Khanh Nhi đứng thẳng mình, ánh mắt nàng ta nhìn theo chàng gắt gao.
Vốn dĩ chàng đã biết nàng ta là ai, nhưng lại giả vờ như không quen biết, chẳng lẽ chàng không biết lần này nàng ta trở về là vì chàng sao?
Nàng ta vì chàng làm nhiều chuyện như vậy, nỗi đau đớn của việc sống lại, chàng có hiểu không?
Trong lòng không khỏi cảm thấy uất ức, nàng ta ngẩng mắt nhìn, lặng lẽ nói: “Thần thiếp vào cung đã mấy ngày, Hoàng thượng vẫn chưa đến gặp thần thiếp lần nào cả.”
“Ừ?” Tống Vĩnh Kỳ thản nhiên nhìn nàng ta, đáy mắt chàng chứa đầy sự chán ghét và oán hận: “Nàng vậy là đang oán giận trẫm sao?”
“Thần thiếp không dám, chỉ là dù sao thì thần thiếp cũng là công chúa của Nam Chiếu, theo lý thì Hoàng thượng nên đến gặp một lần.” Khanh Nhi cảm thấy không cam tâm, mỗi lần nàng muốn gặp chàng thì tổng quản luôn nói chàng bận, nếu thật sự chàng bận thì sao lại có thời gian đến gặp Ôn Yến?
Ôn Yến không chết thì chàng vẫn không chịu từ bỏ.
“Xem ra nàng chỉ nhớ thân phận mình là công chúa của Nam Chiếu, mà không nhớ bản thân mình mang thân phận Quý phi của Lương Quốc à, vậy thì nàng hãy hoán đổi thân phận đàng hoàng rồi mới đến nói chuyện với trẫm, Hoàng Đế Lương Quốc.” Tống Vĩnh Kỳ nói.
Khanh Nhi cắn môi, mắt nàng ta ngấn lệ, cũng giống như trước đây, mỗi khi nàng ta cảm thấy uất ức đều để lộ dáng vẻ tội nghiệp, mà mỗi khi nàng ta như vậy thì sư huynh đều sẽ chiều ý nàng.
Nhưng lần này, nàng ta không nhìn thấy chút xíu gì gọi là dáng vẻ thỏa hiệp và đau lòng nào từ ánh mắt của chàng, mà thay vào đó vẫn là sự chán ghét.
Năm năm trước, chính tay chàng giết nàng.
Nhưng nàng ta hiểu chắc chắn không phải vì Ôn Yến, là vì chàng biết được mình đã giết phụ thân và sư tỷ, cái mà chàng quan tâm chắc chắn không phải là Ôn Yến.
Nàng ta cũng sẽ từ từ giải thích cho chàng hiểu: năm xưa vì sao nàng ta lại giết phụ thân và sư tỷ, chàng lẽ ra phải hiểu được lòng nàng, hiểu được những gì nàng làm, giết phụ thân và sư tỷ, bản thân trong lòng nàng cũng cảm thấy khổ sở, không đêm nào mà nàng ngủ ngon giấc, sao chàng lại không hiểu chứ?
Dáng vẻ thất thần của Khanh Nhi không lọt qua được mắt của Ôn Yến, thậm chí cô còn có thể nhìn thấu hiểu được suy nghĩ trong lòng Khanh Nhi.
Cô nháy mắt ra hiệu với Tống Vĩnh Kỳ, Tống Vĩnh Kỳ nói với Khanh Nhi: “Mời công chúa về cho, trẫm và Môn Chủ có chuyện cần nói.”
Khanh Nhi nghe được lời ấy trong lòng cảm thấy không cam, nhưng nàng vẫn đành phải rời đi trước.
Nàng đi tới cửa rồi đột nhiên quay lại nhìn Ôn Yến: “Ôn Môn Chủ, thần thiếp có thể đưa cặp song sinh về cung của ta chơi không?”
Tống Vĩnh Kỳ không đợi Ôn Yến lên tiếng, chàng liền nhíu mày nói: “Không cần thiết.”
Sắc mặt Khanh Nhi trở nên tái nhợt: “Hoàng thượng sợ thần thiếp sẽ làm hại cặp song sinh sao?”
Sắc mặt Tống Vĩnh Kỳ trở nên nặng nề, chàng không lên tiếng, điều này đồng nghĩa với việc ngầm thừa nhận.
Khanh Nhi cười thê lương: “Được, nếu như Hoàng thượng không tin thần thiếp thì thôi vậy.”
Nàng xoay người đi, dáng vẻ như rất đau lòng.
Ôn Yến suýt thì há hốc miệng bất ngờ, hai người này trước sau khác hẳn, là do Khanh Nhi quen đối xử với Tống Vĩnh Kỳ như vậy, hay là cố ý diễn trò?
Ôn Yến sửng sốt lúc rồi mới từ từ nói: “Còn nhớ trước đây, mỗi lần nàng ta để lộ ra bộ dạng tội nghiệp thì chàng sẽ không có bỏ mặc.”
Đáy mắt Tống Vĩnh Kỳ lộ rõ vẻ oán hận: “Ngày đó yêu chiều nàng ta bao nhiêu, thì ngày nay hận nàng ta bấy nhiêu.”
Ôn Yến khẽ thở dài: “Nàng ta chết rồi sống lại, chưa chắc không phải là chuyện tốt, năm năm trước, nàng ta đến lúc chết vẫn không biết mình đã làm gì sai, hy vọng lần này nàng ta sống lại sẽ hiểu được.”
“Không bao giờ, nàng ta tuyệt đối sẽ không bao giờ biết mình làm sai, những gì nàng ta làm đều có cái mà tự nàng ta cho là nỗi khổ của riêng mình, đều là vì ta mà làm, nàng ta càng nói như vậy thì ta càng hận nàng ta, bởi vì như vậy là ta đã hại chết sư phụ, là ta hại chết Thanh Nhi.”
Ôn Yến thấy dáng vẻ của chàng có phần bi thương và căm phẫn tức giận, đáy mặt hiện lên nét đau lòng, cô nhẹ nhàng ôm chàng và an ủi nói: “Chuyện đã qua rồi, chúng ta không ai có thể khống chế được lòng người.”
Tống Vĩnh Kỳ nắm lấy tay Ôn Yến, mắt chàng nhìn thẳng: “Nàng hãy nhớ lấy, phải giữ khoảng cách với ả, ả rất giỏi dùng độc, ả hạ độc lúc nào và như thế nào, nàng sẽ không thể nào biết trước được đâu.”
“Nàng ta bây giờ tưởng rằng ta đã trúng độc, nên sẽ không lãng phí thời gian để hạ độc ta đâu.” Ôn Yến nói.
“Nàng làm thế nào khống chế được độc?” Nói đến độc, Tống Vĩnh Kỳ mới sực nhớ tới chuyện này.
Ôn Yến bình thản lướt qua: “Có thể nói là tạm thời khống chế được, ta sẽ cùng với Gia Cát Minh nghiên cứu chế tạo thuốc giải.”
“Thật không vấn đề gì chứ?” Tống Vĩnh Kỳ vẫn luôn cảm thấy không thực, độc của nàng chỉ là tạm thời được khống chế, chứ chưa được giải hoàn toàn.
“Thật, hãy tin ta.” Ôn Yến nghênh đón ánh mắt quan tâm của chàng và nhẹ nhàng nói.
Tống Vĩnh Kỳ gật đầu, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, ngày tháng hai người ở trong cung, tuy không phải là phu thê, nhưng mà tình cảm ân ái vẫn tồn tại.
Có thể dựa vào nhau mà khích lệ cho nhau như vậy, đối với Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Yến mà nói thì là sự an ủi cực kỳ lớn.
Tống Vĩnh Kỳ ở lại cung Thải Vi dùng cơm.
Những món mà Ôn Yến cho người bố trí đều là những món cực kỳ đơn giản: một món thịt, một món rau và thêm một canh, đều là đích thân Ôn Yến xuống bếp tự nấu.
Cung Thải Vi có phòng bếp nhỏ, nên trước giờ Ôn Yến đều không truyền ngự thiện, đều là do đích thân cô xuống bếp giải quyết.
Thực tế không phải nói cô không muốn làm phiền người trong cung, mà là vì cô muốn tự tay mình nấu mới yên tâm, vì cặp song sinh phần lớn là ăn chung với cô, thỉnh thoảng mới đến cung Hoàng Thái Hậu.
Bên cạnh Hoàng Thái Hậu có Bát Nương và ngự y canh chừng, nên cũng có thể yên tâm chút.
Tống Vĩnh Kỳ cảm thấy ngon miệng hơn, chàng ăn liền ba bát cơm, rồi còn thêm chén canh, sau đó mới thỏa mãn nói: “Nếu mỗi ngày đều có thể ăn những món ăn phong phú như vậy thì thật đúng là hạnh phúc quá.”
Ôn Yến mặt vui tươi: “Đối với một vị Hoàng Đế mà nói thì những món cơm canh như vậy là đạm bạc quá rồi.”
“Ta ghét nhất là nàng coi ta là Hoàng Đế.” Tống Vĩnh Kỳ nói.
Ý của chàng muốn nói là: chàng được ăn cơm canh của thê tử mình nấu thì là điều hạnh phúc nhất trên đời.
Cô giả vờ không biết.
Ôn Yến nở nụ cười: “Chàng muốn ăn thì nhắn Lộ tổng quan qua báo trước một tiếng, ta chuẩn bị cho chàng là được.”
“Cũng phong phú như vậy sao?” Chàng nhìn thẳng vào nàng.
“Giống nhau!” Ôn Yến nhún nhún vai, nàng nhìn phần đồ ăn còn thừa lại chút ít: “Nếu mà như vậy cũng được gọi là phong phú.”
Tống Vĩnh Kỳ cười nhạo: “Phong phú là bởi vì có nàng ở đây, cơm ngon có người đẹp.”
Ôn Yến cho người thu dọn chén đũa, rồi nhìn chàng: “Ta phát hiện chàng miệng lưỡi dẻo quẹo hơn so với trước, ngày trước chàng ghét nhất những câu nịnh nọt lấy lòng người như vậy.”
Tống Vĩnh Kỳ nắm lấy tay nàng và ngồi ở trên tràng kỷ, chàng cởi giày rồi ngồi kiểu xếp bằng: “Cho nên ta mới hối hận, trước đây chưa từng nói với nàng những lời nói dễ nghe, trước đây ta chỉ mang đến cho nàng tổn thương và tổn thương.”
Ôn Yến trề môi, mắt nàng chứa đầy sự dịu dàng: “Chắc chắn ta đã quên kể chàng nghe những lúc ta cảm thấy hạnh phúc.”
“Vậy lần sau nàng có thể nói cho ta biết!” Chàng nhìn nàng, trong lòng khẽ rung động, đã nhiều năm như vậy, từng biểu cảm, từng nụ cười của nàng vẫn có thể lay động trái tim chàng.
Ôn Yến cười tươi như hoa đào: “Được, lần sau ta sẽ kể chàng nghe.”
Cô bây giờ đang cảm thấy hạnh phúc đây, ngày tháng có chàng bên cạnh chính là thời điểm hạnh phúc nhất của cô.
Cô không nói, cố tình không nói, vì nhất định chàng cũng cảm nhận được, có rất nhiều chuyện không cần phải lên tiếng, hơn nữa, giờ cũng không phải là lúc để nói những chuyện này, cô tuy vào cung để chấp chưởng phượng ấn nhưng chàng là Hoàng Đế, mà nàng không phải là Hoàng Hậu của chàng.
Hai người cứ như vậy ngồi đó, câu nói câu không, nhưng lại không dính líu đến chính sự, không liên quan đến thời cuộc, giống như cả hai đều quên đi những đấu đá tranh giành, giống như những chuyện đó không hề tồn tại.