Tung Hoành Cổ Đại

Chương 352: Vân tập trấn



Sau khi Ôn Yến rời khỏi hoàng cung, mang theo đám người Thiên Sơn đi suốt đêm đến Khắc Châu, trời sáng ngày hôm sau đã đến khu vực của Khắc Châu rồi.

Chạy suốt đêm, tất cả mọi người đều rất mệt mỏi, vốn Ôn Yến nghĩ đến phân đà của Tào Bang ở Khắc Châu thì nghỉ ngơi, nhưng Mao chủ nhiệm quen sống trong nhung lụa rồi, đứng tại cửa một quán ăn không thèm phối hợp.

“Mao chủ nhiệm, có phải ngươi coi trọng con lừa cái nào không, ta mua cho ngươi nhé.” Lúc nói chuyện Ôn Yến còn giả vờ nhìn xung quanh, Mao chủ nhiệm tức giận muốn nâng chân lên đá cô.

Đương nhiên không tìm được lừa cái, nhưng nhìn dáng vẻ mệt mỏi của mấy người, cuối cùng Ôn Yến vẫn mềm lòng, nói một tiếng, ăn cơm trước, sau đó lại lên đường.

Mấy người như được đại xá, cảm kích không thôi với Mao chủ nhiệm, nhất là Thiên Sơn, nàng ta chạy đến bên cạnh Mao chủ nhiệm, cười cười nói nói: “Ngươi tri kỷ như vậy, thật không biết con lừa cái nào may mắn đây.”

Mao chủ nhiệm trừng Thiên Sơn, lại nhấc chân lên muốn đá nàng ta, nàng ta vội vàng trốn vào trong quán ăn, chỉ là thỉnh thoảng nhìn về phía Mao chủ nhiệm, trên mặt tỏ ra đắc ý.

Mao chủ nhiệm chẳng thèm chấp nhặt với tiểu nha đầu, vì vậy sau khi nhìn chằm chằm Ôn Yến và Thiên Sơn một lát thì cúi đầu bắt đầu kiếm ăn, nó đâu thích lừa cái nào chứ, nó chỉ là lâu rồi không hoạt động, đi suốt một đêm mệt mỏi mà thôi.

Mà sau khi Ôn Yến và Thiên Sơn ngồi xuống, vừa ăn vừa miếng cơm đã phát hiện có nhiều khác thường, Ôn Yến và Thiên Sơn liếc nhìn nhau, Thiên Sơn lên tiếng hỏi tiểu nhị: “Tiểu nhị, Khắc Châu chúng ta đã xảy ra chuyện gì? Ta thấy nhiều người mang hành lý ra ngoài.”

Điều Thiên Sơn không nói ra miệng chính là, những người vội vàng mang hành lý này có quá nhiều cô gái trẻ.

“Khách quan ngài vẫn là quay về thôi, đừng đi Khắc Châu nữa.” Tiểu nhị kia nghe thấy chạy đến, lại không trả lời vấn đề của Thiên Sơn, chỉ cẩn thận khuyên nhủ.

“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Khi Thiên Sơn lên tiếng nói lần nữa, trên mặt đã mang theo vẻ sốt ruột.

“Ngài chưa từng nghe nói sao? Từ mấy năm trước Khắc Châu chúng ta thường xuyên có cô nương mất tích, đặc biệt là những người có dáng vẻ xinh đẹp, xuất thân tốt, mấy ngày trước có lời đồn rằng mấy cô nương đó đều bị đưa đến Vân Tập Trấn, sau khi huấn luyện thì đưa vào trong phủ các quý nhân, chuyện như vậy vừa truyền ra, làm cha mẹ tất nhiên muốn bảo vệ con mình, việc khác không làm được, nhưng rời khỏi Khắc Châu thì họ vẫn có thể làm.”

Tiểu nhị kia vừa nói chuyện vừa thổn thức, mà sau khi biết nguyên nhân, Ôn Yến và Thiên Sơn đều chìm vào trong im lặng.

“Hai vị cô nương đều còn trẻ, các cô đi Khắc Châu nhất định phải đi qua Vân Tập Trấn, vì an toàn, vẫn nên...” Tiểu nhị khuyên nhủ.

“Cảm ơn tiểu nhị ca nhắc nhở, trong lòng chúng ta nắm chắc.” Thiên Sơn vừa nói chuyện vừa lấy chút bạc vụn ra coi như khen thưởng tiểu nhị, tiểu nhị vừa nói cảm ơn vừa lui ra.

“Các ngươi thấy thế nào?” Ôn Yến nhìn Lý Trường An, Vạn Thuần, Vạn Tường trước mặt, thấp giọng hỏi.

“Môn chủ, chúng ta đi diệt sào huyệt ở Vân Tập Trấn này đi, bọn họ không chết, bách tính không cách nào an cư lạc nghiệp.” Thiên Sơn vẫn không nhịn được lên tiếng nói trước, vừa rồi lời của tiểu nhị nói rất hời hợt, nhưng bọn họ lại có thể hiểu được đau xót của những cô gái bị bắt này, trong sạch cả đời đều bị hủy.

“Môn chủ, chuyện này không bỏ được, chúng ta mau hành động.” Lý Trường An cũng khẽ nói theo.

“Vậy chúng ta đi Vân Tập Trấn xem một chút.” Ôn Yến thản nhiên nói, nhưng nhìn vẻ mặt của cô là biết, rõ ràng cô đã có quyết định.

Tất nhiên Mao chủ nhiệm nghe được cuộc trò chuyện trong quán ăn của bọn họ nên trên đường chạy đến Vân Tập lại càng kiêu ngạo, chờ Ôn Yến khen nó, nhưng Ôn Yến nào còn tâm tư gì khác, Vân Tập Trấn giống như hòn đá nằm trong đáy lòng cô.

“Lý Trường An, cho người của chúng ta đến tra xét trước, tìm nơi các cô nương bị giam cầm.” Đến Vân Tập Trấn, Ôn Yến mới phát hiện Vân Tập Trấn lại là một thành trấn không khác thành Khắc Châu là mấy, dựa vào mấy người bọn họ rất khó có thể tìm được vị trí các cô nương, vì để nhanh đạt được mục đích, cô chỉ có thể dùng người của Phi Long Môn.

“Môn chủ, chúng ta có người đang ở trong thành, ta phát tín hiệu cho các nàng đến.” Ôn Yến vừa dứt lời, Thiên Sơn bèn khẽ nói.

Đương nhiên Ôn Yến không ngờ một nơi thoạt nhìn không có danh tiếng như Vân Tập Trấn lại có người của mình, cô càng không ngờ lần này người liên lạc với mình lại chính là Vạn Lương.

Vạn Lương mặc y phục đỏ rực như lửa, búi tóc dựng thẳng phức tạp lại tinh tế, trang điểm có phần đậm, lại càng xinh đẹp và quyến rũ hơn so với nàng ta trước kia, nàng ta cười hành lễ với Ôn Yến, sau đó đắc ý hỏi Ôn Yến: “Môn chủ, sao vậy, có phải khiến người kinh ngạc lắm không?”

“Ngươi dọa ta thành công rồi.”

Ôn Yến trả lời rất thật thà, đã nhìn quen cách ăn mặc bình thường giản dị trang nhã của đám thị nữ Phi Long Môn, cô thật sự không quen với cách trang điểm đậm thế này, nếu như thị nữ bên người cô đều giống như Vạn Lương này, Ôn Yến cảm thấy mình có thể đổi sang nghề tú bà rồi.

“Người ta trời sinh quyến rũ, ngay cả một câu khen ngợi mà Môn chủ cũng không nói ra được, thật khiến người ta đau lòng.” Nói là đau lòng, nhưng trên mặt lại không có chút đau lòng nào, Vạn Lương vừa nói chuyện vừa nắm tay Vạn Thuần bên cạnh cô.

“Chúng ta đến không phải nghe ngươi nói nhảm, sao ngươi lại ở Vân Tập Trấn, rốt cuộc tình hình bên trong thế nào?” Bình thường Vạn Thuần không thích Vạn Lương nói nhảm hết bài này đến bài khác thế nào, vừa hất tay nàng ta ra vừa nói.

“Không thú vị gì cả, mất mặt Phi Long Môn chúng ta, ta bị bắt đến.” Vạn Lương rất nghiêm túc nói với Ôn Yến.

Ôn Yến không nói chuyện, chỉ nhìn Vạn Lương, chắc hẳn nàng ta đi lại rất tùy ý, tự do, nếu không nhìn thấy vừa tín hiệu của bọn họ sẽ không lập tức chạy đến, vì vậy dù Vạn Lương mang theo vài phần tiếc nuối nói, thật ra không đủ để tin.

“Môn chủ, ta bị bắt thật, khi bị bắt ta còn bị thương.” Vạn Lương thấy dáng vẻ hoàn toàn không tin của mọi người, vội vàng giải thích, chỉ là sự thật bày ra ở trước mắt, so với thứ mà bọn họ nghe thấy, rõ ràng bọn họ càng tin tưởng thứ mình nhìn thấy hơn.

“Vạn Lương, bây giờ đã là lúc nào rồi, ngươi còn nói nhảm nhiều như vậy, Môn chủ chúng ta đến là vì các cô gái bị bắt.” Vạn Thuần không nhịn được nhắc nhở Vạn Lương, không đáng tin cũng phải nhìn thời gian, rõ ràng bây giờ đã vô cùng cấp bách rồi.

“Ta chính là cô gái bị bắt đó, Môn chủ đây là muốn đến cứu ta ra khỏi hố lửa sao?” Vạn Lương nghe Vạn Thuần nói, vui sướng nhìn Ôn Yến, Ôn Yến lại chỉ nhìn chằm chằm Vạn Lương.

Vạn Lương bị Ôn Yến nhìn chằm chằm trong chốc lát, lập tức không còn lòng đùa giỡn nữa, chỉ là nàng ta rất lâu rồi không gặp Môn chủ, muốn đùa cho Môn chủ vui vẻ một chút mà thôi, nhưng nhìn sắc mặt Môn chủ có vẻ không vui, vì vậy nàng ta chỉ có thể từ bỏ, khẽ nói: “Môn chủ, ta thật sự bị bắt đến, chỉ là người bắt ta và người trông giữ ta đều không có bản lĩnh lớn bằng ta, vì vậy sau khi nhìn thấy tín hiệu ta mới chạy đến.”

“Nhiều cô gái bị bắt không? Bây giờ tình hình của bọn họ thế nào?”

“Có hơn bốn mươi người, nhưng mà bây giờ nguy hiểm nhất là ba người, trong đó bao gồm cả ta.”

“Vạn Lương, lúc này ngươi vẫn còn đùa thêm được nữa à?” Vạn Tường không nhịn được vỗ bả vai Vạn Lương.

“Ta nói thật đấy, nếu như ta đoán không lầm, sáng hai ngày này ta sẽ bị đưa đi.” Vạn Lương rất nghiêm túc nói với Ôn Yến.

“Đi đâu?” Ôn Yến khẽ hỏi.

“Không biết, chắc là kinh thành hoặc đến trong phủ của quyền quý nào đó.”

“Ý của ngươi, bọn họ bắt những thiếu nữ này là vì...”