Tung Hoành Cổ Đại

Chương 357: Ngư ông đắc lợi



“Cho người theo dõi Lương Quang Tường, ta luôn cảm thấy hành động hôm nay của y có chút kỳ lạ…” Ôn Yến nói với Thiên Sơn. Nhìn Lương Quang Tường rời đi, đáy lòng cô bỗng có chút hoảng loạn, cô luôn cảm thấy chuyện quân Khắc Châu đột nhiên tạo phản không hề đơn giản, y ở trong đó chắc chắn có đóng vai trò gì rất quan trọng.

“Truyền tin vào cung, bảo bọn họ nhất định phải bảo vệ cho sự an toàn của Lăng Quý Thái phi và Quy Nhi.” Ôn Yến nhẹ giọng dặn dò.

“Môn chủ, nữ nhân và con của y, chúng ta không cần phải bảo vệ, y đã…” Thiên Sơn không tán thành việc dùng thế lực của Phi Long Môn bảo vệ mẹ con Lăng Quý Thái phi, nàng ta luôn cảm thấy họ mới là ngọn nguồn khiến Lương Quang Tường thay đổi.

“Nếu Lăng Quý Thái phi xảy ra bất kỳ chuyện gì ở trong cung, Lương Quang Tường sẽ hoàn toàn phản bội.” Từng câu từng chữ của Ôn Yến khiến Thiên Sơn kinh ngạc không thôi.

“Môn chủ…”

“Mấy ngày nay trong cung khả năng sẽ có người ra tay với Lăng Quý Thái phi để ép Lương Quang Tường nghe theo sự chi phối, bây giờ y vẫn đang do dự đấu tranh nên chuyện y làm không muốn để ta biết, hiện giờ chắc hẳn y vẫn chưa đụng tới ranh giới cuối cùng.” Ôn Yến nhẹ giọng nói, mặc dù chỉ là suy đoán nhưng cô vẫn không khỏi lo lắng. Dù sao quân Khắc Châu là năm vạn binh mã, ngoại trừ Vũ Lâm Vệ và quan binh thủ thành, đây là binh mã cách Hoàng thành gần nhất, là vũ khí sắc bén mà Tống Vĩnh Kỳ cần, cô không thể để họ có điều gì bất trắc.

“Ta sẽ sắp xếp người, môn chủ yên tâm.” Mặc dù đáy lòng rất không thích Lăng Quý Thái phi nhưng chuyện liên quan đến đại cuộc, Thiên Sơn rất rõ, việc này không thể qua loa.

“Cho người phụ trách mật thám bên Khắc Châu này tới gặp ta.” Ôn Yến nhẹ nhàng nói xong thì lại nhìn sang thảo dược bên tay mình.

Nhìn ánh mắt băn khoăn của Ôn Yến vẫn luôn dừng trên thảo dược, Thiên Sơn không nhịn được hỏi: “Môn chủ dặn dò người dưới bào chế là được rồi mà, số thuốc này chắc chắn không có vấn đề.”

“Có vấn đề là trình tự làm thuốc và thời gian bào chế, chúng ta có thể phải đến trấn Vân Tập một chuyến.” Ôn Yên khẽ nói, vẻ mặt cô dần trở nên ảm đạm. Vừa nãy khi nói chuyện với Lương Quang Tường, lời nhắc nhở của y khiến cô bỗng nhiên nghĩ tới mọi chuyện ở trấn Vân Tập có lẽ không đơn giản như mình tưởng tượng, đặc biệt là nghĩ đến mạch tượng của Vạn Lương, mặc dù rất giống với độc mà mình từng thấy nhưng lại mơ hồ có vẻ lạ lạ.

“Tối nay xuất phát, tranh thủ thời gian trưa mai có thể tới nơi.” Ôn Yến nhắc nhở Thiên Sơn, nàng ta nhanh chóng gật đầu sau đó xoay người ra ngoài sắp xếp.

Trước khi rời khỏi thành Khắc Châu, Ôn Yến đã gặp Vạn An – người mật thám phụ trách ở khu vực Khắc Châu.

“Môn chủ, thời gian này Lương Quang Tường đến gần như đều đi cùng với mấy vị tướng quân, mỗi ngày đều tìm tướng quân nói chuyện, người của chúng ta không thể đến gần, nhưng hành vi của họ rất kỳ lạ.”

“Ngươi cảm thấy y định làm gì?” Ôn Yến nhẹ giọng hỏi, như Vạn An nói, hành vi của Lương Quang Tường rất không bình thường.

“Không biết nữa, ta chỉ cảm thấy nếu y thật sự là thay thiên tuần thú thì chắc hẳn phải tiếp xúc với binh sĩ phía dưới, vì bất ngờ làm phản không phải các tướng quân, nguyên nhân bọn họ làm phản là vì đã nửa năm không được phát quân lương.”

“Là vì quân lương?” Ôn Yến kinh ngạc nhìn Vạn An, cô luôn cho rằng mình đã rõ chuyện quân Khắc Châu bỗng nhiên tạo phản, vì Tống Vĩnh Kỳ nói với cô, quân Khắc Châu là vì bất mãn với sự nghiêm khắc của mấy tướng lĩnh, cô luôn cho rằng tin tức của Tống Vĩnh Kỳ sẽ không có sai sót nhưng không ngờ…

Cuối cùng Ôn Yến cũng rõ nguyên nhân bất bình thường, như Vạn An nói, nếu vì quân lương thì bây giờ Lương Quang Tường hẳn sẽ báo cáo tình huống với triều đình, cấp quân lương, trấn an cảm xúc binh sĩ. Nếu là vì bất mãn với sự nghiêm khắc của tướng quân, vậy Lương Quang Tường phải nói chuyện tìm hiểu tình hình với các tướng quân sau đó nói lời hứa hẹn của các tướng quân với binh sĩ.

Xử lý vấn đề bất ngờ tạo phản vì quân lương thì tiền bạc là mấu chốt. Xử lý sự bất mãn nghiêm khắc thì mấu chốt lại là thái độ của các tướng quân.

“Xác thực là vì quân lương, trong quân Khắc Châu có người mật thám của chúng ta, nếu không cũng sẽ không biết tin tức này.” Vạn An nói rất chắc chắn, vì nguồn gốc của tin tức này tuyệt đối đáng tin.

“Thiên Sơn, lập tức đưa tin cho Hoàng thượng, nói cho chàng nguyên nhân quân Khắc Châu bất ngờ tạo phản để Mãn thúc phân chia tài vụ, chuẩn bị kỹ càng tiền có thể điều động.”

Nếu là vấn đề quân lương thì cấp quân lương vô cùng khẩn cấp, đặc biệt là khâm sai của triều đình đã đến năm ngày rồi, nếu vẫn không có tin tức về phương diện tiền bạc, e rằng quân đội sẽ còn bất ngờ tạo phản nữa.

Cảm xúc phẫn nộ của binh sĩ sẽ đạt tới đỉnh điểm, đến khi đó sợ rằng Lương Quang Tường cũng không có cách nào khống chế được phát triển của sự việc.

Cho nên nhất định phải chuyển tiền vào doanh trại quân đội trước sau đó lại nói tới chuyện an ủi.

Lương Quang Tường, Ôn Yến khẽ nói ra cái tên này, chỉ là lần này trong giọng nói đều là ý lạnh.

Ác ý kéo dài thời gian như vậy là muốn để năm vạn binh mã quân Khắc Châu rơi vài tình thế vạn kiếp bất phục, rốt cuộc y muốn làm gì?

“Cho người của chúng ta trông chừng Lương Qaung Tưởng, nhất định phải tra ra được mục đích của y, vô cùng khẩn cấp.” Ôn Yến hạ lệnh cho Vạn An.

Sắc mặt Vạn An lộ vẻ khó xử, Lương Quang Tường là người của Phi Long Môn, mánh khoé của Phi Long Môn đương nhiên y biết rõ nhất, mấy người mật thám muốn tránh được đôi mắt y quá khó, tin tức biên giới này là họ vất vả cực khổ lắm mới có được.

“Môn chủ, nếu không được thì sử dụng nội ứng đi.” Cuối cùng Thiên Sơn cũng không nhịn được mà nhắc nhở.

Nội ứng là người ở bên cạnh mỗi người của Phi Long Môn, ngay cả người của Phi Long Môn cũng không biết nội ứng là ai, họ chỉ nhận lệnh của môn chủ và nhóm trưởng tổ nội ứng mà thôi.

Nội ứng vẫn luôn đề phòng sự phản bội của người trong môn, khi chưa tới lúc không thể làm gì khác thì nội ứng sẽ không xuất hiện, mà sau khi xuất hiện thì gần như không có khả năng sống sót.

Cũng vì như vậy nên người của Phi Long Môn, ngoài môn chủ và nhóm trưởng tổ nội ứng thì không ai biết người này là ai, cho dù thị nữ của môn chủ là Thiên Sơn cũng không rõ.

Sở dĩ Thiên Sơn biết chuyện có nội ứng là khi Thái hoàng thái hậu còn sống đã từng trừng trị người phản bội, nàng ta ở bên cạnh nên biết được sự tồn tại của nội ứng.

Ôn Yến nhìn Thiên Sơn, do dự nhiều lần, đó là quân cờ ẩn lớn nhất sau lưng Lương Quang Tường của cô, cũng là nguyên nhân chính bây giờ cô có thể mặc kệ y, vì cô biết rõ, chỉ cần nội ứng ở bên y, cho dù Lương Quang Tường làm gì, cô cũng có cách cố gắng xoay chuyển tình thế.

Nhưng hiện giờ dường như thật sự đã đến lúc không dùng không được rồi.

Liên quan đến quân Khắc Châu, liên quan đến tính mạng của năm nghìn tướng sĩ…

“Để Vạn Thuần liên hệ với nội ứng trước đi, để hắn chuẩn bị bất cứ lúc nào, nếu có tình huống gì thì lập tức hành động.” Ôn Yến do dự rất lâu mới nói, một nội ứng có thể thành công nằm vùng bên cạnh Lương Quang Tường nhiều năm, bản lĩnh chắc chắn không nhỏ hơn y, phải tổn thất một nhân tài như vậy, Ôn Yến vẫn thật sự không nỡ.

“Nói với Vạn Thuần, tìm người bảo vệ nội ứng đó cho tốt, cố gắng hết sức phòng ngừa thương vong không cần thiết.” Sau khi dặn dò xong, Ôn Yến không kìm được lại nhắc nhở, sau khi Thiên Sơn trả lời thì đi tìm Vạn Thuần, nếu không phải Ôn Yến nói thì nàng ta sẽ không ngờ tới, Vạn Thuần bình thường dịu dàng lại là người phụ trách nhóm nội ứng.

“Môn chủ, tiếp theo chúng ta phải làm gì?” Thiên Sơn nghe được vẻ sấm vang chớp giật trong lời Ôn Yến nói, trong lòng không khỏi nảy sinh vài phần mong mỏi với chuyện sắp tới.

“Tiếp theo đến trấn Vân Tập.” Ôn Yến cười nói với Thiên Sơn, đương nhiên cô biết Thiên Sơn đang mong chờ điều gì nhưng cô không mong muốn một khắc này đến, cô không muốn quân Khắc Châu lại bất ngờ tạo phản lần nữa, vì như vậy sẽ chỉ khiến cho ngư ông đắc lợi mà thôi.