Tung Hoành Cổ Đại

Chương 312: Vạn lương chọn đúng đường



Chuyện bên phía Khắc Châu, Ôn Yến đã nói ngay với Tống Vĩnh Kỳ ngay hôm đó, cô tưởng Tỗng Vĩnh Kỳ sẽ hỏi chi tiết chuyện này nhưng không ngờ chàng chỉ nói một câu: “Chúng ta trước đây đã nói rồi, nàng chỉ cần thay trẫm quản lý tốt hậu cung là được, những chuyện này không cần nàng nhọc lòng.”

Tống Vĩnh Kỳ sớm đã biết các phi tần đến quỳ xin Ôn Yến rời cung, chàng biết rất rõ, mặc kệ là trước triều hay hậu cũng đều e ngại sự tồn tại của cô, tình cảm của chàng đối với Ôn Yến là một phương diện, quan trọng nhất là Phi Long Môn sau lưng cô, sẽ dẫn đến biến hóa rất lớn trong triều cục, đây là lý do tại sao đám người Trần Nguyên Khánh không muốn nhìn thấy nhất.

Ai cũng không nguyện đem lợi ích của mình cho người khác, đặc biệt người này là Ôn Yến, là kiên định đứng sau người mình.

Cho nên, sau này mặc kệ là trước triều hay hậu cung, sẽ có rất nhiều chuyện nhằm vào Ôn Yến, mà chàng duy nhất có thể làm chỉ là ngăn chặn được những chuyện trên triều.

Thật ra hôm nay khi Trần Nguyên Khánh trên triều hùng hồn nói, chàng không phải không nghĩ đến việc sẽ giấu Ôn Yến đi, chỉ là chàng cũng biết rõ, Ôn Yến của chàng, trước giờ không phải người như thế, cô có thể cùng chàng kề vai sát cánh, cho nên chàng không nhịn được mà rung động, cung ở trong lòng vẽ ra phạm vi quyền hạn của Ôn Yến.

Hậu cung, đây là cực hạn chàng có thể cho nàng tung hoành, chàng không muốn nữ nhân của mình vì mình mà lao tâm khổ tứ, chàng càng không muốn kéo Ôn Yến vào trong phong ba này.

Bề ngoài Ôn Yến đã đồng ý với Tống Vĩnh Kỳ nhưng trong bóng tối vẫn âm thầm điều tra, bây giờ triều cục hỗn loạn, cô không thể nhắm mắt làm ngơ.

Trực giác của Ôn Yến trong chuyện này có liên quan tới Tống Vân Lễ của Lang Đỉnh Phong, giờ chỉ có thể đợi kết quả điều tra của Mãn thúc gửi tới đã.

Mấy ngày này Ôn Yến luốn đợi động tĩnh bên phía Tống Vân Lễ, trước đây đã kinh lịch qua Lang Đỉnh Phong, Phi Long Môn trong tay cô chắc chắn đã trở thành cái gai lớn trong lòng Tống Vân Lễ, hắn đã bắt đầu hành động, chỉ là Phi Long Môn là tổ chức quá lớn, ngay cả Mãn thúc thông minh như thế tý nữa cung bị qua mắt, bọn họ...

Khoảnh khắc đó Ôn Yến nhớ lại những chuyện đã xảy ra ở Lang Đỉnh Phong, càng không có bởi vì cuộc chiến ngày hôm đó nhiều thêm vài phần trống vắng, rất rõ ràng, cuộc chiến đó không thể tổn thương đến gân cốt của Tống Vân Lễ được, căn bản chỉ là một cuộc diễn tập trước mà thôi.

Mà Vạn Lương mất tích lâu như vậy, lúc này lại bị giam cầm ở nơi trước kia Lãnh Ninh bị giam cầm, cô ngược lại không có bị thương giống như Lãnh Ninh, nhưng gương mặt của nàng ta lại hồng hào hơn trước đã mang đến vài phần kỳ di, nếu như cẩn thận nhìn, có thể nhìn thấy mạch máu dưới làn da đang chảy, hơn nữa tốc độ chảy rất khác với người bình thường.

Mấy ngày nay Vạn Lương mỗi ngày đều chịu sự thống khổ từ việc bị tra tấn, may người của Tống Vân Lễ đã trói hai tay của nàng ta lại, nếu không gương mặt này của nàng ta sớm bị nàng ta cào rách rồi.

Vạn Lương bị đưa đến đây bảy ngày rồi, mỗi ngày đều có người đến hỏi chuyện liên quan đến Phi Long Môn, lần nào cũng không thành công.

Phi Long Môn tuy có nhiều đệ tử, nhưng có thể người có mang chữ “Vạn” trong tên thì bối phận cũng chỉ thấp hơn một chút so với trưởng lão mà thôi, tuyệt đối không phải người bình thường.

Chẳng hạn như Vạn Lương, khi chưa phải là thủ lĩnh của Ám Thám Môn thì đã được rèn luyện qua, bất cứ cách gì cũng không thể khiến nàng ta mở miệng, nếu như không có tâm trí như vậy, nàng ta không thể tồn tại trong Ám Thám Môn.

Chỉ là dù đã trải qua các loại rèn luyện, Vạn Lương cũng không nhịn được mà chửi thầm về những hành vi độc ác áp dụng trên người mình, chỉ khiến người ta ngứa, hơn nữa lại là mặt, mặc dù có thể nhịn được, nhưng tuyệt đối... rất khó chịu.

Vạn Lương đang quan sát xung quang của mật thất, nghĩ bản thân nên dùng cách gì để chạy trốn, đường đường là thủ lĩnh của Ám Thám Môn, vậy mà bị nhốt trong mật thất suốt một tuần, chỉ nghĩ thế thôi cũng khiến nàng ta thấy mất mặt, nhưng không ngờ có người dường như nhìn thấu tâm tư của nàng ta, nói: “Mỹ nhân, ngươi thật sự là người của Phi Long Môn? Cũng bị nhốt bảy ngày rồi, còn không trốn ra ngoài, thật khiến người của Phi Long Môn mất mặt.”

“Ta có mất mặt cũng là chuyện của ta không liên quan gì đến ngươi, ngươi không cần ẩn mình đi, có gì cứ nói, không có chuyện gì thì cút đi, điều các ngươi muốn biết ta lại không muốn nói cho các ngươi.”

“Không ngờ lại là một kẻ cứng đầu, rất hợp khẩu vị của bản vương.” Bị Vạn Lương chế giễu, Cửu Vương cũng không tiếp tục che đậy nữa, mỉm cười bước đến cửa phòng giam, mắt hơi híp lại.

Vạn Lương trước bị lời nói của Cửu Vương làm cho bất ngờ, nàng ta không ngờ Cửu Vương mà Ám Thám Môn vất vả tìm kiếm lại đứng ngay trước mặt mình.

“Ngươi thật sự là Cửu Vương?” Khi ý thức người ở trước mặt là Cửu Vương, Vạn Lương cũng quên mất tình cảnh của mình, thần sắc tràn đầy hứng phấn.

“Giả có thể đổi trả.”

“Ngài biết chúng ta đang tìm ngài không? Môn chủ của chúng ta nói ngài cùng hắn rất giống nhau, ta cảm thấy hai người có nét giống nữ nhân, hai người các ngươi sẽ không...”

“Ngươi là người của Ám Thám Môn, chẳng lẽ không biết người biết càng nhiều thì sẽ chết càng nhanh à?”

Cửu Vương cũng có chút nghi ngờ bản thân có phải sai rồi không, hay là người của Phi Long Môn đều bị môn chủ truyền nhiễm thành như vậy.

“Nếu thật sự có điều mờ ám, hèn gì môn chủ của chúng ta vì tìm ngài mà lật tung Đại Lương Đô mấy lượt, Cửu Vương điện hạ, hay là ngài đi cùng ta?”

“Ngươi ngay cả bản thân cũng không thoát ra được, còn muốn dẫn theo ta, là muốn đưa ta vào chỗ chết à?” Cửu Vương đối với nữ nhân này không có ôm chút hy vọng gì.

“Yên tâm, ta có cách đưa ngài rời đi, ngươi bây giờ chỉ cần giúp ta cởi dây thừng trên tay là được.” Vạn Lương hiển nhiên cũng nghe ra sự chế giễu của Cửu Vương, cho nên đắc ý nói.

“Ngươi không phải ngay cả dây thừng cũng không biết cởi chứ?”

“Cởi được rồi, chỉ là ta không muốn lén lút rời khỏi đây.” Vạn Lương rất nghiêm túc trả lời Cửu Vương.

Cửu Vương dường như không dám tin vào tai của mình, nàng ta ngày cả phòng giam này cũng không thoát ra được, vậy mà nói không muốn lén lút rời đi.

Hai người đang nói chuyện, Cửu Vương đã cởi dây thừng trói tay của Vạn Lương ra, mà việc đầu tiên Vạn Lương sau khi được cởi bỏ sự trói buộc chính là sờ lên mặt của mình.

Nàng ta bây giờ muốn làm nhất là chính là lột da mặt của mình ra, không có cái này khiến lòng người phiền muộn, rất nhiều chuyện sẽ không dễ dàng như vậy nữa.

Khi thấy nàng ta như thế, Cứu Vương đột nhiên đưa tay ra ngăn lại, nghiêm túc nhắc nhở: “Làm như thế sẽ bị hủy dung.”

“Ta biết, nhưng ta ghét cảm giác thống khổ, rất phiền phức.” Vạn Lương trở lời rất nghiêm túc.

Cửu Vương chưa từng thấy nữ nhân nào như vậy, thử hỏi có nữ nhân nào ngay cả dung mạo của mình mà không để ý, còn đây lại muốn hủy dung.

Hắn cuối cùng lấy ra lọ thuốc mỡ của mình ra đưa cho Vạn Lương, nói một câu: “Dùng tiết kiệm.”

“Môn chủ của chúng ta cho ngài sao? Tín vật định tình?” Nhìn vỏ ngoài cũg biết thuốc này ở trong tay Cửu Vương rất nhiều năm rồi, hơn nữa hắn trân trọng như vậy, cho nên nàng ta rất tò mò.

“Im miệng.” Cửu Vương cảm thấy mình sắp bị nữ nhân đầu óc khác thường chọc cho điên mất, hắn thật sự không nên mềm lòng với nữ nhân này, tuy nàng ta chỉ trùng hợp đoán trúng, thuốc mỡ này thật sự là Ôn Yến cho hắn.

Sau khi cung biến, hắn bị Tống Vân Lễ giam cầm, nên cũng không có cơ hội gặp cô nữa, chỉ có cầm lọ thuốc mỡ này bên cạnh hắn, mãi cho đến khi hắn đợi được tin tức của Ôn Yến.