"Tình cảm quý trọng?" Lưu Lê nháy nháy mắt dường như rất vô tội, trong lòng lại bị lời của Trọng Yên Nhi làm kinh hãi không nhẹ. Mấy ngày qua nàng có thể cảm giác được Trọng Yên Nhi đối với nàng rất tốt, mơ hồ cũng có thể cảm nhận được cảm giác của nàng đối với mình không tầm thường. Nhưng nàng lại không nghĩ đến Trọng Yên Nhi sẽ nói ra những lời này, hơn nữa còn là lúc nàng kể xong câu chuyện của mình. Này, cái này nàng nên trả lời thế nào đây?
"Đúng vậy, ngươi nói với Yên Nhi ngươi yêu bạn gái của ngươi, loại tình cảm này là sự ái mộ của tình nhân trong tình yêu. Yên Nhi cũng không bởi vì ngươi cùng nữ nhân khác ở chung một chỗ mà ghét bỏ ngươi, Lưu Lê, ta chỉ muốn biết, nếu như không có bạn gái của ngươi, thì ngươi đối với ta có thể có loại tình cảm giữa tình nhân với nhau không?" Trọng Yên Nhi hai tay nắm chặt lấy làn váy, một giọt nước mắt trong suốt tròn xoe mang theo vị mặn rơi lên váy nàng.
"Yên Nhi, ngươi đột nhiên hỏi ta có thích ngươi hay không như vậy, ta...."
"Lưu huynh, Yên Nhi cô nương, các ngươi đang nói chuyện gì vậy?" đang lúc tại thời điểm Lưu Lê không biết trả lời như thế nào về câu hỏi của Trọng Yên Nhi, Tần Hạo cầm lấy cần câu đi tới.
Sự xuất hiện của hắn đem tất cả sự quấn quýt trong tâm của Lưu Lê được cứu ra, Lưu Lê trong lòng kêu lên một tiếng kích động, nàng bắt được tay của Tần Hạo trong mắt tràn đầy sự cảm kích, nói: "Tần huynh, chúng không phải đi câu cá xong sẽ đến Lâm thành sao? Chúng ta hiện tại dọn dẹp một chút hướng Lâm thành đi đi, ta thật sự...thật sự là muốn nhìn xem dân chúng của Lâm thành một chút, xem họ có được ăn ngon, mặc có được ấm hay không!!!" Giọng nói của Lưu Lê có chút kích động, trái tim nhỏ của Tần Hạo bỗng run nhẹ lên một nhịp. gương mặt tuấn tú đã ửng đỏ hoàn toàn.
Sợ bị Trọng Yên Nhi cùng Lưu Lê nhìn thấy mình đỏ mặt, Tần Hạo lập tức hất tay của Lưu Lê ra xoay người nhìn hình dáng bầu trời, nói: "Lưu...Lưu huynh nói rất đúng. Nơi đây...nơi đây cách Lâm thành cũng còn một đoạn khá xa, nếu như hiện tại lên đường, trước khi trời tối hẳn là có thể tìm được một lữ quán nghỉ ngơi. Cái kia...Vậy chúng ta cứ lên xe đi thôi!" Hai mắt của Tần Hạo vội né tránh, đôi chân hướng về xe ngựa mà đi tới.
"Lưu Lê..."
"A, đề tài này trước tiên để sau đi. Tần huynh đã đi đến xe ngựa rồi, chúng ta tranh thủ thu dọn nơi này, không thể để Tần huynh chờ quá lâu! Dù sao, hắn cũng là Vương gia đấy." Lưu Lê cướp lời của Trọng Yên Nhi, ngồi cạnh đem rượu và điểm tâm thu dọn, sau khi thu dọn xong, quay lại phía sau lại thấy Trọng Yên Nhi còn đứng yên tại chỗ, nàng thở dài, nói: "Để cho ta suy nghĩ thật kỹ, có một số chuyện từ miệng nói ra quá sớm thật sự cũng không phải chuyện gì tốt, đi thôi."
"Ngươi nói không thể để cho Vũ vương chờ quá lâu, vậy có thể để cho ta chờ thật lâu sao?"
"Đây căn bản là hai việc khác nhau có được hay không, chúng ta không phải họ! Chúng ta mau tới đi, chậm thêm Tần huynh sẽ nôn nóng mất thôi." Lưu Lê bất đất dĩ gượng nhìn Trọng Yên Nhi, trong đầu đang cố gắng suy nghĩ làm sao có thể trả lời Trọng Yên Nhi về đoạn tình cảm này.
Cùng với Trọng Yên Nh cùng ngồi vào xe ngựa, Lưu Lê đem đống đồ đang ôm đặt ở góc buồng của xe ngựa rồi sau đó hai cánh tay khoanh lại nhắm mắt giả bộ ngủ. Nàng không dám nhìn nét mặt bây giờ của Trọng Yên Nhi, nàng sợ tâm của mình trở nên dễ dàng bình tĩnh yêu thương trở lại, còn có bởi vì sợ bắt gặp ánh mắt u oán tràn lan của Trọng Yên Nhi, nàng càng sợ chính là, bởi vì đối mặt với đôi mắt ửng đỏ của Trọng Yên Nhi làm bản thân mê man, tâm tình mâu thuẫn, khó kiềm chế cảm xúc mà ngay tại hoàn cảnh này bộc phát tình cảm của cả hai.
Nàng sợ, cho nên nàng vẫn trốn tránh suy nghĩ cố gắng làm rõ mọi chuyện, nàng mong đợi có ai đó có thể giúp nàng giải tỏa tất cả nghi ngờ trong lòng, nhưng điều này là không thể nào. Bởi vì hiện tại, ở bên cạnh nàng không có một ai có thể giúp nổi mình.
Bỗng nhiên, xe ngựa bị đung đưa dữ dội, Lưu Lê chỉ nghe thấy một tiếng có thanh âm "rít" kéo dài, còn chưa kịp mở mắt hỏi Tần Hạo xảy ra chuyện gì, liền cảm giác được xe ngựa đã ngừng lại, xe ngựa dừng vô cùng gấp, giống như gặp phải tình huống khẩn cấp.
"Đường này...đường này là do chúng ta mở; lần này...núi này...cũng là...cũng là của chúng ta...Vốn dĩ chúng ta là chủ nhân nơi này!" phía ngoài truyền đến thanh âm cà lăm của nam nhân, nam nhân kia vừa nói không được mấy câu liền nghe hắn kêu a một tiếng.
Tiếp theo lại có một giọng nam nhân trầm thấp hơn truyền đến: "Thối Cà Lăm, nói không rõ ràng thì đừng nói! Để ta nói! Mấy vị đi đường, chúc mừng các người đã gặp phải cướp đường rồi. Tôn chỉ của chúng ta là có tiền đưa tiền, có người giữ người, nếu cái này cũng không có, đừng trách chúng ta đem các ngươi kéo vào hàng rào nuôi heo.
Cướp đường sao? Đánh cướp? Lưu Lê chợt mở mắt, nhìn Tần Hạo nhỏ giọng nói: " Chúng ta sẽ không may đến mức gặp phải đánh chứ?"
"Yên tâm, nghe thanh âm bất quá chỉ là mấy tên lâu la mà thôi, Đại Hắc sẽ giải quyết bọn chúng." Tần Hạo tự tin nói.
Đang lúc nói chuyện, Lưu Lê nghe thấy phía ngoài truyền đến tiếng đánh nhau, nàng thủy chung cũng không nghe thấy Đại Hắc nói nửa câu, qua một lúc, tiếng đánh nhau ngừng lại, ngay cả thanh âm của hai nam nhân vừa rồi cũng biến mất theo. Lưu Lê cảm thấy phía ngoài này an tĩnh quá...Mà không khí thật sự có cái gì đó không đúng, liền đề nghị nói: "Tần huynh, chúng ta xuống nhìn một cái đi, ta làm sao lại cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm."
"Được, ta theo Lưu huynh cùng nhau đi xuống xem một chút." Tần Hạo gật đầu, đứng dậy vén rèm từ trên xe ngựa nhảy xuống. Lưu Lê đi theo phía sau của hắn, mời vừa lúc nhảy xuống xe ngựa, nàng đối với người tham gia náo nhiệt Trọng Yên Nhi nói: "Người đừng đi xuống, ở yên chỗ này, ta không muốn ngươi gặp nguy hiểm."
"Vậy ngươi cũng phải cẩn thận." Trong lòng Trọng Yên Nhi cảm thấy ấm áp, lời của Lưu Lê làm cho nàng hiểu nàng ở trong lòng của Lưu Lê vẫn có chút địa vị, nếu không nàng cũng sẽ không để cho mình đi theo xuống xe.
"Yên tâm." Lưu Lê phũ màn xe xuống, đi đến bên cạnh của Tần Hạo, đợi nàng hiểu tại sao ở trong xe không nghe được phía ngoài truyền đến âm thanh nào, trên mặt của nàng đã xuất hiện ngàn đường hắc tuyến rồi. Tại sao không có âm thanh? Không phải là hai kẻ đánh cướp bị Đại Hắc đánh chết, cũng không phải là bọn họ bị Đại Hắc đả thương. Mà là bọn hắn căn bản đang đói bụng không thể xuất trận được, mỗi kẻ cướp trong tay đang cầm một ổ bánh ngô, vừa ngồi tại chỗ canh chừng Đại Hắc vừa dùng miệng ra sức gặm lấy ổ bánh ngô trong tay.
"Ta nói này Hắc đại ca, làm sao ngươi không ra tay a?!" thừa dịp thời điểm đối phương đang ăn, đúng lúc đó phản kích đánh một phát, không phải là thiên thời, địa lợi, nhân hòa sao? Mà vị Hắc đại ca lúc này đây chẳng những không công kích đối phương, còn xếp chân ở đây ngồi chờ.
"Làm người phải có đạo đức, bọn họ yêu cầu tạm thời ngừng chiến để nhét đầy bụng, ta tự nhiên muốn đợi bọn hắn ăn xong mới tiếp tục cùng bọn hắn đánh nhau. Như vậy, mới xem là công bằng." Đại Hắc nhắm mắt vừa nói, những câu này là câu nói dài nhất mà từ trước đến nay hắn nói với Lưu Lê, không còn một câu một chữ nữa.
Đối diện hai kẻ ngu thì cũng thôi đi, bên phía nàng còn có một người ngu hơn. Được! Hắc đại ca không làm loại chuyện thất đức này, Lưu Lê nàng sẽ làm! Hướng trên mặt đất phun một ngụm nước miếng, Lưu Lê quyết tâm không nói hai lời, nắm tay đi tới.
Một kẻ cướp kia trong tay đang cầm ổ bánh ngô nhìn về phía Lưu Lê, nhìn thấy bộ dạng "lai giả bất thiện" của Lưu Lê, liền rối rít đứng dậy đem ổ bánh ngô trong tay hướng về phía nàng vừa ném vừa nói: "Này! Thật đúng là chưa từng thấy loại người nào như người không nói đạo lý như vậy! Các ngươi đã không nói lý lẽ, trở mặt không lưu tình, vậy thì Hưu Quái chúng ta sẽ đối với các ngươi không từ thủ đoạn! Tam Nhi, nhanh đi tìm người đến!"
"Được....được. Ta...ta làm việc, ngươi...ngươi...ngươi yên tâm." kẻ bị gọi là Tam Nhi cà lăm kia từ trong lồng ngực lấy ra một cái còi, quay lại lại hướng núi bên kia phồng hai má dùng sức mà thổi còi lên. Tiếng huýt rất lớn, mới thổi trong chốc lát, Lưu Lê liền nghe được âm thanh được truyền đến từ nơi không cách xa chỗ này lắm, đang lúc nàng cảm thấy tình huống không ổn, dự định lôi kéo Tần Hạo trở về xe ngựa, thì một đoàn người mặt đầy mụn, tay cầm khảm đao, y phục vá chằng chịt hiện ra trước mắt nàng, tự giác đem Lưu Lê các nàng và xe ngựa thành một vòng tròn bao vây không có lối thoát.
Lúc này, tiếng còi kết thúc, Tam Nhi cười, hắn cà lăm chỉ vào Lưu Lê, đắc ý nói: "Sao...Như thế nào! Đừng...đừng tưởng ra sẽ thoát...thoát khỏi hai người chung ta. Nhìn...nhìn thấy không? Ta...ta...Nhị đương gia của chúng ta đang ở đây này!" hắn chỉ vào nam nhân đang ngậm tẩu thuốc Đại Hồ đứng ở bên ngoài vòng vây, một mực hướng về hắn cung kính gật đầu, đáng tiếc không chiếm được nửa điểm chú ý của Lưu Lê.
Tình huống thật không ổn rồi! Lưu Lê quét mắt đám nam nhan tay vung những thứ như khảm đao kia, nhìn bọn họ vung dao đầy sức mạnh, Lưu Lê thật đúng là trong lòng không thấy đáy. Không thể nói, trước đây nàng cũng đã đánh nhau rất nhiều lần, có vũ khí hay không có vũ khí đều có, tuy nàng có thể tay không đánh nhau, nhưng sợ ràng sau khi đem tất cả bọn họ đều đánh tới úp mặt thì lúc đó mình cũng đã kiệt sức mà chết rồi. Nàng nhìn về phía Đại Hắc, bắt gặp sắc mặt bình tĩnh như núi Thái Sơn kia, liền hướng hắn hô to: "Hắc Đại ca, chúng ta liên thủ."
"Tự mình cẩn thận." Đại Hắc ném tới một câu quan tâm rồi che chở trước mặt Tần Hạo, phàm là ai nhích tới rắn bọn hắn đều bị hắn đánh ngất xỉu trên đất. Trong tay hắn không có binh khí, toàn bộ chỉ dùng sức mạnh da thịt của bản thân, chỉ một quyền, liền để cho những kẻ cướp cố gắng từ Tần Hạo mà hạ thủ đều bị đau đến thống khổ, không thể chịu nổi.
Lưu Lê là nữ nhân, hàng năm thân thể cũng có rèn luyện thân thể đôi chút, nhưng cũng không có sức bật mạnh như vậy của Đại Hắc. Nàng lấy thân thủ cực nhanh từ trên thân một kẻ cướp đoạt lấy khảm đảo, không lưu tình hướng về mặt trên người những kẻ đó chém tới. Nàng không sợ chết, cũng không phải là tài nghề chém người hơn người khác, trong thế giới hiện đại trải qua những lần sinh sinh tử tử cũng đủ làm cho nàng có đầy đủ dũng khí để đối diện với tử vong.
Những tên sơn tặc kia chưa từng tưởng tượng Lưu Lê lại mạnh như vậy, rõ ràng trông giống như tên công tử giàu có, tuấn mỹ, nhưng khi chém người lại lựa đến điểm yếu nhất của người khác mà chém. Vừa mới đánh được vài vòng, cánh tay của những tên sơn tặc kia cũng bị Lưu Lê chém ra máu, mà chính nàng một chút vết thương cũng không có.
Tên nam nhân ngậm tẩu thuốc Đại Hồ kia từ đầu đến cuối cũng không nhích đến gần phạm vi Lưu Lê đang chém người, hắn vòng qua đám người đến gần rồi dừng lại bên cạnh xe ngựa. Tất cả mọi người đang đánh nhau, vẫn chưa có ai chú ý đến cái xe ngựa tưởng chừng như không có người kia.
"A" trong xe ngựa truyền đến tiếng kêu của Trọng Yên Nhi, tên nam nhân ngậm tẩu thuốc đem nàng từ trong xe ngựa cứng rắn kéo xuống, khảm đao gác ở trên cổ của nàng, hướng Lưu Lê hô: "Thế nào, muốn nàng ta sống hay chết đây?"
*Loảng xoảng loảng xoảng*! Nhìn thấy Trọng Yên Nhi bị nam nhân kia dùng dao đưa lên cổ, Lưu Lê đột nhiên ném khảm đao trong tay đi, trong đầu nàng hoàn toàn trống rỗng, duy nhất tự nhắc nhở bản thân phải thả tay buông khảm đao xuống, tuyệt đối không thể để cho Trọng Yên Nhi có nửa điểm thương tổn. Về phần tại sao lại làm như vậy, Lưu Lê không biết, nàng cũng không muốn biết.
"Lưu huynh!" mấy tên sơn tặc tay cầm khảm đao giống như trước gác lên cổ của Lưu Lê, bởi vì được Đại Hắc bảo vệ, nên khi nhìn thấy Lưu Lê ném xuống khảm đao Tần Hạo hoàn toàn giật mình kêu lên.
Dưới tình thế cấp bách, Tần Hạo dự định xông lên cứu thoát Lưu Lê, kết quả mới vừa chạy được mấy bước đã bị Đại Hắc ngăn lại. Đại Hắc hướng hắn lắc đầu, ra ám hiệu cho hắn không nên hành động thiếu suy nghĩ. Hắn cứng rắn lôi Tần Hạo lui về phía sau, thời khắc luôn chú ý đến những tên sơn tặc đang nhìn chằm chằm kia. Hắn là thiếp thân thị vệ của Tần Hạo, Lưu Lê có thể có chuyện, Trọng Yên Nhi cũng có thể bị thương, nhưng hắn tuyệt đối không thể để cho Tần Hạo xuất hiện nửa điểm nguy hiểm.
"Tần huynh, ngươi nhanh đi đi!" Lưu Lê hướng hắn hô to, nghĩ thầm hắn chạy đi còn có thể tìm người trợ giúp cứu các nàng, nếu mà ngay cả Tần Hạo cũng bị bắt thì cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
"Lưu huynh! Ta...!!!" Tần Hạo bị Đại Hắc kéo đi nhưng hắn không muốn rời đi, hắn không muốn Lưu Lê có chuyện gì, một chút lý trí cũng không còn.
Mấy tên sơn tặc cản đường đi của Tần Hạo và Đại Hắc, vung đao không để bọn họ không có bất kỳ cơ hội để chạy trốn. Tên nam nhân gác đao lên cổ của Trọng Yên Nhi ép Trọng Yên Nhi đi đến bên cạnh của Lưu Lê, lấy ra sợi dây đem tay của bọn họ trói lại, hắn hướng tới đám sơn tặc đang ngăn cản Tần Hạo và Đại Hắc khoát khoát tay, ý bảo bọn họ buông đao, nói: "Hai người các người, ta tha cho các người cũng không phải để các người đi gọi quan phủ. Nơi này là đất đai có cho quan phủ, quan phủ cũng không có ai quản lý, các ngươi nếu dám đi gọi, đừng nói ta đem các nàng ném vào trong hầm phân để họ nhịn thối mà chết. Ba ngày sau mang theo mười vạn lượng tới hàng rào đằng kia để chuộc người, yên tâm, mọi người trong trại của chúng ta sẽ không hạ thủ các nàng. Trong vòng ba ngày, khẳng định sẽ cho các nàng ăn uống đầy đủ, nếu ba ngày sau, ta không thấy mười vạn lượng, vậy thì đừng trách chúng ta phải hạ thủ."
"Chỉ cần các ngươi không thương tổn đến các nàng, ta bảo đảm ba ngày sau đem mười vạn lượng bạc đưa đến cho các người." Tần Hạo gật đầu, không hề nghĩ ngợi mà đồng ý.
"Vậy thì thành giao, các ngươi đi đi. Các huynh đệ, chúng ta cũng nên trở về thôi, không về lại trễ, cẩn thận tên trại chủ nã khai pháo khai chiến đem hang ổ của chúng ta nổ tung." Tên nam nhân ngậm tẩu thuốc hút vài hơi, để cho những tên sơn tặc không bị thương đi đến áp giải Lưu Lê cùng Trọng Yên Nhi hướng hàng rào đi vào trong. Mà hắn thì đi theo đội ngũ cuối cùng, quay đầu lại nhìn Tần Hạo đang đứng kia lo lắng nhìn Lưu Lê, xì một tiếng khinh miệt, tự nhủ: "Thế đạo đúng là không cho người ta sống mà, mẹ nó, tất cả đều là lũ đồng tính a."