Từng Gửi Tình Yêu Nơi Biển Núi

Chương 22



Tôi đã kết bạn với bạn nam chuyển phong thư cho tôi từ trong nhóm WeChat của lớp, sau khi Kỳ thi Tuyển sinh Đại học kết thúc thì giáo viên cũng trả lại điện thoại di động cho học sinh.

Chỉ là sau khi tôi kết bạn với cậu ta thì đối phương chào lại bằng một dấu chấm hỏi, còn gửi kèm câu “Bạn là ai vậy” theo sau.

Tôi rất trịnh trọng tự giới thiệu bản thân.

Đến khi biết tôi là bạn cùng lớp ở lớp học lại, đối phương đã xóa tôi, trước khi xóa còn nói một câu rằng: [Anh ấy có bạn gái rồi, bớt dính dáng tới.]

Tôi sững sờ một lúc lâu, hình như tôi biết nguyên do rồi, có lẽ đối phương đã hiểu nhầm ý của tôi.

Tôi gửi lại lời mời kết bạn và giải thích trong lý do kết bạn là tôi tìm đến cậu ta để hỏi thăm một người. Lời mời gửi đi rất nhiều lần đều không có hồi âm, cuối cùng đến buổi tối thì lời mời kết bạn đã được chấp nhận.

Lần này không phải là bạn gái của người nọ nữa, mà chính là cậu bạn đó, cậu ta áy náy nhắn lại: “Xin lỗi nhé, tôi mới cãi nhau với bạn gái, cậu tìm tôi để hỏi thăm ai vậy?”

“Chu Gia Dã.”

Lúc gõ xuống ba chữ ấy, con tim mất khống chế của tôi vẫn còn đang run rẩy.

Tôi hỏi cậu ta: “Cậu có thể cho tôi phương thức liên lạc hiện tại của cậu ấy không?”

Nhưng hình như cậu bạn đã quên mất lá thư mà cậu ta chuyển cho tôi hồi mới bắt đầu lớp học lại, áp lực học tập trong một năm này cực kỳ nặng, mọi người đều học cả ngày lẫn đêm cho nên những chuyện vụn vặt bình thường này đã bị lọc ra khỏi bộ não lấp đầy kiến thức.

Cậu ta nghĩ rằng tôi cũng giống như những nữ sinh dò la khắp nơi xin phương thức liên lạc của Chu Gia Dã, sau đó gửi cho tôi một icon mặt đổ mồ hôi, lặng thinh không nói.

Nể tình chúng tôi đã từng làm bạn cùng lớp trong một năm, cậu ta còn tốt bụng khuyên tôi: “Thôi quên đi, nếu cậu muốn nhìn thấy cậu ấy thì có thể bật tivi lên xem mỗi ngày, phương thức liên lạc cũng chẳng cần thiết mấy, tôi và cậu ấy quen nhau từ năm lớp 11, bây giờ cũng đâu thể không biết ngượng mà đi làm phiền cậu ấy, với lại hiện giờ cậu ấy không nhận kết bạn nữa, tôi có cho cậu thì cậu cũng không kết bạn với cậu ấy được đâu.”

Cuộc trò chuyện kết thúc chưa được bao lâu thì cậu ta xóa tôi.

Nói chính xác hơn thì chắc là bạn gái của cậu ta.

Tôi đã đến quán lẩu nhà Chu Gia Dã rất nhiều lần, khoảng thời gian đó tôi ăn lẩu nhiều đến đến mức bị nóng trong người nên nhân viên lễ tân đều biết tôi, họ nói tôi thật sự rất thích quán lẩu này.

Trong lúc xếp hàng chờ đến lượt, tôi tiện tay cầm một tờ rơi quảng cáo ở quầy lễ tân, gấp một con hạc giấy để giết thời gian giống như con hạc mà Chu Gia Dã gấp cho tôi vào lễ Giáng sinh năm đó. Chị nhân viên quán khen tôi một câu rằng gấp rất đẹp, lúc nói chuyện phiếm tôi hỏi chị có phải bà chủ hiếm khi đến quán đúng không.

Chị nhân viên quán thở dài: “Dạo gần đây nhà bà chủ xảy ra chút chuyện, cho nên hai vợ chồng đều ở dưới quê.”

Tôi không ngờ lý do lại là như thế này nhưng tôi không dám hỏi sâu hơn. Ăn xong bữa lẩu đó, tôi cũng không đến quán nữa.

Một chuyện có ý nghĩa đã xảy ra trong kỳ nghỉ hè năm ấy, đó là tôi đã ký hợp đồng với trang web mà tôi đang viết tiểu thuyết.

Vậy mà lại có nhiều người thích những câu chuyện bức bối xen lẫn bi thương tôi viết khi xưa, rất nhiều bình luận tôi nhận được đều mang theo sự đồng cảm, đồng thời có người còn kể lại câu chuyện thanh xuân do chính bản thân họ trải qua. Những lúc tâm trạng ổn định tôi sẽ lên mạng một lát, hầu hết thời gian tôi ngẩn người là khi đang đọc những bình luận này.

Như thể trên thế giới này còn có rất nhiều người bạn mà ta chưa bao giờ gặp mặt nhưng chúng ta sống trong cùng một vũ trụ, cùng một quỹ đạo song song và chúng ta vẫn có thể ôm lấy nhau.

Thật ra lời mời ký hợp đồng với trang web đã được gửi tới từ đầu năm, có điều khi đó bận thi đại học nên tôi không đăng nhập vào tài khoản, thi thoảng lên mạng cũng chỉ để xem lại hình ảnh đã lưu trước kia và lịch sử trò chuyện, trong lòng tôi có một chấp niệm rằng nhất định phải thi vào trường đại học ở Đế Đô.

Khi đó tôi chỉ nghĩ, nếu như không thể thi vào cùng một trường đại học với cậu ấy thì khoảng cách giữa tôi và Chu Gia Dã sẽ càng ngày càng xa, xa đến mức khó có khả năng gặp lại, học ở trường đại học khác đã là khoảng cách xa xôi nhất mà tôi có thể nghĩ tới.

Tuy bây giờ chúng tôi đã thi vào cùng một trường đại học nhưng dòng vận mệnh lại lệch khỏi quỹ đạo.

Khoảng thời gian còn lại của kỳ nghỉ hè, tôi quay trở lại cuộc sống trước khi bị ốm nặng.

Chơi mini game, viết tiểu thuyết và xem tivi với Nhạc Nhạc.

Mùa hè năm đó, Chu Gia Dã đã chơi mini game với tôi suốt cả một đêm, tôi ngơ ngác chơi theo, còn cậu ấy chịu trách nhiệm giành chiến thắng, mà giờ đây một mình tôi đã có thể dễ dàng giành được chiến thắng, số trận thắng của tôi rất nhiều, những người khác vừa vào phòng sẽ nghĩ tôi là một tay chơi game lão luyện.

Tôi bắt đầu viết tiểu thuyết, đây là quyển tiểu thuyết đầu tiên sau khi tôi ký hợp đồng, có điều nhân vật tôi viết là một chàng trai trẻ giống Chu Gia Dã. Cậu thiếu niên ấy rạng rỡ, nhiệt huyết, chân thành, khi cười rộ lên trông có phần lưu manh và ngang ngược bất cần, cậu thích làm theo ý mình, coi trời bằng vung, tựa như loài cỏ dại tự do sinh trưởng dưới ánh mặt trời chói chang, nhưng khi cậu ngẩng đầu lên, bông hoa dại ấy lại là đóa hoa trân quý nhất.

Bởi vì những câu chuyện tôi viết trước đây đều rất bi quan, độc giả hỏi tôi đây lại là một câu chuyện không thể trọn vẹn ư?

Mỗi câu chuyện tôi viết đều không hoàn mỹ.



Nhưng về câu chuyện liên quan đến Chu Gia Dã, câu trả lời lại là tôi không biết.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tôi đã xem bộ phim truyền hình do Chu Gia Dã diễn, trong phim đó cậu ấy vào vai nam phụ. Tôi tìm kiếm tên cậu ấy trên mạng, bởi vì tôi là người sống tách biệt với thế giới nên sử dụng internet hơi giống người nguyên thuỷ, chỉ có thể nhìn xem trong khung tìm kiếm xuất hiện từ khoá gì thì xem cái đó.

Nhưng rất nhanh tôi đã tìm được Weibo của Chu Gia Dã, có tích xác thực chính chủ và mới được mở trong năm ngoái.

Tôi lướt Weibo của cậu ấy từ đầu đến cuối, giống như hồi đó sau khi tôi kết bạn với Chu Gia Dã cũng lướt hết mọi ngóc ngách trên trang cá nhân của cậu ấy. Hồi đó bởi vì trang cá nhân có lịch sử người xem nên mới đầu tôi vẫn rất tiết chế bản thân, chỉ là Chu Gia Dã không hề có khái niệm riêng tư gì cả, hào phóng để công khai lịch sử người xem, tôi phát hiện số người xem trang cá nhân của cậu ấy cực kỳ cực kỳ nhiều, sự xâm nhập của tôi chẳng mấy chốc sẽ bị nhấn chìm, về sau tôi không còn bận tâm đến vấn đề này nữa.

Trong Weibo của Chu Gia Dã, tôi thấy cậu ấy quay bộ phim này vào mùa hè năm ngoái, cậu ấy từng đăng bài Weibo một lần khi ở trong đoàn phim, thời điểm là đầu tháng tám.

Lần cuối cùng cậu ấy nhắn tin cho tôi cũng là đầu tháng tám, lần cuối cùng cậu ấy gọi tên tôi là ở trên mạng, tôi không nhìn thấy biểu cảm, cũng chẳng nghe thấy giọng nói, cậu ấy nói: “Lâm Ý, cậu có trách tôi không?”

Tháng chín Chu Gia Dã quay xong và rời đoàn làm phim.

Trong bức ảnh, tôi thấy trên tai cậu ấy có một cái khuyên tai, chỉ có một cái bên tai trái, nó lấp lánh hệt như đôi mắt cậu ấy mỗi khi cười rộ lên.

Lá thư mà cậu bạn kia đưa cho tôi là vào tháng chín.

Trong khe hở thời gian, tôi dốc hết sức tìm kiếm dấu vết giao thoa giữa chúng tôi, cố gắng đơn phương chứng minh rằng giữa tôi và Chu Gia vẫn chưa có bằng chứng chia xa nào.

Mùa hè này cứ thế kết thúc trong sự lãng phí dài dằng dặc.

Sau đó, tôi sẽ khai giảng vào tháng chín và xuất phát đi Đế Đô.

Hành lý của tôi không nhiều, chỉ mang theo một ít đồ dùng vệ sinh cá nhân và mấy bộ quần áo phòng khi thời tiết thay đổi, xếp tất cả đồ đạc cũng chỉ có một cái vali.

Thật ra, cảnh tượng này không phải là chưa từng diễn ra.

Lần trước đó vào lúc tôi mười lăm tuổi, chuyển nhà từ Đế Đô về thành phố Nam Đài, khi đó mẹ tôi cũng ở đây, trên đường đi bà không nói với tôi một câu nào cả, cứ có cú điện thoại nào gọi đến là tiếp cú đó, có cô con gái bảo bối dính như sam đang gọi bà, có bạn thân giới nhà giàu cùng nhóm tụ tập với bà, còn có người bố ruột của tôi ở nhà họ Lâm.

Bà trả lời một cách dịu dàng và săn sóc trong điện thoại: “Yên tâm, em đang ở cùng Ý Ý, con bé bên cạnh em đây.”, sau đó bà đưa điện thoại cho tôi, dịu dàng dỗ dành: “Lại đây nào, Ý Ý, chào bố một tiếng đi con.”

Làm như tôi là một đứa ngang ngược, không biết điều và không tình nguyện vậy.

Nhưng lòng tôi đã tỏ tường vở kịch ái ân của hai vợ chồng bọn họ, ông Lâm kia cũng chẳng cần tôi nhận ông là bố hay không. Quanh năm suốt tháng, chỉ có bữa cơm đoàn viên dịp năm mới thì tôi mới gặp ông, hơn nữa cũng không thể nói bất cứ điều gì, làm đứa con gái riêng được ban ân nuôi dưỡng nên tôi lặng lẽ ngồi im ăn cơm ở cuối bàn đã là báo đáp lớn nhất đối với họ rồi, bọn họ chỉ cần một kẻ câm ngoan ngoãn nghe lời, phối hợp với bữa cơm đoàn viên đẹp đẽ trong tưởng tượng của họ.

Điều gì tôi cũng rõ, vậy nên rất phối hợp, cũng ngoan ngoãn gọi một tiếng “bố” khô khốc.

Mẹ quả nhiên hài lòng lấy điện thoại về, tiếp tục nói với ông về tất cả mọi thứ mà bà đã sắp xếp cho tôi sau khi về thành phố Nam Đài, trong điện thoại bà nói thời tiết ở Nam Đài thích hợp để tĩnh dưỡng, nói trường học bên Nam Đài đã liên lạc xong, còn nói người ở nơi này đều rất thân thiện, sẽ không có ai ăn hiếp tôi.

Như thể chúng tôi thật sự là một gia đình ba người, cả nhà rất hạnh phúc.

Khi đó, vì chạy trốn khỏi ám ảnh của ba năm ở trường cấp hai nên tôi mới chuyển về thành phố Nam Đài, tình trạng bệnh cũng tương tự như tôi của bây giờ, không thích nói chuyện, sợ hãi đám đông, phản ứng có phần chậm chạp, hầu hết thời gian nếu không phải đang ngẩn người thì cũng đang đắm chìm trong thế giới trống rỗng của mình, tôi kháng cự giao tiếp với thế giới này theo bản năng.

Khi đó không một ai để ý đến tôi, mọi người cứ nghĩ tính tôi vốn hướng nội, cũng chẳng có ai nghĩ rằng tôi bị bệnh.

Một mình tôi xách hành lý giữa sân bay tấp nập người qua lại, thật tình tôi rất sợ nhưng lại không thể trò chuyện với bất cứ ai.

Sau khi mẹ cúp điện thoại, cũng kết thúc luôn vở kịch cả nhà hạnh phúc này.

Bà răn dạy tôi với vẻ mất kiên nhẫn: “Cô về thành phố Nam Đài thì thật thà chút cho mẹ, bớt đi gây hiềm khích người khác, đã không làm cho nhà họ Lâm vui lòng thì thôi đi, đến cả quan hệ với bạn học cũng làm không xong, chỉ tổ thêm phiền phức cho mẹ, mẹ thật chẳng biết làm thế nào mà có thể sinh ra cái đồ bỏ đi như cô nữa.”

“Bố cô sẽ chuyển tiền cho cô đúng hạn, cô tự xem mà chi tiêu, đừng đến làm phiền mẹ nữa, biết an phận chút đi, nếu vì cô mà có giáo viên tìm tới mẹ thì lần sau cút về quê.”

Tôi chỉ biết cúi đầu nhìn hoa văn in trên va li, mẹ sốt ruột hỏi lại xem tôi có nghe thấy lời bà nói không, tôi im lặng gật đầu.

Năm đó tại sân bay có biết bao người đến người đi, còn tôi giống như một món đồ bỏ đi bị người ta nóng lòng vứt về thành phố nhỏ phía nam này, tôi chưa bao giờ nghĩ tới sau này, chỉ là cảm thấy cuối cùng mình đã rời khỏi thành phố Đế Đô khiến tôi không thở nổi kia.

Có điều, năm mười lăm tuổi ấy tôi lại gặp được mùa hè sôi động nhất của sau này.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net



Vào một buổi tối nào đó của tiết tự học tối bị mất điện, tại cầu thang Chu Gia Dã đỡ tôi đi xuống lầu, cậu ấy hỏi tôi: “Sao cậu nhát gan thế?”

Cậu ấy chống cằm với dáng vẻ lười biếng, nói: “Lâm Ý này, có cái gì mà cậu không sợ không?”

Ngày hôm ấy, chiếc đèn con vịt được cả lớp thích thú truyền tay nhau, khoảnh khắc cậu ấy đưa nó cho tôi không một tiếng động, hình như tôi vẫn luôn nhìn cậu ấy.

Tết Dương lịch năm đó, cậu ấy cùng tôi dạo chơi con phố Văn Hoà. Đó là lần đầu tiên tôi kể chuyện của mình với người khác, cậu ấy nói: “Ở Đế Đô tốt thật đấy, sao cậu lại về thành phố nhỏ này?” nhưng tôi lại không thể trả lời câu hỏi ấy của Chu Gia Dã.

Ngày hôm nay khi tôi quay trở lại sân bay này, xung quanh đều là khách qua đường vội vã.

Bên tai tôi vẫn là phố Văn Hòa của năm mười lăm tuổi, lúc đó tôi còn đang rầu rĩ vì chuyện phân ban vào năm sau đó, tôi hỏi cậu ấy: “Chờ sau này phân ban rồi, nếu tớ đi ngang qua chỗ cậu, tớ vẫn có thể đến tìm cậu chứ?”. Cậu ấy nói đến lúc nào cũng được.

Tôi hơi buồn bã: “Bạn bè của cậu nhiều như thế, về sau chia lớp sẽ không thường xuyên gặp nhau nữa, biết đâu cậu sẽ quên tớ thì sao?.”

Song câu trả lời của Chu Gia Dã lại là: “Chuyện mai sau không ai nói chính xác được, chúng ta phải sống cho hiện tại.”

Ký túc xá ở đại học là phòng ngủ bốn người, tôi ở cùng ký túc xá với ba nữ sinh đến từ khắp mọi miền tổ quốc, không có ai là người địa phương ở Đế Đô.

Các bạn hỏi tôi là người ở đâu, tôi nói tôi là người ở thành phố Nam Đài

Là một địa phương nhỏ bé, các cô ấy chưa từng nghe qua.

Cuộc sống đại học vừa bận rộn vừa tẻ nhạt, có muôn vàn thể loại hoạt động, như hội sinh viên, các câu lạc bộ, dàn hợp xướng, diễn thuyết, tranh luận và cũng có rất nhiều các kiểu hoạt động tràn ngập hơi thở thanh xuân nhiệt huyết.

Tôi ở chung với các bạn học cũng khá vui vẻ. Có lẽ quan hệ bạn bè ở đại học rất thích hợp với tôi, thời gian mọi người làm quen với nahu không nhiều lắm, chúng tôi chỉ gặp nhau lúc đi học, bài vở cũng chẳng nhiều, mọi người tham gia các hoạt động đều có vòng giao tiếp của riêng mình, không cần phải gượng ép hòa nhập, cô đơn cũng là chuyện bình thường.

Vòng tròn giao tiếp của tôi không lớn, phạm vi chỉ giới hạn trong ba nữ sinh cùng ký túc xá, đêm khuya sau khi tắt đèn, các cô ấy sẽ hào hứng tán gẫu về cuộc sống hồi cấp ba trước đây, trò chuyện về sự khác biệt giữa trường cấp ba và đại học, nói trên lớp có bạn nam nào đẹp trai, sau đó lại kể về thời cấp ba có một cậu bạn như thế này như thế kia, cuối cùng lấy kinh nghiệm yêu đương mà bản thân thấy thú vị nhất làm chủ đề, cả nhóm tám tới khuya vẫn chưa đi ngủ.

Tôi chỉ lắng nghe, không có gì để tán gẫu với mọi người, các bạn cũng cảm thấy bình thường, bởi vì trông tôi không giống như người đã từng yêu đương.

Các cô ấy nói: “Lâm Ý rõ ràng là cô nàng chuyên tâm theo đuổi thần tượng, những cô gái như cậu ấy không yêu đương là chuyện rất bình thường, người đu thần tượng quanh tớ đều rất đỉnh đó nha, cũng hiếm có ai yêu đương.”

Một bạn khác hỏi đến cùng: “Vì sao thế?”

“Người cậu thích ưu tú đến vậy, làm sao còn có thể để ý đến người khác được nữa.”

“Nhưng mà đu idol thì vẫn chỉ là đu idol thôi, chắc chắn không thể có được người ấy, nên yêu thì cứ yêu, không chậm trễ đâu.”

“Ây da, cho nên mới nói cậu không hiểu những cô nàng đu idol đó, đến khi nào cậu trải qua chuyện đó như học thì cậu sẽ hiểu thôi.”

Tôi thực sự là một cô gái theo đuổi thần tượng cuồng nhiệt.

Màn hình điện thoại của tôi là Chu Gia Dã, tôi xem chương trình giải trí và phim truyền hình của cậu ấyvô số lần, những bài phỏng vấn của cậu ấy, Weibo của cậu ấy, hết thảy những thứ có liên quan đến cậu ấy trên internet, tôi đều sẽ xem đi xem lại.

Hiện tại Chu Gia Dã chỉ mới ra mắt, vẫn chưa có tiếng tăm gì, trong những chương trình cậu ấy tham gia không có nhiều cảnh quay lắm nhưng dù là những cảnh quay bên góc đi chăng nữa thì tôi luôn có thể tìm được cậu ấy, giống như khung cảnh người qua người lại trong hội thao những năm cấp ba, tuy bóng lưng Chu Gia Dã hơi mơ hồ nhưng tôi vẫn chỉ nhìn thấy mỗi mình cậu ấy mà thôi.

Chu Gia Dã đeo khuyên tai rất đẹp, bây giờ cậu ấy không cần phải cắt tóc ngắn để tuân thủ theo quy định kiểm tra tác phong của nhà trường nữa, cậu ấy buộc mái tóc hơi dài của mình ra sau, chiếc khuyên bên tai trái sáng chói bắt mắt, cậu ấy cười trông có phần ngang ngược, cả người toát lên vẻ kiêu ngạo.

Về sau, không chỉ các bạn nữ cùng ký túc xá mà tất cả những bạn học đại học từng tiếp xúc với tôi đều biết Lâm Ý là một cô nàng theo đuổi thần tượng, người tôi theo đuổi cũng chẳng phải là nam diễn viên đạt giải xuất sắc top đầu gì cả, mà là một diễn viên nhỏ mới ra mắt năm ngoái, là kiểu diễn viên nói đến tên cũng phải lên Baidu tra thử mới biết được, nhưng sau khi bọn họ xem ảnh đều sẽ thốt lên người này đẹp trai ghê, sau này chắc chắn sẽ nổi tiếng cho mà xem.

Có người còn đùa rằng, cậu đây là theo chân idol từ thuở mới mới vào nghề, đợi sau này cậu ấy nổi tiếng rồi thì cậu chính là fan lão làng.

Tôi của hiện tại cũng sẽ thản nhiên nói đùa với người khác, cười gật đầu nói đúng vậy.

Ngày trước, ngay cả việc vào trang cá nhân của cậu ấy cũng làm tôi sợ lịch sử người xem sẽ để lộ tâm tư của mình, giờ đây cuối cùng tôi đã có thể thích cậu ấy một cách quang minh chính đại.

Tất cả mọi người đều biết Lâm Ý thích Chu Gia Dã.

Nhưng Chu Gia Dã này.

... Em rất nhớ anh.