Khanh Nhi vẫn luôn rất tự tin, vì vậy nàng ta vẫn cảm thấy ba nghìn thị vệ thuộc về Vân Thâm công chúa này không có tác dụng gì, cho dù nằm trong tay Ôn Yến nàng ta cũng không thèm để ý.
Hơn nữa bọn họ là binh sĩ của Nam Chiếu, trừ phi tai hoa Đại Lương, nếu không vì quan hệ hai nước, ba nghìn thị vệ này cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Chỉ là Khanh Nhi không biết, những thứ không đáng kể trong mắt nàng ta chính là ván cờ mà Tống Vân Lễ bố trí từ rất lâu rồi, lại không ngờ vì sự ngu dốt của nàng ta, ném mất đi lưỡi dao sắc bén có thể đưa vào trung tâm thế lực của Tống Vĩnh Kỳ.
Khanh Nhi đắc ý ra oai ở nơi của Ôn Yến trở về, thấy thị vệ canh cửa cúi thấp đầu, nàng ta nhìn kỹ, mới nhìn thấy dấu vết bị đánh trên mặt thị vệ.
“Ai đánh ngươi?” Khanh Nhi không khỏi tức giận, người trong hậu cung này thật sự cho rằng nàng ta sẽ chắc chắn thất thế sao? Ngay cả thị vệ của nàng ta mà cũng dám đánh, thật sự...
Thị vệ kia không dám nói lời nào, chỉ cúi đầu, nhưng hắn bị đánh thế này lại không có dáng vẻ căm giận gì khiến Khanh Nhi giận điên lên, không nhịn được cảm thấy coi thường chủ tử của thị vệ này hơn.
“Đây là độc khi người ta ngửi phải thì thần trí sẽ mơ hồ, tìm thời cơ hạ độc người kia cho ta.” Rốt cuộc Khanh Nhi vẫn ra tay, đưa độc trong tay áo cho thị vệ kia, thị vệ cũng không dám nhận, liên tục nói không cần không cần.
“Phế vật.” Khanh Nhi không ngờ người này thậm chí ngay cả cơ hội báo thù cũng không cần, đáy lòng thất vọng, dự định nói chuyện kỹ càng với Tống Vân Lễ, bảo hắn ta thay thị vệ, ít nhất phải có bản lĩnh giống Lý Trường An bên cạnh Ôn Yến, đấu với Ôn Yến, dù sao thế lực ngang bằng mới tốt.
Thị vệ kia lấy hết can đảm lên tiếng, Khanh Nhi lại không có tâm trạng gì để nghe, nàng ta mang theo hai người thị nữ tiến vào trong cung, nhìn thấy Tống Vân Lễ mặc áo gấm màu tím đang ngồi tại trên ghế ở chính giữa, vẻ mặt mệt mỏi, dáng vẻ không để ý đến chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy Khanh Nhi ánh mắt lại trở nên hung ác khiến người ta sợ hãi.
“Nghe nói ngươi muốn hạ độc chết ta?” Tống Vân Lễ thản nhiên nói, dáng vẻ hờ hững, nhưng hơi thở nguy hiểm trong giọng nói lại càng ngày càng nồng đậm, khiến Khanh Nhi ngay cả thở thôi cũng phải cẩn thận dè dặt.
“Ngươi nói bậy gì đấy, chúng ta là đồng bọn hợp tác, chưa đạt được mục đích, sao ta có thể xuống tay với ngươi.” Khanh Nhi bối rối giải thích, Tống Vân Lễ nghe nàng ta giải thích xong thì vẫn cười, hắn ta đứng dậy, từng bước từng bước đi về phía Khanh Nhi, ánh mắt lại chỉ nhìn chằm chằm cánh tay dài nhỏ trắng nõn của mình, giống như đó chính là cực phẩm nhân gian.
“Ý của ngươi là, sau khi thành công, ngươi muốn qua cầu rút ván mà giết ta?” Trong lời nói của Tống Vân Lễ mang theo tiếng cười, hắc ta chắc chắn Khanh Nhi không có lá gan này, nhưng hắn ta nghe thấy nàng ta nói vậy cũng rất khó chịu.
Hắn ta biết rất nhiều người muốn hắn ta chết, nhưng trong đó không bao gồm Khanh Nhi, nếu như không có hắn ta, bây giờ Khanh Nhi đã xanh cỏ rồi.
“Không, ta từng nói, ta chỉ cảm thấy hứng thú với sư huynh, ta cũng chỉ muốn sư huynh, giang sơn này cho ngươi, còn cả Ôn Yến, ngươi chỉ cần để sư huynh lại cho ta, ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời.” Khanh Nhi sốt ruột giải thích.
“Ngoan ngoãn nghe lời, Tiểu Khanh Nhi, ngươi ngoan ngoãn nghe lời nhưng lại phá hủy ba nghìn thị vệ của ta, ngươi nói xem có phải Lang Đỉnh Phong của ta cũng là vật trong túi Ôn Yến rồi không?
“Ta không phá hủy bọn họ, lúc ấy ta điều bọn họ đến bảo vệ ta, chính là không để cho bọn họ phát hiện bí mật của chúng ta, ta đã gieo xuống cơ thể mười lăm người thị nữ, chúng ta...” Khanh Nhi sốt ruột giải thích, mặc dù mười lăm người phụ nữ này liên quan đến khuôn mặt mình, nhưng cũng là công cụ mà bọn họ lợi dụng, lúc ấy nàng ta muốn bảo vệ bọn họ, cũng là chuyện có thể thông cảm.
“Ngươi cho rằng chuyện này đáng giá ba nghìn người sao? Nếu như dùng tốt ba nghìn người này, muốn chiếm toàn bộ Hoàng Thành cũng dễ như trở bàn tay, nhưng mà ngươi...”
Tống Vĩnh Kỳ thấy vẻ mặt không sao cả của Khanh Nhi, trong lòng đã cáu giận lắm rồi, người phụ nữ này thật sự không biết sợ, lúc trước mình không nên chọn một kẻ ngu xuẩn như vậy.
Nhưng bây giờ, dường như hối hận cũng đã muộn rồi.
“Vậy bây giờ phải làm sao? Trên danh nghĩa bọn họ là binh lính của Nam Chiếu, Ôn Yến sẽ không giết chết bọn họ, chúng ta còn có cơ hội.”
Trước đó khi nghe Ôn Yến nói, Khanh Nhi thật sự cảm thấy không quan trọng, nhưng nếu như ba nghìn người này lại là người mà Tống Vân Lễ coi trọng, vậy thì mình sai thật rồi.
“Đi cầu xin Tống Vĩnh Kỳ, cho bọn họ về Nam Chiếu đi.” Tống Vân Lễ thăm thẳm nói.
“Bọn họ trở về Nam Chiếu thì chúng ta sẽ không có ba nghìn người này nữa, không phải ngươi nói bọn họ rất quan trọng sao.” Khanh Nhi có chút không hiểu, nhưng Tống Vân Lễ đã tỏ vẻ không muốn giải thích.
Khanh Nhi thấy Tống Vân Lễ không muốn nói thêm gì nữa, trên mặt tăng thêm mấy phần xấu hổ, nhưng vẫn nhỏ giọng nói một câu: “Ta sẽ làm theo lời ngươi nói, chuyện lần này ta làm không tốt, ta cho ngươi thêm hai loại thuốc độc tốt.”
“Ừm, được, còn cả mùi hương của phấn son trên người ngươi cũng rất thơm, cho ta một chút.”
“Ngươi...” Khanh Nhi hơi kinh ngạc, nhưng nhìn ngón tay hoa lan mà của Tống Vân Lễ, đáy lòng nàng ta sáng tỏ.
“Thật ra loại chuyện nhỏ nhặt này ngươi không cần đến, cho người truyền lời cho ta là được.” Khanh Nhi cảm thấy Tống Vân Lễ nhàn rỗi nên mới mạo hiểm tiến cung gặp mình, vì vậy khẽ nhắc nhở.
“Từ lúc nào chuyện của ta do ngươi làm chủ rồi?” Tống Vân Lễ không hài lòng trừng mắt nhìn Khanh Nhi.
Khanh Nhi không dám nói tiếp nữa, tuy nói hai người là hợp tác, nhưng tính mạng của nàng ta là do Tống Vân Lễ cứu, dù sao nàng ta cũng nằm ở bên yếu thế.
“Lần này ta đến để nói cho ngươi, mấy ngày nữa trong hậu cung sẽ có thêm người, đến lúc đó các ngươi cùng nhau quấy rối hậu cung này cho ta.”
“Vì sao lại muốn người mới tiến vào, ngươi biết rất rõ sư huynh của ta, bây giờ trong hậu cung của chàng đã có nhiều phụ nữ như vậy, ngươi còn muốn cho người tiến cung quyến rũ chàng, Tống Vân Lễ, ngươi cảm thấy Khanh Nhi ta dễ bắt nạt lắm đúng không?”
Khanh Nhi không ngờ Tống Vân Lễ lại bắt nạt mình như vậy, biết rõ ràng nàng ta thích sư huynh, vẫn còn muốn đưa người phụ nữ khác đến cho sư huynh, mặc dù nàng ta không nói, nhưng nàng ta rất rõ ràng, phụ nữ oanh oanh yến yến trong hậu cung này, có rất nhiều người đều là do Tống Vân Lễ đưa vào.
Tống Vân Lễ chẳng muốn nói chuyện với Khanh Nhi, hắn ta muốn giang sơn của Tống Vĩnh Kỳ, chỉ cần có thể đạt được mục đích, hắn ta sẽ không từ thủ đoạn.
“Người phụ nữ kia rất quan trọng đối với sư huynh phải không? Nàng ta không giống với những bình hoa trong cung đúng không?”
Khanh Nhi thấy Tống Vân Lễ không trả lời câu hỏi của mình, đáy lòng càng thêm hoảng loạn, nếu như chỉ là oanh oanh yến yến bình thường, sợ rằng Tống Vân Lễ cũng không thèm nói một tiếng với mình.
Nếu như người phụ nữ kia rất đặc biệt, vậy chắc chắn sẽ chiếm đoạt trái tim của sư huynh, đến lúc đó...
“Tống Vân Lễ, nếu như ngươi thật sự dám đưa người mà sư huynh quan tâm vào, ta tuyệt đối sẽ hạ thuốc độc nàng ta.” Khanh Nhi chỉ có thể uy hiếp.
“Khanh Nhi, quả thật người kia rất quan trọng, có lẽ có thể trở thành hoàng hậu của Tống Vĩnh Kỳ, nhưng ngươi nhớ kỹ, đừng động đến nàng ấy, nếu như ngươi phá hoại kế hoạch của ta, chờ đến khi chuyện lớn của ta thành công, chắc chắn Tống Vĩnh Kỳ mà ngươi chiếm được sẽ không hoàn chỉnh.”
Tống Vân Lễ căm tức nhìn Khanh Nhi, uổng công lúc trước hắn ta yêu thích độc thuật của nàng ta, cảm thấy nàng ta hiểu rõ Tống Vĩnh Kỳ và căm hận Ôn Yến sẽ là quân cờ rất tốt, bây giờ xem ra, chỉ cần gặp phải chuyện của Tống Vĩnh Kỳ, nàng ta lập tức trở nên ngu xuẩn.
“Nếu như lần này ngươi không giải quyết được chuyện thị vệ, ta sẽ đánh gãy một chân của Tống Vĩnh Kỳ, ngươi cảm thấy đề nghị này thế nào?” Lúc nói chuyện, khóe miệng Tống Vân Lễ luôn mỉm cười, nhưng sự lạnh lẽo trong ánh mắt lại khiến người ta không nhịn được khiếp sợ.
“Ta sẽ làm được, ta sẽ làm được, nhưng người phụ nữ kia...” Đối với Khanh Nhi mà nói, để ba nghìn thị vệ kia rời đi không khó, bây giờ nàng ta chỉ đang quan tâm đến người phụ nữ sắp vào cung kia, tất cả trong lòng nàng ta đều là ghen ghét.
Người kia là người của Tống Vân Lễ, vì vậy sau khi nàng ta tiến cung cũng sẽ được Tống Vân Lễ ủng hộ, vậy mình sẽ không còn là người duy nhất trong cung mà hắn ta dựa vào, đến lúc đó...
Mặc dù có lòng tin với độc thuật của mình, nhưng nếu như bị Tống Vân Lễ vứt bỏ, chỉ nghĩ đến khả năng này thôi nàng ta cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía rồi.
Mà nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tống Vân Lễ, nàng ta hiểu rõ, người phụ nữ kia tiến cung đã là chuyện không thể thay đổi rồi.