Từng Bước Trộm Tâm

Chương 14: Gặp lại



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



    Tia sáng buổi sáng sớm chiếu lên người của Lưu Lê, trong viện lá cây rơi rụng không mang theo một âm thanh nào. Ánh mặt trời xuyên thấu qua mắt nàng làm mắt nàng nhức nhói, từ trong mộng mê man tỉnh dậy, Lưu Lê xoa nhẹ lên cái ót đau đớn của mình mà từ từ đứng lên. Đôi chân có chút tê dại, hồi tưởng lại phản ứng của bản thân tối qua, Lưu Lê không khỏi tự chế giễu, từ trước đến nay dù bất cứ chuyện gì xảy ra mình cũng cố gắng giữ gìn sự tỉnh táo, nhưng hôm nay đây, tại hoàn cảnh như vậy, đối mặt với tâm trạng không giống thường ngày của mình, tâm nàng trở nên có chút không yên, lại trở nên không cách nào tỉnh táo ngẫm nghĩ từng chuyện; nàng trở nên cảm tính, không cách nào dùng ánh mắt lý trí đánh giá mọi chuyện.
     "Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngay cả khi mình chết như thế nào cũng không biết." Lưu Lê duỗi thẳng lưng một cái, trái xoay ba vòng, phải xoay ba vòng, vận động qua lại hai cánh tay.
     Phía sau truyền đến âm thanh mở cửa, Lưu Lê đi đến cửa sau, có tiếng bước chân từ xa đến gần, thanh âm ở ngay tại thời điểm dừng tại chỗ tay nắm cửa hướng hậu viện, bỗng chốc cửa mở ra.
    "Ta đánh...A! Bang...Bang chủ?" Theo đó nữ chưởng thanh âm kinh ngạc, trong tay nàng đang nắm cây gậy gỗ cũng đồng thời rơi xuống đất.
    Vị nữ chưởng quỹ tưởng rằng có tên tặc tử nào ngủ tại hậu viện muốn trốn ra ngoài, cho nên mới cầm lấy cây gậy gỗ nghĩ tại thời điểm hắn lẻn ra lập tức đánh hắn ngất xỉu. Ai biết được gậy gỗ còn không rơi xuống đầu, đã bị người trước mắt nhanh chóng dùng một chưởng bổ vào cổ tay cầm gậy đem gậy gỗ đánh rơi xuống đất. Tại thời điểm nàng xoa cổ tay tính toán chạy ra kêu thêm người, nàng mới phát hiện kẻ đánh rớt cây gậy gỗ không phải ai khác, chính là bộ dạng hóa trang "xấu nữ" của Bang chủ.
    "Tên trộm thì không thể bị vây ở chỗ này được, sân tường quá thấp, dễ dàng trốn thoát ra ngoài." Lưu Lê động động ngón tay, cũng lười nói thêm với này. Đi vào trong nội đường, từ trong tủ gỗ lấy ra bộ y phục màu trắng, lại đem gương mặt "Chu sa thai ký" hoàn toàn lau sạch. Đem dây buộc màu trắng buộc lên tóc vấn lên cao, chiếu vào gương đồng, nàng khẽ cười hài lòng, đem những món đồ chơi nhỏ của mình giấu đi trong ngực, dĩ nhiên không thiếu viên Dạ Minh Châu không dễ gì có được kia.
    "Dì Tống! Dì Tống, dì ở đâu?" Bên ngoài nội đường truyền đến âm thanh của Lưu Mặc, mang theo chút lo lắng.
   "Ở đây, ở đây!" nữ chưởng quỹ vội vàng đi ra nội đường, thời điểm bắt gặp Lưu Lê cũng không quên đối với nàng cung kính gật đầu.
    Lưu Mặc? Lưu Lê đi phía sau dì Tống ra ngoài, trực giác nói cho nàng biết hẳn đã có chuyện gì xảy ra, nếu không giọng điệu sẽ không gấp gáp đến như vậy.
   "Chuyện gì?" Lưu Lê mở miệng tìm hiểu.
    Mãi không chú ý đến Lưu Lê, nên khi Lưu Lê đột nhiên cất giọng hỏi làm nàng sợ hết hồn, nàng bước thêm mấy bước kế bên dì Tống nhìn kỹ thêm vài lần, đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo phồng hai má, nói: "Giúp...Công tử, người làm sao lại ở chỗ này thế?" Không phải đang ở Ôn Hương lâu làm nha hoàn sao? Làm sao mới có mấy đêm đã trở lại bộ dạng giả nam trang thế này.
   "Trước hết nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?".
  "Công tử, người của chúng ta trộm đồ đã bị bắt. Hiện tại đang ở chỗ quan phủ, ta dự định bảo dì Tống đem chút bạc đưa cho Tri phủ lão gia, để hắn mắt nhắm mắt mở thả người của chúng ta ra." Giọng điệu Lưu Mặc có chút nhỏ dần, cúi gầm mặt không dám đối diện với ánh mắt của Lưu Lê, chỉ sợ nàng đang tức giận.
   "Đều bị bắt hết?" Lưu Lê không đến mức vì chuyện này mà tức giận, phản ứng của nàng rất bình thản, giống như đang nghe thấy mấy chuyện nhỏ không có ích gì. Trên thức tế chuyện này quả thật là chuyện nhỏ, ở thế giới hiện đại, chỉ cần nhét mấy tờ tiền giấy cho kẻ bắt người, bọn họ cũng tự nhiên chưa từng phát sinh ra chuyện gì. Cho dù không có tiền, tội trộm cũng không phải là tội lớn gì, nhiều nhất phạt mấy quan tiền, còn chứ tính đến việc giam giữ "giáo dục" thêm mấy ngày. Dĩ nhiên, đây chỉ là quan niệm thời hiện đại của Lưu Lê. Mà hiện tại ở Tần triều, tội trộm cắp mà bị bắt tại trận thế nào không muốn bị đem đi "diễu hành" thị chúng thì cũng phải bị giam giữ nửa năm.
    "Không có, chỉ có hai người. Nghe nói mới vừa bị đưa vào quan phủ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì ta cũng không rõ ràng lắm. Công tử, người nói xem chúng ta...nên làm thế nào bây giờ?"
   "Đi thôi, chúng ta đến quan phủ dẫn người trở về. Ngươi không phải dự định đưa chút ít bạc cho Tri phủ lão gia sao? Không cần vào lấy tiền, ta có, đi thôi." Lưu Lê có chút bất đắc dĩ, theo lý thuyết nếu như khi bọn họ trộm đồ bị kẻ khác phát hiện thì đồng bọn bên cạnh sẽ lập tức gây ra hỗn loạn để cho bọn họ có cơ hội thoát thân, căn bản sẽ không bị tóm lại dễ dàng như vậy. A, nàng một bên vừa suy nghĩ một bên đi ra khỏi cửa hàng phấn son, thật sự không biết là do hai người kia quá đần hay là vận khí của bọn hắn quá tệ.
   Đi trên con đường cái đầy náo nhiệt, Lưu Mặc mấy lần muốn mở miệng hỏi Lưu Lê tại sao lại thở dài, kết quả lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị chính nàng nuốt xuống. Tiếng rao hàng của đám lái buôn xuất hiện liên tục, Lưu Lê ghé người bán hàng rong mua hai xâu hồ lô ngào đường, đem một xâu cho Lưu Mặc, bản thân cắn một viên, dáng vẻ thong thả không vội vã hướng nha môn đi đến.
   "Công tử, chúng ta có thể hay không quay về hả ăn?" Lưu Mặc trong lòng gấp gáp, nào có tâm trạng nuốt xuống thứ đồ ăn này. Dù sao hai người bị bắt cùng với mình là đồng hương ở đây đã nhiêu năm, hơn nữa nàng thân là Phó bang chủ, cũng phải có trách nhiệm đem người của bang từ nha môn mang về, cũng không quản xem việc bọn họ làm sai luật lệ của bang hay không. Nàng cầm xâu hồ lô trong tay, hai mắt mở mở đóng đóng dừng trên người của Lưu Lê, miệng mấp mái nói không nên lời nào.
   "Ân...." Miệng Lưu Lê bị mấy viên hồ lô nhét căng đầy, vị chua hòa cùng vị ngọt làm nàng nheo lại ánh mắt. Thật không dễ dàng đem mấy viên nuốt xuống, Lưu Lê điều hòa hô hấp, nói: "Đừng gấp, có nghe câu "Dục tốc bất đạt" hay không?"
   "Nhưng mà Công tử, bọn họ không phải là đậu hủ a?"
   "......" Trên trán của Lưu Lê xuất hiện mấy đường hắc tuyến, nàng túm lấy xâu hồ lô trên tay Lưu Mặc, chỉ chỉ về phía trước, ý bảo nàng đi trước, còn mình thì đứng nguyên tại chỗ tiếp tục ăn hồ lô. Có người qua đường bị dung mạo của nàng hấp dẫn ánh mắt, chẳng qua là không được bao lâu liền rối rít lắc đầu tránh ra, bên này Lưu Lê đang ở bộ dáng tay trái cầm xâu hồ lô trống không, tay phải thì cầm mấy viên hồ lô cùng với tướng ăn vô cùng "kinh điển".
  Lưu Lê không di chuyển, Lưu Mặc cũng chỉ có thể đứng ở chỗ cách nàng không xa mà đợi nàng. Cho đến khi, nàng đem hai xâu hồ lô ngào đường xử lý sạch sẽ, còn đem hai xâu đã "sạch sẽ" hồ lô trả lại cho người bán hàng rong, vỗ vỗ hai tay thật sạch đi đến bên người của Lưu Mặc, nở nụ cười dài đem cánh tay khoác lên vai của Lưu Mặc. Nói là khoác lên vai của Lưu Mặc, không bằng nói là đem đường hồ hô "trét" lên người Lưu Mặc. Qua một lúc lâu, đợi đến khi Lưu Lê cảm thấy đường dính trên bàn tay đã hoàn toàn "dịch chuyển" lên vai của Lưu Mặc, nàng tỏ vẻ vò đầu từ từ đẩy bả vai của Lưu Mặc ra, cảm giác thích thú không sao giải thích được.
   Cuối cùng đi tới cửa Lạc An phủ, tâm mắt rơi vào hai con sư tử bằng đá được đặt ở giữa, Lưu Lê vừa bước đến cũng bị bảng hiệu của phủ là cho lóa mắt. Hai tay nàng chà xát lẫn nhau, sau đó gấp gấp kéo Lưu Mặc đang ở bên, nói: "Ngươi đừng đi vào, ở chỗ này chờ là được rồi."
   "Tại sao?" Lưu Mặc nghi ngờ hỏi. Nàng đã là Phó bang chủ, tại sao không để nàng đi vào trong?
   "Lần trước ta hóa trang thành nha hoàn cùng ngươi đến nơi nàng cung cấp tin tức, Tri Phủ lão gia rất có thể sẽ nhớ đến gương mặt của ngươi."
   "Nhớ thì nhớ a! Có thể làm sao đây?".
  "Cẩn thận một chút thì tốt hơn, ta không hy vọng tồn tại bất kỳ khả năng nào khác." Lưu Lê ánh mắt của chút băng lãnh, Lưu Mặc ở kế bên không khỏi rùng mình, vội vàng gật đầu đồng ý, đồng thời cũng rút lui núp phía sau bên con sư tử bằng đá nọ, lộ ra cái đầu nhỏ quắt miệng nhìn Lưu Lê, nhìn đang từng bước lớn bước nhỏ đi lên bậc thang của nha phủ.
   Trên thế giới này, việc trùng hợp nhiều đến đếm không xuể. Đang lúc Lưu Lê bước đến với nha dịch của quan phủ, liền nhìn thấy một cô nương mặc y phục màu trắng trong tay đang cầm thanh trường kiếm từ bên trong nha môn không nhanh không chậm từ từ đi ra, mà phía sau vị cô nương kia, cũng là vị nữ tử khác cũng đồng dạng bạch y, nghe thấy nha dịch gọi vị bạch y nữ tử phía sau là Vân Thương cô nương. Thấy sắp lúc chạm vai nhau, Lưu Lê đột nhiên vươn tay ngăn cản nàng vị nữ tử đi trước, cười nhẹ nhàng nói: "Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt tại đây."
   "Tại sao lại là tên công tử phóng đãng nhà ngươi! Uy! Đem bàn tay bẩn thỉu của ngươi tránh xa Cung chủ! Nếu không đừng trách ta đối với ngươi không khách sáo!" Bạch y nữ tử phía sau gọi là Vân Thường tranh mở miệng trước, nàng tiến lên một bước che ở trước mặt bạch y nữ tử đứng phía trước, làm động tác rút ra kiếm trong tay.
   "Trước lúc ngươi rút kiếm, hãy nghe ta giải thích cho chính xác một vài vấn đề. Thứ nhất, ta không phải công tử phóng đãng, cái gọi là phóng đãng, tất cả đều là do ngươi nói, bịa chuyện mà bịa chưa tới; thứ hai, tay của ta không bẩn, ta đem rửa so với mặt của ngươi còn sạch sẽ hơn nhiều; thứ ba...cũng là việc trọng yếu nhất, ngươi có phải hay không luôn đối với người khác đều là "khổng tước xòe đuôi" đây?" Lưu Lê kéo dài bước chân về bên trái, đối diện với vị bạch y nữa tử mặt không son phấn, khuynh quốc tuyệt mỹ. Nàng cảm giác, so với thời điểm lần trước gặp mặt, vị nữ tử này khiến người ta càng thêm lạnh lẽo.
   "Ngươi!" Vân Thường bị lời nói của nàng làm tức giận phải giậm chân, nàng cầm thanh trường kiếm đặt lên cổ của Lưu Lê, hỏi: "Người học ở đâu miệng lưỡi trơn tru như vậy! Đúng rồi, "Khổng tước xòe đuôi" là có ý gì?" Thật giống như đã quen thuộc bộ dạng này, nàng hết lần này tới lần khác lại nhớ không nổi rốt cuộc là có ý gì.
   "Ý tứ là tự mình đa tình." Bạch y nữ tử nhìn Lưu Lê lạnh lùng mở miệng, nàng cũng không có ra lệnh cho Vân Thường thu lại trường kiếm, tùy ý để nàng và Lưu Lê ở nơi này giằng co, mà chính nàng cũng đứng yên tại chỗ, tựa như cùng không khí biến thành một chỉnh thể, theo đó hô hấp liền trở nên nhỏ đến không thể nghe thấy.
   "Ngươi lại còn nói ta tự mình đa tình! Được! Ta hiện tại sẽ cho ngươi thấy tự mình đa tình là như thế nào?" Vân Thường cầm chuôi kiếm kết hợp với vỏ kiếm đều hướng về Lưu Lê mà đâm đến, đáng tiếc chính là ngay cả đâm mấy cái cũng đều không đâm trúng Lưu Lê, ngược lại còn làm cho nàng tóm được vỏ kiếm, chỉ để lại trường kiếm cho Vân Thường nắm lấy trong tay. Nếu kiếm đã rút ra khỏi vỏ, Vân Thường cũng không định thủ hạ lưu tình đâm vào mặt của Lưu Lê. Lúc này, bạch y nữ tử cũng không để Vân Thường tiếp tục động thủ, mà nàng kịp thời ngăn cản Vân Thường dừng tay, nói: " Nên trở về thôi."
   "A, ta tên là Lưu Lê, Lưu trong Lưu lạt khắp mọi nơi, Lê trong Lê Minh Lê. Người xem ta cũng đã nói tên cho ngươi nghe rồi, ngươi cũng nên nói cho ta biết tên của ngươi có phải không? Nếu không, tựa hồ nhưng không công bằng với ta, ngươi nói đúng không?" Lưu Lê giọng điệu xấu xa nói.
   "Uy, ta nói người như ngươi có phải là cẩu không, làm sao cứ cắn Cung chủ của chúng ta không buông a! Ngươi cứ tiếp tục quấn lấy Cung chủ, cẩn thận ta đem ngươi cũng bắt vào nha môn, cùng hai tên tiểu tặc kia giam chung một chỗ!" Vân Thường từ trong tay Lưu Lê đoạt lấy vỏ kiếm, hai tay chống bên hông làm bộ dạng người đàn bà chanh chua chửi đổng lên.
   "Hử? Chẳng lẽ hai tên tiểu tặc kia là do ngươi bắt vào quan phủ?" Lưu Lê nửa nheo mắt nhìn nàng, không trách được có người giúp bọn hắn bỏ trốn cũng không trốn được mà bị bắt trực tiếp đưa đến quan phủ, thì ra là do tiểu nha đầu dã man này tóm lấy bọn họ. Khó trách, khó trách a!.
   "Hừ! Là ta bắt đấy thì thế nào! Người còn muốn nói nhiều lời, ta cũng đem ngươi cùng chúng nhốt chung một chỗ."
   "Ta bất quá chỉ muốn biết tên nàng...tên của Cung chủ các ngươi thôi. Còn có, ta cũng không phải nói tên ta cho các người biết rồi sao? Nghĩ kỹ lại, đôi bên cũng đâu thiệt thòi gì."
   "Vân Thường, chúng ta trở về." Bạch y nữ tử đi vòng qua người Lưu Lê, mặt không chút thay đổi liếc này một cái, thời điểm hai người lướt qua nhau, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe thấy, nhàn nhạt nói: " Tiêu Thanh Nhiên."



Tiêu Thanh Nhiên