng nhiên đứng dậy, hai bước từ sô pha nhỏ tới mép giường rồi, hướng trên giường bổ nhào một cái, tay phải ôm lấy eo cô hướng lên phía trên, Nhan Niệm Niệm còn chưa phản ứng lại, đã bị đè ở phía dưới.
"Ách......" Dưới thân là giường đệm mềm mại, mặt trên là thân thể đang căng chặt của Cố Lẫm, hai người kề sát ở bên nhau, thậm chí Nhan Niệm Niệm cảm giác được nhiệt tình chưa biết mất của anh, lập tức thành thật.
"Nhan Nhan, lặp lại lần nữa, chúng ta không xứng đôi?"
Ngón tay thon dài của Cố Lẫm nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt trắng nhỏ mềm mại của cô, ngón cái như có như không mà cọ xát khóe môi cô, khi anh nói chuyện tiến đến bên tai cô, khí nóng của hô hấp nhào vào ốc nhĩ, Nhan Niệm Niệm cảm thấy bản thân lại sắp thiêu cháy.
"Xứng đôi! Quá xứng đôi, không có gì so với chúng ta xứng đôi hơn!" Nhan Niệm Niệm gió chiều nào theo chiều ấy.
Cố Lẫm ở môi cô cắn một chút, âm thanh trầm thấp u ám, "Nhan Nhan biết lần sau lại nói ba chữ "không xứng đôi" sẽ có hậu quả gì không?"
...... Hậu quả?
Nhan Niệm Niệm an tĩnh như gà.
Em cũng không biết, em cũng không dám hỏi.
Cố Lẫm thấy cô cuối cùng cũng thành thật, thấp thấp mà cười một tiếng, chống thân thể của mình ngồi dậy, "Đi ngủ sớm một chút, tiểu nha đầu."
Anh thật sâu mà nhìn cô một cái, đi nhanh ra phòng ngủ, thuận tay đem cửa đóng lại.
Đứng ở ngoài cửa, anh chậm rãi hít sâu mấy cái, vừa rồi tuy rằng là hù dọa tiểu nha đầu, nhưng hắn cũng thật sự là thiếu chút nữa không nhịn xuống được.
Quên đi, tương lai còn dài.
Nhan Niệm Niệm nghe tiếng bước chân từ trước cửa của mình biến mất, đi phòng ngủ bên cạnh, ngơ ngác mà ngồi vài giây, đột nhiên đôi tay bụm mặt lật đến trên giường, qua lại quay cuồng vài vòng, đem mặt chôn ở gối đầu.
......
Sáng sớm hôm sau, Nhan Niệm Niệm cùng Cố Lẫm xuất phát đi bệnh viện.
Thời điểm đến bệnh viện vừa vặn 8 giờ, Liễu Như Chân nhìn thấy Cố Lẫm cùng nhau xuất hiện, dường như một chút cũng không giật mình, như thế tăng thêm nghi ngờ trong lòng bà ta, hai người như hình với bóng, rốt cuộc là phát triển đến một bước nào?
Thật ra, cho dù không kiểm tra sức khoẻ, chỉ cần lại quá hai tháng, nhìn xem bụng của Nhan Niệm Niệm có phồng lên hay không là có thể biết rốt cuộc cô có hoài thai đứa trẻ của Cố Lẫm hay không, nhưng bọn họ thật sự là không dám chờ, trước mắt Cố Lẫm đã thành niên, lão gia tử tùy thời đều có thể đem tập đoàn Xuân Hoa giao cho Cố Lẫm, nếu là anh lại có một người thừa kế, sự việc liền càng thêm phiền toái rất nhiều.
Cố Lẫm đỡ Nhan Niệm Niệm xuống xe, tối hôm qua tiểu nha đầu ngủ không ngon, anh lo lắng cô mơ mơ màng màng té ngã.
Một màn này xem ở trong mắt Liễu Như Chân, càng là nóng vội.
Nhan Niệm Niệm cười chào hỏi, "Liễu nữ sĩ ——"
Tươi cười trên mặt cô dừng một chút, người tới có Liễu Như Chân, Cố Đồng Bằng, Cố Tiêu, duy nhất không có Cố Dao.
Hiển nhiên Cố Lẫm cũng phát hiện, nhẹ nhàng nhéo nhéo tay cô, ý bảo cô không cần sốt ruột.
Vốn dĩ Cố Đồng Bằng hoặc là Cố Tiêu không tới đều được, mặc kệ Cố Dao cùng Cố Đồng Bằng ghép đôi hay là cùng Cố Tiêu ghép đôi, đều có thể tra ra được cô ta có phải con gái ruột của Cố Đồng Bằng hay không, nhưng duy nhất Cố Dao không tới, trận xét nghiệm ADN này liền không khả năng thực hành.
Nhưng này vừa lúc chứng minh vấn đề.
Cố Đồng Bằng có thể nói bận quá không tới, Cố Tiêu có thể nói bướng bỉnh trốn tránh kiểm tra sức khoẻ, duy nhất thiếu Cố Dao là người mấu chốt nhất này, vừa lúc chứng minh là cô ta có vấn đề.
Liễu Như Chân không dám để cô ta xuất hiện, cũng chứng minh bọn họ đã nổi lên phòng bị.
Hơn nữa không hiểu sao chú Ngô bị người khác giám thị, cũng chứng minh chỗ của Nhan Thanh Lâm quả thật có đồ vật bọn họ kiêng kị.
Lúc này đây hành trình đi Tân Thành, thu hoạch khá nhiều.
Vài người nhân viên y tế dẫn dắt bọn họ đi vào cao ốc, Cố Lẫm nắm tay Nhan Niệm Niệm, thấp giọng an ủi, "Nhan Nhan đừng nóng vội, sẽ có cơ hội."
Liễu Như Chân quay đầu lại nhìn thoáng qua, bà ta không nghe thấy Cố Lẫm nói cái gì, ánh mắt ở trên bàn tay đang nắm lấy của bọn họ nhìn thoáng qua, muốn nói lại thôi.
Hôm qua bà ta mới biết Nhan Niệm Niệm vừa lúc ăn sinh nhật, cho dù hiện tại Nhan Niệm Niệm cùng Cố Lẫm yêu đương, cũng đã không phải yêu sớm, hơn nữa, bà ta không còn là người giám hộ, quản không được.