Tung Hoành Cổ Đại

Chương 277: Hoàng thái hậu khỏi bệnh



Tống Vĩnh Kỳ nhìn hắn ta, trên gương mặt tuấn mỹ chậm rãi nở nụ cười kỳ lạ: "Ừm, rất tốt."

Trần Nguyên Khánh thấy Tống Vĩnh Kỳ cười thì không hiểu ra sao, trong lòng hồi hộp, lần này dù sao hắn ta cũng có lòng riêng, tạm cách chức ba tháng đối với Lương Khuê mà nói tuy có nguy hiểm nhất định nhưng cũng chỉ có ba tháng mà thôi, với năng lực của ông ta vẫn có thể xoay chuyển được tình thế.

Hắn ta đã quyết ý mượn sức mạnh của Lương Khuê và Trương Tiên Huy để đối phó với Ôn Yến, đương nhiên phải nói tốt cho bọn họ nhưng nói thật, kiến nghị này của hắn ta vô cùng đúng trọng tâm, Hoàng thượng không thể nhìn ra được điều gì.

Tống Vĩnh Kỳ thu lại nụ cười, đổi thành dáng vẻ nghiêm túc lạnh lùng nói: "Lương Khuê thân là Ngự Sử đại phu, lại nói năng lỗ mãng với Môn Chủ Phi Long Môn, đã vậy còn nhục mạ di chỉ của Thái tổ, lại càng không làm tròn trách nhiệm, chuyện mà ngay cả trẫm cũng biết thì Ngự Sử đại phu lại không biết, có thể thấy được giống như Trương đại nhân nói, là thiếu trách nhiệm nghiêm trọng cho nên phạt ngươi hạ xuống ba cấp, phạt bổng lộc một năm, tạm cách chức ba tháng. Trong vòng ba tháng không có ý chỉ của trẫm thì không được vào triều bàn bạc chuyện triều chính, hy vọng trong ba tháng này, ngươi sẽ cố gắng suy nghĩ lại lỗi lầm của bản thân."

Sắc mặt của Lương Khuê trắng bệch, tuy ba tháng không được hỏi han việc triều chính vẫn tốt hơn một năm nhưng trong ba tháng này xảy ra chuyện gì, ngay cả bản thân ông ta cũng không đoán được.

Trong triều không còn Ngự Sử đại phu, thì bằng với việc không có ai giám sát Hoàng Đế, một mình Trương Tiên Huy khó lo chu toàn, thái độ của Lương Quang Tường lại không rõ ràng, hơn nữa lại là người của Phi Long Môn, bây giờ ông ta chỉ có thể dựa vào Trần Nguyên Khánh mà thôi.

"Thần cam lòng chịu phạt, tạ Ngô Hoàng long ân!"

Giọng nói Lương Khuê khô khốc, không tỏ ra giận dữ, chỉ lộ ra mấy phần thê lương. Nhưng không thể khiến người khác cảm thấy thương tiếc, ngược lại khiến những người vốn dĩ dựa dẫm vào ông ta sinh ra ảo giác, lần này Lương đại nhân bị cách chức, rất có thể sẽ không trở lại nữa.

Bất kể là quan trường hay là thương trường, đều không ngoài một chữ “lợi”.

Cả đời Lương Khuê đều cường thế, đây là lần đầu bị cản trở cho nên ông ta không thể cẩn thận khống chế được tâm trạng của bản thân. Ông ta cũng không nghĩ tới tâm trạng của bản thân sẽ mang đến ảnh hưởng tiêu cực cho những người khác như vậy.

Vì có thánh chỉ của Thái tổ nên Ôn Yến vào cung nắm giữ phượng ấn là chuyện chắc như đinh đóng cột, ai cũng không thể nghi ngờ nửa câu.

Hoàng Đế cũng hạ lệnh để Phi Long Vệ chính thức vào ở, do đó bèn bỏ cũ thay mới một phần cấm quân đến tiền điện, Phi Long Vệ chỉ hoạt động ở hậu cung.

Sau buổi triều sớm, Tống Vĩnh Kỳ và Hoàng Thái Hậu ban bố ý chỉ, phong cho công chúa Vân Thâm đến từ Nam Chiếu làm Quý Phi, ba ngày sau vào cung nhận lễ sắc phong.

Còn về phượng ấn của hậu cung Hoàng Thái Hậu cũng chuyển qua cho Ôn Yến, do Ôn Yến thống ngự lục cung, cai quản công việc hậu cung.

Tin tức truyền tới tai công chúa Vân Thâm, ả ta mỉm cười hờ hững, ý lạnh trong đáy mắt càng thêm nồng đậm.

Một Hoàng hậu không phải Hoàng hậu, thực sự đúng là thứ quái dị. Năm năm trước Ôn Yến đã không đấu lại ả, nếu không nhờ Thanh Nhi xuất hiện: “nhắc nhở” Ôn Yến thì Ôn Yến đã sớm chết dưới tay ả rồi.

Bây giờ ả đã không còn là nữ tử nghèo khó không chỗ nương tựa kia nữa rồi. Ả trở về không vì cái gì, chỉ vì muốn giết Ôn Yến đòi lại công đạo cho Hướng sư huynh.

Đương nhiên, ả có suy nghĩ lúc y không còn gì cả.

Công chúa Vân Thâm vào cung phô trương rất lớn, vì coi trọng Nam Chiếu Tống Vĩnh Kỳ phái Lễ bộ Thượng Thư dẫn đầu bá quan nghênh tiếp.

Công chúa Vân Thâm mang theo hai tỳ nữ vào cung, tên là Xuân Lam và Thu Nguyệt.

Ngoài ra, Hoàng đế Nam Chiếu còn cố ý xin tâu với Tống Vĩnh Kỳ cho công chúa Vân Thâm mang theo hai tên thị vệ vào cung bảo vệ.

Đương nhiên Tống Vĩnh Kỳ chuẩn tấu, hai tên thị vệ này, Tống Vĩnh Kỳ đã có chuẩn bị, trong đó một người là người của Tống Vân Lễ.

Sau khi Ôn Yến vào cung, đầu tiên là cho Hoàng Thái Hậu âm thầm uống thuốc giải, chuyện này trừ đám người Tống Vĩnh Kỳ và Tống Vĩnh Cung ra, những người ngoài không ai biết cả.

Lương Quang Tường nói, Tống Vân Lễ là muốn gây chiến tranh giữa Trần Nguyên Khánh và Ôn Yến cho nên Tống Vĩnh Kỳ ra lệnh nghiêm ngặt bảo vệ tin tức Hoàng Thái Hậu đã khỏi bệnh hẳn.

Bởi bây giờ chức Binh bộ Thượng Thư tạm thời do Trần Nguyên Khánh đảm nhiệm, Lãnh Ninh sống chết còn chưa rõ, Ngự lâm quân trong cung tạm thời do Lý Trường An thống lĩnh.

Tống Vĩnh Kỳ giao quyền bảo vệ hậu cung cho Phi Long Môn, đương nhiên cũng gặp phải sự phản đối của Trương Tiên Huy.

Thế nhưng bởi vì chuyện của Lương Khuê nên Trương Tiên Huy phản đối cũng không quá mãnh liệt, chẳng qua là ông ta nói thẳng ra trên triều mà thôi.

Tống Vĩnh Kỳ cũng không để ý tới, Trương Tiên Huy cũng nói không được nữa chỉ đành coi như xong.

Sau khi Lý Trường An thống ngự cấm quân, sắp xếp số lượng lớn nhân thủ của Phi Long Môn vào việc phòng ngự các cung, ngay cả trong cung của Lan Phi và Lương Phi cũng có người của Long Phi Vệ.

Tống Vĩnh Kỳ nói rõ cho lục cung biết, bởi vì bệnh tình của Hoàng Thái Hậu vẫn chưa có chuyển biến tốt nên tất cả mọi chuyện của lục cung do Ôn Yến làm chủ xử lý. Phi tần lục cung phải dựa theo chế độ nghi lễ đối với Hoàng hậu hoặc là Hoàng Thái Hậu sớm tối thăm hầu, đúng giờ vấn an Ôn Yến.

Trừ việc của lục cung ra, Tống Vĩnh Kỳ không cho Ôn Yến tiếp xúc với bất cứ chuyện gì trong triều.

Ôn Yến rất phối hợp, chưa bao giờ hỏi đến tình hình triều chính hiện giờ, tuy Lý Trường An sẽ đến báo cho cô biết, nhưng bất kể là Ôn Yến nghe được gì, cô cũng chưa bao giờ hỏi Tống Vĩnh Kỳ một câu. Mỗi ngày trừ xử lý chuyện trong cung ra thì sẽ dẫn cặp sinh đôi đến cung của Hoàng Thái Hậu vui chơi, ngày tháng trôi qua cũng rất vui vẻ.

Hầu như tất cả mọi người đều đang chờ đợi, chờ đợi điểm bùng nổ.

Thậm chí cô cũng không suy nghĩ xem Tống Vĩnh Kỳ đang sắp xếp chuyện gì, ba ngàn Phi Long Vệ vào cung, bên cạnh đó tổng bộ Tào Bang cũng ở đây, trong kinh lại có không ít người của Phi Long Môn, mà mỗi bộ đều có cài người vào, tuy không đủ để ứng phó với bất kỳ nguy cơ nào, nhưng tại thời điểm cần thiết cũng có thể góp một chút sức lực cho Tống Vĩnh Kỳ.

Phi Long lệnh vẫn ở chỗ Ôn Yến, cô nói với Tống Vĩnh Kỳ nếu lúc nào chàng cần Phi Long Môn của cô thì có thể lấy Phi Long lệnh trong tay cô mà điều động.

Gần đây Trần Nguyên Khánh luôn thích vào cung thỉnh an Hoàng Thái Hậu. Hoàng Thái Hậu cũng không thể từ chối, dù sao hắn ta cũng là huynh trưởng của Trần Vũ Trúc. Trần Vũ Trúc đã từng là Ninh Phi, hai người còn ràng buộc bởi mối quan hệ thông gia.

Trần Nguyên Khánh muốn tới, Hoàng Thái Hậu chỉ có thể giả vờ bị bệnh, khiến Ôn Yến nhìn mà thấy khó chịu trong lòng.

Cho nên, ngày hôm nay lúc Trần Nguyên Khánh đến, Ôn Yến bèn nâng Hoàng Thái Hậu dậy, cô nói với Trần Nguyên Khánh: "Trần tướng quân thật là có lòng, bây giờ Hoàng Thái Hậu đã đỡ lắm rồi, ta tin tưởng điều trị khoảng một tháng nữa thì có thể khỏi hẳn."

Hoàng Thái Hậu hơi ngạc nhiên, vội nhìn Trần Nguyên Khánh nói: "Ai gia vẫn cảm thấy rất khó chịu, thân thể mệt mỏi, không có cách nào bước xuống đất."

Ôn Yến mỉm cười: "Không có gì, điều dưỡng một tháng là sẽ khỏe lên."

Trần Nguyên Khánh ngước mắt lên, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh lùng, nhưng hắn ta lại rất hòa nhã nói: "Vậy thì tốt, Hoàng Thái Hậu long thể an khang, làm thần tử sẽ có phúc."

Ôn Yến không bỏ qua đáy mắt lạnh lẽo âm u của hắn ta, chuyện của cô và Trần Nguyên Khánh cũng phải giải quyết, cô chỉ muốn cố gắng hết sức không kéo Hoàng Thái Hậu vào mà thôi.

Trong lòng Hoàng thái lặng yên thở dài, bà biết Ôn Yến không muốn liên lụy tới bà, nhưng bây giờ là lúc trở mặt sao? Ít nhất, bà cho rằng lúc này không phải là thời cơ tốt.

Cặp sinh đôi nô đùa bên ngoài, thở hồng hộc chạy vào.

"Hoàng tổ mẫu, Kinh Mặc bắt nạt con!" Trọng Lâu làm nũng nói.

Hoàng Thái Hậu mỉm cười đưa tay ôm Trọng Lâu: "Sao tỷ tỷ bắt nạt con? Nói cho Hoàng tổ mẫu nghe nào?"

Trọng Lâu chỉ vào Kinh Mặc nói: "Tỷ ấy nói con là đồ lùn."

Kinh Mặc nói: "Đệ chính là đồ lùn, đệ lớn bằng tỷ nhưng lại lùn hơn tỷ, Phụ hoàng nói nam tử phải cao hơn nữ tử."

"Đệ vẫn chưa trưởng thành hết mà?" Trọng Lâu tức giận nói.

"Tỷ cũng chưa trưởng thành, nhưng tỷ lại cao hơn đệ đấy!" Kinh Mặc dí nhẹ vào đầu nhỏ của cậu bé: "Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của đệ kìa, bị người khác nói một câu đã trốn trong lòng Hoàng tổ mẫu, còn muốn ti sữa nữa à?"

Ôn Yến sa sầm mặt nói: "Kinh Mặc, con ăn nói thế nào đấy? Không thấy ở đây đang có khách sao?"