“Thúc thúc, thúc bảo mẹ về làm gì? Giải độc cho mẫu phi xinh đẹp nằm trong lòng thúc sao?” Không đợi Tống Vĩnh Kỳ trả lời, Kinh Mặc đã cười hỏi, dáng vẻ nghiêm túc kia cực kỳ giống người lớn.
“Thúc thúc sẽ không cho mẹ về, khi nãy thúc ấy đã chắc chắn là mẹ bỏ độc Nhu mẫu phi, nếu mẹ đến giải độc, không phải là phí công vô ích sao.” Trọng Lâu còn rất nghiêm túc giải thích cho Kinh Mặc.
Mọi người nghĩ tới chuyện xảy ra trong đại điện không lâu khi nãy, Ôn Yến mang theo vết thương rời đi, đối mặt với sự chỉ trích và giận dữ của Trần Nguyên Khánh, cô ngay cả cãi lại cũng không có.
“Nếu đã là mẹ bỏ độc, vậy lại giải độc cho bọn họ nữa thì quá phiền rồi, còn không bằng khỏi bỏ.” Kinh Mặc tiếp tục kẻ xướng người họa nói chuyện với Trọng Lâu, tuy là lời nói trẻ con đơn giản, lại rất dễ dàng truyền đạt cảm xúc của bọn nhỏ vào lúc này, bất lực, uất ức, lại giận dữ.
“Kinh Mặc, không phải mẹ cháu bỏ độc, mẹ cháu là đại phu tốt.” Cuối cùng Trần Nguyên Khánh vẫn lấy can đảm thừa nhận, chỉ là lúc nhìn vào con ngươi trong suốt của Kinh Mặc, hắn ta vẫn cảm thấy chột dạ không thôi.
“Đại phu tốt cũng sẽ bị thương, cũng biết đau lòng chứ, cho nên cháu không cho mẹ đến, thúc thúc mời người nào giỏi hơn đi.” Kinh Mặc nhỏ giọng trả lời Trần Nguyên Khánh, vẻ mặt kiên định lại ung dung.
Trần Nguyên Khanh thế nhưng lại như ma xui quỷ khiến trả lời một câu được.
Đối mặt với lời của Kinh Mặc, hắn ta phát hiện mình không thể khống chế trái tim, tất cả kiên trì khi đối mặt với Kinh Mặc đều sẽ mất hết.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn hai đứa nhỏ hợp lòng trước mặt, đáy lòng đã sớm tan thành một dòng suối nóng, nhưng không đợi chàng chạm lên thân thể mềm mại của hai đứa nhỏ, chàng chợt nghe thấy giọng nói như sét đánh bên tai.
Kinh Mặc và Trọng Lâu tay nắm tay, nghiêm túc nói với Tống Vĩnh Kỳ một câu: “Phụ hoàng, tạm biệt.”
Dáng vẻ dứt khoát của hai đứa nhỏ khiến tim Tống Vĩnh Kỳ như vỡ nát, chàng tiến lên hai bước, muốn đuổi theo bọn nhỏ, nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của chúng.
“Mau đi đuổi theo cho trẫm, trẫm không cho chúng nó xuất cung.” Tống Vĩnh Kỳ lớn tiếng ra lệnh, cho phép Ôn Yến xuất cung đã là giới hạn của mình rồi, nếu để Kinh Mặc và Trọng Lâu cũng rời khỏi vòng bảo vệ của mình, chàng thật sự sẽ vì lo lắng mà phát điên.
Tống Vĩnh Kỳ còn chưa dứt câu, người trong điện đã vội vã đuổi theo hai tiểu chủ tử là Kinh Mặc và Trọng Lâu, Khanh Nhi vừa tỉnh lại trong hôn mê còn dẫn đầu đi trước, bây giờ nàng ta cảm thấy rối loạn với tất cả mọi chuyện, sao có thể trở thành hai đứa trẻ bỏ độc chứ?
Hai đứa nhỏ hành tung kỳ lạ, Tống Vĩnh Kỳ và bọn thị vệ theo sát phía sau chúng chỉ đuổi theo vài bước đã không thấy tăm hơi, mà đi theo phía sau Tống Vĩnh Kỳ còn có Khanh Nhi và các phi tần khác, thấy dáng vẻ nôn nóng của Hoàng Thượng, bọn họ cũng giả vờ tìm kiếm đứa nhỏ, bắt đầu tìm kiếm trong hoa viên ngoài Nhu Nghi cung.
“Mẫu phi xinh đẹp, người đang tìm bọn con sao?” Giọng nói non nớt đột nhiên truyền vào màng nhĩ của Khanh Nhi, Khanh Nhi theo âm thanh nhìn thấy hai bóng dáng nho nhỏ đứng trên cây, bọn chúng đang nhìn nàng ta, nở nụ cười xán lạn rực rỡ như ánh mặt trời.
“Trọng Lâu, Kinh Mặc, hai đứa mau xuống đây, Phụ hoàng đang tìm hai đứa đó.” Tuy vẫn thấy sợ hãi vì hai đứa nhỏ, nhưng nếu tìm được bọn chúng rồi, Khanh Nhi vẫn muốn bắt lấy cơ hội lấy lòng trước mặt Tống Vĩnh Kỳ, cho nên lời nói rất dịu dàng.
“Phụ hoàng không tin mẹ, mẹ rất đau lòng, bọn con muốn đi cùng mẹ, sau này sẽ không quay về nữa, mẹ từng nói, tỷ tỷ xinh đẹp thích phụ hoàng, sau này tỷ cứ ở bên Phụ hoàng đi, tốt nhất sinh thêm cho Phụ hoàng một tiểu đệ đệ, để đệ ấy kế thừa ngôi vị Hoàng đế, như vậy Phụ hoàng sẽ không tìm bọn con nữa.” Kinh Mặc rất là mất mát nói hết tâm sự với Khanh Nhi, còn Trọng Lâu thì không ngừng gật đầu, ra vẻ tỷ tỷ nói rất đúng.
Khanh Nhi nhìn hai đứa bé nhỏ nhắn trước mặt, nàng ta muốn thuyết phục mình đừng tin tưởng chúng, lần trước mình đã bị chúng lừa rồi, nhưng nàng ta vẫn không thể khống chế niềm vui nơi đáy lòng, chúng thật sự muốn rời đi, vậy cuộc sống thuộc về nàng ta và sư huynh sẽ bắt đầu rồi.
Nàng ta không thể khống chế đáy lòng đang hưng phấn, Ôn Yến rời khỏi hoàng cung, đứa nhỏ cũng đi theo, vậy trong hoàng cung chỉ có mình và sư huynh thôi.
Khanh Nhi hoàn toàn không quan tâm đến những người phụ nữ khác, bây giờ Nhu phi và Lương phi có khả năng uy hiếp nhất đã bị hôn mê rồi, có thể tỉnh lại hay không phải xem tâm trạng của nàng ta nữa.
Khanh Nhi cảm thấy nếu không có Ôn Yến, mình làm chuyện gì cũng sẽ trở nên như ý, bây giờ nghĩ lại hậu cung không có Ôn Yến, ngay cả hít thở cũng thoải mái hơn không ít.
“Nhưng trước khi đi chúng ta vẫn muốn nói với phụ hoàng, thật sự độc kia không phải bọn ta bỏ, ta nhìn thấy tỷ tỷ xinh đẹp bỏ độc.” Trọng Lâu nhỏ giọng nói với Kinh Mặc, sau khi nói xong còn gật đầu, như đã đưa ra quyết định.
“Ừm, thật ra tỷ cũng nhìn thấy, độc của Nhu phi bị bỏ trong chén rượu, độc của Lương phi bỏ trong trên sườn xào chua ngọt trước mặt nàng ta, tỷ vốn muốn đến chỗ Lương phi ăn chút sườn xào chua ngọt, tỷ thích ăn món chua chua ngọt ngọt nhất.” Kinh Mặc có chút tiếc nuối nói, Khanh Nhi đứng trước mặt bọn họ cũng đã thay đổi sắc mặt.
Nàng ta là cao thủ dùng độc, đương nhiên có bản lĩnh không để lại chút dấu vết khi bỏ độc, nhưng sao lại bị hai đứa nhỏ này nhìn thấy hết?
Khanh Nhi không biết lời hai đứa trẻ song sinh nói đều là suy đoán, chỉ là trong bữa tiệc cô bé để ý hai món này nhiều hơn một chút mà thôi…
“Các ngươi đừng nói bậy bạ, ta mới không có…” Khanh Nhi còn muốn giải thích, nhưng lời nói ra lại mang theo chột dạ.
“Nhưng nếu người đáp ứng với hai điều kiện của bọn con, bọn con có thể không nói với phụ hoàng.” Kinh Mặc thấy Khanh Nhi hơi nôn nóng, tốt bụng nói tới điều kiện.
“Điều kiện gì ngươi nói đi?” Nhanh Nhi khẽ cắn môi nhỏ giọng hỏi, bây giờ nàng ta chỉ hy vọng mình có thể dễ dàng thỏa mãn điều kiện hai đứa nhỏ không hiểu chuyện này đưa ra.
“Bọn con vẫn chưa nghĩ kỹ, nhưng người nhớ nhất định phải giữ lời là được, nếu không chắc chắn bọn con sẽ nói chuyện hôm nay với phụ hoàng.”
Khanh Nhi nghe thấy lời của Kinh Mặc xong gần như muốn nhảy cẫng lên, nàng ta không lo lắng nhất chính là sau này, Ôn Yến và hai đứa nhỏ đi rồi, nàng ta chính là chúa tể của hậu cung, sư huynh sẽ nhìn thấy điểm tốt của mình, chỉ cần tình cảm của mình và sư huynh tốt rồi, dù bọn nó có nói với sư huynh chuyện hôm nay là mình làm, sư huynh cũng sẽ thông cảm vì tình yêu của mình với chàng, không nỡ trách móc.
“Tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ phải nhớ, đợi lúc bọn con trở về cung người sẽ phải thực hiện đấy.” Thấy vẻ mặt vui sướng của Khanh Nhi, Trọng Lâu nhắc nhở lần nữa.
Khanh Nhi không biết hai đứa nhỏ có thể đưa ra điều kiện nào mình không hoàn thành được, cho nên đồng ý rất sảng khoái.
Hai đứa nhỏ hài lòng rời đi, nhưng sau khi thấy bóng dáng của chúng biến mất, trong đầu Khanh Nhi đột nhiên vang lên lời chúng nói.
Đợi lúc bọn con trở về cung người sẽ phải thực hiện đấy.
Nụ cười của Khanh Nhi trở nên cứng đờ, trước đó bọn chúng đã nói muốn rời đi theo Ôn Yến, ngay cả ngôi vị Hoàng đế cũng không cần, vì sao còn nói sẽ trở về chứ?
Nếu bọn chúng trở về, vậy mình và sư huynh? Khanh Nhi cảm thấy mình nhất định phải nhanh chóng bắt được trái tim của sư huynh, nếu không Ôn Yến có thể lại quấy rối cuộc sống của mình lần nữa.
Thậm chí nàng ta còn nghĩ, có cần lợi dụng lúc Ôn Yến không ở đây, xúc tiến chất độc trong người cô, như vậy sẽ xong hết mọi chuyện rồi.