Tống Vĩnh Canh khẽ lộ ra khuôn mặt tươi cười, hắn ta không biết hoàng thượng chuẩn bị chiêu này, thực ra tấu chương, vốn là không có, nhưng chuyện mấy tướng quân chiếm đất, lại từng được Lương Khuê nhắc tới, hoàng thượng lúc đó đè xuống là thật.
Nguyên nhân đè xuống, cũng không phải có mục đích gì, chỉ là cảm thấy mảnh đất đó, vốn vô dụng, họ chiếm đất là vì bổng lộc quả thực không đủ, không cam tâm, Tống Vĩnh Canh bèn âm thầm nói khu đất này, đem đi cho thuê, tăng một ít thu nhập cho mấy tướng lĩnh họ.
Lương bổng của các tướng sĩ, triều đình luôn không tăng, Tống Vĩnh Kỳ mấy lần muốn sửa tăng cao, nhưng bị đám người Lương Khuê lấy lý do quốc khố trống rỗng để đẩy đi.
Tống Vĩnh Kỳ nói: "Trẫm biết, trải qua trận chiến với Nam Chiếu, quốc lực khó khăn, quốc khố trống rỗng, đãi ngộ với các tướng sĩ cũng rất không công bằng, trẫm đã cho người thay đổi phương án, gia tăng lương bổng cho các khanh, để các khanh không cần quẫn bách như vậy."
"Mạt tướng hổ thẹn!" Tôn tướng quân không nhịn được cúi đầu.
Mấy tướng quân, chỉ có Tôn tướng quân khá thẳng tính, đầu óc đơn giản, cho nên, Tống Vĩnh Kỳ chọn ra tay ở đây với hắn ta.
Nói xong hết thảy, Tống Vĩnh Kỳ lệnh cho Lộ tổng quản truyền Trần Nguyên Khánh và mấy tướng lĩnh vào, hơn nữa, mời Như quý phi vào doanh trướng, lấy cớ cho công chúa Nam Chiếu xem tướng sĩ Đại Lương quốc.
Trần Nguyên Khánh nhìn thấy Khanh Nhi, dù che mặt, hắn vẫn có thể nhìn một cái là nhận ra nàng ta.
Mặc dù không biết công chúa Vân Thâm này là Khanh Nhi, hắn vẫn có thể nhận ra
Hắn biết rõ ý đồ Tống Vĩnh Kỳ dẫn Khanh Nhi tới đây, Tống Vĩnh Kỳ là muốn nói cho hắn biết, người hại chết Vũ Trúc là Khanh Nhi, không phải Ôn Yến, để hắn đừng tìm nhầm đối tượng báo thù.
Khanh Nhi nhìn thấy Trần Nguyên Khánh, lại vô cùng phóng khoáng, tiếp nhận lễ gặp mặt của đám người Trần Nguyên Khánh, bình thản giống như chưa từng làm bất cứ chuyện gì trái với lương tâm.
Lúc Tống Vĩnh Kỳ và Trần Nguyên Khánh đấu trí dùng tâm kế, song bào thai đã xuất phát về phía Lang Phong Đỉnh.
Tống Vân Lễ tự mình ngồi ổn trong đại bản doanh, chỉ huy trận chiến tiêu diệt Phi Long Vệ.
Trong phòng giam Lãnh Ninh, hắn chỉ tùy tiện phái hai người trông chừng, vì hắn sẽ không để Phi Long Vệ đến đây, trong rừng rậm, hắn muốn tiêu diệt tất cả Phi Long Vệ.
Khí độc tràn ngập, hai bóng dáng xuyên qua rừng rậm như gió, đi thẳng vào lối vào trong núi.
Hai người này, chính là song bào thai.
"Từ lối vào đi vào hay là đào địa đạo?" Tống Trọng Lâu có chứng khó chọn lựa, sầu muộn hỏi Kinh Mặc.
Hai mắt Kinh Mặc nhìn lối vào một chút, nói: "Cửa động có cơ quan!"
"Vậy chúng ta đào địa đạo đi." Tống Trọng Lâu đề nghị.
Kinh Mặc lại kéo tay cậu, giống như cơn lốc, nhảy lên nhảy xuống, thoáng chốc đã xuyên qua cơ quan ở cửa động, vào trong động núi.
Đường đi của động rất rộng rãi, thậm chí có dấu bánh xe.
"Ở đây làm sao đi xe? Cửa động nhỏ như vậy." Tống Trọng Lâu nghi hoặc hỏi.
"Ở đây không phải chỉ có một cửa động, có lẽ cửa động khác to đi? Cũng có lẽ, có những cửa động chúng ta không phát hiện, chỉ là bị họ che giấu rồi." Kinh Mặc nhắm mắt, cảm nhận không khí bức bối trong động, không khí có chút khí độc, hẳn là thổi từ rừng rậm tới, bốn phía thông gió, bèn thổi vào.
"Đi mau, ở đây quá đáng sợ!" Tống Trọng Lâu vẫn là nhát gan không đổi.
"Đi!" Kinh Mặc kéo cậu, âm cuối còn chưa rơi xuống, người đã không thấy bóng dáng.
Từ sau khi Lãnh Ninh bị bắt, bèn luôn bị nhốt trong mật thất cheo leo vách núi.
Mật thất này có cửa sổ, ngoài cửa sổ, chính là vực sâu vạn trượng, cửa số dùng thép đóng kín, không cách nào lay chuyển, cho dù thật sự mở ra, cũng không có lối chạy trốn.
Hai người canh cửa, dường như không cần ở đây, vì cửa dùng cơ quan mở, nếu giơ tay đụng tới, dính vào chất độc trên cửa, sẽ rơi vào lối chết.
Đây là dùng để phòng ngừa tổ mật thám của Phi Long môn, tổ mật thám khinh công cao, có lẽ có thể xuyên qua rừng rậm, thậm chí xuyên qua cơ quan, nhưng chỉ cần tím tới đây, giơ tay đụng vào cửa sắt, sẽ bị trúng độc chết.
Lãnh Ninh tự biết bị nhốt ở đây, tuyệt đối không thể sống sót, từ từ, tâm trạng ngược lại thả lỏng.
Chàng luôn lo lắng Thiên Sơn, không biết Thiên Sơn có trốn ra không.
Sau khi trốn ra, nàng có lần nữa mạo hiểm tới cứu mình không? Chàng mỗi ngày đều cầu thần khấn phật hi vọng Thiên Sơn đừng đến, nơi đây vô cùng hung hiểm, đến nhất định sẽ không thể quay về.
Hôm nay, chàng nghe thấy tiếng nổi trống trong núi, chàng vội bò dậy xuyên qua cửa sổ nhỏ trên cửa sắt hỏi thủ vệ ngoài cửa, thủ vệ cười lạnh một tiếng nói cho chàng biết: "Hôm nay có người đến cứu ngươi, ngươi may mắn rồi, nhóc con!"
Lãnh Ninh cả người máu huyết đông cứng: "Trời ạ, Thiên Sơn, nàng đừng tới!"
Thủ vệ tiếp tục cười lạnh nói: "Lần này, cho dù đến bao nhiêu người, đều cho bọn hắn có thể đến không thể về, nhưng mà, mạng tên nhóc ngươi cũng sắp tận rồi, giá trị tồn tại của ngươi, chính là dẫn chúng đến cứu ngươi, có nhiều người như vậy cùng ngươi đi chết, ngươi thật sự là may mắn."
Lãnh Ninh dường như ói ra ngụm máu tươi, trong lòng vô cùng hoảng loạn, thân thể run rẩy, nhất định là Thiên Sơn điều động người của Phi Long môn tới cứu chàng.
Cũng không biết điều động bao nhiêu người, nhưng nghĩ nhất định không ít, Thiên Sơn, đây đều là kế sách của chúng, Tống Vân lễ muốn tấn công Phi Long môn, bèn bắt ta và quân tiên phong của Phi Long môn đến làm mồi nhử, nàng sao có thể mắc mưu?
Lúc Lãnh Ninh đang hoảng loạn trong lòng, thì nghe thấy tiếng bước chân truyền đến ngoài cửa, giọng hai thủ vệ vô cùng cung kính: "Vương gia!"
Cơ quan vang lên răng rắc, cửa sắt được mở ra.
Người đến chính là Tống Vân Lễ, hắn mặc áo bào đen, không còn bộ dạng tiên phong đạo cốt trước đây, khuôn mặt đen đúa, nghĩ là biết mấy năm nay, hắn cũng không an nhàn sung sướng, mà là luôn bôn ba.
Sắc mặt hắn không có kiêu ngạo, cũng không có tùy hứng, đôi mắt sâu thẳm, làm người ta nhìn không thấy đáy, ánh mắt đầu tiên nhìn sang, giống như hai động đen tối, bên trong không có gì cả.
Tống Vân Lễ không dắt theo thị vệ, chỉ một mình đi vào.
Vết thương của Lãnh Ninh mặc dù đã khôi phục không sai, nhưng đã bị chúng phế đi võ công, bây giờ chỉ là một người tay trói gà không chặt.
"Lãnh đại nhân, ở tốt chứ?" Tống Vân Lễ đi vào, bèn khiêm tốn hỏi, giống như đối đãi khách quý.
Lãnh Ninh giờ lên khuôn mặt khinh bỉ: "Nhờ vương gia quan tâm, rất tốt."
Lãnh Ninh ngồi trên ghế đẩu, cười lạnh: "Vương gia thật sự là không khách sao."
"Tiếng vương gia này, đối với ta vốn chính là khách sáo, ta đã không còn là người hoàng tộc rồi, nghĩ hẳn là Tống Vĩnh Kỳ đã sớm xem ta là loạn thần tặc tử rồi đi?" Tống Vân Lễ nói.
"Nếu không có lòng mưu phản, ai lại có thể xem ngươi là loạn thần tặc tử?"
Tống Vân Lễ phất phất tay: "Thật ra, ta không có chút hứng thú nào với giang sơn, ngươi đừng hiểu lầm."
"Vậy sao?" Lãnh Ninh một chữ cũng không tin.
Tống Vân Lễ nhàn nhạt cười: "Ta biết Lãnh đại nhân không tin, nhưng mà, thực sự lời trong lòng ta, đối với ta mà nói, đế vương chí tôn, giang sơn xã tắc gì đó, đều không có giá trị."
"Vậy không biết đối với vương gia cái gì mới có giá trị?" Lãnh Ninh trào phúng hỏi.
Trên mặt Tống Vân Lễ lộ ra nụ cười vô cùng sạch sẽ: "Hủy đi tất cả!"