Tui Tỏ Tình Nhầm Với Anh Trai Nam Chính

Chương 38



Lời nói này thốt ra từ môi cô, không kìm được nụ cười. Cô nhớ lại rằng những câu tương tự, cô từng nói với Kỷ Lâm Dục, nhưng lúc đó cô còn do dự; nhưng giờ đây, khi nói ra với Kỷ Thanh Nguyên, cảm giác tự do như gió nhẹ thoảng qua khiến lòng cô tràn ngập sự thanh thản.

Kỷ Thanh Nguyên nắm chặt lòng bàn tay, ánh mắt anh lóe lên một nỗi buồn sâu thẳm, như thể vừa đánh mất một điều gì đó hết sức quý giá, để lại một khoảng trống lạnh lẽo trong trái tim.

“Nếu anh hỏi chúng ta có thể trở lại như những ngày trước không, thì câu trả lời của tôi là không. Tôi không còn là Chúc Tân Nguyệt mà anh từng biết, người luôn dành tình cảm cho anh nữa.”

Chúc Tân Nguyệt mỉm cười nhẹ nhàng:

“Nhưng nếu anh hỏi tôi có còn ủng hộ anh như một fan hâm mộ hay không, câu trả lời chắc chắn là có. Anh là một diễn viên xuất sắc, có tài năng và tận tâm. Tôi tin rằng anh sẽ hiện thực hóa giấc mơ của mình và tỏa sáng rực rỡ trên con đường nghệ thuật.”

Cảm xúc của Kỷ Thanh Nguyên dâng trào như tàu lượn siêu tốc, khó lòng ổn định. Anh cố gắng nở nụ cười tươi tắn như một nghệ sĩ trước mặt fan, nhưng mọi nỗ lực dường như đều vô nghĩa.

“Chúc Tân Nguyệt, em đã thay đổi quá nhiều.”

Giờ đây, anh mới thật sự nhận ra một sự thật mà mình luôn cố chấp không muốn chấp nhận. Dù trước đó anh đã tự dối lòng, giờ đây không thể nào tiếp tục nữa: Cô ấy thật sự đã khác.

Chúc Tân Nguyệt nghiêng đầu, cất tiếng hỏi một cách hóm hỉnh:

“Mới phát hiện ra sao?”

Kỷ Thanh Nguyên bỗng cảm thấy một làn gió  lạnh chạy dọc sống lưng, khi ánh mắt anh chạm phải hình ảnh của một cô gái hoàn toàn xa lạ. Tim đập thình thịch, anh vô thức nuốt lấy cái ngẹn nghẹn nơi cuống họng, đứng sững như trời trồng, không dám nhúc nhích.

Trước đây, anh chưa bao giờ thực sự quan tâm đến những điều cô thích hay ghét, vì anh tin rằng lòng yêu mến của cô dành cho anh đủ để lấp đầy bất kỳ khoảng trống nào. Anh yêu bản thân mình đến đâu, cô cũng yêu anh bấy nhiêu.

Thế nhưng hiện tại, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi. Cô đã xây dựng cho mình những sở thích và sự ghét bỏ riêng biệt. Những cử chỉ nhằm thu hút sự chú ý từ người hâm mộ của anh giờ đây đã trở nên vô nghĩa trong mắt cô.

Kỷ Thanh Nguyên không nhớ rõ mình đã rời khỏi phòng Chúc Tân Nguyệt và trở về căn phòng của mình thế nào. Trên đường đi, khi bắt gặp nhân viên khách sạn, anh vẫn nở nụ cười lịch sự, nhưng cảm giác như mình đang sống trong một cái vỏ rỗng, không còn chút sức sống nào.

Rõ ràng cô đã hứa sẽ yêu anh mãi mãi, tại sao giờ đây lại thay lòng?

Lôi điện thoại ra, Kỷ Thanh Nguyên mở album ảnh và đăng một bức ảnh selfie lên mạng xã hội. Chỉ trong vòng chưa đầy một phút, số bình luận cho bài đăng đã vượt qua ngưỡng một nghìn, bắt đầu với "anh ơi" và kết thúc bằng "bé yêu", kèm theo vô số lời khen ngọt ngào, hoa và trái tim từ fan.

Nhìn xem, xung quanh có biết bao người hâm mộ yêu thích anh. Thiếu cô ấy, một người trong số đó thì có đáng gì?

Kỷ Thanh Nguyên bấm thích một bình luận khen anh điển trai, nhanh chóng trả lời một fan, bình luận ấy ngay lập tức được đẩy lên đầu danh sách. Tiếng reo hò “a a a” cùng hàng loạt dấu chấm than tạo thành một bầu không khí phấn khích khi được anh lựa chọn phản hồi.

Trong giây phút đó, trái tim trống rỗng của Kỷ Thanh Nguyên dường như được lấp đầy bởi tình cảm của người hâm mộ. Nhưng vẫn chưa đủ. Vẫn không thể khỏa lấp nỗi trống trải trong lòng.

Một người hâm mộ đã kiểm tra tài khoản của người anh vừa trả lời và phát hiện ra rằng cô ấy không chỉ thần tượng Kỷ Thanh Nguyên mà còn là fan lớn của Lương Ngọc Vũ.

Kỷ Thanh Nguyên thắt c.h.ặ.t t.a.y quanh điện thoại, tâm trí rối ren: Tại sao? Tại sao lại bỏ rơi anh? Tại sao không thể chỉ đắm mình trong tình cảm dành cho anh?

Anh khao khát nhận được tình yêu, dù là từ người yêu, bạn bè, gia đình hay fan hâm mộ; anh đều muốn.

Anh muốn cô ấy yêu anh. Không quan trọng cô ấy là ai, chỉ cần cô ấy dành trọn trái tim cho mình.

*



Vào buổi chiều, Chúc Tân Nguyệt đã đến sân bay để đón cha con nhà họ Chúc. Đây là lần đầu tiên kể từ khi xuyên không đến thế giới này, cô có dịp gặp gỡ Chúc Hằng Niên, cha của nguyên chủ trong đời thực.

Chúc Hằng Niên đã bạc phần tóc, đeo cặp kính trí thức đầy sắc thái, và bất chấp cái nắng oi ả của mùa hè nước Ý, ông vẫn tự tin khoác trên mình chiếc áo ghi lê mềm mại cùng áo sơ mi ngắn tay. Nụ cười ấm áp của ông như che giấu mọi ánh hào quang của một doanh nhân thành đạt với tài sản lên đến hàng trăm tỷ.

Trước đó, Chúc Thời Lãng đã thông báo với cô về việc anh và cha đến nước Ý dự đám cưới của gia đình nhà họ Kỷ. Ngay lập tức, Chúc Tân Nguyệt đã chủ động đề nghị mình sẽ ra sân bay đón họ.

Chúc Thời Lãng không thể từ chối ý muốn của cô, vì đây là lần đầu tiên cô thể hiện sự gần gũi với gia đình. Do vậy, anh đã liên lạc với tổng giám đốc chi nhánh tập đoàn Chúc Thường tại nước Ý, thông báo rằng không cần phải ra sân bay đón họ nữa.

“Con bé này lại đang bày trò gì vậy?”

Chúc Thời Lãng bất ngờ chọc nhẹ ngón tay vào trán Chúc Tân Nguyệt, bảo cô cất điện thoại đi để không gây sự chú ý.

Chúc Tân Nguyệt nghe lời, gấp điện thoại lại và đeo kính râm, sau đó lấy ra một lá cờ nhỏ, phấp phới trước mặt hai người:

“Đi theo em nào! Em đã sắp xếp xe riêng đưa hai vị từ sân bay đến thẳng khách sạn rồi.”

Chúc Hằng Niên quay sang nhìn con trai với ánh mắt bối rối, như muốn hỏi:

“Con có biết em gái con vốn thế này không?”

Chúc Thời Lãng chỉ biết gãi gãi mặt, dù sao anh cũng không gặp em gái nhiều như cha mình.

Chúc Hằng Niên nhớ về những việc làm bồng bột của "Chúc Tân Nguyệt" trước đây, như việc bỏ nhà đi để theo đuổi tình yêu ở thành phố Thiên Trạch. Ông không tin rằng sự sắp xếp của Chúc Tân Nguyệt có thể đáng tin cậy. Nói là xe riêng, biết đâu lại chỉ là xe ba bánh địa phương.

“Dù sau này có thấy xe cộ hay khách sạn nào cô bé sắp xếp, chúng ta cũng phải khen ngợi nó. Dù sao nó đã có lòng ra đón chúng ta.”

Chúc Hằng Niên cẩn trọng dặn dò con trai, không muốn dập tắt nhiệt huyết của em gái.

Chúc Thời Lãng thấu hiểu ý cha, có lẽ ông cảm thấy có chút tội lỗi với cô con gái thường xuyên vắng mặt này.

“Ba cứ yên tâm, con chắc chắn sẽ không nói gì đâu.”

Anh cam đoan, dù phải ngồi xe lăn cũng sẽ tự lực quay bánh xe đến tận khách sạn.

Hai cha con đi theo Chúc Tân Nguyệt ra khỏi sân bay, trong lòng đã chuẩn bị cho những tình huống tệ nhất.

Thế nhưng, liệu mọi thứ có khác xa so với những gì họ hình dung về sự thiếu đáng tin cậy?

Đỗ trước mặt họ là một chiếc xe sang trọng trị giá hàng triệu đô la, với những đường nét mượt mà và nội thất trang bị toàn hàng hiệu đặt riêng. Logo đặc trưng hình thoi cùng trần xe như bầu trời sao trị giá hàng trăm nghìn đô, bên trong có cả tủ lạnh mini chứa whisky và sâm panh.

Tài xế, đeo găng tay trắng và mặc bộ vest đen sang trọng, bước lên phía trước với nụ cười lịch thiệp, giúp họ chuyển những kiện hành lý.

Chúc Tân Nguyệt mở cửa xe, tay ra hiệu "mời" cha con nhà họ Chúc lên.

“Mời lãnh đạo lên xe.”



Những động tác của cô thật thuần thục, như thể mỗi bước đi đã được lập trình sẵn từ hàng nghìn lần trước.

Chúc Hằng Niên bỗng cảm thấy như mình đã tuyển dụng một thực tập sinh chỉ nhận lương 3000, nhưng lại làm việc với giá trị 300.000. Khi đi ngang qua Chúc Tân Nguyệt, ông vỗ nhẹ vào vai cô.

“Tuyệt lắm, tuyệt lắm!”

Chúc Tân Nguyệt nở nụ cười rạng rỡ, hạnh phúc tiếp nhận lời khen từ cha.

Chúc Thời Lãng đi sau cha, có điều gì đó muốn nói nhưng lại dằn lòng. Cuối cùng, anh nghẹn ngào thốt lên:

“Em gái à, em thực sự đã trưởng thành rồi!”

Chắc chắn em ấy đã trải qua nhiều khó khăn trong giới giải trí và học được cách ứng xử khéo léo!

Anh quyết định phải kiếm nhiều tiền hơn, tích góp cho em một khoản hồi môn kha khá; có nền tảng mạnh từ gia đình mẹ, em ấy sẽ càng vững vàng hơn!

Chúc Tân Nguyệt chớp chớp đôi mắt.

Trưởng thành ư? Đó chỉ là những bước đi cơ bản của người đi làm mà thôi.

Cô hiểu rõ rằng việc sắp xếp cho lãnh đạo không cần hoàn hảo, nhưng nhất định phải xa hoa và hoành tráng!

Khách sạn họ ở là nơi đã được gia đình họ Kỷ đặt trước, chỉ cần đến nơi và đăng ký nhận phòng tại quầy tiếp tân.

Cha con nhà họ Chúc được bố trí ở phòng suite, mỗi người một phòng. Vừa bước vào, họ đã thấy một phòng khách nhỏ, rộng rãi hơn nhiều so với phòng của Chúc Tân Nguyệt.

Sau khi đưa họ vào phòng, đã gần đến giờ ăn tối, Chúc Tân Nguyệt định về phòng dọn dẹp một chút trước khi cùng họ ra ngoài dùng bữa.

“Để anh tiễn em về.”

Chúc Thời Lãng đứng dậy, cùng cô đi ra ngoài.

Chúc Tân Nguyệt nghĩ thầm, chỉ cách nhau có vài tầng lầu, cần gì phải tiễn?

Nhưng có vẻ như Chúc Thời Lãng có điều muốn nói với cô.

Lần này, Chúc Tân Nguyệt đã khôn ngoan hơn; cô không định mở miệng trò chuyện trước khi thang máy đến.

Thế nhưng, cảm giác im lặng của họ lại khiến Chúc Thời Lãng không thể kiên nhẫn, anh lên tiếng.

“Mẹ đã gửi đồ của em về Thanh Dương rồi. Trong album tốt nghiệp của em có một bức ảnh chụp chung….

“… Trước đây em nói, em đến thành phố Thiên Trạch là vì người mình thích.”

“Cậu con trai đó có phải là em trai của Lâm Dục không?”