Tung Hoành Cổ Đại

Chương 363: Tình hình trong khu mỏ



“Môn chủ, có cần sai người đi theo bọn trẻ không?” Thiên Sơn nhìn bóng dáng hai đứa trẻ biến mất ở góc tường thì không khỏi lo lắng.

“Ai có thể đi theo bọn chúng.” Ôn Yến bất đắc dĩ nói, lúc bọn trẻ xuất hiện trước mặt cô, cô đã biết, chắc chắn hai đứa đã cắt đuôi được người của cô rồi, dù gì người trong Phi Long Môn cũng không có bản lĩnh xuyên núi vượt đèo như hai đứa.

“Nhưng…”

“Thiên Sơn, bọn trẻ hoàn toàn có thể tự bảo vệ mình, muội yên tâm đi.” Ôn Yến an ủi nàng ta, nhưng trái tim chưa buông lỏng được, dù biết con mình có dị năng, nhưng cô vẫn không yên tâm.

Quả nhiên bọn trẻ không làm Ôn Yến và Thiên Sơn thất vọng, chưa tới hai canh giờ, hai đứa đã quay về, đồng thời còn mang vẻ mặt rất đắc ý.

“Khu mỏ ở đâu thế?” Ôn Yến thấy dáng vẻ chật vật của hai đứa liền lo lắng hỏi.

“Mẹ ơi, chúng con đói rồi, rất rất đói, chỉ khi nào được ăn tôm hùm nhỏ thì mới có sức để nói.” Kinh Mặc nhìn Ôn Yến, trịnh trọng nói.

“Trọng Lâu, khu mỏ ở đâu thế?” Cô không ngờ Kinh Mặc lại trả lời mình như thế, cô đành phải quay đầu nhìn cậu con trai trông khá thật thà của mình, nhưng cậu bé vẫn trả lời giống hệt Kinh Mặc: “Mẹ ơi, con đói rồi, không còn sức để nói nữa.”

“Thiên Sơn, muội đi nấu chút đồ ăn cho hai đứa đi.” Ôn Yến đành phải phân phó Thiên Sơn đứng sau mình, mặc dù cô không tin hai đứa đói tới mức không còn sức để nói.

“Chỉ có tôm hùm nhỏ mới làm chúng con có sức để nói.” Trọng Lâu thấy Thiên Sơn xoay người thì nhanh chóng đuổi theo, nhìn nàng ấy với ánh mắt mong chờ.

Cậu bé biết dì Thiên Sơn chiều mình nhất, nên hiểu rõ bản thân có được ăn tôm hùm nhỏ hay không, là dựa vào dì ấy.

“Các con còn nhỏ, không ăn được món đó.” Câu nói của Ôn Yến vang lên chặt đứt khát vọng đang sinh sôi trong lòng bọn trẻ.

“Mẹ ơi, lần trước con đã ăn món đó rồi, rất ngon, tụi con không hề thấy khó chịu, tụi con…”

“Mẹ ơi, sao mẹ được ăn món đó còn chúng con thì không, con biết mẹ lén ăn tôm hùm nhỏ sau lưng chúng con.”

“Sao mẹ làm người lớn mà không quan tâm đến cảm nhận của trẻ con vậy?”

“Mẹ ơi, mẹ thật sự không muốn biết khu mỏ đang ở đâu ư?”

Hai tỷ đệ liên tục đe dọa, dụ dỗ Ôn Yến, cuối cùng đành phải lấy vũ khí bí mật độc nhất trong tay mình ra để cô khuất phục.

Bọn chúng cảm thấy, giờ điều mà Ôn Yến muốn biết nhất chính là bí mật về khu mỏ, do đó nếu bọn chúng muốn thành công, nhất định phải lấy khu mỏ ra làm cái cớ.

“Mẹ nhớ giữa việc chép phạt và tìm khu mỏ, các con đã chọn việc tìm khu mỏ mà, giờ các con lại không nói kết quả cho mẹ biết, có phải là các con đã đồng ý chép phạt rồi không?”

“Mẹ ơi, khu mỏ nằm trong một ngọn núi cách trấn Vân Tập không xa, lối vào rất nhỏ, chỉ vừa một người, nên không có ai phát hiện.” Trọng Lâu ghét cay ghét đắng việc chép phạt, nên vừa nghe cô nói thế đã quên đi sự hấp dẫn của tôm hùm nhỏ, ngoan ngoãn nói ra vị trí của khu mỏ.

“Tình hình bên trong như thế nào?” Ôn Yến muốn biết hơn hết chính là tình hình hiện tại của những người bị đưa vào khu mỏ đó.

“Mẹ ơi, chúng con thật sự rất đói.” Kinh Mặc trong lòng hơi tủi thân khi Ôn Yến chỉ nghĩ đến khu mỏ, bọn chúng đã không ăn cơm hơn một ngày rồi.

Vừa ra khỏi cung, chúng đã đi tìm cha nuôi, biết được mẹ tới Khắc Châu từ chỗ cha nuôi, đã lên đường chạy tới đây ngay, chưa kịp ăn uống đã chạy đi tìm khu mỏ, giờ…

Mặc dù Trọng Lâu không nói gì, nhưng rất phối hợp xoa xoa bụng nhỏ của mình.

“Thiên Sơn, muội làm ít đồ cho bọn trẻ ăn trước đi, các con đợi mẹ làm xong việc sẽ hồi cung làm món tôm hùm nhỏ cho.” Cuối cùng Ôn Yến cũng quan tâm đến cặp sinh đôi, bởi trông hai đứa hơi chật vật, thần sắc mệt mỏi, vẻ mặt ấm ức mà nhìn cô.

Cô rất đau lòng vì giữa Tống Vĩnh Kỳ và bọn trẻ, cô không do dự mà lựa chọn chàng.

Cô không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, cô muốn nhanh chóng lấp đầy cái bụng đói của hai con, cũng hứa sẽ cho chúng ăn tôm hùm nhỏ.

Cho dù cô biết rõ, hai đứa vẫn còn nhỏ, dạ dày yếu ớt của chúng sẽ không chịu đựng được mấy món cay này, nhưng giờ ngoài việc chiều theo chúng, cô không còn cách nào khác giảm áy náy trong lòng mình.

“Các con chỉ được ăn một lần, sau này không được phép lấy tôm hùm nhỏ ra làm điều kiện.” Ôn Yến bổ sung thêm.

“Vâng ạ.” Bọn trẻ đáp lại chắc như đinh đóng cột, cô hài lòng gật đầu, rồi đi xuống bếp, cùng Thiên Sơn nấu mấy món ngon cho bọn trẻ, thấy bụng hai đứa đã no căng, cô mới nhỏ giọng hỏi: “Các con đã vào khu mỏ chưa?”

“Mẹ ơi, con thấy ở trong đó mọi người đều bận rộn, có người đào núi, có người đang rèn sắt, còn có người đang chế tạo binh khí nữa.”

“Mẹ ơi, chúng con còn nhìn thấy rất nhiều xương người chết, bị ném vào một chiếc hố lớn nữa.” Kinh Mặc nói nhỏ, ánh mắt còn có chút sợ hãi, Ôn Yến nghe vậy thì vội vàng ôm Kinh Mặc và Trọng Lâu vào lòng, khẽ nói: “Các con đừng sợ, không sao hết, có mẹ đây rồi.”

Lúc nãy cô chỉ nghĩ đến việc để bọn trẻ giúp cô tìm khu mỏ, mà quên mất chúng sẽ nhìn thấy những thứ không hay, ví dụ như những bộ hài cốt đáng sợ.

“Mẹ ơi, trong đó có người xấu, mẹ phải tiêu diệt hết người xấu thì mới không còn ai phải chết nữa.” Giọng nói non nớt của Trọng Lâu mang theo vẻ mong đợi, Ôn Yến chỉ biết gật đầu liên tục.

“Mẹ ơi, người xấu còn quất roi bắt các thúc, các bá làm việc nữa, chúng ta đi cứu bọn họ được không mẹ?” Kinh Mặc nhìn chằm chằm Ôn Yến, vẻ mong đợi trong mắt như dải ngân hà rực sáng.

“Các con nhớ lại xem trong đó có bao nhiêu kẻ xấu, mẹ sẽ dẫn người tới đó cứu bọn họ ra.” Cô lên tiếng hỏi, giờ cô biết rất ít về khu mỏ này, nếu muốn dẫn người vào đó cứu người, cần phải hiểu rõ tình huống bên trong đã.

“Mẹ ơi, đây là bản đồ, bên trong có thiết kế cơ quan nữa, lúc mẹ vào đó phải cẩn thận một chút.” Kinh Mặc ngoan ngoãn lấy từ trong túi ra tấm bản đồ cô bé đã vẽ từ trước, trịnh trọng đưa cho Ôn Yến.

“Cảm ơn các con.” Cô ôm bọn trẻ, muôn ngàn lời muốn nói tự đáy lòng cuối cùng biến thành một tiếng cảm ơn.

Cô không dám nghĩ nếu không có hai đứa con chu đáo này, cô không biết mình phải giải quyết vấn đề khu mỏ như thế nào, cũng may, ông trời có mắt, lúc ban cho cô quá nhiều đau khổ thì cũng cho cô hai đứa con đáng yêu lại có dị năng.

“Mẹ ơi, không có lời cảm ơn nào mà một bữa tôm hùm nhỏ không thể giải quyết được, nếu mẹ không giải quyết được thì hai bữa là được mẹ.” Kinh Mặc thấy Ôn Yến cảm động liền nhỏ giọng nói, hoàn toàn quên đi lời nhắc nhở rằng chỉ được ăn một bữa lúc nãy của cô.

Cho nên khi cô bé vừa dứt lời, cảm động trong lòng Ôn Yến bỗng tan biến, cô trừng mắt nhìn Kinh Mặc: “Nếu con còn nói những lời này nữa, thì một bữa tôm hùm nhỏ cũng không có đâu.”

“Mẹ ơi, Trọng Lâu chỉ cần một bữa là được rồi.” Trọng Lâu thấy cô lại nhắc đến tôm hùm nhỏ thì vội vàng lên tiếng để bảo vệ tôm hùm nhỏ của mình, Kinh Mặc cũng không dám nói gì nữa, lúc này Ôn Yến mới thả lỏng, nói với Thiên Sơn: “Muội gọi mấy người Vạn An tới đây, chúng ta phải bàn bạc kế sách để hành động, lần này nhất định phải cứu được người ra ngoài.”

“Vâng môn chủ, thuộc hạ đi ngay.” Thiên Sơn biết được tình hình trong khu mỏ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm được rồi, giọng nói cũng thoải mái hơn.