Điều càng làm cho các triều thần không thể hiểu được là sau khi Vạn Thuần nói xong, trên mặt Tống Vĩnh Kỳ vô cùng tức giận.
Chàng không nói một lời nào, đứng dậy rời đi, lao thẳng đến cung Thải Vi của Ôn Yến. Dường như Ôn Yến đã đoán được chàng sẽ đến nên chuẩn bị sẵn nước chè xanh từ lâu, cười dịu dàng nhìn chàng.
Cuối cùng chàng vẫn nén cơn giận xuống vì không nỡ nổi cơn phẫn nộ với Ôn Yến. Nhưng khi ngồi xuống, mặt chàng vẫn tái xanh.
"Vì sao?" Rất lâu sau, Tống Vĩnh Kỳ mới lên tiếng chất vấn.
"Chàng nói để mặc cho ta xử lý những người phụ nữ kia, ta cho rằng Trần Vũ Trúc cũng là một người trong đó, nàng ấy không phải sao?"
Ôn Yến khẽ hỏi ngược lại, trong ánh mắt hoàn toàn là vẻ thẳng thắn thành khẩn.
Một câu nói này đã chặn họng Tống Vĩnh Kỳ, khiến chàng không biết phải nói thế nào mới tốt. Chàng muốn nói với Ôn Yến, Trần Vũ Trúc khác. Nhưng chàng lại không muốn để Ôn Yến biết trong lòng mình, Trần Vũ Trúc khác với những người phụ nữ khác, bởi vì sự thật là chàng chỉ yêu duy nhất một người phụ nữ là Ôn Yến.
"Ta cho rằng vua không nói chơi. Cho nên thấy chàng phải khó xử ở trên triều đình, ta mới giúp chàng một tay. Lại nói, nàng ấy có ý muốn vào cung, hôm nay không được còn có ngày mai. So với phiền não vì chuyện này thì không bằng đón luôn nàng ấy vào cung. Nếu nàng ấy đúng là Trần Vũ Trúc, chúng ta cố gắng đối xử tốt với nàng ấy. Nếu không phải, cũng biết nên ra tay đối phó từ đâu, không phải sao?"
Ôn Yến nói rõ ý định của mình. Sau khi Tống Vĩnh Kỳ nghe cô nói xong thì trong mắt đầy vẻ kinh ngạc. Chàng không nhịn được hỏi: "Theo ý nàng, Trần Vũ Trúc là giả sao?"
"Ta không xác định được. Nàng ấy rất giống với Trần Vũ Trúc trước đây, nhưng không biết vì sao, ta luôn cảm thấy nàng ấy là lạ."
"Vậy càng không thể để nàng ta vào cung, hai hài nhi song sinh và nàng đều ở trong cung, nếu như dẫn sói vào nhà, ta..."Tống Vĩnh Kỳ khẩn trương nhìn Ôn Yến. Lần trước đôi song sinh bị nhốt trong phòng tối của Khanh Nhi đã làm cho chàng từng lo lắng hãi hùng một lần, chàng không thể cho phép chuyện như vậy lại xảy ra nữa.
"Nếu nàng ấy là giả, vậy là Trần Nguyên Khánh hay là Tống Vân Lễ gây ra? Chúng ta vẫn còn chưa biết gì về điều này. Nàng ấy ở ngoài cung, chúng ta cũng không có cách nào âm thầm điều tra, mời nàng ấy vào trong cung, chỉ cần có chút hành động nhỏ thì sẽ lộ ra manh mối thôi."
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì cả. Kỳ, chàng nên biết ta là môn chủ của Phi Long Môn, còn là một đại phu, ta có năng lực tự bảo vệ mình. Mục tiêu của ta không phải là người phụ nữ nhỏ bé được chàng che chở. Ta hi vọng một ngày kia có thể đứng sóng vai cùng chàng." Ôn Yến chậm rãi đặt tay lên mu bàn tay của Tống Vĩnh Kỳ. Cô làm sao có thể không biết được nỗi lo của chàng. Chỉ là chàng phải đối mặt với quá nhiều sóng gió, điều mình có thể làm chính là cố gắng ổn định hậu cung.
Từ trước đến nay Tống Vĩnh Kỳ ở trước mặt Ôn Yến đều không có nguyên tắc, chỉ cần nghĩ đến một ngày kia Ôn Yến có thể sẽ rời đi, chàng lại bỏ xuống tất cả những điều mình kiên trì.
Chỉ cần cô muốn là được, điều chàng cần phải làm là nghĩ cách không để cho cô bị thương tổn.
"Chàng không cần lo lắng về Trần Vũ Trúc. Chàng nên lo lắng về những phi tử khác trong cung thì hơn. Bọn họ biết hôm qua chàng và Lương phi cùng mây mưa, cho nên hôm nay đều hưng phấn lạ thường."
"Ngày hôm nay, Lương phi còn tới chỗ môn chủ thị uy, chọc cho tâm trạng của môn chủ chúng ta không tốt, cho nên lại để cho ngài nạp một Nhu phi, "
Ôn Yến xem đó là chuyện nực cười, nói với Tống Vĩnh Kỳ. Thiên Sơn thấy dáng vẻ cô hờ hững như vậy thì trong lòng rất khó chịu, cho nên nói xen vào.
"Lá gan của nàng ta thật lớn." Tống Vĩnh Kỳ khẽ nói, sau đó nhìn Ôn Yến giống như xem kỹ. Ôn Yến chỉ nói một câu: "Nàng ấy bị ta bắt nạt, cho nên lát nữa ta thể hiện uy phong, chàng vẫn phải đi tới chỗ Lương phi an ủi một chút đấy."
Vẻ mặt Ôn Yến ranh mãnh cười, nói xong đứng dậy giục Tống Vĩnh Kỳ rời đi. Giống như hôm qua, Vạn Thuần lại vội vàng ném đồ sứ. Lần này Lộ tổng quản ngược lại thông minh, còn đang nhắc nhở Vạn Thuần ném nhẹ một chút, kẻo mệt sẽ không hay.
"Môn chủ, ngài giao Hoàng thượng cho những người phụ nữ kia như vậy, cũng không sợ bọn họ ăn Hoàng thượng tới chẳng còn cặn bã à. Còn có Lương phi kia nữa, lần sau nàng ta còn tỏ ra đắc ý như vậy thì ngài đừng cản ta. Ta sẽ trừng trị nàng ta cẩn thận." Thiên Sơn vẫn còn căm phẫn nói.
Ôn Yến tất nhiên hiểu rõ, trong lòng Thiên Sơn chỉ nhận định mình và Tống Vĩnh Kỳ là một đôi, nàng ấy sẽ không có bất kỳ thiện cảm nào với những người phụ nữ dám mơ ước tới Tống Vĩnh Kỳ. Chỉ là bây giờ tính tình của nàng ấy nóng nảy như vậy, đúng là...
"Thiên Sơn, mấy ngày hôm trước khi lục soát phòng tối của Khanh Nhi, ta phát hiện ra một vài loại thuốc bột kỳ lạ, bây giờ ta đang cố gắng nghiên cứu cách giải độc, Lãnh Ninh sẽ không có chuyện gì đâu."
Ôn Yến cẩn thận an ủi, cô hiểu rất rõ nổi khổ của những người yêu nhau gần nhau lại không thể tới bên nhau, cho nên trong khoảng thời gian này vẫn để cho Thiên Sơn bận rộn, tránh khỏi nàng ấy miên man suy nghĩ. Nhưng Lãnh Ninh trúng độc đúng là kỳ lạ. Cô chỉ có thể cẩn thận tiếp xúc, cũng không dám tùy tiện giải độc.
"Môn chủ, ta biết, cho dù không có thuốc giải, chúng ta có thể ở bên nhau cả đời như vậy cũng rất tốt, dù sao cũng tốt hơn so với lần trước chàng bị Tống Vân Lễ giết chết." Thiên Sơn an ủi Ôn Yến nhưng khi nói chuyện trong mắt vẫn hiện rõ sát ý nặng nề.
"Nàng yên tâm, cho dù ta không có thuốc giải độc còn có Khanh Nhi, chúng ta sẽ luôn có cách lấy được thuốc giải về thôi." Ôn Yến an ủi Thiên Sơn xong, lại bắt đầu hỏi nàng ấy về tình hình bên Khắc Châu.
Trước kia bọn họ đoán được Tống Vân Lễ sẽ ra tay với Phi Long vệ dưới quyền của Lý Trường An trước, nhưng không nghĩ đến đối thủ của bọn họ sẽ là Tào Bang.
Tào Bang có rất nhiều bang chúng trải rộng khắp thiên hạ, nếu quả thật động tới Tào Bang chính là chặt đứt cánh chim của Phi Long Môn. Đến lúc đó ngay cả việc cung cấp lương thảo cho Phi Long vệ cũng không có cách nào bảo đảm, Phi Long vệ sẽ chia năm sẻ bảy, đến lúc đó ốc còn không mang nổi mình ốc, càng không có cách nào bảo vệ được hoàng quyền.
Khi xác định Tống Vân Lễ muốn ra tay với Tào Bang, Ôn Yến cũng kinh sợ. Cô không ngờ được Tống Vân Lễ sẽ để mắt tới chỗ này. Không thể không nói, hắn ta là một cao thủ đùa bỡn lòng người, cũng là một đối thủ đáng sợ.
"Đã tra ra được nội gian. Mấy ngày nay Mãn thúc cũng đã làm lại sổ sách. Cho dù bọn họ gây khó dễ, chắc hẳn cũng không điều tra ra được chỗ nào sơ suất. Bây giờ mật thám của chúng ta ở bên kia cũng đã có phát hiện, chỉ cần thời cơ chín muồi, sẽ nắm giữ hết tất cả."
"Bây giờ Lương Quang Tường đã đến Khắc Châu chưa?"
"Hôm qua đã đến rồi. Người của chúng ta liên hệ với hắn ta, hắn ta chỉ nói sẽ làm theo lẽ công bằng."
Nói đến Lương Quang Tường, Thiên Sơn không nén được cơn giận trong lòng. Nàng ấy vẫn luôn cảm thấy tự hào vì Phi Long Môn. Ở trong mắt nàng ấy, Lương Quang Tường chính là một kẻ quên ơn phụ nghĩa phản bội Phi Long Môn.
"Nếu hắn ta thật sự có thể làm theo lẽ công bằng là được rồi. Bảo người của chúng ta theo hắn ta. Còn nữa, nói cho hắn ta biết, đừng quá đáng quá. Lăng Quý Thái phi và Quy Nhi vẫn ở trong cung."
"Môn chủ sớm nên làm như vậy, không gõ hắn ta thật sự tưởng mình không gì không làm được." Thiên Sơn rất hiếm khi thấy Ôn Yến lấy phụ nữ và trẻ em ra uy hiếp người khác, cô có sự kiên trì của mình. Thiên Sơn cũng có ánh mắt thiện ác của mình, nhưng không có cách nào xóa bỏ được oán giận đối với Lăng Quý Thái phi. Theo nàng ấy thấy, Lăng Quý Thái phi mới là nguyên nhân chủ yếu khiến cho Lương Quang Tường xa cách với Phi Long Môn.
"Phái người bảo vệ tốt mẹ con bọn họ, nếu bọn họ có gì bất trắc, chúng ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội đâu."
Ôn Yến còn không quên nhắc nhở Thiên Sơn. Uy hiếp Lương Quang Tường là một chuyện. Cô hiểu rõ Lăng Quý Thái phi về cung là vì mình có thể chữa bệnh cho Quy Nhi. Nếu bọn họ có gì không may, cô không bảo đảm Lương Quang Tường sẽ không giận chó đánh mèo đến trên người của mình.
Dù sao không quên việc đời trước, xem đó là tấm gương cho đời sau. Bây giờ Trần Nguyên Khánh còn hận không thể dồn mình vào chỗ chết.