Tui Tưởng Tui Là Lương Thực Dự Trữ

Chương 2: Sống chung



Edit: Nol / Beta: Mos / PR: Dy

Thư Thời nhìn con dao sáng loáng trong tay đối phương, sau đó cúi đầu liếc nhìn thân thể không đến hai lạng thịt của mình, trong lòng có chút buồn bực.

Thực ra ... Thịt hồ ly ăn không ngon đâu.

Trước khi trốn xuống gầm bàn cà phê, Diệp Vọng đã vươn tay kéo cậu ra, tiện tay lật Thư Thời cho cậu nằm ngửa bụng.

Thư Thời bị đôi tay to của hắn áp lên không thể động đậy.

Lúc cậu còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy cái chạm lạnh lẽo từ hai chân sau truyền tới, còn nghe thấy một tiếng "cạch" nhẹ.

Hở? Cảm giác này...

Thư Thời nhìn lại và thấy lông trắng bay phất phơ giữa những lưỡi dao sáng loáng, trong đó còn kèm theo vài nhúm bị máu đông thành cục.

Hóa ra chỉ là cắt tỉa lông. Thư Thời thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó cậu ngoan ngoãn nằm xuống để mặc cho hắn muốn làm gì làm.

Diệp Vọng vốn dĩ muốn tỉa bằng kéo, nhưng nghĩ rằng kéo không thể cắt tỉa lông một cách triệt để nên hắn lấy một con dao gọt hoa quả rồi chậm rãi cạo.

Quá trình diễn ra vô cùng suôn sẻ, tiểu hồ ly không hề di chuyển hay vùng vẫy chút nào, thậm chí cũng không la lên một tiếng.

Diệp Vọng hai mắt tối sầm lại, con hồ ly này có chút ... quá mức hiểu chuyện.

Diệp Vọng cạo lông cho cậu xong thì nhìn lên phía trước, tiểu hồ ly đã mơ mơ màng màng sắp ngủ.

Sau khi cạo lông, sát trùng và bôi thuốc, ngay lúc Iodophor (tên thuốc) bám lên vết thương, Thư Thời bị cơn đau làm cho bật tỉnh, kêu lên "Chi chi" hai tiếng.

Diệp Vọng đưa một tay đè lên cái đầu đang lộn xộn của cậu, tay kia tiếp tục di chuyển, một lượt bôi Iodophor lên miếng gạc, mau lẹ dứt khoát.

Cuối cùng xong xuôi mọi việc, Diệp Vọng nhàn nhạt nhắc nhở: "Đừng chà xát, nếu như băng gạc bị rớt ra, ngươi cũng chỉ có thể để vết thương như thế mà đi ngủ."

Thư Thời vốn là muốn trở mình xoay người hoạt động một chút, nghe xong lập tức đứng hình.

Diệp Vọng thu dọn đồ đạc định đứng dậy rời đi thì trông thấy có vài túi bao bì sặc sỡ nên đi qua nhặt lên.

Chiếc túi có kích thước chỉ bằng nửa bàn tay hắn, được đánh dấu bằng phông chữ đậm và rõ ràng, như thể sợ rằng người khác sẽ không nhìn thấy nó.

Cánh gà cay, cánh gà nướng củ kiệu, xoài khô, man việt quất sấy khô, khai tâm quả...

Diệp Vọng nhìn túi bao bì đồ ăn vặt trong tay, lại nhìn tiểu hồ ly trên mặt đất chột dạ đến mức không dám nhìn mình. Vẻ mặt hắn phức tạp, chậm rãi nói: " Ngươi bị đánh thế này là vì đi giật đồ ăn của người khác à?"

Thư Thời: "..." Người đẹp cái gì cũng tốt, chỉ có ăn nói là không được tốt cho lắm.

Sau khi tịch thu đồ ăn vặt, Diệp Vọng vào phòng làm việc và không ra nữa.

Tuy nhiên, vì sợ liên lụy đến vết thương nên Thư Thời chỉ biết nằm giải trí tại chỗ, chán chê rồi thì ngồi đếm mấy cọng lông.

Mãi cho đến tối, một bà dì từ ngoài bước vào, ánh mắt lộ rõ ​​vẻ ngạc nhiên khi thấy cậu xuất hiện ở phòng khách, bà chỉ nói " Thật hiếm khi." một cách xúc động rồi vào bếp nấu ăn.

Nhìn thoáng qua, Thư Thời có thể biết đó là Cô Hoạch Điểu, thích dẫn trẻ con và nấu ăn rất ngon.

Nhưng có phải vì công việc trông nhà của yêu quái đã khiến Cô Hoạch Điểu không thể tìm được việc làm?

Tại sao có một con chim lại muốn đến và nấu ăn cho con người?

Thật kỳ quái.

Nhưng câu hỏi này đã được giải đáp ngay khi Diệp Vọng bước ra khỏi phòng làm việc.

Lúc đó, hắn đang gọi điện thoại, giọng điệu vẫn lạnh lùng như thường, "...Sau khi nhận được mười tỷ thì ngay lập tức triển khai ..."

Thư Thời: hiểu rồi, tiền lương nhà này dư dả để sống.

Khi Thư Thời ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, nghĩ đến đống đồ ăn vặt mình bị tịch thu không thương tiếc, nhất thời cảm thấy có chút nản lòng nhưng chẳng mấy chốc lại cao hứng trở lại.

Cậu ngửi thấy mùi thơm ngon từ thịt, sườn, bò, và ... có cả gà!

Thật muốn ăn!

Phòng ăn và phòng khách cách nhau không xa, bị ngăn bởi một tấm cửa kính, lúc này cửa kính vẫn mở hết cỡ, mùi thơm cứ thế tỏa khắp phòng.

Vì vậy, Diệp Vọng đang dùng cơm cũng cảm nhận được ánh mắt như thiêu đốt, và khi hắn nhìn sang bên cạnh, tiểu hồ ly núp sau cửa kính gần như để nước miếng rơi nhỏ giọt trên đất.

Diệp Vọng cảm thấy hôm nay bản thân quá mức hiền từ, lúc này điều hắn nghĩ đến đầu tiên không phải là làm sao ném hồ ly ra ngoài, mà là hồ ly không được ăn đồ chín có gia vị.

Cuối cùng, Thư Thời, kẻ thèm ăn đến nhỏ dãi, chỉ có được một túi thức ăn cho chó mà Cô Hoạch Điểu ra ngoài mua.

Xét cho cùng, một con cáo cũng là một con chó, Cô Hoạch Điểu đã nghĩ như vậy.

Thư Thời đối mặt với thức ăn cho chó trong bát của mình, cậu xụ cái mặt hồ ly xuống không thèm nhìn vào nó.

Cho dù không ăn được thịt thì mắc mớ gì lại ăn thức ăn cho chó chứ? Dù sao cậu cũng là một con cáo chín đuôi đàng hoàng có được không.

Sau khi Diệp Vọng ăn cơm xong liếc nhìn đồ ăn cho chó hiu quạnh trước mặt tiểu hồ ly, hắn rời đi không nói lời nào.

Nếu bây giờ không ăn tức là chưa đủ đói, đói quá sẽ ăn.

Không ngờ, bát thức ăn cho chó sáng hôm sau vẫn không vơi đi chút nào.

Rõ ràng là con cáo này thà đói còn hơn ăn thức ăn cho chó.

Diệp Vọng cau mày liếc Thư Thời, cuối cùng cũng không nói gì, kêu Cô Hoạch Điểu đang bận làm bữa sáng trong bếp cắt một ít thịt sống cho Thư Thời.

Cô Hoạch Điểu dùng tạp dề lau nước trên tay run rẩy trả lời: "Thưa ngài, trong tủ lạnh không có thịt sống. Hôm qua tôi chỉ mua cho phần ngài ăn." Làm sao bà có thể ngờ sẽ có một sinh vật sống khác trong ngôi nhà này? Thế mà giờ không những có, mà còn là sống nhăn răng kể từ tối hôm qua đến giờ.

"Lấy phần đang làm kia rửa sạch rồi đem cho nó ăn."

"Ồ vâng, nhưng thưa ngài, từ nay tôi sẽ mua thức ăn cho cáo luôn đúng không?" Cô Hoạch Điểu nói, mắt bà ấy không thể ngừng nhìn Thư Thời. Bà đã phục vụ tiên sinh trong năm trăm năm, nhưng trước giờ chưa từng thấy người, cũng chưa từng thấy ngài ấy có nuôi động vật nào nên dĩ nhiên làm gì có chuyện trong nhà có đồ ăn nào cho thú cưng chứ.

Vẻ mặt của Diệp Vọng vẫn không thay đổi, giọng điệu cũng không dao động: "Nó chỉ ở trong vài ngày."

Cô Hoạch Điểu đáp lại một tiếng rồi tiếp tục nấu ăn.

Thư Thời ở một bên đương nhiên nghe được lời này.

Trong vài ngày tới, vết thương của cậu ước tính sẽ gần như được chữa lành, nhưng cậu không biết liệu mình có thể biến đổi thành công trở lại hình dạng con người hay không.

Tối hôm qua cậu đói bụng đành đắm mình trong linh lực gần như cả đêm, nhưng hiệu quả lại chẳng thấm vào đâu, cũng không biết tắm lâu hơn nữa thì có khá hơn không.

Rất nhanh Cô Hoạch Điểu đem thịt chín tới, Thư Thời cắn một miếng, tuy rằng miếng thịt đã được rửa sạch nhưng vẫn còn dính một ít nước sốt, miễn cưỡng vẫn có thể ăn.

Nhưng trong lúc suy nghĩ về chuyện ăn uống, cậu vẫn luôn cảm thấy mình đã quên một thứ gì đó.

Mãi đến lúc Diệp Vọng đi ra ngoài cậu mới chợt nhớ ra, cậu đã quên mất người đại diện Trương Kỳ!

Hôm qua cậu định đến công ty ký hợp đồng, nhưng chuyện xảy ra đột ngột, thế rồi cậu quên béng luôn.

Cũng không biết anh Trương có tức giận không, con người dường như rất coi trọng việc đúng giờ.

Cô Hoạch Điểu chỉ chịu trách nhiệm nấu nướng và dọn dẹp nhà cửa, sau khi Diệp Vọng đi làm thì bắt đầu dọn dẹp, không ở trong phòng khách.

Thư Thời di chuyển hai chân sau của mình và thấy rằng nó đã tốt hơn nhiều so với ngày hôm qua, đã không còn là vấn đề lớn nếu chỉ đi lại.

Cửa đã đóng từ khi Diệp Vọng rời đi, không thể mở khóa nên chỉ có thể dùng một cách khác là đi qua cửa sổ.

Cạnh phòng khách có một cửa sổ nhỏ, hơi cao, nhưng xung quanh đều có ghế và kệ nên Thư Thời mở cửa sổ không hề khó khăn.

Sau khi ra ngoài thì cậu trở về nhà mình, may là hôm qua cậu đã chừa cho mình một đường lui, không khóa cửa mà chỉ đơn giản đóng lại, nếu không chỉ sợ rằng ngay cả nhà cũng không vào được.

Chân cáo không thể sử dụng điện thoại di động nhưng chân cáo có thể dùng để bấm bàn phím.

Thư Thời muốn trực tiếp dùng WeChat trên máy tính để giải thích với Trương Kỳ, cậu nhớ máy tính của mình chưa từng tắt, mà máy ở chế độ chờ cũng không đăng xuất WeChat.

Cậu co chân sau một cái liền nhảy tọt vào phòng sách, sau đó lại nhảy lên ghế, đẩy đẩy chuột một chút thì màn hình bật sáng.

Trên thanh trạng thái WeChat có màu vàng, vừa thấy liền biết có tin nhắn chưa đọc.

Nghĩ đến Trương Kỳ, Thư Thời có cảm giác áy náy hiếm thấy, không biết đối phương có lo lắng không.

Cậu di chuyển con chuột thật mạnh bằng bàn chân cáo và nhấp vào tin nhắn WeChat.

Sau đó, cậu choáng váng trước màn hình đầy tin nhắn chưa đọc.

Thư Thời từ từ nhìn từ trên xuống, biểu cảm của cậu chuyển dần từ QAQ sang :), và cuối cùng là → _ →.

14:30 chiều "Giờ này rồi, sao cậu vẫn chưa đến? Có kẹt xe trên đường không?"

15:50 chiều "Còn chưa tới, hay cậu không hài lòng với hợp đồng? Chỉ cần cậu tới thì chúng ta có thể thương lượng lại. "

17:30 chiều "Giờ, nói thật với tôi, có phải có công ty khác đến tìm cậu rồi hay không?"

17:15 chiều "Đừng có nghe mấy công ty nhỏ ba hoa chích chòe, chỉ có cái hợp đồng giấy trắng mực đen này mới thực sự đem lại lợi ích, mấy hợp đồng bên kia nếu không thu được gì thì có múa mồm đến mấy cũng vô dụng mà thôi."

21:45 tối "Nghe anh cậu nói này, ký với bên Kim Thượng tuyệt đối là lựa chọn đúng đắn, hợp đồng này chắc chắn là ưu đãi nhất dành cho người mới. Còn nữa, anh cũng đã giành được hợp đồng cấp B cho cậu. Để anh nói cậu nghe, những người không có bối cảnh mới vào nghề thì làm gì có ai không phải nhận hợp đồng cấp D, tuy rằng cậu tương lai nhất định có thể hot, nhưng cậu mới vừa gia nhập công ty, chúng ta đã sai quy định mà đặc biệt ưu ái cậu, cậu không nghĩ nên sắp xếp chút mà đến hay sao? "

09:30 sáng nay "Hiện tại tôi mặc kệ. đừng nói tôi không giúp cậu, Trương sư huynh tôi nói cũng gãy lưỡi rồi, tôi mới cùng giám đốc giúp cậu chia hoa hồng tỉ lệ 6:2:2, tôi 2 phần, cậu 2 phần, thấy sao? Hiện tại hài lòng chưa? "

Nhìn thấy tin tức này, Thư Thời nhất thời không biết nghĩ cái gì.

Đây có lẽ là cái người xưa đã dạy, lấy bất biến ứng vạn biến.

Đúng lúc này, Trương Kỳ gửi một tin nhắn khác.

"Hừ, đây thực sự là cách đối xử tốt nhất mà tôi có thể lấy được đối với một người mới. Nếu không vừa lòng anh đây cũng không thể làm gì được. Nếu cậu nghĩ có thể hợp tác, hãy nhắn cho tôi. Chúng ta sẽ hẹn thời gian để ký hợp đồng."

Thư Thời: "..." Cậu luôn cảm thấy bây giờ có trở về hay không thì cũng không có gì là không ổn.

Nếu trở về, người ta sẽ nghĩ trước đó mình cố ý để bên kia lên giá; nếu không trở về, nói không chừng bên kia vẫn cho rằng mình lòng tham không đáy nên còn chưa thỏa mãn.

Tình thế khó xử, tiến thoái lưỡng nan, cất bước khóc nhọc.

Thư Thời suy nghĩ trong ba giây, cuối cùng gửi lại một tin nhắn cho Trương Kì: Không thành vấn đề, anh à, em sao cũng được. Nhưng mấy hôm nay em vắng nhà nên tạm thời không về được, khi về em sẽ liên lạc ngay.

Giữa việc lên giá và ăn luôn miếng thịt béo bở này, cậu chọn cái sau. Đều là tám lạng nửa cân nên cũng kém không bao nhiêu.

Gửi xong câu này, cậu suy nghĩ một chút rồi giải thích: Anh, hôm qua em để quên điện thoại di động ở nhà một người bạn, sáng nay mới lấy lại được, giờ mới xem tin, em xin lỗi.

Tuy nghe có vẻ dối trá nhưng đó là việc gần với sự thật nhất.

Nghĩ đến đây, Thư Thời khẽ thở dài.

Cũng không biết Trương Kỳ có tin hay không.

Ước chừng là không tin, dù sao đổi lại là cậu, cậu cũng không tin.

Sau khi nói chuyện với Trương Kỳ, Thư Thời rời khỏi nhà, dự định quay trở lại nhà bên để tiếp tục tu luyện.

Tuy nhiên, ra được bên ngoài thì dễ, vào được bên trong thì khó, bên ngoài làm gì có ghế và kệ để cậu trèo cửa sổ.

Không còn cách nào, cậu chỉ có thể ở bên ngoài chờ Cô Hoạch Điểu.

Cô Hoạch Điểu mãi đến khi đi ra để đổ rác mới phát hiện cậu ở bên ngoài, bà kêu lên, "Ôi trời, động vật nhỏ này chạy ra ngoài từ khi nào vậy? Ta còn tưởng rằng nhóc đang trốn trong phòng chơi. Nhanh lên, mau vào trong. "

Nói xong, trong giọng điệu của người kia còn có chút sợ hãi.

Thư Thời nhìn Cô Hoạch Điểu trông như bốn mươi nhưng trên thực tế không biết đã mấy trăm tuổi rồi, trong lòng cảm động một hồi, không ngờ rằng mới ở chung không bao lâu, Cô Hoạch Điểu lại đối đãi với cậu như gia đình của chính mình, lo lắng cho cậu như vậy.

Về sau cậu sẽ không bao giờ... đi ra ngoài để nói về lịch sử đen tối mà Cô Hoạch Điểu thích dụ dỗ trẻ em nữa.

Năm giờ ba mươi phút chiều, bên ngoài vang lên tiếng động cơ, Thư Thời biết đó là tiếng xe của đại mỹ nhân.

Nhưng ngoài đại mỹ nhân ra còn có người đàn ông đi theo sau hắn ngày hôm qua, hình như là trợ lý.

Sau khi thấy người trở về, cậu nghĩ, có lẽ nên nhảy tới để bày tỏ sự nghênh đón của mình, dù sao cũng là ăn nhờ ở đậu nhà người ta, ít nhiều cũng phải bày tỏ một chút.

Và Diệp Tứ, người đi vào phía sau, đã chết lặng khi nhìn thấy con hồ ly trắng, trong lòng đã tràn đầy khiếp sợ: Tại sao tiểu hồ ly này vẫn còn sống?!