Hậu quả của chuyện Chu Gia Dã trong văn phòng giáo viên ngày hôm đó đúng là rất nghiêm trọng, sau đó tôi không còn thấy cậu chơi bóng rổ nữa.
Bình thường ngoài giờ lên lớp thì cơ bản sẽ không thấy bóng dáng của cậu ấy, cho dù là thời gian nghỉ ngơi mười phút ngắn ngủi, nếu không đến sân bóng thì cậu cũng sẽ ở ngoài hành lang chơi đùa với những nam sinh khác, phần lớn đều liên quan đến bóng rổ.
Nhưng sau khi ra khỏi văn phòng giáo viên ngày hôm đó, Chu Gia Dã rất ít khi ra ngoài trong giờ giải lao, lên lớp cũng ít ngủ hơn, thỉnh thoảng không tiếp tục được nữa thì sẽ ngả người ra sau xoa mắt, cố gắng vực tinh thần nghe giảng.
Bài tập cũng bắt đầu nộp đúng hạn.
Vất vả lắm cậu mới có thể hoàn thành, vì có rất nhiều bài cậu không biết làm. Nhưng quan hệ của cậu với mọi người rất tốt, dưới sự giúp đỡ của mọi người, cậu luôn có thể hoàn thành bài tập đúng hạn.
Ngày nào chủ nhiệm lớp cũng đến lớp tuần tra, lúc nào thầy ấy cũng không thiếu đối tượng để giám sát.
Chủ nhiệm lớp rất hung dữ, học sinh nghịch ngợm không nghe lời ông ấy đều trị được, có rất ít người dám gây chuyện. Thỉnh thoảng khi bị ánh mắt của chủ nhiệm lớp lướt qua, tôi đều căng thẳng đến mức không dám thở mạnh.
Chu Gia Dã lại không sợ cái gì.
Chủ nhiệm lớp yên lặng không một tiếng động đứng sau lưng nhìn cậu làm bài tập, lúc cậu quay lại phát hiện sau lưng mình có người thì giật mình, sau đó đảo khách thành chủ, đưa bài tập của mình cho thầy giáo: “Thầy, thầy thấy em làm bài tập nghiêm túc không?”
Ngữ khí giống như đang cầu xin sự khen ngợi, vừa tự tin lại vừa gợi đòn.
Cậu chọc cho thầy chủ nhiệm tức đến bật cười, ông ấy tức giận nói: “Tiết tự học buổi tối đừng nói chuyện.”
Thời gian nghỉ giữa giờ có bạn của Chu Gia Dã đến cửa sau gọi, là người lớp khác nên tôi không quen, nhưng do thường xuyên thấy họ đi chơi với Chu Gia Dã nên tôi cũng sớm quen mặt họ.
Họ hỏi cậu tại sao tan học không đi chơi bóng, cậu xoay chiếc bút trong tay, bình chân như vại nói ra hai chữ: “Học bài.”
Nhóm bạn vốn quen nghịch ngợm nghe cậu nói vậy thì không tin, họ cười nhạo: “Cậu dẹp đi, tan học gặp nhau ở chỗ cũ.”
Chu Gia Dã còn chưa lên tiếng thì nam sinh trong lớp đang hóng hớt không chê chuyện lớn hơn đã quay đầu lại nói thêm: “Đánh bóng cái gì chứ, đừng có quấy rầy Chu Gia Dã người ta học tập.”
Vốn đã ồn ào, Chu Gia Dã vậy mà lại gật đầu hùa theo: “Nhìn đi, tôi đã giác ngộ rồi.”
Mấy người bạn kia trực tiếp đi từ cửa sau vào, cúi đầu nhìn giấy nháp tô tô vẽ vẽ trong giờ giải lao của Chu Gia Dã thì vẻ mặt như nhìn thấy ma, đưa tay muốn sờ trán Chu Gia Dã: “Cậu không sao chứ người anh em?”
Chu Gia Dã đẩy tay cậu ta ra, vô cùng nghiêm túc nói: “Trường không cho phép vào lớp khác, đến từ đâu thì về chỗ đấy đi.”
“Không phải chứ, cậu nói thật đấy à?”
Chu Gia Dã cười, giọng nói hờ hững có chút không nghiêm túc: “Thật, không thể thật hơn được nữa.”
Tiếng hò hét ầm ĩ vang lên, mãi cho đến khi giáo viên vào mới dừng lại.
Tan học, cậu thật sự không đi chơi bóng, ăn cơm xong lập tức quay về lớp học.
Bình thường trong phòng học không có nhiều người, chỉ có mấy bạn học chăm chỉ hay quay về lớp sớm để bắt đầu tự học buổi tối, còn có người không thích vận động cũng như không có sở thích gì như tôi.
Khi thấy cậu đi vào từ cửa sau của lớp rồi kéo ghế ngồi xuống, tôi còn tưởng rằng mình hoa mắt.
Cậu cũng chú ý đến ánh mắt của tôi, quay đầu nhìn rồi cười một tiếng: “Không nhận ra tôi sao?”
Tôi sợ đến mức chỉ biết lắc đầu.
Lắc đầu xong lại thấy chuyện này không ổn.
Tôi không chống cự nổi bản năng của mình, không kìm được mà hỏi cậu: “Sao cậu quay về phòng học sớm vậy?”
Chu Gia Dã lấy sách giáo khoa và bài tập từ gầm bàn ra, vẫn là giọng điệu không nghiêm túc: “Học bài đó.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“…”
Cậu từ từ lấy bút, nghiêng đầu nhìn tôi một cái: “Không tin sao?”
“…”
Tôi chậm rãi thốt ra một từ: “Tin.”
Cậu cười nhẹ một tiếng, rõ ràng là càng không tin một chữ này hơn cả tôi.
Cậu không phản ứng lại, cúi đầu nghiêm túc làm bài của mình.
Tôi đang viết một số thứ trên vở, mặc dù tôi là dạng học sinh ngoan mà giáo viên không phải lo sẽ gây chuyện nhưng cũng không phải học sinh xuất sắc chịu khó, suốt một ngày dài học tập, khó khăn lắm mới có khoảng thời gian yên tĩnh thuộc về mình, tôi không muốn học một chút nào.
Nhưng nhìn Chu Gia Dã ngồi bên cạnh yên tĩnh học tập lại khiến tôi có chút ngại ngùng.
Thế là tôi chuẩn bị lấy sách vở ra học.
Lúc tôi đang muốn cất quyển vở mình tùy tiện viết linh tinh đi thì Chu Gia Dã đúng lúc nghiêng người sang nhìn về phía tôi: “Lâm Ý, cậu…”
Cậu ấy dáng cao, chân lại dài, lối đi cũng không rộng, chỉ một động tác nghiêng người qua là đã gần như đến được bàn tôi. Cậu xoay người rất đột ngột, tôi hoàn toàn không dự đoán trước được, quyển vở chưa kịp cất trên mặt bàn cứ như vậy xuất hiện trong tầm mắt của cậu ấy.
Tôi vô thức gấp vở lại, ngẩng đầu nhìn về phía Chu Gia Dã, có chút hoảng hốt không biết làm sao.
Lúc đầu cậu không chú ý, chỉ coi đó là một cuốn vở bình thường, chính phản ứng của tôi khiến cậu hơi ngẩn ra, cậu hơi tò mò: “Cậu đang viết gì vậy?”
Vừa hiếu kì vừa mù mịt, giống như một chú chó lớn ngơ ngác.
“…Không có gì.”
Tôi muốn qua loa cho xong chuyện, nhét vở vào gầm bàn.
Từ đầu tôi và Chu Gia Dã cũng không tính là quen, bên cạnh cậu xưa nay cũng không thiếu người, cuộc gặp gỡ của chúng tôi căn bản không có chút điểm nhấn nào trong thế giới của cậu ấy.
Nhưng tôi đã đánh giá thấp sự không biết xấu hổ của Chu Gia Dã, dường như trong thế giới của cậu không có sự khác nhau giữa gần và xa, cậu có thể chơi với tất cả mọi người, đối với ai cũng có thể tươi cười xán lạn. Cậu nhanh tay nhanh mắt lấy quyển vở trong tay tôi đi, tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì vở đã nằm trong tay của cậu.
Cậu ngồi về chỗ của mình, đánh giá cuốn vở trong tay, đưa ra một lời bình luận vô cùng đúng trọng tâm: “Bìa quyển vở này rất đẹp, chắc chắn không dùng để làm bài tập.”
Tôi hoảng hốt, không quan tâm đến việc cậu là Chu Gia Dã mà đưa tay muốn giành lấy.
Cậu nâng cao lên, tôi vồ hụt, tôi hết cách, chỉ có thể đứng lên đi đến cạnh cậu để lấy lại.
Cậu rất cao, tay dài chân dài, bình thường chơi bóng rổ nên phản xạ rất nhanh, cho dù cậu ngồi yên không nhúc nhích, chỉ không ngừng thay đổi cánh tay thì tôi cũng không có cơ hội.
Tôi hơi tức giận, vừa cúi đầu đã thấy Chu Gia Dã đang cười với mình.
Vẻ mặt cậu rất kiêu ngạo, chỉ hơi mỉm cười liền mang theo chút gì đó uể oải xấu xa, xấu đến mức khiến người khác mê đắm.
Tôi cứ như vậy đứng trước mặt Chu Gia Dã, nhắm mắt lại, dáng vẻ hi sinh anh dũng quay về chỗ ngồi của mình.
Chu Gia Dã mở to mắt, cậu thả vở của tôi xuống, cúi đầu nhìn tôi: “Cậu từ bỏ sao?”
Tôi vẫn không quan tâm đến Chu Gia Dã, cậu gọi mấy lần rồi dừng lại.
Chỉ một phút ngắn ngủi, trong đầu tôi đã dự đoán được trước vô số hậu quả, cười nhạo cũng được, bị mang ra làm trò đùa cũng không sao, dù sao cũng không phải lần đầu trải qua.
Tôi vốn cho rằng quay về thành phố Nam Đài là có thể thoát khỏi quá khứ tăm tối, có thể sống thật tốt, không ngờ bắt đầu cuộc sống mới chưa được một năm thì địa ngục đã lại xuất hiện.
Rõ ràng lần này tôi không trêu chọc bất kì ai, tôi vẫn luôn chú ý cẩn thận, ngay cả bạn bè cũng ít đến thảm thương.
Vừa nghĩ đến việc phải trải qua những chuyện như trong quá khứ, cảm giác ngột ngạt trong lòng tôi lại càng trở nên nặng nề, tôi chống hai tay che mắt ngồi im tại chỗ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Một lúc sau.
Tôi lại lần nữa nghe thấy giọng Chu Gia Dã.
Lần này cậu không gọi tôi cách lối đi nữa, giọng nói của cậu cách tôi rất rất gần, giống như đang nhỏ giọng nói bên cạnh tôi.
“Lâm Ý.”
Tôi không ngẩng đầu, vẫn lạnh nhạt như cũ.
Cậu vẫn còn bên cạnh tôi, giọng nói trầm xuống, hiếm khi ngữ khí không phải là kiểu không nghiêm túc kia: “Tôi không đọc, ngay cả bìa tôi cũng không mở, tôi chỉ muốn đùa cậu một chút thôi, không ngờ lại chọc cậu giận, tôi bỏ vào trong gầm bàn cho cậu rồi. Thật xin lỗi, Lâm Ý.”
Ngoài giọng nói từ tốn của cậu ra, trong phòng học không còn âm thanh nào khác.
Vì sợ quấy rầy đến bạn học ngồi học phía trước nên lúc nói chuyện cậu hạ thấp giọng xuống, từ trước đến nay ngữ khí của cậu đều là tùy ý kiêu ngạo, lúc này lại trầm thấp dịu dàng.
Tôi không cử động, cậu cũng không có động tĩnh gì.
Cuối cùng tôi không chống đỡ được nữa, để tay xuống thì thấy Chu Gia Dã đang ngồi xổm bên cạnh, khi tôi quay đầu lại liền thấy cậu chớp mắt nhìn tôi một cái.
Lúc này tôi mới nhìn rõ đôi mắt cậu có màu nâu như một khối hổ phách trong suốt, cậu lặng lẽ nhìn tôi, dịu dàng và trong sáng.
Ánh mắt cậu nhìn thẳng vào tôi, giống như muốn xác định tôi có khóc hay không, nhẹ giọng hỏi: “Cậu không tức giận?”
Tôi lắc đầu.
Thật ra tôi không tức giận, tôi chỉ sợ hãi theo bản năng, tôi đã sớm quên rằng mình còn có quyền được tức giận. Trong giây phút đó, tôi cho rằng Chu Gia Dã cũng giống bọn họ.
Cậu thấy tôi lắc đầu, bấy giờ mới cười: “Không tức giận là được.”
Cậu quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo trong lớp, vẫn còn khá lâu mới đến giờ tự học buổi tối, cậu đứng lên: “Chờ tôi một lát.”
Chu Gia Dã nói xong liền nhanh chóng đi ra khỏi lớp, tôi còn chưa kịp hỏi gì thì cậu đã biến mất sau cửa phòng học.
Tôi tìm được vở của mình trong gầm bàn, nhìn những con chữ lít nha lít nhít bên trong, tôi không biết cảm giác của mình bây giờ là gì.
Tôi không tiếp tục viết, chờ đến khi sắp bắt đầu giờ tự học buổi tối cậu mới quay về.
Lúc này trong phòng học đã có rất nhiều người, phần lớn đều quay về lớp để chuẩn bị cho giờ tự học. Hình như lúc nãy cậu chạy về lớp, vẫn còn đang thở dốc, vừa vào đã đặt một chồng vở xuống trước mặt tôi.
Trước mặt đột nhiên xuất hiện một chồng vở, tôi kinh ngạc quay đầu, cậu đã kéo ghế ngồi xuống.
Cậu cầm bình nước trên bàn lên, phát hiện bên trong không còn nước.
Cậu đứng dậy đi rót nước, khi thấy ánh mắt kinh ngạc ngơ ngác của tôi thì hơi nhướng mày, mỉm cười nói như đó là điều đương nhiên: “Nhìn tôi làm gì, nhìn bìa vở xem có đẹp không, tôi đã đến tất cả các tiệm văn phòng phẩm quanh trường đấy, tất cả đều là tôi chọn. Viết xong nói với tôi, sau này tôi thầu vở của cậu.”
Tôi sững sờ, cúi đầu nhìn thoáng qua chồng vở trước mặt, lúc tôi còn đang ngẩn ra, cậu đã lướt qua mặt tôi đi đến máy lấy nước.
Cậu đi qua lối đi nhỏ, bạn học ngồi hai bên nhân lúc đùa giỡn, cậu dùng tay còn lại phản kháng, bên kia lập tức cười đùa ầm ĩ.
Cậu ở đâu thì nơi đó chính là nguồn sáng, cậu chưa từng kiềm chế sự vui vẻ và tùy ý của mình, cho dù lúc này có mưa lớn thì cậu cũng sẽ là người chạy ra tắm mưa.
Nhưng người như thế này, trong một giây phút nào đó, tại hàng cuối cùng trong lớp học, cũng sẽ ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, dùng giọng rất nhỏ nói lời xin lỗi tôi.
Cách dỗ dành người khác của cậu thẳng thắn đến mức khiến tôi dở khóc dở cười, nhưng ngoài Chu Gia Dã ra thì từ trước đến nay chưa từng có ai cho tôi cảm giác chân thành thẳng thắn như vậy.